Hoàng Thượng Thay Ta Trạch Đấu

Chương 38




Người trẻ tuổi nghe lời này bệ hạ liền cảm thấy thụ sủng nhược kinh, vừa rồi khi nghe nói bệ hạ muốn gặp mình, bọn họ còn tưởng rằng bệ hạ là chê bọn họ viết không tốt, muốn đuổi bọn họ ra khỏi Phụng Thiên Thư Trai. Đây quả thật là tổ tiên tích đức tám đời mới có thể nghe được một câu khẳng định trong miệng bệ hạ, mấy người này vừa mừng vừa sợ, vội vàng quỳ xuống, khiêm tốn mà nói mình gánh không nổi lời khen của bệ hạ.

"Đều đứng lên đi," Mạnh Phất nâng tay, ánh mắt nàng lướt qua trên người các quan viên khác, ý vị thâm trường nói: "Nếu những người khác của Phụng Thiên Thư Trai đều giống như các ngươi vậy, thì trẫm cũng có thể yên tâm."

Tôn Phi Tuyền vừa nghe lời này, cả trái tim như bị cào mạnh một phát, hắn quản chuyện biên soạn sách này thành như vậy, bệ hạ cũng không phạt nặng hắn, bệ hạ đối đãi hắn thật sự không tệ, Tôn Phi Tuyền càng thêm hổ thẹn, chỉ hận không thể làm thời gian quay trở lại, hung hăng tát cho bản thân mình một cái. Sống tạm cái gì mà sống tạm chứ? Muốn làm bệ hạ thất vọng sao?

Hắn lại quỳ xuống lần nữa, thỉnh tội với Mạnh Phất, nói: "Vi thần biết sai."

"Biết sai là tốt," Mạnh Phất đứng lên, cúi đầu nhìn Tôn Phi Tuyền quỳ gối trước mắt mình, những quan viên cấp dưới của hắn đứng phía sau cũng xôn xao cùng nhau quỳ xuống, Mạnh Phất nói, "Lần này đừng lại làm trẫm thất vọng nữa, chư vị đều là rường cột nước nhà, làm ra cũng là những tuyệt phẩm của quốc gia, đừng khinh thường bản thân mình."

Mọi người trăm miệng một lời nói: "Vi thần ghi nhớ."

Mạnh Phất nói: "Ngày sau nếu trẫm có thời gian sẽ lại đến Phụng Thiên Thư Trai, hy vọng khi đó trẫm sẽ nhìn thấy những gì hoàn toàn khác biệt với hôm nay, trẫm muốn nhìn thấy những tác phẩm xuất sắc chân chính có thể truyền lại cho đời sau, hy vọng chư vị ái khanh chớ có lại cô phụ trẫm."

Mạnh Phất rời đi rồi, trong Phụng Thiên Thư Trai rơi vào trầm mặc, mấy quan viên lăn lộn đã nhiều năm hôm nay bị bệ hạ gõ một phen như vậy, tức khắc thanh tỉnh, quay đầu nhìn lại mấy năm đi qua, thật sự như là như một giấc mộng hoang đường, những năm tháng tuổi trẻ đó đã bị bọn họ lãng phí. Lời bệ hạ khuyên răn đối với bọn họ mà nói, không thua gì một đòn cảnh tỉnh, tuy bệ hạ từ đầu đến cuối đều không nói một câu nặng lời với bọn họ, nhưng mỗi câu mỗi chữ dừng lại trong lòng bọn họ nặng như vạn quân, hơn nữa làm cho bọn họ biết, công việc mà bọn họ hiện tại đang làm không phải là việc không quan trọng có cũng được, không có cũng không sao, bệ hạ vẫn luôn nhớ tới bọn họ.

Những hùng tâm tráng chí năm nào của các quan viên lập tức toàn bộ quay trở lại, bệ hạ ôm kỳ vọng cao với bọn họ như vậy, bọn họ sao có thể lại làm bệ hạ thất vọng?

Tôn Phi Tuyền phản ứng lại trước, hắn ngửa đầu nhìn trời, thở dài một tiếng, sau đó biểu tình trên mặt liền thay đổi, khí chất cũng nghiêm túc nội liễm theo rất nhiều, hắn sai người đem hai quyển sách mới biên soạn xong ban nãy đưa đến phía trước Phụng Thiên Thư Trai, sau đó ngay trước mặt mọi người, nổi lửa thiêu sạch hết.

Bọn họ muốn rũ bỏ tất cả, một lần nữa bắt đầu lại.

Bên ngoài sắc trời đã tối dần, ngày xưa giờ này các quan viên ở Phụng Thiên Thư Trai đã sớm không còn ở đây, ai về nhà thì về nhà, ai đi tiệm ăn thì tiệm ăn đi, nhưng hôm nay đến giờ này lại không một ai rời đi, tất cả mọi người đều thành thành thật thật ngồi ở chỗ ngồi của chính mình, bọn họ cúi đầu múa bút thành văn, trong phòng chỉ còn lại có một mảnh tiếng viết xoát xoát cọ trên giấy, đây là cảnh tượng rất lâu rồi chưa từng nhìn thấy ở Phụng Thiên Thư Trai.

Lại hai canh giờ nữa qua đi, trăng lên giữa trời, trong phòng vẫn đèn đuốc sáng trưng, sáng như ban ngày, tiếng trang giấy phiên động rào rạt chưa từng dừng lại.

Ban ngày nghe một lời đó của bệ hạ, bọn họ giống như thể hồ quán đỉnh, nhưng mà cũng không đến mức liều mạng như vậy nhỉ. Có một ít quan viên từ chạng vạng bụng liền bắt đầu kêu, vẫn luôn kêu cho đến hiện tại, bọn họ vừa mệt vừa buồn ngủ lại đói, thật sự có chút chịu không nổi nữa, liền nhìn đồng liêu bên cạnh nhỏ giọng hỏi: "Giờ này là giờ gì rồi? Chúng ta...... Đều không trở về nhà sao?"

Đồng liêu một thân chính khí, nghiêm trang nói: "Bệ hạ coi trọng chúng ta như thế, chúng ta làm sao có thể cô phụ bệ hạ?"

"Nhưng mà......" Không cô phụ bệ hạ cũng không cần phải liều mạng như vậy chứ? Bọn họ mấy năm nay quá nhàn nhã, lần này đột nhiên căng chặt lên, đầu óc và thân thể đều ít nhiều gì cũng có chút chịu không được.

"Nếu người muốn về thì về đi," đồng liêu mặt vô biểu tình mà nói, "Bệ hạ nói rất đúng, người biên soạn sách nên có thái độ của người biên soạn."

Người này nghe xong lời này, lập tức không còn lời gì để nói, hắn nhìn trái nhìn phải, phát hiện tất cả mọi người đang nỗ lực làm việc, không có một ai lười biếng, Phụng Thiên Thư Trai đã từng tràn ngập hơi thở lười nhác liền theo hai quyển sách ban nãy của Tôn Phi Tuyền trở thành hư không, Vương Mạc đã hạ quân lệnh trạng nói hai tháng là có thể xong hai quyển hiện tại càng một bộ muốn liều mạng. Quan viên này làm sao còn không biết xấu hổ chứ, hắn hít sâu một hơi, nhấc bút lên, cũng tập trung vào công việc vô hạn.

Tôn Phi Tuyền vẫn cảm thấy muốn biên soạn ra hai quyển sách trong hai tháng thật sự viễn vong, hắn muốn hỏi Vương Mạc xem rốt cuộc hắn ta nghĩ như thế nào, qua đi vừa nhìn, phát hiện Vương Mạc đã sửa sang lại xong một chương, còn tìm được một bức danh hoạ cổ nổi danh để làm minh hoạ.

Sắp chữ cũng rất xinh đẹp, Tôn Phi Tuyền còn chưa cảm thán xong, liền phát hiện Vương Mạc vậy mà còn có tâm tư thiết kế lại mặt bìa một lần nữa, thoạt nhìn vô cùng cổ xưa dày nặng, phi thường có ý nhị, thật không hổ là thiếu niên thiên tài có thể viết ra 《 đầu bạc phú 》, kỳ tư diệu tưởng nhiều đến đếm không xuể, cũng trách không được dám khoác lác trước mặt bệ hạ.

Tôn Phi Tuyền muốn hỏi cũng hỏi không nên lời, hắn vốn chỉ muốn viết ra một áng văn chương thật hay, căn bản không nghĩ tới mấy thứ hoa hòe loè loẹt, nhìn thấy đủ loại trang trí xảo diệu của Vương Mạc, Tôn Phi Tuyền liền biết mình đã rơi xuống thế hạ phong.

Trong lòng hắn thầm mắng một tiếng, Vương Mạc làm ra nhiều thứ đa dạng như vậy, nếu hắn làm quá tầm thường, bệ hạ khẳng định sẽ hoài nghi năng lực của hắn, thậm chí có khi còn không cần hắn chủ trì chuyện biên soạn sách, hơn nữa nếu lan truyền đi ra ngoài, hẳn lão sư Mạnh Nhạn Hành của hắn cũng sẽ mất mặt theo.

Tôn Phi Tuyền hạ quyết tâm, hắn cũng muốn làm ra chút thành tích cho bệ hạ nhìn xem, hắn cầm bút, vắt hết óc mà chuẩn bị viết.

Trong Phụng Thiên Thư Trai, các quan viên bị tinh thần quên ăn quên ngủ của hai vị cấp trên cảm nhiễm, càng thêm nỗ lực, trong lúc nhất thời cũng quên đi mỏi mệt và cơ khát.

Lại qua hai khắc, Tôn Phi Tuyền viết xong một đoạn, đang muốn cầm lên kiểm tra xem có gì không ổn hay không, nhưng đôi mắt khẽ liếc qua cái hộp đồ ăn trong tay hạ nhân đang mang vào, hắn lập tức xụ mặt xuống hỏi: "Ai cho các ngươi tiến vào? Ai lại không hiểu quy củ như vậy!"

Hạ nhân dẫn đầu đi vào nói: "Hồi bẩm đại nhân, trước khi bệ hạ đi, Cao công công bên cạnh bệ hạ đã dặn dò, nói nếu ban đêm còn có vị đại nhân nào ở trong Phụng Thiên Thư Trai, bảo chúng tiểu nhân chuẩn bị chút thức ăn mang tới cho các vị đại nhân. Hiện tại thời tiết nóng bức, nên chúng hạ nhân chuẩn bị chút trái cây cùng chè đậu xanh."

Tôn Phi Tuyền, tính cả đông đảo các quan lại đằng sau hắn, đều không nghĩ tới bệ hạ lại săn sóc bọn họ đến như thế, nhất thời vô cùng cảm động, khi Tôn Phi Tuyền duỗi tay nhận hộp đồ ăn, trong ánh mắt đã chứa đầy lệ nóng.

Bệ hạ quả thật để bọn họ ở trong lòng!

Cho dù bọn họ ngồi đây nhiều năm ghẻ lạnh thì như thế nào? Mặc dù bọn họ không thể đứng trên triều đình quấy phong vân, nhưng vậy thì thế nào?

Mấy tên đại thần đứng trên triều đình chỉ biết lải nhải chỉ chỉ trỏ trỏ thôi, nhưng trước mặt bệ hạ, ngoại trừ bị mắng, có ai được sắc mặt tốt của bệ hạ không? Bọn họ ở chỗ này được bệ hạ yêu quý, mấy tên kia có thúc ngựa cũng không đuổi kịp.

Bệ hạ quan tâm bọn họ như thế, từ nay về sau, bọn họ cho dù có mệt chết, cũng phải chết ở Phụng Thiên Thư Trai!

Sau khi Mạnh Phất rời khỏi Phụng Thiên Thư Trai xong, liền trực tiếp trở về cung, Trung Thư Tỉnh cùng Môn Hạ Tỉnh cãi nhau nhiều ngày như vậy, rốt cuộc kế hoạch cho đánh giá thành tích cũng toàn bộ xác định xong. Có mấy chỗ lúc trước nàng cùng Lý Việt cảm thấy có chút không được như mong muốn, thì dưới nỗ lực của Lưu Trường Lan, đã được sửa chữa lại toàn bộ.

Đây thật là một vị quan phụ mẫu ném ích lợi của bản thân đi mà suy xét vì dân vì nước!

Mạnh Phất triệu Ngụy Quân An cùng Lưu Trường Lan đến Tử Thần Điện, bảo cho bọn họ xác định lại kế hoạch đánh giá thành tích một chút, nếu không còn vấn đề gì khác, ngày mai có thể giao cho lục bộ, bảo lục bộ đi tiến hành.

Sao có thể còn vấn đề gì chứ? Tất cả vấn đề còn lại đều được giải quyết hết khi Ngụy Quân An cùng Lưu Trường Lan hố nhau rồi, trai cò đánh nhau, ngư ông đắc lợi, chính là đạo lý này.

Thấy hai người kia không nói gì, Mạnh Phất gật gật đầu, nói: "Vậy thì tốt, việc này vất vả Ngụy ái khanh."

Ngụy Quân An vừa nghe bệ hạ chỉ nhắc mỗi tên mình, trong lòng miễn bàn có bao nhiêu vui sướng, hắn khiêu khích nhìn thoáng qua Lưu Trường Lan bên cạnh, rồi sau đó chắp tay nói: "Có thể vì bệ hạ phân ưu là phúc phận của vi thần, đâu ra vất vả chứ?"

Lưu Trường Lan có chút ủy khuất, hắn cũng vì bệ hạ ra không ít lực mà, tuy rằng không sớm như Ngụy Quân An, cũng không thể vì hắn tỉnh ngộ trễ mà cảm thấy hắn không làm việc!

Nhưng câu kế tiếp của Mạnh Phất lại làm tâm tình hai người trong nháy mắt liền thay đổi lớn, Mạnh Phất nói: "Chỉ là trong đại sự này, Ngụy ái khanh vẫn là kinh nghiệm không đủ, không cẩn thận chu toàn bằng Lưu ái khanh, về sau nên thỉnh giáo Lưu đại nhân nhiều một chút."

Khoé miệng đang cong lên của Ngụy Quân An tức khắc cứng đờ, như là một con chó con đang vui sướng đột nhiên bị cướp mất cục xương, nhưng càng làm cho con chó con này khổ sở chính là cái cục xương ngon lành này lại bị đưa đến trên miệng đối thủ một mất một còn của nó.

Cả người hắn đều ỉu xìu lại, nhưng không dám biểu hiện quá rõ ràng trước mặt Hoàng Thượng, chỉ có thể đầy bụng ủy khuất mà đáp: "Tạ ơn bệ hạ đề điểm, vi thần nhớ kỹ."

Ngụy Quân An làm thế nào cũng không nghĩ tới, mình vốn muốn chừa cho các đồng liêu chút đường sống, cuối cùng lại bị cái lão chết tiệt Lưu Trường Lan này phát hiện lỗ hổng, đào góc tường của mình, sớm biết như thế, lúc này mình nên làm thẳng tay, không hề giữ lại thì hơn.

Hiện giờ, không biết bệ hạ đang nghĩ như thế nào về mình nhỉ? Chẳng lẽ tín nhiệm mình thật vất vả mới có được từ bệ hạ sắp phải mất đi?

Mạnh Phất tiếp tục nói: "Lưu ái khanh trong khoảng thời gian này vất vả như thế nào, trẫm cũng xem trong mắt, để trong lòng."

Tuy rằng bệ hạ chưa nói sẽ khen thưởng cho mình cái gì, nhưng những lời này cũng đã cũng đủ làm Lưu Trường Lan thỏa mãn, vừa khen hắn, lại trách cứ Ngụy Quân An, chuyện như thế này lúc trước hắn nằm mơ cũng không dám tưởng tượng.

Ngụy Quân An quay đầu, nhìn Lưu Trường Lan nói: "Lưu đại nhân phải cố gắng giữ phong thái này đi nga, ngàn vạn lần đừng làm bệ hạ thất vọng."

Lưu Trường Lan vẫn một gương mặt hiền lành, cười cười mà nhìn Ngụy Quân An nói: "Ngụy đại nhân nói đúng, bệ hạ yên tâm, vi thần nhất định sẽ ghi tạc những điều ngài nói ở trong lòng."

Ngụy Quân An nhìn bộ dáng giả vờ này của Lưu Trường Lan, hận đến ngứa răng.

Thực mau, hai người từ Tử Thần Điện đi ra ngoài, Ngụy Quân An bước xuống bậc thang, nhịn không được nhìn Lưu Trường Lan âm dương quái khí nói: "Lưu đại nhân thật đúng là biết làm cho bệ hạ thích a."

Lưu Trường Lan xua tay nói: "Ta sao lại biết mấy trò nịnh bợ bệ hạ chứ, chỉ là ta luôn để từng lời bệ hạ nói ở trong lòng mà thôi, nếu nói ai biết làm bệ hạ thích, phóng mắt mà xem cả triều đình này, ai có thể so được với Ngụy đại nhân đây?"

Ngụy Quân An ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Lưu đại nhân đừng có nói đùa, bệ hạ còn bảo ta thỉnh giáo ngài nhiều một chút mà?"

Lưu Trường Lan cuối cùng cũng cảm nhận được cái cảm giác được bệ hạ coi trọng, ban ngồi mà không lâu trước đây Ngụy Quân An đã từng được, cái tâm tình ngồi đó nhìn người khác đứng trơ ra, không hề nói quá,  xác thật vô cùng thoải mái.

Chậc, bộ dáng ghen tị của Ngụy Quân An hiện tại cũng thật xấu xí nha, thật muốn lấy một tấm gương ra cho hắn ta nhìn bộ dáng hắn ngay lúc này ghê.

Lưu Trường Lan cười trả lời: "Nói gì vậy, ta cũng không có gì có thể chỉ giáo, chỉ là khi làm việc nên càng tận tâm chút thôi."

Trong lòng Ngụy Quân An cười lạnh, vậy ý là đang nói hắn không tận tâm sao?

Lần này là hắn suy xét không đủ chu toàn, để cái lão già chết tiệt Lưu Trường Lan này kiếm được lợi, nhưng về sau tuyệt đối sẽ không có nữa đâu, hắn sẽ làm cho bệ hạ nhanh chóng thấy rõ gương mặt thật của Lưu Trường Lan, cứ chờ xem.

Kế hoạch đánh giá thành tích vừa xác định xong, Mạnh Phất lập tức sao chép một phần, bảo ám vệ đưa đến phủ Tuyên Bình Hầu.

Gần đây bệ hạ tới nguyệt sự, phải cho bệ hạ xem mấy thứ tích cực để vui vẻ lên chút.

Sau đó không lâu, ám vệ mang theo hồi âm của bệ hạ trở lại hoàng cung, nhìn ra được vị bệ hạ này đang rất cao hứng, hắn viết hồi âm cho Mạnh Phất đến đầy ba trang giấy, mới đầu Mạnh Phất còn cho rằng bệ hạ viết nhiều như vậy, có thể là có nhiều chỗ không hài lòng với kế hoạch. Nhưng Mạnh Phất xem xong phong thư này từ đầu tới đuôi, cũng không tìm thấy một chữ nào biểu lộ bất mãn. Cả phong thư từ trên xuống dưới đều là khen Mạnh Phất, khen nàng thông minh lại đa mưu túc trí, khen nàng tâm tư tinh tế, giỏi về dùng người, tất cả những gì vị bệ hạ này có thể nghĩ ra đều khen hết một lần, còn chuyện khác thì nói chưa được nửa trang.

Từ nhỏ đến lớn, Mạnh Phất rất ít được người khác khen ngợi, mọi chuyện nàng đều nỗ lực muốn làm tốt nhất, nhưng đánh giá cao nhất mà nàng có thể nhận được từ trong miệng Mạnh Nhạn Hành cũng chỉ là "tạm được".

Khi bệ hạ mắng người thì rất trực tiếp và ngoan độc, người bị mắng thường thường hận không thể tìm cây cột mà đâm đầu vào chết, nhưng không ai biết khi bệ hạ khen người cũng vô cùng dứt khoát, không hề uyển chuyển lòng vòng, những lời này cũng may không phải đứng trước mặt Mạnh Phất nói, chỉ qua thư thôi mà Mạnh Phất vẫn hơi hơi đỏ mặt, nàng cảm thấy mình cũng không tốt như bệ hạ nói, chuyện này có thể làm thành, vẫn là vì bóng ma tâm lý mà bệ hạ để lại cho các triều thần.

Nhưng Mạnh Phất vẫn là nhịn không được đọc lại phong thư này một lần lại một lần, xem xem một chút, nàng nhịn không được nở nụ cười, mặt mày đều cong lên.

Cao Hỉ đứng một bên hầu hạ chợt nhìn thấy khóe mắt đuôi lông mày của Hoàng Thượng đều mang theo ý cười, không khỏi thấy bực bội. Bệ hạ đang xem cái gì mà cao hứng như vậy? Loại chuyện tốt thế sao không chia sẻ chút cho hắn với.

Làm thái giám hầu hạ bên cạnh bệ hạ nhiều năm, Cao Hỉ là người có thể nhận thấy được thay đổi của Hoàng Thượng nhiều nhất, nhưng mấy chuyện như trao đổi thân thể trao đổi linh hồn thế này vô cùng thái quá, có đánh chết Cao Hỉ cũng không thể tưởng được. Hắn ngày ngày đều hầu hạ bên cạnh bệ hạ, đối với chứ bệ hạ cùng phu nhân Tuyên Bình Hầu hắn cũng biết một vài, vì thế liền quy kết nguyên nhân làm bệ hạ thay đổi là vì bệ hạ có người trong lòng, bệ hạ cũng vì người trong lòng sửa đổi tính tình.

Hiện tại bệ hạ hơn phân nửa là đang đọc thư của người trong lòng, chỉ là không biết trên thư tín kia rốt cuộc viết cái gì, vậy mà có thể làm bệ hạ cao hứng thành như vậy, phải biết rằng, hắn đã rất nhiều năm chưa từng thấy bệ hạ cao hứng như vậy.

Từ Ninh Cung.

Lúc này Thái Hậu cũng đang suy nghĩ đến chuyện Hoàng Thượng cùng vị phu nhân Tuyên Bình Hầu kia rốt cuộc là thế nào? Gần đây sao không nghe thấy động tĩnh gì nữa? Bệ hạ hơn hai mươi tuổi rồi, thật vất vả mới coi trọng một cô nương, đừng nói mới đây đã thất bại đi?

Tính tình bệ hạ vừa thẳng lại không nhạy bén, nói không chừng có câu nào đó chọc cho cô nương người ta không vui? Nghĩ đến đây, Thái Hậu nâng cằm lên, đồ ăn trong miệng cũng không thấy ngon nữa, hay là bà cũng giúp đỡ một phen nhỉ?

Nói gì thì mình rốt cuộc cũng sống lâu hơn Hoàng Thượng, trước nay hoàng thượng hành sự đều không cố kỵ gì, cũng không để đánh giá của người ngoài ở trong lòng, nhưng mà nếu hắn đối với cô nương kia như vậy thì thật không được rồi! Cho dù hai người thật sự lưỡng tình tương duyệt đi nữa, nhưng hơn phân nửa cô nương người ta cũng phải suy xét đến thanh danh của mình, còn Tuyên Bình Hầu, hoàng thượng đã nghĩ sẽ trấn an hắn như thế nào chưa?

Thái Hậu càng nghĩ càng sầu, trong mắt của bà, tiên hoàng mới là người hay yêu thích ngắn ngủi, căn bản không tính toán tương lai lâu dài. Nhưng Thái Hậu biết hoàng thượng hoàn toàn không giống tiên hoàng, hắn không phải nam tử háo sức, sẽ không cố ý đùa bỡn tình cảm nữ tử, bằng không Thái Hậu thật sự phải cho rằng hoàng thượng đang cố ý theo đuổi kích thích.

Mà ở trước mặt bà, hoàng thượng còn chưa thừa nhận mình có người yêu thích, vậy thì bà khẳng định là không thể quang minh chính đại hỗ trợ, hơn nữa vị phu nhân Tuyên Bình Hầu kia hiện tại chung quy vẫn là phu nhân của thần tử bệ hạ, nếu việc này lan truyền ra ngoài, cũng không dễ nghe đâu.

Thái Hậu suy tư một phen, cảm thấy mình cứ ngồi đoán mãi như vậy không phải là biện pháp, bà có nên gọi thẳng vị phu nhân kia tiến cung nhìn một chút, lại hỏi thăm xem nàng ta cùng bệ hạ rốt cuộc là có chuyện gì.

Tiểu vương gia ôm sách từ trong phòng chạy ào ra tới, tiếng bước chân lộc cộc vẫn không dừng lại, sau đó không lâu, Trần cô cô từ bên ngoài đi vào, biết được tâm tư Thái Hậu, bà liền nói: "Nương nương, sinh thần của ngài sắp tới rồi, hay là nương theo chuyện sinh thần này mà tổ chức một hồi cung yến, gặp các mệnh phụ triều đình một lần?"

Thái Hậu cảm thấy làm như lời Trần cô cô nói cũng là một biện pháp, liền gật đầu: "Cũng được, việc này liền giao cho ngươi làm."

Sinh thần Thái Hậu là vào tháng sau, hậu cung bệ hạ không có ai, muốn triệu các mệnh phụ tiến cung để vui cùng Thái Hậu cho náo nhiệt, hoàn toàn là có thể hiểu được.

......

Chuyện Tạ Văn Chiêu nói muốn đi làm hòa thượng không biết như thế nào lại truyền khắp Hầu phủ, sau khi Hoa Tiểu Lăng nghe được, theo bản năng liền bắt đầu chột dạ, chẳng lẽ tối hôm đó mình quá mức hung mãnh, làm cho Hầu gia bị kích thích nặng rồi? Nhưng nói đến nói đi, cuối cùng cũng không phải không được việc sao! Hầu gia có cái gì mà luẩn quẩn trong lòng, còn không phải mới sờ soạng hai cái thôi sao? Thật là, đến nỗi như vậy sao?

Tôn Ngọc Liên đại khái là thiệt tình thích Tạ Văn Chiêu, nghe nha hoàn thuật lại lời Tạ Văn Chiêu nói xong, nàng ta lập tức trào nước mắt, nói: "Nếu chàng thật sự đi làm hòa thượng, ta liền đi làm ni cô."

Không lâu lúc sau, lời này trong lúc lơ đãng lại truyền tới lỗ tai Tạ Văn Chiêu, Tạ Văn Chiêu nghe xong đã nghĩ như thế nào, thì mọi người không được biết rồi.

Mà Khúc Hàn Yên, vị di nương được Tạ Văn Chiêu sủng ái nhất Hầu phủ, nghe được lời này lại nhịn không được thầm mắng Tạ Văn Chiêu từ đầu tới đuôi một trận. Hắn muốn làm hòa thượng còn muốn chuộc mình ra khỏi thanh lâu làm gì?! Nếu hắn thật sự đi làm hoà thượng, thì vận mệnh của mình sẽ hoàn toàn do Mạnh Phất cùng lão phu nhân làm chủ, hai người này không có ai thích nàng ta. Khúc Hàn Yên cảm thấy nếu Tạ Văn Chiêu thật sự xảy ra chuyện, mình rất có khả năng sẽ bị bán đi ra ngoài một lần nữa, thành quả mấy năm nay nàng ta cố gắng hoàn toàn lãng phí.

Tạ Văn Chiêu thật đúng là tai họa!

Hay mình có nên nghĩ một biện pháp nào đó lấy lòng  Mạnh Phất một chút hay không? Hy vọng là tuy mất bò mới lo làm chuồng, nhưng vẫn chưa chậm trễ.

Thanh Bình cũng từ miệng hạ nhân khác nghe nói việc này, nàng ta có chút lo lắng mà nói cho Lý Việt nghe, Lý Việt nghe xong nhíu nhíu mày, hỏi một câu: "Đầu Tạ Văn Chiêu bị lừa đá rồi?"

"Hẳn là không có." Hầu phủ bọn họ không có nuôi lừa.

Lý Việt nói: "Kỳ cục."

Thanh Bình có hơi kinh ngạc nhìn Lý Việt liếc mắt một cái, trong khoảng thời gian này, phu nhân làm đủ chuyện khiến nàng ta cho rằng phu nhân đã hoàn toàn không thèm để ý gì đến Hầu gia, nhưng xem ra hiện tại phu nhân phản ứng như thế, tựa hồ vẫn còn có chút để ý, rốt cuộc phu thê nhất thể, mừng lo cũng cùng nhau.

Nhưng sau đó Thanh Bình liền ý thức được mình suy nghĩ nhiều, cái phu nhân để ý căn bản không phải Hầu gia.

Lý Việt nói: "Cái thứ lục căn không tịnh như Tạ Văn Chiêu lục vào chùa vào miếu người ta muốn làm loạn hay gì? Trong lòng chả có chút căn cơ nào, nếu hắn thực sự có cái quyết tâm đó, sao không tiến cung làm thái giám đi."

Thanh Bình yên lặng nghe không nói lời nào, nàng ta đã quen phu nhân thỉnh thoảng sẽ mắng Hầu gia hai câu, thậm chí cảm thấy phu nhân nói ra lời này mới bình thường.

"Nhưng mà nếu Tạ Văn Chiêu thật sự muốn đi làm hòa thượng, ta phải nhanh chóng thông báo cho tên trọc Hoài Minh kia một tiếng," Lý Việt trầm tư một lát, nói, "Bảo hắn kêu mấy chùa miếu phụ cận đế đô nhớ treo cái thẻ bài trước cửa, trên thẻ bài viết, Tạ Văn Chiêu và chó không được vào."

Thanh Bình nhịn không được lên tiếng khuyên nhủ: "Phu nhân, vậy không ổn đâu."

Phu nhân hiện tại nói cái gì liền dám làm cái đó, nàng ta thật sự sợ sau hai ngày nữa, sẽ có chùa miếu treo cái thẻ bài như vậy bên ngoài.

Nhưng Thanh Bình thật ngoài ý muốn là sau khi nàng ta nói xong, Lý Việt vậy mà thừa nhận chính sai lầm, hắn gật đầu nói: "Đúng ha, có chút không ổn, người ta đều nói kẻ xuất gia phải từ bi hỉ xả."

Thanh Bình thở phào nhẹ nhõm một hơi, xem ra phu nhân chỉ là tùy tiện nói vậy thôi.

Ngay sau đó, nàng lại nghe Lý Việt nói: "Thôi, vậy chó có thể vào đi."