Hoàng Thượng! Thái Tử Đang Ghen

Chương 8: Ngươi không hiểu




Mộ Dung Vân ánh mắt tha thiết như trẻ con phạm lỗi lo sợ nhìn Lạc Tâm Di nhưng đáp lại hắn chỉ có ánh mắt dửng dưng của nàng, nàng không còn chọc tức hắn , không còn quấn lấy hắn , không còn muốn làm hắn tức giận nữa .
Trong lòng Mộ Dung Vân âm thầm kêu khổ , hắn thật sự hết cơ hội sao .

" Hoàng tỷ nói các người rời đi , các ngươi định đi đâu vậy ? "

" Chúng ta đi đâu , từ khi nào phải báo lại thái tử ngài vậy ?" Lạc Thiên tay nắm chặt cương ngựa , trong lòng chỉ muốn phóng tới đánh người đối diện một trận .

" À , ý ta không phải vậy , Lạc đại ca đừng nghĩ sai " Mộ Dung Vân ra sức nịn nọt Lạc Thiên , nếu muốn Tâm Di tha thứ cho hắn , cửa ải của Lạc Thiên bắt buộc phải qua trước .

" Ta không phải đại ca của thái tử ngài , đừng nhận bậy như vậy ." Lạc Thiên không chút khách khí ném cho Mộ Dung Vân ánh mắt xem thường .

Mộ Dung Vân nghẹn họng , ánh mắt cầu cứu nhìn Lạc Tâm Di , chỉ thấy nàng nhìn cũng không thèm nhìn hắn , nàng thật sự không để ý tới hắn nữa ư , không được , hắn không muốn như vậy .

" Ta có chuyện cần giải thích với Tâm Di , Lạc đại ca có thể .... "

Lời còn chưa dứt , cả người Mộ Dung Vân đã bị đánh bay .

" Thái tử ngài không tự cút đi thì đừng trách ta " Lạc Thiên thu lại chưởng phong nhìn Mộ Dung Vân , ngươi thật sự muốn chết đúng không .

Mộ Dung Vân lưng chạm mạnh vào thân cây , cả người choáng váng đứng không vững , chưa nói gì đã xuất thủ , lại còn ra tay mạnh như vậy là muốn mạng người sao ?

" Ta là muốn giải thích chuyện giữa ta và Đạm Dung , thật sự không như các ngươi nghĩ , ta và muội ấy ... "

Câu còn chưa nói xong cả người Mộ Dung Vân đã bay theo hình vòng cung .
" Thái tử ngài là đang thử tính nhẫn nại của ta phải không ? " Lạc Thiên ánh mắt giận dữ , lời nói không chúc khách khí .

Chỉ thấy Mộ Dung Vân đứng cũng không thể đứng , cả người nằm dài trên đất .
Lạc Tâm Di đau lòng nhìn Mộ Dung Vân , hắn lại muốn sao đây ?

" Ca , huynh dẫn Hạ Nhi quay về lấy thêm cho muội vài bộ quần áo , muội ở đây đợi hai người " Lạc Tâm Di kéo kéo tay áo Lạc Thiên .

" Tâm Di , hắn .... " Lạc Thiên ánh mắt lo lắng nhìn muội muội mình .

" Ca , không sao a, bây giờ con gà cũng có thể mỗ chết hắn , ca không cần lo cho muội ? " . Lạc Tâm Di cuối đầu." Ca , muội sẽ không làm bậy nữa "

" Hạ Nhi , đi theo ta " Lạc Thiên không cam lòng xoay người leo lên ngựa , hắn phải đi thật nhanh để còn quay về , hắn thật sự không tin tên Mộ Dung Vân này bị thương nặng được .

Lạc Tâm Di bước đến nâng Mộ Dung Vân dậy , giúp hắn dựa lưng vào gốc cây .
" Tâm Di , ta xin lỗi " Mộ Dung Vân cuối đầu nói khẽ " Ta và Đạm dung không như nàng nghĩ, ta và muội ấy không có gì ..."

" Ta biết " Lạc Tâm Di lấy khăn lau vết máu trên miệng Mộ Dung Vân . " Đạm Dung rấtthích ca ca ta , giữa ca ca ta và ngươi , ta tin nàng ấy sẽ không chọn ngươi "

Mộ Dung Vân tức đến nghẹn , thật là mất mặt hắn, sao lại chọn biểu muội kia chứ " Muội ấy vì muốn giúp ta từ hôn nên mới ..."

" Ta hiểu ta không giận nàng ấy " Lạc Tâm Di cầm vò nước đưa lên miệng Mộ Dung Vân giúp hắn uống .

Mộ Dung Vân trong lòng vui mừng , tiếp nhận sự chăm sóc của Lạc Tâm Di , nàng chăm sóc cho hắn , nàng vẫn còn quan tâm tới hắn .

" Phi Tuyết tỷ bắt ngươi đuổi theo phải không? "

Mộ Dung Vân gật gật đầu, sau đó chợt nhớ ra đều gì vội vã lắc đầu " Không , không phải , là ta không muốn nàng đi "

Lạc Tâm Di mỉm cười cuối đầu " Ta làm ngươi rất chán ghét phải không ?"

Lạc Tâm Di ngước mặt nhìn Mộ Dung Vân nháy mắt " Ngươi muốn từ hôn cũng không cần chọn nơi đông người vậy a , ta thật sự rất mất mặt đấy " .

Mộ Dung Vân hai tay nắm chặt " Là ta không đúng, ta xin lỗi ".

Lạc Tâm Di hai tay ôm gối " Mộ Dung Vân , ta không để bụng chuyện đó nữa , nhưng ta không thể quay về a , ngươi xin lỗi Phi Tuyết tỷ giúp ta , ta cam đoan không để nữ nhân nào chạm đến ca ca ta ".

Mộ Dung Vân không tin vào tai mình , nàng vẫn muốn bỏ đi " Tâm Di , có phải nàng yêu thích ta không ?"

Lạc Tâm Di gật đầu " Phải a , nếu không sao ta lại quấn lấy ngươi như vậy ? Nhưng ta không biết ngươi lại chán ghét ta như vậy ".

Mộ Dung Vân vội nắm chặt hai vai Lạc Tâm Di xoay nàng nhìn về phía hắn " Không , ta không chán ghét nàng , ta cũng rất yêu nàng ".

" Ngươi yêu ta nhưng lại tìm cách từ hôn ta ? " Lạc Tâm Di không hiểu nhìn Mộ Dung Vân , hắn yêu nàng nhưng lại không muốn cưới nàng .

" Là ta hiểu lầm nàng và Mạc Thiên Khuynh , ta sợ nàng sẽ từ hôn ta trước, ta ..."

" Ngươi sợ mất mặt nên đi trước một bước từ hôn ta , ngươi vì bảo vệ tự tôn bản thân không ngại ngần chà đạp lên tình cảm của ta ? "

Lạc Tâm Di xoay đầu tránh ánh mắt Mộ Dung Vân , nàng có thể chấp nhận việc hắn không yêu nàng , không muốn thành thân cùng nàng nhưng không thể chấp nhận việc hắn đối xử với nàng như vậy .

" Tâm Di , ta xin lỗi , ta thật sự không muốn nàng đi , nàng đừng bỏ ta được không " Mộ Dung Vân hai tay giữ chặt Lạc Tâm Di bắt nàng nhìn hắn , hắn không thể mất nàng.

" Mộ Dung Vân , buông ta ra " Lạc Tâm Di cắn mạnh lên tay Mộ Dung Vân đến khi tay hắn rướm máu . Nhưng Mộ Dung Vân vẫn không buông nàng ra .

" Tâm Di , tha lỗi cho ta , ta đã nói mà không suy nghĩ , ta thật ... "

" Không phải nghĩ rồi mới có thể nói sao ? " Lạc Tâm Di không chút khách khí phản bác .

" Là ra sai, nàng muốn ta làm gì cũng được , nàng đừng đi , đừng rời xa ta được không ? " Mộ Dung Vân ôm chặt Lạc Tâm Di vào lòng, có trời mới biết , hắn đã muốn ôm nàng từ rất lâu .

" Mộ Dung Vân , ngươi đang ép ta hận ngươi " Lạc Tâm Di không ngừng giãy giụa , nàng đã từng mơ ước vòng tay của hắn nhưng bây giờ nó chỉ khiến nàng rét lạnh.

Mộ Dung Vân hai tay buông lỏng , hắn thật sự sợ nàng sẽ hận hắn . " Ta xin nàng , đừng như vậy được không , nàng đừng khóc"

" Trước khi ngươi từ hôn ta , có bao giờ ngươi nghĩ cho ta , có bao giờ ngươi nghĩ ta sẽ ra sao không ? "

" Ta ... Ta thật sự .... Mộ Dung Vân không biết phải nói gì , hắn không thể nói lúc đó hắn chỉ muốn khiến nàng mất mặt , khiến nàng đau khổ .

" Mộ Dung Vân , ngươi nhìn đi "

Lạc Tâm Di kéo lên một đoạn tay áo .