Hoàng Thượng! Thái Tử Đang Ghen

Chương 37: Một cây cung một vạn lượng




Khu vực săn bắn của hoàng gia vào hôm nay thật sự rất đông , trừ đám sứ thần còn có quan lại trong triều mà dám quan lại trong triều này còn dẫn theo một đám nhi tử nữ nhi ai cũng khoát lên mình những bộ xiêm y lộng lẫy , bày ra phong thái cao quý nhất , làm hoàng đế Mộ Dung Thần có chút hoang mang , không lẽ ông đã chọn nhầm ngày hội cầu duyên sao ?

" Tiểu phúc tử , tuyên ! " . Mộ Dung Thần ra lệnh cho thái giám bên cạnh lôi ra một cuộn thánh chỉ , khi thánh chỉ được kéo ra ai cũng không khỏi khiếp sợ , chắc chắn phải dài hơn một trượng .

Mộ Dung Thần nhìn ánh mắt trợn to của mọi người thì cười gượng . " Dài vậy thôi chứ chữ của trẫm rất to , không sao không sao ! "

Tiểu phúc tử hít một hơi thật sâu sau đó đọc lớn từng dòng tâm huyết của vị hoàng đế nào đó .

"... ........

... ...... ...

... ...... ......

... ...... .........

... ...... ...... .....

Điều thứ 137 , ... .....

Điều thứ 138 , phải lịch sự hòa nhã với mọi người .

Điều thứ 139 , nam nhân và nữ nhân không được đuổi theo thú rừng vào lùm cây hay hốc cây .

... ...... ...... ...... ......... "

Bên trên giọng hô của tiểu phúc tử vẫn to rõ nhưng cũng không thể ngăn được dòng lệ đang chảy ra từ trong mắt của đám người phía dưới , thật buồn ngủ , quá buồn ngủ .

" Thật không biết nên khen ông ta quá kỹ hay quá nhiều lời " . Diệp Thiên Di lấy tay áo lau lau dòng nước mũi đang chảy ra sau đó hít thật mạnh , ngáp đến chảy cả nước mắt nước mũi vậy mà tên thái giám vẫn còn chưa đọc xong .

Lạc Tâm Di lấy tay đụng mạnh vào tay của Diệp Thiên Di . " Hoàng thượng thúc thúc là đang quan tâm mọi người thôi " .

" Vâng ! Quan tâm lắm , ta cảm động đến khóc từ nãy tới giờ đây " .

Lạc Tâm Di lườm người bên cạnh một cái sau đó lại nhìn lên trên , khóe mắt nàng cũng đang ngập trong nước a .

Mạc Thiên Khuynh đứng phía sau cầm dù cũng không nhịn được cười nhưng khi nhìn thấy hai cặp mắt đang trợn to nhìn hắn của Mạc Thiên Hạo thì lập tức thu hồi lại . " Không biết Lạc đại ca ở đâu rồi " .

Mạc Thiên Hạo cũng thu lại cặp mắt đang trợn to của mình sau đó cười khẫy , cười thì cười , ai còn lạ chuyện huynh sủng hoàng tẩu chứ , còn giả bộ hỏi ngu ngơ , không phải từ sớm Lạc Thiên đã nói hôm nay hắn và tên thái tử kia đều lo nhiệm vụ phòng vệ mà không tham gia săn bắn sao ?

Giọng nói của tiểu phúc tử phía trên vẫn tiếp tục khi nghe tới điều cuối cùng thì ai cũng bừng tỉnh một cách hạnh phúc nhưng sau đó lại muốn la hét một cách mạnh mẽ .

" Điều cuối cùng , vì đảm bảo tính công bằng , mọi người sẽ chỉ sữ dụng cùng một loại cung tên do chính thợ rèn bậc nhất của Nguyệt Lăng Quốc chế tác , giá niêm yết là một vạn lượng đối với cung và 100 lượng đối với tên , chỉ ai có cung mới được tiến vào khu vực săn bắn ! " . Sau đó tiểu thái giám giơ tay hướng mọi người nhìn về phía bên phải . " Mọi người có thể mua cung tên ở bên này ! "

Mọi người nhìn theo hướng tay chỉ của tiểu thái giám thì lửa hận trong lòng từ nãy tới giờ càng thêm sôi sục , bắt chúng ta đứng nãy giờ cũng thôi đi , bây giờ còn bắt ép mua mới được vào , cây cung như vậy mà một vạn lượng ? Một vạn lượng có thể mua được cả ngàn cây như vậy ấy chứ , cái gì mà thợ rèn bậc nhất , y như cung của thợ săn , lão hoàng đế của Nguyệt Lăng Quốc này thật sự là một con cáo già .

Khóe môi của Diệp Thiên Di giựt giựt , cao thủ , có thể đường đường chính chính móc túi biết bao nhiêu người như vậy , thật là không tầm thường .

Chỉ có Lạc Tâm Di là vẫn ung dung , cách này là do nàng nghĩ ra vừa hạn chế được số người tiến vào khu vực săn bắn vừa gom được một mớ cho quốc khố , còn gì tốt hơn chứ , chỉ là lúc đầu nàng chỉ nói 2000 lượng sao bị kê lên thành một vạn lượng rồi .

Mộ Dung Thần đảo mắt qua lại , biểu hiện của mọi người lúc này có phải là do ông kê lên hơi quá tay không ? Lỡ không ai chịu mua thì sao , một đống cung tên đó mua hết 5000 lượng đó .

" Người thắng sẽ được trẫm chấp thuận một yêu cầu " . Vớt lại một câu cho an ủi lòng người vậy . Tay liền lập tức phất nhẹ , một hồi trống kèm theo tiếng kèn vang lên cả một góc trời báo hiệu thời gian bắt đầu , kệ , ghét thì ghét , hận thì hận nhưng mua thì bắt buộc phải mua .

Đúng thật là không thể không mua , bọn sứ thần đại diện một nước , đương nhiên không thể bỏ cuộc không chơi , mà mua thì đâu thể chỉ mua một cây , còn đám hộ vệ nữa , không mua thì không được tiến vào , bọn họ không vào thì lấy ai bảo vệ đây ? Lấy ai săn dùm đây ? Vậy là các sứ thần vừa khóc vừa hận đưa tiền tới mua , đã vừa nguy hiểm lại còn vừa tốn tiền nữa chứ , cái chức sứ thần này thật không khác gì bị đày cả .

Các vị công chúa,tiểu thư cũng mua lấy một bộ cung tên , bọn họ muốn được ban hôn muốn có được nam nhân đệ nhất thiên hạ Lạc Thiên .

Trái lại thì các vị hoàng tử lại ngoan ngoãn dựng lều đợi ở vòng ngoài , bọn họ không có ngu , chui vào đó rất nguy hiểm , ai biết khi nào sẽ có người nhảy ra ám sát họ chứ , tốt nhất vẫn là ở bên ngoài thôi .

Các vị đại thần cũng bấm bụng mua cung tên , các nữ nhi của họ dẫn theo là để ẹo mà , không vào thì ẹo cho ai xem chứ . Nếu họ biết các hoàng tử đa phần đều ở ngoài thì chắc sẽ khóc rống thôi .

Diệp Thiên Di quay lại cười gian với hai huynh đệ phía sau . "Bốn chúng ta đều vào nhé , ta muốn được yêu cầu hoàng đế một chuyện , thật phiền hai vị rồi " .

Lịch sự thật , nhỏ nhẹ thật , nhờ vã thì như thế đấy nhưng nhờ xong thì hất cằm trở mặt ngay , nữ nhân này thật sự rất vô sỉ .

Lạc Tâm Di có chút phân vân níu lấy tay áo Diệp Thiên Di lắc đầu , muốn yêu cầu hoàng thượng thúc thúc chuyện gì cứ nói với nàng , nàng sẽ xin thay là được mà , việc gì phải lao vào giành giựt trong đó chứ .

" Lạc tiểu thư có vẻ không muốn tham gia hay là không dám tham gia vậy a " . Phượng Ngọc Linh đưa tay lên miệng cười , nàng cũng rất tiếc số ngân lượng bỏ ra nhưng dựa vào tài năng của nàng , lại thêm năm người theo giúp , thật không tin là không thể lấy được thánh chỉ ban hôn với Lạc Thiên . Có được Lạc Thiên rồi từ từ sẽ đến tên tứ vương gia này thôi . Nghĩ đến đây nụ cười của Phượng Ngọc Linh càng to hơn sau đó phát ra thành tiếng . " Ha ha ha ha " .

Mạc Thiên Hạo trong đầu không khỏi suy nghĩ , nữ nhân càng ngày càng khác thường , ai cũng khác thường , thật đáng sợ . May mà hắn chưa có vương phi , thật không dám nghĩ vương phi của hắn sẽ là dạng người gì .

" Ta chính là không dám tham gia a , có Phượng quốc công chúa tham gia , sao còn con thú nào dám xuất hiện để săn chứ " . Lạc Tâm Di không ngại đả kích ai đó , hôm trước ta không nói tới ngươi , ngươi nghĩ ta dễ bắt nạt sao ?

" Ngươi ..." . Phượng Ngọc Linh chỉ tay về phía Lạc Tâm Di nhưng thấy mọi người đều đang che miệng cười thì cố gắng nhịn lại . " Khẩu khí thật lớn , không biết Lạc Tiểu Thư có dám so tài với ta không ? Nếu ta thắng thì ... Hôm nay ngươi có thể về sớm , ta sẽ thay ngươi đi cùng vị tứ vương gia đây " . Vừa nói vừa không quên nhìn Diệp Thiên Di với ánh mắt lẵng lơ , thêm vài cái chớp mắt đầy mị hoặc .

" Ta ... " . Diệp Thiên Di lấy tay chỉ lên mũi , ngươi để ý ta a , ha ha .

" Thì ra công chúa đây là để ý Khuynh lang , Tâm Di thật không biết công chúa muốn thi đấu vấn đề gì ? " . Lạc Tâm Di liếc nhìn Diệp Thiên Di có ý hờn trách , thật khiến ba người còn lại muốn buồn nôn .

" Võ công " . Phượng Ngọc Linh nói thẳng ra hai chữ , nàng biết rõ Lạc Tâm Di hoàn toàn không biết võ công .

" Vậy a , ... " . Lạc Tâm Di ra vẻ đã hiểu nhưng không chút gì sợ sệt , khi nàng còn muốn nói tiếp thì Mạc Thiên Hạo đã lên tiếng bên vực .

" Tiểu muội muội của ta không biết võ công , làm sao thi với ngươi ! "

Lạc Tâm Di lấy tay che trước người Mạc Thiên Hạo , sau đó nhìn Phượng Ngọc Linh cười đắc ý . " Chuyện của nữ nhân phải để nữ nhân giải quyết ... Nhưng vương phi của Khuynh lang ở đây Tâm Di thật không dám quá phận , xem ra phải hỏi ý vị vương phi đây trước rồi " .

Lúc này Diệp Thiên Di mới hiểu ra vấn đề vội phụ họa theo . " Đúng a , chuyện của nữ nhân phải để nữ nhân giải quyết chứ , nương tử ... Lên ! " .

Hai huynh đệ nào đó nghe nói mà muốn nghẹn , chuyện của nữ nhân để nữ nhân giải quyết , hay thật , hai nữ nhân này quả thật không phải dạng vừa đâu là dạng cực kỳ vô sỉ .