Hoàng Thượng! Thái Tử Đang Ghen

Chương 32: Vương gia ! Thiếp nhớ chàng




Ngày hôm sau , Mộ Dung Vân từ sớm đã chờ sẵn trước cửa phủ Định Quốc , mặc dù hắn đã quen nhìn hai người trước mắt nhưng không không khỏi hít một hơi thật sâu , hai người họ thật sự rất xứng đôi , quần áo cùng một kiểu từ màu sắc tới hoa văn , ngọc bội đeo bên mình cũng là một đôi , thậm chí cả dáng người cũng giống nhau luôn . Nhìn lại mình một lượt , xong lại ngước lên nhìn , ờ .... một thân bạch y tao nhã , trông hắn cũng rất anh tuấn nhưng sao hắn lại quên bạch y là màu sắc đặc trưng của Lạc Thiên chứ , thoạt nhìn bốn người bọn họ , không phải sẽ thành hai đôi sao ? A , Mộ Dung Vân đưa hai tay lên ôm đầu , bây giờ về thay y phục liệu có kịp không ? Thực tế trả lời là không , mọi người không đợi hắn mời đã yên vị trên xe ngựa , Mộ Dung Vân đành ão não leo lên xe ngựa , lần sau hắn tuyệt đối sẽ mặc màu đen , tuyệt đối như vậy .

Yến hội lần này tuy chỉ mang tính chất là tiếp đón sứ thần nhưng vẫn không kém trang trọng , bên trong cung yến giăng đèn kết hoa , không khí vô cùng nhộn nhịp kèm theo tiếng nhạc khí tưng bừng không ngừng nghỉ , thật là náo nhiệt . Các cung nữ , thái giám chạy qua chạy lại không ngừng lên rượu , lên món ăn .

Tuy còn cách thời gian khai yến một khoảng nhưng mọi người dường như đều có mặc đầy đủ , các sứ thần đại diện một nước mặt mũi nghiêm trang , trong số đó lại còn có các vương gia , công chúa tham dự , ai cũng cố gắng toát lên mình vẻ mặt càng cao quý càng tốt nhưng khi nhóm người của Mộ Dung Vân vừa tiến vào thì ánh mắt cao ngạo đến mấy cũng phải ngước nhìn theo ,các vị công chúa , tiểu thư quên cả việc e thẹn nhìn Lạc Thiên rồi lại nhìn Diệp Thiên Di , một người lạnh nhạt như băng , một người nồng ấm như lửa , con tim yếu đuối của các nàng làm sao chịu nổi cảnh tượng này, cũng có một số lại nhìn Mộ Dung Vân , thân phận thái tử của hắn dù sao cũng khó ai sánh kịp .

Đa số nam nhân thì quên cả chớp mắt nhìn Lạc Tâm Di , bọn họ không phải là chưa nhìn thấy nữ nhân sắc nước hương trời , không phải là chưa nhìn thấy mỹ nhân như họa nhưng quả thật đã ai đẹp bằng nàng , bờ môi , ánh mắt như vậy , nam nhân nào có thể cưỡng lại nỗi . Cũng có không ít ánh mắt nhìn Lạc Tâm Di chán ghét, hừ nàng ta dù có đẹp tới đâu cũng chỉ là một nữ nhân bị từ hôn , Lạc Thiên đi cùng nàng ta thì thôi đi , ngay cả tứ vương gia của Phong Thành Quốc cũng theo nàng ta về , bây giờ thái tử cũng đi bên cạnh nàng ta , sao nàng ta không đi luôn lại còn quay trờ về chứ .

Lạc Tâm Di cảm thấy ánh mắt không thể giết người là một điều may mắn , nếu không nàng quả thật phải chết rất nhiều lần . " Đứng bên cạnh ba cây hoa đào này , thật khiến nhiều người căm ghét mà " .

Mộ Dung Vân cười khẽ , sau đó ghé sát vào tai Lạc Tâm Di . " Muội cũng là một cây hoa đào rất lớn , ta cũng cảm thấy rất nhiều người đang ghét chúng ta " .

Diệp Thiên Di bên cạnh cũng không tiếc lời nói thêm vào một câu . " Chúng ta đều là hoa đào , bây giờ thì tìm chỗ cắm rễ đi ". Vừa nói Diệp Thiên Di vừa nhìn xung quanh , lão Lục sao còn chưa tới a . Nhưng quả thật không cần tìm lâu , nàng đã nhìn thấy vị lục gương gia anh tuấn tiêu soái đang ngồi một góc khuất nói chuyện đung đưa với một vị tiểu thư , hừ tiểu tử thối , lại bọc lộ bản tính háo sắc ra đây rồi .

" Lục đệ , thật là tâm tình tốt quá nhỉ " .

Tiếng nói làm Mạc Thiên Hạo quên sạch vị cô nương bên cạnh vội vàng chạy về phía Diệp Thiên Di , tẩu tẩu a . " A , hoàng huynh a " .

Mạc Thiên Hạo thật không uổng công nàng khen ngợi , vừa thông minh , vừa hiểu chuyện , không cần nói nhiều với hắn , hắn cũng có thể hiểu người đối diện cần gì . Diệp Thiên Di cũng nhập vai một cách xuất thần . " Hoàng đệ a " . Ngay khi Diệp Thiên Di vừa giơ tay định vẫy Mạc Thiên Hạo thì hắn đã an vị đứng trước Lạc Tâm Di , háo sắc , tên sắc lang này .

" A , Tâm Di muội muội , có nhớ ta không ? Ta nhớ muội tới quên ăn quên ngủ , đêm nào cũng trằn trọc đến sáng " . Mạc Thiên Hạo bày ra bộ mặt đáng thương , hai mắt như muốn rơi lệ .

" Không phải bị các cô nương ở Ỷ Thúy Các làm cho trằn trọc cả đêm sao " . Lạc Tâm Di khinh thường , ném cho Mạc Thiên Hạo một câu , hai năm rồi , còn chưa hiểu tính nhau sao , Ỷ Thúy Các ta cũng có đi rồi nha .

" Không ngoan , tiểu muội muội thật không ngoan như hai năm trước chút nào mà " . Mạc Thiên Hạo ra vẻ tiếc nuối , hai năm trước còn e thẹn , ngại ngùng hắn nói gì nàng ta cũng tin , bây giờ nói câu nào cũng đớp hắn câu đó à .

Mộ Dung Vân chau mày nhìn tên hoa hoa công tử trước mặt , cho dù có là huynh đệ của Mạc Thiên Khuynh thì đối với nữ nhân của huynh trưởng sao có thể trêu ghẹo như vậy . Nhưng hắn còn chưa nói câu nào Lạc Thiên bên cạnh đã không chút khách khí thể hiện thay hắn .

" Lục vương gia chắc đã quên lần trước ta nói gì với ngươi rồi thì phải " . Lạc Thiên mặt không đổi sắc , mắt không nhìn đối tượng nhưng đối tượng thì hai chân đã run cầm cập .

Mạc Thiên Hạo làm sao có thể không nhớ lần nói chuyện cuối cùng của hắn và Lạc Thiên , hắn bị đánh tới nằm trên giường suốt một tháng cũng không nhúc nhích được , hắn chỉ ngồi uống rượu với Tâm Di muội muội say một tí thôi mà , có cần đánh hắn như vậy không chứ huhu .

"Hừ ! Cho ngươi chết " . Diệp Thiên Di đắc ý , tên sắc lang này , hoàn toàn chọc quê nàng , dù sao nàng cũng là tẩu tẩu kiêm bạn rượu của hắn mà hắn bơ nàng như vậy .

Mạc Thiên Hạo lườm Diệp Thiên Di một cái nhưng sau đó khóe môi từ từ giương cao , hắn đến đây là xem kịch vui . " Tứ ca , tứ tẩu rất nhớ huynh ".

Vẻ đắc ý trên mặt hai nữ nhân phút chóc đen lại , tứ ca là Thiên Di , vậy tứ tẩu không phải ám chỉ Mạc Thiên Khuynh sao ?

Thấy sắc mặt hai người như vậy trong lòng Mạc Thiên Hạo còn không như trăm hoa đua nở sao , ha ha tưởng ta không trị được các ngươi sao , ánh mắt nhìn về phía nữ tử còn ngồi trong góc khuất phía xa , cả hàm răng Mạc Thiên Hạo đều khoe ra , sau đó hét lớn. " A , tứ tẩu , tứ ca bên này nè " .

Chỉ thấy vị phu nhân từ từ đứng dậy sau đó quay cả người lại , trên tay vẫn còn cầm một chiếc quạt che đi một nửa gương mặt , vị phu nhân này .... thật là cao nha , đó là suy nghĩ của mọi người từ nãy giờ vẫn quan sát nhóm người Lạc Tâm Di .

Diệp Thiên Di dường như hóa đá , hắn lại còn dám giả gái tới đây sao ? Toi rồi , tiểu hắc không có ở đây a .

Hai mắt và môi Lạc Tâm Di mở to hết mức có thể , phen này thật sự là không xong rồi . Phong ca ca a.

Mộ Dung Vân nhướng mày nhìn về phía nữ nhân đang từ từ tiến lại , khi quạt vừa đưa xuống hé lộ dung nhan đằng sau , hai hàng lông mày của hắn càng nhíu lại thật chặt , nữ nhân này ..... thật là không phải xấu một cách bình thường a .

Mọi người ai cũng có một suy nghĩ như Mộ Dung Vân , sở thích của Tứ Vương Gia quả thật cũng hơi nặng phải không , xấu đẹp gì cũng không chừa .

Các vị công chúa , tiểu thư thì tâm trạng hân hoan chờ xem kịch vui , chính thất ở đây , xem ả Lạc Tâm Di kia có còn lên mặt được hay không , nhìn thân hình chình thất như vậy , không trị chết được ả sao , mau nhanh lên , đánh cho ả một trận .

Mạc Thiên Khuynh lấy tay chỉnh lại hai trái chanh trước ngực sau đó chạy thật nhanh đến ôm chầm Diệp Thiên Di , miệng không ngừng nỉ non . " Vương Gia a , thiếp nhớ chàng " .

Diệp Thiên Di thật sự tức muốn phun máu , ngươi để tạo hình ta như vậy công khai xuất hiện trước mặt bao nhiêu người ở đây là muốn chà đạp ta có phải không , ta là một bông hoa mẫu đơn yêu kiều , không phải là một khúc cây .

Lạc Tâm Di nhanh chóng lùi về phía sau Lạc Thiên , Thiên Di thật xin lỗi , xem ra ta phải chạy trước đây .

Hành động của Lạc Tâm Di càng khiến cho giống cái trong yến tiệc thêm hả hê , ngươi cũng có lúc này rồi sao ? Nhưng trái với suy nghĩ của họ , chính thất lại không làm gì tiểu tam mà lại còn cười tươi với tiểu tam , loạn thật rồi .

" Tâm Di , ta cũng rất nhớ muội , đừng nấp sau Lạc đại ca ... không thoát được đâu " . Bốn chữ phía sau Mạc Thiên Khuynh cố gắng nói thật nhỏ nhưng đám cười xung quanh không ai là không nghe được .

Mộ Dung Vân che đi ánh mắt Mạc Thiên Khuynh nhìn Lạc Tâm Di trông như gà mẹ đang che chở gà con . " Yến hội đã sắp bắt đầu " .

Mạc Thiên Khuynh buông Diệp Thiên Di đang run rẫy trong lòng , khóe môi giương cao sau đó nắm lấy tay Diệp Thiên Di về chỗ , hắn cũng không phải muốn náo loạn ở đây .