Hoàng Thượng! Thái Tử Đang Ghen

Chương 29: Thái Tử , Ngài Không Muốn Về Thì Cứ Ở Lại




Tư Mã Phong dừng lại cước bộ nhưng vẫn không quên điểm huyệt Mộ Dung Vân , tức giận của hắn thì vài ba cước có thể thôi nhưng người đang hừng hực nhiệt huyết kia thì .... đương nhiên là không rồi . Nàng ta tính gì cũng xấu , chỉ có một tính tốt duy nhất là ghét ai thì ghét rất thật lòng thôi , thù này không để nàng ta trả được nàng ta chắc chắn không để yên .

Diệp Thiên Di cười nham hiểm , từ từ bước đến gần Mộ Dung Vân . " Thái tử điện hạ , ta đã nói ngươi sẽ chết chắc mà ".

"A ôi , lại nhắm mắt không thèm nhìn ta cơ đấy , ngươi có tin ta tiễn cặp lông mày của ngươi về cực lạc không ? "

" Gương mặt của ngươi nhìn ta như kiểu ta sắp làm điều gì đó thương thiên hại lý vậy , không đâu , ta là một nam nhân nho nhã lịch thiệp mà "

"Để xem , tuy ngươi khó dễ ta nhưng ta sẽ không vì vậy mà đối xử không tốt với ngươi , ta rất rất là tốt nha "

" Người đâu , bao trọn Ý Xuân Lâu trong ba ngày cho ta , sẵn tiện mang cả vị thái tử này đến đó ".

Diệp Thiên Di độc diễn một màn như vậy làm Mộ Dung Vân có muốn im cũng không thể im được , cả gương mặt đều vì tức giận mà đỏ lên . " Ngươi dám !"

Hai mắt Diệp Thiên Di mở to sau đó lại chớp chớp chớp chớp . " Ngươi dựa vào đâu nghĩ ta không dám chứ , mà sao lại tức giận như vậy , a , không lẽ ngươi vẫn còn chưa được khai sáng, vậy thì càng hay , lần này ta giúp ngươi tỏa sáng giữa rừng hoa luôn " .

" Thái Tử điện hạ sao có thể để mặc cho ngươi muốn làm gì thì làm chứ ! " Lạc Thiên hai tay khoanh trước ngực , cả người đều dựa vào cột đình , hắn đã ở đây nãy giờ những chẳng ai phát hiện ra hắn .

" Lạc đại ca mà cũng sợ hắn sao ? " . Diệp Thiên Di bĩu môi , nàng không tin cục băng biết đi này mà sợ ai đấy .

" Thái tử thân phận tôn quý , ta rất sợ ! " . Lạc Thiên khẽ nở nụ cười trông không có chút gì gọi là sợ hãi , tiểu tử , ta chưa tìm ngươi , ngươi lại dám dẫn xác tới đây , chuyện tốt ngươi làm với muội muội ta , ta vẫn nhớ hết và rất rõ đấy .

Người nói thì không có vẻ sợ hãi nhưng người nghe thì ai cũng sợ hãi , ngay cả Mộ Dung Vân cũng đang rất sợ hãi , tên đại ma vương này sợ hắn sao ? Đánh chết hắn vạn lần hắn cũng không tin đều đó .

" Thái tử , thần rất lấy làm tiếc vì chuyện đã xảy ra , ngài có thể đi được rồi " . Giọng nói Lạc Thiên cứ như vậy nhẹ nhàng trong gió , vô cùng êm dịu , êm dịu .

Nhưng thời gian một chum trà trôi qua vẫn không nhận thấy bất cứ dấu hiệu chuyển động nào . Ai cũng cố nhịn cười , chỉ có khuôn mặt của Mộ Dung Vân là phủ đầy mây đen .

Diệp Thiên Di hai vai đều run run , nàng cũng chỉ muốn chọc tức hắn vài câu , hù dọa hắn một chút nhưng xem ra Lạc Thiên thì không được từ bi như nàng rồi , nàng thật sự không thể so với Lạc đại ma vương mà .

Lạc Tâm Di chỉ biết lắc đầu , bảo ngươi thả người ngươi không nghe , giờ thì bị tóm rồi .

Tư Mã Phong hai tay cũng học theo Lạc Thiên để trước ngực, xem mình như người ngoài cuộc mặc dù chính hắn đã tóm người ta .

Gương mặt Lạc Thiên trông vô cùng nghiêm túc khi nhìn Mộ Dung Vân , sau đó giọng nói nhẹ nhàng êm dịu tiếp tục lan vào trong gió . " Thái tử , ngài không muốn về thì cứ ở lại ".

Muốn muốn cái rắm nhà ngươi , ta bị điểm huyệt không thấy sao , còn giả bộ từ bi , rõ ràng là muốn làm khó ta . Trong lòng Mộ Dung Vân vô cùng tức giận , hắn ghét Lạc Thiên từ nhỏ quả thật là không có ghét lầm mà .

Tâm trạng Diệp Thiên Di vô cùng tốt khi nhìn thấy ai đó gặp nạn , nàng quả thật ngưỡng mộ Lạc Thiên , kỹ năng chọc người nghẹn chết không phải ai cũng có thể luyện cao siêu như vậy đâu . " A , nhưng trời đã tối rồi , tuy thái tử không muốn về nhưng chúng ta cũng không thể nhịn dùng bữa mà đứng đây với thái tử được đâu , ta cũng thật đói rồi "

" Nhưng hắn .... " . Lạc Tâm Di nhìn Mộ Dung Vân , không hề che giấu vẻ khó xử , không lẽ bắt hắn đứng như vậy suốt đêm sao ?

" Hắn quan trọng hơn hay ta quan trọng hơn ? " Vừa nói tay Diệp Thiên Di vừa nắm lấy tay Lạc Tâm Di giơ lên cao , lắc qua lắc lại , sau đó nở một nụ cười vô sỉ tới mức xuất thần với Mộ Dung Vân .

" HỞ ? " . Lạc Tâm Di bị lắc tới hồ đồ , sao Thiên Di lại hỏi nàng như vậy ?

" Hở , hở , hở , muội còn hở nữa sẽ không còn gì ăn đâu , Lạc Thiên và Tiểu Hắc đã đi vào từ nãy giờ rồi , vừa nói Diệp Thiên Di vừa không chút thỏa hiệp lôi Lạc Tâm Di vào trong , dám gây chuyện với nàng , không chết cũng phải sống không bằng chết .

Mộ Dung Vân nhìn chằm chằm vào hai bàn tay đang nắm lại kia vô cùng khó chịu , tên Mạc Thiên Khuynh có phải cố ý cho hắn nhìn thấy vết sẹo đó hay không , hắn muốn ám chỉ điều gì chứ . Nếu lại để nàng ấy đau lòng , nàng ấy sẽ lại làm chuyện gì nữa đây ? Không được , tuyệt đối không được . ( Ôi , người ta chỉ muốn chọc anh ghen thôi , anh suy nghĩ chi cho sâu xa quá vậy )

Mộ Dung Vân cứ đứng yên như vậy cho tới khi trời tối mịt , cũng chẳng ai buồn thắp cho hắn một cái đèn , dường như ngay cả ông trời cũng không buồn giúp hắn , đêm nay lại là một đêm không trăng , xung quanh mọi thứ đều im lặng , à cũng không phải hoàn toàn im lặng , ít nhất cũng có một đàn muỗi đang vây lấy hắn , thật không phải ai cũng có thể thấu hiểu được cảm giác của Mộ Dung Vân lúc này , cái cảm giác hàng chục sinh linh bé nhỏ đang bu lấy mình , rõ ràng có thể cảm nhận được , biết được nhưng không thể làm gì được , thật là ... .... tức chết . Lạc Thiên thật sự quá hiểm độc . Vừa bị đói , vừa bị lạnh còn bị hút máu nữa chứ .

Ngay lúc Mộ Dung Vân cảm thấy tột cùng của nổi bi ai thì một mùi thơm kích thích bao tử của hắn sôi lên rột rột . Có thật nhiều kích động , tâm trạng của Mộ Dung Vân bây giờ còn biểu tình hơn cả bao tử của hắn , Tâm Di chịu đến xem hắn .

Lạc Tâm Di một tay cầm đèn một tay bưng theo một cái mâm bên trên có một tô sủi cảo vẫn còn bóc khói nghi ngút đi đến , ánh đèn càng làm cho nàng thêm động lòng người . Mộ Dung Vân không khỏi vui mừng , nàng vẫn còn quan tâm hắn , nàng vẫn như trước đây quan tâm hắn , chỉ là hắn nhận ra quá trễ , chỉ là ...

Lạc Tâm Di giơ cao đèn đến gần mặt Mộ Dung Vân , nhìn mặt hắn bây giờ làm sao có thể không xót xa , Phong ca ca ra tay cũng thật nặng , những vết đỏ khi nãy bây giờ đã tím đen .

" Đợi ta một chút "

Lạc Tâm Di vội đặt những thứ trên tay xuống bàn sau đó quay lưng chạy đi , không đợi Mộ Dung Vân phản ứng , mà hắn bây giờ có phản ứng được mới là điều kỳ lạ .

Cảm giác của Mộ Dung Vân lúc này như người rơi xuống nước vừa nắm được khúc gỗ nhưng rất tiếc lại là gỗ mục , nàng ghét hắn như vậy sao , đem tô sủi cảo tới cho hắn ngửi , đêm tối trời lạnh , bụng lại đói , khổ nhất là bên cạnh có một tô sủi cảo ấm nóng nhưng chỉ có thể ngửi .

Nhưng chỉ một lát là Lạc Tâm Di đã quay lại .

Lạc Tâm Di cầm tô sủi cảo trên tay , múc một muỗng canh nhỏ thổi thổi , sau đó đưa lên miệng Mộ Dung Vân khiến hắn có một cảm giác muốn rơi lệ , nàng thật là sẽ không chọc tức hắn nữa chứ . Mộ Dung Vân nhanh chóng phối hợp hé miệng húp nước canh vào , bình thường , canh rất ngon , bỗng nhiên một cảm giác rùng mình xuất hiện , không phải lại là địa long đi , mà bây giờ được nàng đút như vậy cho dù có là nguyên một con địa long còn bò nguây nguẩy hắn cũng ăn .

Một muỗng canh.

Hai muỗng canh.

Ba muỗng canh.

......

Đến muỗng canh thứ tám thật sự Mộ Dung Vân không chịu nỗi nữa , sao toàn nước canh không vậy . " Ta ... ta.... có thể ăn ... sủi cảo không vậy ? " Thật mất mặt , sau khi nói xong câu đó , Mộ Dung Vân lập tức có suy nghĩ muốn cắn lưỡi , sao hắn lại có thể hỏi câu đó chứ .

Lạc Tâm Di bỗng nhiên khựng lại , có chút xấu hổ . " Ta ... ta nghĩ sủi cảo còn rất nóng , thật xin lỗi " .