Hoàng Thượng! Thái Tử Đang Ghen

Chương 28: Thái Tử , ngài không muốn về thì cứ ở lại đây ! (1)




Quả thật Diệp Thiên Di chẳng để Mộ Dung Vân được yên , chỉ trong vòng ba ngày , Mộ Dung Vân đã phong tỏa hết 12 kỹ viện trong kinh thành vậy mà có người vẫn còn ráng bước vào kỹ viện thứ 13 nữa .

" Ngươi còn dám bước vào đó ? " Mộ Dung Vân thật không tin trên đời lại có người cố chấp đến như vậy , phong tỏa nơi này hắn lại chạy đến nơi khác , mà còn chạy rất nhanh .

" Có chuyện gì mà ta không dám chứ ? Sức khỏe ta bình thường , tinh lực ta cường tráng "

" Ngươi ... Ngươi.... Được lắm ! Người đâu , phong tỏa nơi này lại cho ta "

Diệp Thiên Di tức giận , hai hàm răng ghiến lại , nếu nàng biết võ công nàng nhất định sống mái với hắn nhưng rất tiếc ....

" Ta còn chưa vào đó , ngươi lại cho người phong tỏa ? Ngươi có phải nam nhân hay không ? Có biết giữ lời hay không ? "

Đám đông dân chúng vây quanh ngày càng đông , một người là thái tử tôn quý , một người là vương gia cao quý , đây có phải được coi là cung đấu hay không ?

" Thái tử gia , lão nô xin ngài , lão tuyệt không để vương gia tiến vào thanh lâu , xin ngài đừng phong tỏa nơi này " Tú bà vừa nghe nói thái tử sẽ phong tỏa kỹ viện của mình thì nước mắt nước mũi thi nhau rớt xuống , hôm qua bà mới hả hê hay tin mấy kỹ viện bị phong tỏa , không ngờ hôm nay lại tới kỹ viện của bà , đúng là không nên cười người hôm trước , hôm sau không biết chuyện gì lại xảy ra mà .

" Có khách mà không tiếp ? Đây là đạo lý gì ? Ta muốn xem thử hắn có thể phong tỏa hết kỹ viện trong kinh thành này hay không ? Nếu hắn có thể phong tỏa hết thì ta sẽ đi khắp kỹ viện của Nguyệt Lăng Quốc này " Diệp Thiên Di tức giận , nàng chính là rất rất tức giận , sao lại có thể tồn tại loại sinh vật vô lý như vậy chứ .

" Chết cũng không biết hối cãi " . Mộ Dung Vân dùng tốc độ nhanh nhất tiến sát Diệp Thiên Di , hai ngón tay lập tức điểm huyệt nàng .

" Hơ , ngươi muốn làm cái gì , hơ hơ ... " Diệp Thiên Di cả người không thể nhúc nhích , đành đứng im chịu trận , biết vậy hôm nay nàng sẽ dẫn theo Minh Nguyệt , ít nhất cũng phản kháng được một chút a .

Mộ Dung Vân xách thắt lưng Diệp Thiên Di lên , cứ như vậy phi thân hướng về phía phủ Định Quốc . " Ta muốn Tâm Di nhìn rõ bộ mặt ngươi "

" Hả ? " Diệp Thiên Di có chút không hiểu , không phải để ý nàng , hắn là lo cho Tâm Di sao ? Có phải là có gì đó không đúng không ? Nhưng đầu óc của Diệp Thiên Di chẵng thể suy nghĩ nhiều , nàng chỉ muốn nôn , ngươi có biết phi thân không ? Lạc Thiên có tấp lên tấp xuống như ngươi đâu , người ta bay thẳng một hướng mà .

" Hơ , ta có thể tự đi hơ ... ơ..." Nhưng rất tiếc lời nàng chẳng được ai đó đáp lại . Sao nam nhân ở Nguyệt Lăng Quốc ai cũng thích điểm huyệt , ai cũng thích xách nàng như vậy chứ, nàng không phải là một con gà nha .....

... ...... ........ Ta Là dãy phân cách mang theo nỗi ấm ức của ai đó ... ...... ...... .......

" Tâm Di , mau cứu ta a....a....a... "

Tiếng hét của Diệp Thiên Di vang vọng khắp cả phủ Định Quốc , Lạc Tâm Di đang ngồi uống trà cùng với Tư Mã Phong cũng phải nhanh chóng bịt tai lại , hai người theo tiếng hét chạy ra sân . Trong sân là hai khuôn mặt đều đang rất giận dữ . Có chuyện gì đã xảy ra vậy ?

" A ha ha , Mộ Dung Vân , ngươi chết chắc rồi "

Diệp Thiên Di cả gương mặt đều rạng rỡ , tiểu hắc của nàng ở đây , thời cơ trả thù của nàng đã đến rồi . Cục tức này cuối cùng cũng có thể nuốt trôi , à không , nàng sẽ không nuốt trôi , nàng sẽ gặm nhấm nó ,gặm nó gặm nó , ha ha .

Lạc Tâm Di và Tư Mã Phong khóe môi đều giựt giựt , nụ cười đó , ánh mắt đó , nàng ta có thật sự là đang cần cứu không vậy ?

" Chết ? Còn chưa biết là ai sẽ chết ? "Mộ Dung Vân nhìn thấy ánh mắt Lạc Tâm Di thủy chung vẫn không rời khỏi tên sở khanh bên cạnh mình là lửa giận càng bóc lên dữ dội , bàn tay đang giữ lấy cánh tay của Diệp Thiên Di càng thêm siết chặt .

" A , đau ta , buông ta ra "

" Mộ Dung Vân , mau thả Thiên....... Khuynh ca ca ra " Lạc Tâm Di lo lắng nhìn Mộ Dung Vân ,nàng rất muốn nói cho hắn biết mau thả ra đi , có Phong ca ca ở đây , ngươi còn không thả người thì thiệt thòi chỉ là ngươi thôi .

Nhưng Mộ Dung Vân lại không hiểu như vậy .Nàng lo cho hắn ta như vậy , còn hắn .... hắn .... mọi chuyện hắn làm đều là vì muốn tốt cho nàng , nàng có hiểu không ? Có biết đến không ?

" Tiểu hắc , hắn bắt nạt ta , mau cứu ta huhu "

" Buông người ra , ta sẽ không làm khó ngươi " Tư Mã Phong mỉm cười nhìn Mộ Dung Vân , hắn có chút đồng cảm , đều là nam nhân , đều để lỡ mất tình yêu của mình , đều cùng đang hối hận ,trả giá , thật là những người cùng cảnh ngộ thì thường dễ thông cảm với nhau hơn .

Mộ Dung Vân vẫn như cũ , không phản ứng , trong lòng hắn chỉ có tức giận , có ghen tỵ , có đau , hắn chỉ muốn bảo vệ nàng , muốn tốt cho nàng nhưng nàng dường như không cần điều đó .

" Hắn rõ ràng muốn ngươi làm khó hắn mà tiểu hắc " . Diệp Thiên Di không ngừng kêu gào , cái gì mà không làm khó chứ , dịp may hiếm có như vậy , vừa có tình , vừa có lý lại vừa có người trợ giúp , nàng sao có thể bỏ qua đơn giản a ? " Đau lắm a , tiểu hắc a....a....a..."

Tư Mã Phong nhìn người kêu la chỉ cảm thấy khinh thường , diễn thật là sâu ha , nhưng hắn không thể để nàng ấy cứ đứng cho người ta siết như vậy . Cả người Tư Mã Phong lướt đến như một cơn gió , chớp mắt đã ở trước mặt Diệp Thiên Di , bàn tay vừa giơ ra muốn nắm lấy cánh tay Diệp Thiên Di thì một tay của Mộ Dung Vân đã giữ chặt tay hắn .

"Ta đã nói sẽ tha cho hắn sao ? "

" Bởi vì ngươi không muốn tha cho hắn nên ta mới phải cứu hắn đây "

Tư Mã Phong vừa cười vừa nói , tay không ngừng vận động muốn kéo Diệp Thiên Di ra nhưng Mộ Dung Vân cũng không vừa , đẩy Diệp Thiên Di qua trái , rồi lại đẩy qua phải , không cho Tư Mã Phong chạm được người , hai người cứ xuất thủ qua lại như vậy cho tới khi Diệp Thiên Di nằm dài trên đất , cả gương mặt đều oanh oanh liệt liệt áp sát mặt đất .

" Mộ Dung Vân , sao ngươi lại có thể quá đáng như vậy " . Lạc Tâm Di tức giận chạy đến đẩy Mộ Dung Vân ra , hai bàn tay nâng mặt Diệp Thiên Di lên , phủi phủi lớp cát dính trên đó .

Cảnh tượng trước mặt làm tâm Mộ Dung Vân đau nhói , nàng chỉ lo cho Mạc Thiên Khuynh , hắn vì nàng làm nhiều điều như vậy làm gì , hắn đến đây làm gì chứ ?

Tư Mã Phong nhanh chóng cúi người giải trừ huyệt đạo cho Diệp Thiên Di , sau đó đứng dậy tức giận nhìn Mộ Dung Vân . " Ngươi quả thật rất quá đáng ! "

Lúc này Tư Mã Phong hoàn toàn không giống như khi nãy , chưởng nào đánh ra cũng không hề nương tay . Mộ Dung Vân không lường trước được người này lại có thể có năng lực cao như vậy , khả năng này tuyệt đối không thua kém Lạc Thiên , thậm chí còn hơn cả Lạc Thiên , hèn chi Mạc Thiên Khuynh lại tự tin khi thấy hắn như vậy , xem ra lần này hắn thật quá khinh người rồi .

" Bắt hắn làm tượng đá cho ta , điểm huyệt hắn cho ta " . Diệp Thiên Di phủi sạch hết đất cát trên người , ngay cả hoàng đế của Phong Thành Quốc còn chưa dám chạm đến nàng mà tên này lại dám đối xử với nàng như vậy , thù này nàng tuyệt đối phải trả mà còn trả gấp mấy lần .

Giao đấu thật lực như vậy , chưa đầy một nén nhan đã có thể xác định thắng thua , trên mặt Mộ Dung Vân đã xuất hiện vài vết đỏ , khóe môi lại còn đang rướm máu , hắn thật sự không phải đối thủ của người này .

" Phong ca ca , đừng đánh nữa , ..." Lạc Tâm Di không đành lòng nhìn Mộ Dung Vân chịu đau đớn , dù hắn có quá đáng như thế nào , nàng cũng không thể để hắn chịu đau đớn .