Edit: Meimoko
Beta: Kunnie
———
– “Nương nương”. Minh Thúy đi vào thư phòng, đến bên người nàng nhẹ nhàng gọi.
– “Sao thế? Có chuyện gì?”. Minh Ân Hoa giật mình hoàn hồn, mới biết được mình lại thất thần, cầm sách trên tay cả nửa ngày cũng không lật được vài tờ.
– “Lưu Linh cầu kiến, có việc bẩm báo, đang ở bên ngoài chờ“
– “Vậy cho nàng ấy vào đi“
– “Còn có một chuyện…”. Minh Thúy nhỏ giọng nói.
Minh Ân Hoa nghi hoặc nhìn Minh Thúy thần sắc cẩn thận. Hỏi:
– “Làm sao vậy?“
– “Đại thiếu gia cho người truyền lời tới, nói lão phu nhân thân thể có bệnh nhẹ, cực kì thương nhớnương nương. Nếu có thể, hy vọng nương nương xin Hoàng Thượng ân chuẩn về Minh gia thăm người thân mấy ngày.“
– “Mẫu thân bị bệnh?!”. Minh Ân Hoa nhất thời tâm loạn, vội vàng đứng dậy hỏi: “Thực nghiêm trọng sao? Vì sao đến giờ mới nói…”. Đột nhiên ngưng lại, tỉnh táo lại, nhìn Minh Thúy.
Minh Thúy lẳng lặng nhìn Minh Ân Hoa. Chủ tớ ở cùng với nhau đã gần hai mươi năm, tâm ý sớm tương thông có rất nhiều lời không cần phải nói hẳn ra. Trong cung phần đông mọi người đều hiểu, dù ở đây có nhiều tai mắt nhưng cũng không phải chỗ có thể nói chuyện.
Minh Thúy im lặng trong chốc lát, chậm rãi nói:
– “Lão phu nhân rất nhớ nương nương, suốt ngày nhớ, cơm nước không màng, chén thuốc cũng không chịu uống. Đại thiếu gia thật sự lo lắng không thôi.“
– “Ta đã biết. Ta sẽ thỉnh cầu Hoàng Thượng, ra chỉ xuất cung“. Minh Ân thở dài, nói: “Không còn việc gì khác thì cho Lưu Linh vào đi.“
– “Dạ !”. Minh Thúy lui ra ngoài.
Chỉ chốc lát, một thân trang phục trung tính Lưu Linh bước vào, làm giản lễ xong, coi nàng nhất quán lời ít mà ý nhiều báo cáo:
– “Mới vừa rồi, Liễu Lệ Trì ở Tĩnh Xu thư quán dùng từ động chạm tới Tàng Đông Cung, bị Tàng Đông Cung sai người vả miệng.“
Cái gì! Minh Ân Hoa đứng lên, một cỗ khí giận xuất hiện trên mặt.
Hai người kia đã xảy ra chuyện gì? Nhanh như vậy mà đã xảy ra chuyện rồi sao?!
Hai người này bắt đầu kết thù với nhau từ lần thử văn trong Uẩn Tú viện. Nàng đã cho Liễu Lệ Trì hồi Uẩn Tú viện tiếp tục trợ giáo, bởi vì chung tình với Hoàng Thượng, đối với Hải Cơ công chúa là nữ nhân sắp gả cho đế vương, tâm hồn sớm đã đầy oán hận, chưa từng hòa nhã chút nào. Ở cuộc thử tài lần trước, lại lấy thi liên đối câu đánh bại Hải Cơ công chúa, Hải Cơ công chúa vẫn nuốt không trôi nỗi giận này.
Khi đó Minh Ân Hoa đã nghĩ, sau ngày hai người này gặp lại nhất đinh sẽ xảy ra chuyện gì đó không may. Vì đề phòng tình huống đó, nàng đem Liễu Lệ Trì triệu hồi Uẩn Tú viện cho nàng làm chưởng quản Tĩnh Xu thư quán để các nàng không có cơ hội đối diện với nhau.
Không nghĩ tới sẽ xảy ra chuyện này nên ai cũng không ngăn cản được.
Hải Cơ công chúa kia tâm cao khí ngạo, là người có oán tất báo, lại thấy giờ đây địa vị của mình đã cao cao tại thượng, được sủng ái, liền khẩn cấp chạy đến Tĩnh Muội thư quán tìm Liễu Lệ Trì báo thù… Kì thật cái này tính là cừu hận gì đâu ? Chỉ là chi tranh một chút mặt mũi thôi, cảm thấy mất mặt, nhưng động tĩnh lại muốn làm lớn chuyện như vậy thì cũng quá bừa bãi rồi đi.
Người thức thời đối với việc này phải tỏ ra khoan dung cho dù mất mát nhiều, chẳng lẽ trên đài đấu võ mồm diễu võ dương oai chưa đủ, còn muốn đánh người nâng không dậy nổi mới vừa lòng sao?
Thật sự là nữ nhân phiền toái. Cũng chẳng khác gì những nữ nhân khác!
Mới tiến cung tám ngày, toàn bộ tình thế trong hậu cung nàng ta còn chưa tìm hiểu rõ, lại đi gây thù chuốc oán, không phải ngu ngốc thì là cái gì!
Liễu Lệ Trì quả thật chỉ là một nữ quan nho nhỏ, mà Hải Cơ công chúa đường đường là chính phi Tàng Đông Cung, đối với nữ quan đó hoàn toàn có thể tùy ý sai sử, thậm chí xuống chỉ xử phạt. Nhưng nàng có biết Liễu Lệ Trì là người của Vịnh Đông Cung hay không ?!! Mà Vịnh Đông Cung cũng không phải dễ chọc!
Mặc kệ Vịnh Đông Cung cùng Liễu Lệ Trì có tình cảm thâm hậu hay không, Liễu Lệ Trì bị đánh chẳng khác nào đánh vào mặt của Vịnh Đông Cung, vô luận như thế nào đều xem như đắc tội với Vịnh Đông Cung!
– “Liễu nữ quan hiện tại như thếnào?”. Minh Ân Hoa hỏi.
– “Nàng bị đánh hai mươi chưởng, dung thương sứt môi xỉ lạc” * sứt môi rụng răng *
– “Quá mức.” Minh Ân Hoa thở sâu. “Đưa đến Thái y viện chưa?“
– “Đã đưa đi rồi ạ“
Minh Ân Hoa gật đầu, đi ra thư phòng, một bên nói với Minh Thúy:
– “Trở về phòng thay quần áo, ta muốn đi Thái Y Viện.“
Lưu Linh đi theo phía sau Minh Ân Hoa. Minh Ân Hoa suy nghĩ một chút, quay đầu nhìn nàng, nói:
– “Lưu Linh, ta cho ngươi một nhiệm vụ, ngươi đi Tàng Đông Cung, bảo hộ Tàng Đông Cung an toàn.“
Lưu Linh thấy khó hiểu vì sao nàng lại hạ mệnh lệnh này, cho nên khuôn mặt lãnh đạm mang theo một chút nghi hoặc. Đây là muốn nàng giám thị Hải Cơ công chúa sao?
Minh Ân Hoa nói:
– Bảo hộ hảo nàng ta. Nàng ta là Nội Hải Quốc công chúa, không thể để xảy ra điều gì ngoài ý muốn ở trong cung.“
Có lẽ là nàng lo nhiều nhưng nhiều khi phòng bị một chút cũng tốt. Vịnh Đông Cung, Liễu Lệ Trì hai người cũng không phải là nhân vật dễ dàng từ bỏ ý đồ. Hơn nữa Liễu Lệ Trì bị đánh cho hủy dung nhan nha, đối với một mỹ nhân mà nói, so với lấy đi tính mạng của nàng còn nghiêm trọng hơn, về sau chắn chắn còn nhiều việc phát sinh ra.
Ai…
Nàng vẫn đang nghĩ một lý do để xuất cung …
Từ sau đại hôn, Tử Quang Đế lần đầu tiên nhìn thấy Minh Ân Hoa.
Hôm nay là mười bảy tháng tám, bọn họ đã có hơn mười ngày không gặp nhau.
Cũng bởi bận rộn, cũng là hắn muốn đợi Minh Ân Hoa cầu kiến. Không thể nói rõ tâm tư cái gì, nhưng hắn đang đợi, đợi Minh Ân Hoa chủ động cầu kiến hắn mới có thể thấy nàng. Cho dù đã vài lần hắn đều nhịn không được tưởng sẽ chạy ngay đến Minh Hạ Cung, nhưng hắn lại luôn kiềm chế mạnh mẽ, trấn an trái tim đang trấn động của mình, tự nói với bản thân: chờ ngày mai đi, nếu ngày mai nàng không tới, hắn sẽ đi.
Ngày mai lại ngày mai, biến thành một loại cố chấp không thể nói rõ, cố chấp phải chờ nàng tới bằng không tuyệt không thỏa hiệp! Ngay cả chính mình nghĩ đến cũng cười, tốt, xem ai không qua được hắn!
Nhìn thấy nàng, hắn mới biết được mình muốn gặp nàng biết bao nhiêu. Hắn phải dùng sức ổn định chính mình, mệnh lệnh chính mình hảo hảo ngồi ngay ngắn ở sau ngự án, nếu không làm như vậy hắn nhất định sẽ điên cuồng mà hành xử xúc động. Đến bên nàng, ôm nàng mãnh liệt để trong thân thể dịu đi! Hung hăng hôn nàng đến choáng váng, hôn nàng đến xụi lơ trong lòng hắn, chỗ nào đều không thể đi, xem nàng còn trốn hắn như thế nào!
Đúng vậy, nhất định nàng đang trốn hắn!
Mấy ngày nay tới giờ, mỗi một cung phi đều đến bái kiến hắn. Đều sợ hắn quên các nàng đi, có người mới sau, từ này về sau lại quên mất cố nhân. Cho nên đều đi tới trước mắt hắn, lấy đủ lí do để cầu kiến, đều là những viêc vụn vặt nhỏ nhặt vô cùng. Đơn giản đều là vì thấy hắn, vì thời gian ân ái cũ đã qua để hắn chú ý các nàng nhiều hơn một chút. Ngay cả Kim Thu Cung cũng cầm tay nữ nhi Dư Hạ làm lí do để gặp hắn, cũng chỉ có nàng là không tới!
Đây không phải trốn hắn là cái gì!
Tốt, hiện tại nàng đến đây, vẫn đang xinh đẹp đoan trang, không gầy một phân, cũng không có phì một phần, vẫn là bộ dáng tao nhã lịch sự lúc trước nhìn qua.
Nàng đi vào trước mặt hắn, trên mặt mang theo nét tươi cười, đúng là vẻ mặt làm cho người ta như mộc xuân phong. Nhìn hắn, sau đó trình lên một tấu biểu:
– “Đây là cái gì!”. Hắn xem xong nội dung, cảm thấy có một phen hỏa thiêu ở ngực.
– “Khẩn cầu Hoàng Thượng ân chuẩn cho thần thiếp về nhà thăm hỏi mẫu thân, hầu hạ lão nhân gia mấy ngày, lấy thiện tẫn làm người tử nữ hiếu đạo.“
Tử Quang đế khẩu khí lãnh đạm:
– “Minh gia chủ trạch từ trên xuống dưới bốn trăm nhân khẩu còn không đủ để hầu hạ nhạc mẫu được hay sao? Hai ca ca, hai tỷ tỷ của nàng trước mắt cũng đều ở tại chủ trạch, còn cần nàng trở vềhầu hạ sao? Làm nữ tử, thăm mẫu bệnh là dúng, trẫm cho phép nàng ngày mai sáng sớm lại mặt thăm, nhưng chỉ được ở ba ngày rồi phải hồi cung“
– “Hoàng Thượng…”. Minh Ân Hoa gian nan mở miệng.
– “Sao? Không hài lòng hả? Vậy đừng lại mặt nữa ,cho Thái y đi thay nàng tẫn hiếu có lẽ thực tếhơn. Cứ như vậy đi, trẫm cho Thái Y viện cùng một tổ đội nhân mã đi Minh phủ ngày đêm quan tâm, chắc chắn đem nhạc mẫu chiếu cố thân cường thể kiện, bệnh nhẹ, vô bệnh, được không?”, Tử Quang đế nói.
– “Thỉnh Hoàng Thượng không cần khó xử thần thiếp, thành toàn cho thần thiếp tình cảm ưu mẫu đi!”. Nàng quỳ xuống, khẩn thiết thỉnh cầu.
Tử Quang Đế đi xuống ngự án, không tiếng động đi tới trước mặt nàng, không nâng dậy nàng, lạnh giọng chất vấn nói:
– “Làm nàng nàng? Là nàng làm trẫm khó xử mới là đúng! Trong cung mới đại hôn, nàng liền vội vã rời đi, cái này là gì? Hơn nữa, sự vụ trong cung vua nay từ trên xuống dưới đều do nàng quản, nàng cứ như vậy buông tay mặc kệ, là muốn để nó thành loạn sao ?“
Nàng còn muốn chạy! Nàng thế nhưng còn muốn chạy! Tới gặp hắn vì thỉnh cầu rời đi! Tử Quang Đế bị chuyện này thực sự làm tức giận đến tâm hoả ứa ra. Hắn đợi lâu như vậy, chờ mỏi mòn như vậy để được nghe nàng nói sẽ xuất cung sao?!
Nàng đúng là nữ nhân vô dụng như vậy sao? Cảm thấy mình bị thất sủng sẽ trốn đi, như vậy có thể giải quyết được chuyện gì!
Nàng là cung phi của hắn, thoát được nhất thời, chẳng lẽ có thể thoát được cả đời?!
– “Hoàng Thượng, thỉnh người bớt giận, xin nghe thần thiếp giải thích“. Nàng ngẩng đầu, không phát hiện hoàng đế đứng gần như vậy, thiếu chút nữa là sợ tới mức đổ về phía sau.
Tử Quang Đế chẳng ngại thô lỗ đỡ lấy nàng, lực đạo kia làm cho nàng ngả về phía trước ngã dán vào đùi hắn. Nàng cả kinh muốn lui, lại bị hắn một tay ngăn chặn phía sau lưng, cả người cũng chỉ xấu hổ vô cùng như vậy dựa vào người hắn.
– “Hoàng Thượng…”. Nàng cảm thấy không được tự nhiên.
Tử Quang Đế đã làm cho người bốn phía lui ra, sẽ không có người nhìn thấy loại cử chỉ không hợp lễ nghi này của bọn họ, thế nên hắn càng không chịu buông nàng ra, khiến cho nàng xấu hổ vô cùng, ít nhất hắn cũng hết giận một chút rồi chứ?
– “Nàng không phải muốn nói rõ sao? Trẫm nghe đây, nói đi“
Nàng trong lòng thở dài, ngoan ngoãn ngồi yên trên đùi rắn chắc của hắn. Nàng rất muốn hắn, rất muốn hắn, có thể thân cận như vậy, thật tốt.
– “Thần thiếp cũng không đem sự vụ hậu cung buông tay mặc kệ. Sáng nay thần thiếp đã xem xét, sự vụđược phân công đã hoàn thành, cho dù thần thiếp trong thời gian ngắn không ở trong cung, hết thảy vẫn có thể hoạt động như thường.“
– “Nàng không ở trong cung, hậu cung không người tác chủ, làm sao hoạt động?”. Hắn hừ lạnh.
– “Nếu chỉ là vì thần thiếp nhất thời không ở, trong cung liền loạn thành một đoàn, vậy chứng tỏphương thức quản nội đình của thần thiếp thất bại.“
– “Hả? Còn nói ra cái đó nữa sao”
Minh Ân Hoa tử nói tỉ mỉ nói:
– “Thần thiếp đã cẩn trọng phân công mọi việc trong hậu cung. Về sau tài vụ ra vào hậu cung, đã cóVịnh Đông Cung, Trương phi cùng Dương phi để ý; phó thác cho những người có kinh nghiệm hỗ trợ, mọi việc chung vẫn do phủ nội vụ chủ quản; Kim Thu Cung bị thần thiếp ủy nhiệm lấy Uẩn Tú viện giam viện; Lưu phi khéo léo nên để nàng quản sự phòng thêu, thần thiếp cũng đã cử người hỗ trợ; Lâm phi ở cung vụ phủ cùng nhau giải quyết hậu cung sự vụ. Về phần nghiêm phi, tứ sườn phi mới tiến cung, bởi vì còn chưa thích ứng với cuộc sống trong cung, cũng chưa hiểu biết sở trường của các nàng, cho nên thần thiếp tạm thời không an bài chức vụ cho các nàng. An bài nhưthế, ngày sau mặc kệ ai tới chưởng lý hậu cung, đều có thể thuận lợi bắt đầu. Đương nhiên, nếu có chút không hoàn thiện, thừa dịp này có thể từng bước tìm ra vấn đề, gia dĩ cải tiến.“
Tử Quang Đế sau khi nghe xong, không nói gì.
Minh Ân Hoa lặng lẽ ngẩng đầu, muốn biết vì sao hắn lặng im, lại nhìn đến hắn lấy một vẻ mặt kỳ dị nhìn nàng, tựa hồ là có chút thưởng thức, lại hoặc như là có chút tức giận. Làm sao có thể đồng thời tồn tại hai loại cảm xúc này? Nhất định là nàng nhìn lầm rồi.
– “Hoàng Thượng, nếu ngài cho rằng thần thiếp an bài coi như thỏa đáng, không có nghi ngờ gì nữa, thỉnh người cho phép thần thiếp hồi gia thăm mẫu thân một thời gian đi.“
– “Nàng nói một thời gian, là bao lâu?“
– “Dạ… Ba tháng… Không, một tháng là tốt rồi”.
– “Nàng lại mặt chỉ là vì mẫu thân bệnh sao?”. Hắn hỏi. Ba tháng, rồi một tháng? Còn một tháng thì tưởng hắn sẽ cho phép sao? Hừ! nghĩ cũng đừng có nghĩ!
– “Đương nhiên…”
Nàng định cúi đầu, lại bị ngón tay hắn cường ngạnh ngăn cản. Cằm bị cầm chặt chẽ,chỉ có thể nhìn lên góc độ của hắn.
– “Nói thật đi”. Hắn ra lệnh. Hắn thực hận không thể nhìn thấy nước mắt của nàng.
Nói thật ra sao? Minh Ân Hoa trên mặt bình tĩnh rốt cục vỡ vụn, có vẻ có chút thống khổ, ngữ khí khẽ run nói:
– “Hoàng Thượng… Thần thiếp thực cố gắng… Thực cố gắng học… Làm một thâm minh đại nghĩa cung phi… Nhưng là, có đôi khi, không biết nên làm như thế nào để thích ứng, cũng biết chính mình trong khoảng thời gian ngắn không thể làm được nhiều việc… Thần thiếp thật khổ sở, cho nên thần thiếp nhất định phải rời khỏi đây một thời gian… Thỉnh Hoàng Thượng ân chuẩn.“
– “Nàng khổ sở, cho nên không muốn nhìn thấy trẫm phải không?”. Hắn trong giọng nói không mang theo cảm xúc, làm cho người ta nghe không rõ hắn hỉ hay nộ.
– “Phải!”. Nàng không có chần chờ đáp lại.
– “To gan!”. Như trách cứ, nhưng thoạt nhìn hoàn toàn không có bộ dạng tức giận.
– “Nếu trẫm cứ nhất quyết không chịu ân chuẩn thì sao?”.Hắn buông tay đang chặn sau lưng nàng, chậm rãi ngồi xổm xuống, cùng nàng mặt đối mặt. “Nàng định làm như thế nào?“
– “Thần thiếp có thể sao?”. Nàng sầu bi nói: “Thần thiếp không thể làm gì.“
-“Sẽ hận trẫm sao?“
Nàng bình tĩnh nhìn hắn, đánh giá ánh mắt lợi hại của hắn, thản nhiên không ngại.
– “Không, thần thiếp sẽ không hận người.“
– “Vì sao không hận? Bởi vì yêu sao?”. Hắn ngữ khí mang theo một chút đùa cợt.
Nàng dũng cảm mà chân thành nói:
– “Đúng vậy, thiếp yêu người. Bởi vì thần thiếp yêu người“
– “Vĩnh viễn sẽ yêu sao?“
Hắn vẫn miệng đùa cợt, nhưng vì sao nàng nghe qua lại như là hắn đang kinh thường sự hứa hẹn?
Nàng không trả lời.
Hắn chờ không kiên nhẫn, lại hỏi:
– “Nàng đem lời yêu nói kiên định được như vậy, mà không có tự tin yêu đến vĩnh viễn sao?“
Nàng đột nhiên cười đến mơ hồ, lạnh nhạt nói:
– “Tình yêu không phải huyết thống chém không đứt, tình yêu không phải không có nó sẽ không có đồ ăn mà sống, tình yêu không phải vĩnh viễn ở trên trời với ánh trăng sao, cho nên nếu thiếp hiện tại cam đoan với người cả đời vĩnh viễn không thay đổi, cũng nhất định là giả .“
– “Nàng!”. Tử Quang đế cảm thấy có cảm giác bị phản bội thiêu đốt.
– “Thần thiếp chỉ có thể cam đoan, thần thiếp sẽ yêu người đến ngày nào đó không thể yêu người. Có lẽ là vĩnh viễn, có lẽ là…”. Nàng không nói thêm gì đi nữa.
Tử Quang Đế thực đã bị dọa, nếu đem nửa câu sau nói xong, đừng nói về nhà mẹ đẻ, nàng chỉ sợ ngay cả Minh Hạ Cung cũng không thể trở về, cả đời ở tại ngự thư phòng, hoàn toàn biến thành một dấu chấm tròn trĩnh.
Không khí phi thường dọa người im lặng ở ngự thư phòng giằng co một hồi lâu …
Nàng quỳ đến hai chân run lên, toàn thân mồ hôi lạnh ứa ra muốn ngất xỉu, rốt cuộc chịu không nổi, run rẩy lên tiếng:
– “Hoàng Thượng…“
Thanh âm nàng gọi hắn hoàn hồn, hắn mới phát hiện ra sắc mặt nàng trắng bệch, bộ dạng thê thảm. Một tay hắn kéo nàng lên, để cả thân thể vô lực của nàng tựa vào lòng hắn, hai tay mát xa cho thân thể cứng ngắc của nàng, khẩu khí và động tác ôn nhu nhưng không kém phần sắc bén:
– “Nàng về đi, ta sẽ cho người cùng nàng hồi Minh Hạ Cung“. Nàng muốn chạy sao? Đừng nghĩ như vậy.