Hoàng Thượng Là Của Vương Phi!!!

Chương 3: Vương Phi Gì Đó... Hảo Kỳ Quái A!




Hôm nay là một ngày đẹp trời, Hoàng Thượng ngoài ý muốn ôm quyển tập vẽ cùng vài cây bút đi xuống sân trường vẽ vẽ a vẽ vẽ.
Hoàng Thượng hít sâu một hơi rồi ngồi xuống thảm cỏ... tiếp theo sẽ là hình ảnh một tiểu ngốc manh vẽ tranh thiên nhiên sao??? Ai nha, không phải! Không phải nha! Tiếp theo chính là hình ảnh tiểu ngốc manh nào đó cứng người, lập tức đứng lên run run.
Hoàng Thượng co rút cái mông bĩu bĩu môi... Dậy sớm gì đó thật không tốt a, thảm cỏ vào sáng sớm gì đó đều ướt nước a, lạnh đến cúc muốn đóng băng luôn a!!! 
Hoàng Thượng ai oán muốn trở về ký túc xá ngủ tiếp, lại nghĩ đến vẻ mặt thiếu đánh của Qúy Ninh, bĩu bĩu môi... Quý Tiểu Ninh kia thế nào cũng cười vào mặt cậu cho mà xem! Hoàng Thượng nhăn trán đấu tranh nội tâm giữa trở về ngủ và ở lại vẽ một lúc, cũng vẫn là không biết nên đi hay nên ở. Đột nhiên trước mặt nhiều hơn một người, Hoàng Thượng ngẩn người ngẩng mặt lên nhìn xem là ai, tức thì tròn mắt... Ai nha, này chẳng phải tên người lai vừa vào lớp mấy hôm trước sao?! Sao hắn lại ở đây a???
Vương Phi cúi đầu nhìn cậu, khóe môi cong cong khẽ cười, "Chào buổi sáng! Cậu dậy sớm thật nha!"
Hoàng Thượng nhướng mày, rất không có khí chất mà dối lòng, "Này, đương... Đương nhiên a! Dậy sớm rất tốt cho sức khỏe nha!"
Vương Phi gật gật đầu cong khóe môi, đột nhiên ánh mắt dừng lại trên tay cậu, "Cậu là đang vẽ sao?"
"Ân!" Hoàng Thượng gật đầu... Vì vậy, cậu có thể đi chỗ khác để tôi về phòng không???
Hắn nhìn cậu, không biết nghĩ gì nghiêng đầu một cái rồi khẽ cúi xuống gần thật gần trước mặt cậu, "Vậy, cậu có thể vẽ cho tôi một bức không?"
Hoàng Thượng nhìn khuôn mặt dần phóng to trợn tròn mắt, hai má hồng hồng lảo đảo lùi về sau. Ai nha, ai nha sao cái tên này cúi sát như vậy a, là bị cận sao?!
Vương Phi hai tay đặt trong túi quần như cười như không nhìn cậu, "Cậu sao vậy? Phải dậy sớm nên sốt rồi? Mặt đỏ như vậy..."
Hoàng Thượng trừng mắt, "Ai... ai nói tôi đỏ mặt chứ! Cậu... cậu bị cận sao mà thấy được a?"
"Tôi?" Vương Phi ngạc nhiên, "Bị cận?"
Cậu ngẩng mặt nhìn hắn, "Không phải sao?"
Hắn quay mặt đi cố nhịn cười đột nhiên một tay đặt lên vai cậu tay kia nâng cằm cậu, khuôn mặt lần nữa cúi xuống sát mặt cậu, hai chiếc mũi cơ hồ muốn chạm nhau, "Tôi đúng là bị cận nha! Vậy nên phiền cậu đứng yên một chút để tôi nhìn cho rõ!"
Hoàng Thượng trợn tròn mắt... Tên này... tên này... ai nha, cái tên mắt xanh này! Ai nha nha... Hoàng Thượng đỏ mặt bĩu bĩu môi.
Hắn nhìn cậu một lúc, chợt đưa tay xoa xoa đầu cậu, "Thế nào, vẽ cho tôi một bức, nhé!"
Hoàng Thượng ngơ ngác sờ sờ mặt mình, ngơ ngác gật gật đầu, "Ân, ân, ân!" Chỉ cần cậu đừng có những hành động lạ như lúc nảy, muốn tôi vẽ mấy bức cũng được a!
Vương Phi cười cười, "Hm... lại gốc cây kia vẽ có được không?"
"Ân, ân, ân!" Hoàng Thượng ôm tập vẽ cùng mấy cây viết gật gật đầu, ngốc ngốc đi theo Vương Phi.
Hắn dẫn cậu đi, là đi đến gốc cây phía sau trường. Chỗ này vừa đẹp lại vừa có nắng chiếu đến, ấm cả người nha! Thật đúng là một chỗ lý tưởng để đánh một giấc a!
Hắn nhìn cậu hai mắt sáng rỡ chớp chớp hết ngó đông lại ngó tây, đôi mắt xanh thẳm nhu hòa hẳn, cất tiếng hỏi, "À, mà này. Cậu đã ăn gì chưa?"
Hoàng Thượng lắc lắc đầu... còn chưa nha! 
Hắn nhìn cậu rồi nhìn trời thở hắt ra một cái vỗ vỗ vai cậu, "Ngồi xuống ăn sáng cùng tôi!"
"A?" Hoàng Thượng tròn mắt. Ăn sáng cùng hả? Sao hắn lại tốt với cậu như vậy nha?
Vương Phi mở chiếc túi đặt dưới gốc cây lấy ra hai phần sandwitch, hắn đưa cho cậu một phần, "Ăn đi, ăn xong rồi vẽ!"
Hoàng Thượng cầm lấy bánh sandwitch nhất thời không nói nên lời... Này, ra là muốn cậu vẽ cho nên mới mời cậu ăn sao???
Hắn nhìn cậu mơ mơ hồ hồ gặm sandwitch khẽ lắc đầu ăn phần của mình, nhìn trời cảm thán... aizz, thời gian trôi qua thật nhanh!
Hai người ăn xong, Hoàng Thượng liền bĩu bĩu môi cầm quyển tập vẽ của mình lên ngồi cách Vương Phi một khoảng. Sau khi chọn được một góc thích hợp, cậu ngẩng mặt nhìn hắn, "Cậu muốn tôi vẽ cậu thế nào a?"
Hắn nhìn cậu, đôi mắt xanh thẳm ẩn hiện nét cười, "Cứ vẽ theo ý cậu là được!"
Cậu ngẩn người nhìn hắn một lúc, sau lại gật đầu làm ra vẻ họa sĩ chuyên nghiệp chỉ chỉ hắn, "Cậu, có đem theo sách không? Ân, cậu ngồi đọc sách đi, tôi sẽ vẽ cậu!"
Hắn nhướng mày lấy quyển sách ra làm theo ý cậu, ngồi tựa lưng vào gốc cây đọc sách.
Cậu cầm bút hý hoáy vẽ thì bị hình ảnh trước mắt làm cho ngẩn người. Ánh nắng một sáng cuối thu xuyên qua tán cây chiếu xuống thảm cỏ, một sợi nắng chiếu xuống trang sách, đâu đó ngọn gió se lạnh luồn qua sợi tóc nâu mềm mại. Cả người hắn như toát lên hơi thở của một vị vương tử cao quý tao nhã. Cậu không biết sách hắn đọc có bao nhiêu thú vị mà môi hắn lại khẽ cong cong, đuôi mắt cũng cong cong. Đột nhiên, cậu đưa tay đặt lên ngực mình, ai nha, sao tim lại đập nhanh như vậy a???
Hoàng Thượng một tay ôm ngực lắc đầu nguầy nguậy. Ai nha, không được không được... không được nghĩ lung tung a!
Mà người nào đó vốn đang đọc sách, đuôi mắt khẽ liếc nhìn tiểu ngốc nào đó hết ngẩn người lại lắc đầu nhẹ cong khóe môi... Hóa ra, thời gian làm con người ta thay đổi hình dáng nhưng tính cách thì vẫn không thay đổi!
Hoàng Thượng cắn cắn môi tô tô vẽ vẽ một hồi, cuối cùng cũng hoàn thành. Cậu nhìn bức tranh mình vừa vẽ xong, vô cùng đắc ý ôm nó bước đến trước mặt hắn.
"Này, cậu xem xem xem! Tôi vẽ xong rồi a!"
Vương Phi đóng quyển sách lại, ngẩng đầu nhìn Hoàng Thượng chìa tay ra nhận bức tranh. Cậu nhìn hắn đánh giá bức tranh, vô thức hồi hộp, "Thế nào thế nào? Tôi vẽ đẹp đúng không?"
Mà hắn xem bức tranh không nói gì chỉ gật đầu cười cười, "Ừm! Bức tranh đẹp lắm, nhưng mà lần sau đừng vẽ chibi nữa nhé!"
Hoàng Thượng vốn còn đang đỏ mặt nghe hắn nói thế mây đen vần vũ kéo đến, cả người âm u. Không thích chibi sao không nói sớm a! Làm cậu tỉ mỉ chăm chút cả một buổi a!
Hắn nhìn cậu ỉu xìu liền nói "Cậu tặng bức vẽ này cho tôi nhé!"
Cậu bĩu bĩu môi chớp chớp mắt, nghĩ nghĩ một hồi gật đầu, có chút nuối tiếc, "Tặng cho cậu đó!"
Hắn cười nhẹ nói "Cảm ơn!" rồi cẩn thận xé trang vẽ kia ra.
Cậu nhìn hắn lần đầu tiên cười như vậy trước mặt mình, không hiểu sao hai má nóng lên. Người này cười lên thật đẹp nha!
Hắn đưa lại tập vẽ cho cậu, bản thân lại cầm lấy bức vẽ đứng lên, chải chải mái tóc hơi rối của cậu, nhẹ giọng nói, "Rảnh rỗi chúng ta lại gặp ở đây nhé!"
"Ân?" Hoàng Thượng ngẩn người. Rảnh rỗi đến đây gặp sao? Nghe sao như hẹn hò lén lút vậy a???
Hắn vỗ vỗ đầu cậu rồi cầm cái túi của mình mỉm cười, "Tôi có việc phải đi trước! Tạm biệt!"
"A?" Hoàng Thượng ngơ ngác sờ sờ tóc mình, mãi một lúc sau mới nói vọng theo hai chữ, "Tạm biệt!"
Hoàng Thượng ngồi dưới gốc cây đó cả một buổi sáng không vẽ thêm bức vẽ nào mà cứ ngẩn người. Vương Phi gì đó... hảo soái a! Vương Phi gì đó... ai nha ai nha, cứ nhắc đến làm cậu có cảm giác hảo kỳ quái a!