Hoàng Thượng Đừng Nghịch!

Chương 90: Thu thập




Edit: Jushi

“Bắt được hai đứa mày rồi, còn không mau xuống bọn tao liền nổ súng!”

Tiếng bước chân rõ mồn một của bọn cướp dội đến từ phía sau lùm cây.

Đứng ở trên cây có thể thấy rõ bọn chúng vừa đến vừa nói chuyện.

Ngu Đường hơi nhíu mày, mấy tên này đến vị trí của họ, cho nhìn còn chẳng biết chỗ nào. Nếu có cây cung ở đây thì tốt rồi, ở vị trí này giết bọn cướp là điều quá dễ dàng. Hai tên cầm đầu kia không đi cùng, chỉ có mấy tên lâu la này cùng với duy nhất một cây súng săn.

“Ha ha ha, ở đây!” Bọn cướp cười lớn một tiếng, vọt tới dưới tán cây bọn họ đang nấp.

Tống Tiêu lưng nhất thời dựng thẳng, cùng Ngu Đường liếc mắt nhìn nhau, lại nhận được một ánh mắt “đừng nóng vội” của người kia.

Tên có súng không đi đằng trước mà lại đi sau cả bọn, khi bắt được mục tiêu liền chen lên phía trước.

Ngu Đường cúi người, lựa đúng thời cơ, như một con phi điểu nhằm đúng tên cầm súng mà lao xuống, “Đùng!” đem người áp đảo.

“Oái!” Mấy tên cướp còn lại kinh ngạc hô một tiếng, thằng nhóc kia như thế nào một giây trước còn ở trên cây hẳn một đoạn xa mà cao như vậy lại có thể nhảy trúng người dưới?

Ngu Đường không có ý định cho bọn cướp một cơ hội suy nghĩ, dùng sức vặn cổ tay tên cướp ra sau, đoạt lấy súng săn rồi lăn khỏi chỗ, tránh được đòn tấn công bằng côn của tên đằng sau, hướng về hắn “Oành!” nã một phát súng.

“A ——” Tên nắm côn kêu thảm một tiếng, ôm đùi ngã xuống đất. Hai tên còn lại thấy tình hình không ổn liền rút vũ khí ra.

Đây là loại súng săn kiểu cũ không được sử dụng nhiều, vừa nãy mới bắn một phát liền hết đạn. Nhưng mà Ngu Đường cũng không có đạn, súng săn lập tức biến thành phế vật.

Đem khẩu súng săn kẹp trong tay, coi nó là cái thiết côn liền đánh lên đầu bọn cướp coi như đòn cảnh cáo rồi cúi người quét ngang một chân, đem người đánh ngã. Mũi chân nhún nhẹ, Ngu Đường phát nhảy lên, một cước đá vào tên đang tiến sát cạnh mình. Súng trong tay nâng lên nhằm vào mấy tên đang bò dậy mà đâm mạnh.

Súng này không có lưỡi lê nên thực sự rất khó hại người. Thế nhưng hoàng đế bệ hạ đâm xuống liền ba lần, đem tên cướp đâm đau đến mức lăn lộn trên đất.

Ngu Đường cười lạnh một tiếng, quay đầu lại định nhằm vào một tên khác, đột nhiên nghe thấy tiếng Tống Tiêu hoảng hốt: “Hoàng thượng sau lưng!”

Ngu Đường nghe thấy thanh âm một khắc liền quay phắt người nhảy ra, một tiếng “Oành”. Viên đạn vừa rồi nhằm đúng chỗ hắn vừa đứng, liền thoắt một cái nhảy ra đằng sau cây đại thụ, lại thêm hai đường đạn nữa đâm vào thân cây.

“Tiên sư nó, Ngu gia tại sao lại có thể tìm đến, nhất định là tiểu tử này gọi điện thoại!” Một người mắng thô tục từ trong bụi cây rậm rạp đi ra, chính là tên cao to!

Tống Tiêu ẩn người ở tán cây bên trong, siết chặt con dao trong tay. Cao to phía sau còn mang theo vài tên đệ, xem ra cái tháp tín hiệu này cùng cái kho kia cách nhau cũng không xa. Hôm qua đêm tối đến mức không nhìn rõ năm ngón tay, bọn họ lại còn phải chạy loạn, hiện tại đi dọc theo sông, luẩn quẩn một vòng thế nào lại thành ra quay trở lại!

Tình huống hiện tại thật nguy hiểm, nếu làm kinh động đến bọn còn lại ở kho, chắc chắn họ sẽ bị bắt lại. Bất quá, vừa nãy tên đó vừa nói gì, người của Ngu gia tìm đến sao?

“Tiểu tử, khuyên mày nghĩ cho kỹ.”

Cao to khinh bỉ nhìn vào chỗ Ngu Đường đang nấp, giơ tay, chuẩn xác đem họng súng đen ngòm chĩa vào đúng vị trí của Tống Tiêu. Đầu súng dưới ánh sáng tán cây lóe lên tia sáng băng lãnh.

Ngu Đường nhíu mày, chậm rãi đi ra: “Không được làm hắn bị thương, tao liền theo mày.”

“Đứng dưới cây, đỡ tiểu tình nhân của ngươi xuống.” Cao to nhấc cằm, ra hiệu Ngu Đường đi tới trước mặt hắn.

Ngu Đường chậm rãi đi tới, đưa mắt nhìn Cao to, đi đến dưới cây tựa hồ sợ hắn có hành động sau lưng lạnh lùng nhìn chăm chú hắn ba giây đồng hồ, lúc này mới duỗi ra cánh tay hướng Tống Tiêu trên cây nói: “Xuống đi, ta đỡ ngươi.”

Tống Tiêu ném hoàng thượng một ánh mắt, liền liếc mắt nhìn Cao to, đem dao găm thu lại, thuận thân cây mà trượt xuống dưới, bị Ngu Đường chuẩn xác bắt được, một vòng lăn khỏi chỗ.

“Bịch.” Tống Tiêu được Ngu Đường che chở trong ngực, trên đất liền lộn hai vòng, sau lưng tiếng súng đột nhiên vang lên, không kịp xem xảy ra chuyện gì, lại bị Ngu Đường ôm nhảy lên trên cây.

Quay đầu, liền thấy một người mặc chiếc áo liền mũ màu đen, hướng Cao to cắt một đường ngọt trên cổ, đạp xuống đất. Thuận lợi đoạt lấy súng của hắn, đem bọn cướp đánh gục hết một lượt.

Có một tên còn lại đánh lén đằng sau, người đó xoay người đem tên đó xuyên một đường, máu tươi *phụt ra ba thước.

(*chỗ này không hiểu có phải giết người luôn hay không mà máu phụt ra nghe xối xả thế nhỉ =)))))

Không tới một phút, tất cả bọn cướp ở đây đã được giải quyết, người mặc áo đen kia đi xung quanh lục soát một chút, phát hiện không còn tên nào nữa liền đi tới dưới tàng cây, quỳ một chân trên đất: “Hoàng thượng.”

(Jushi: cuối cùng Hoàng thượng cả hoàng hậu cũng được cứu T.T sốt hết cả ruột)

Người này, chính là theo tín hiệu mà tìm tới – Độc Cô Ám.

Ngu Đường ôm Tống Tiêu nhảy xuống, nhìn Độc Cô Ám trước sau đều không có gì thay đổi, khẽ gật đầu.

Cùng lúc đó, Đại tướng quân mang theo *bảo tiêu của Ngu gia, còn có cả người dưới thế lực của Ngu gia ở **biên thành đến, bao vây lấy kho của bọn cướp.

(*Bảo tiêu: Vệ sĩ. Tính để là vệ sĩ rồi cơ mà vì nhà trước để nguyên là bảo tiêu nên mình không đổi nữa)

(**biên thành: dịch nôm na là ở sát với ranh giới giữa trong thành phố và ngoài thành phố)

“Mấy người các ngươi, xuống núi trông coi một chút; mấy người các ngươi, đi vào dụ dỗ bọn cướp ra; còn các ngươi, ở đây phục kích…” Đại tướng quân bố trí trận pháp đâu vào đấy, dựa theo thói quen đi đánh giặc hồi trước mà phân hậu vệ cùng người tiên phong.

Clem quả muốn phát điên, ai tới nói cho hắn biết đi, tại sao một đám bảo tiêu nuôi trong nhà lại có thể so với bộ đội dã chiến? Đối đầu với bọn cướp hắn còn muốn sử dụng cái trận pháp khỉ gì chứ! Cái này quả thật không giống với mấy lần hành nghề trước của hắn!

Là một tên cướp nổi tiếng quốc tế, kế sách của hắn cũng không phải là ít. Mấy tên tiểu đệ lao ra cùng chiến với “tiên phong” của Đại tướng quân, bản thân hắn thì lại nhằm vào phía cửa xe việt dã mà lao tới.

Bảo tiêu của Ngu gia trên người không có súng, thế nhưng những người dưới thế lực của Ngu gia lại có súng. Cũng vì phải giao thương với bọn đầu gấu, tình thế rất hỗn loạn, rất nhiều tổ chức đều có xích mích qua lại.

Hai bên bắt đầu ác chiến, dựa vào hỏa lực mà yểm trợ. Clem không ngừng tới gần chiếc xe, thuận lợi leo được lên xe. Bên cạnh tiểu đệ yểm trợ cho hắn đã trúng thương liền bị hắn đẩy ra, đột nhiên đóng cửa lại, khởi động xe hướng vào trong khu rừng.

Đại tướng quân giơ tay: “Chặn cái xe đó lại!”

“Ào ào ào ——” Ngu gia bảo tiêu liền thả ra đầy đất chông sắt có ba mũi, kết kết thật thật đâm hư săm lốp.

Chiếc xe liền xiêu xiêu vẹo vẹo đâm thật mạng vào thân cây phía trước.

“Áp chế viện quân bên phe địch!”

Đại tướng quân ra hiệu mọi người tiếp tục chặn những tên cướp kia, quân tiên phong công phá kho, hắn thì lại tự mình đi xử tên tướng cướp kia.

Ngu Đường kéo Tống Tiêu, cùng Độc Cô Ám đi ra ngoài. Tống Tiêu tò mò nhìn ám vệ hơn nửa năm không gặp vẫn như trước bước đi vô cùng mềm mại không hề gây tiếng động. Chỉ là, hắn vừa đi vừa dùng thiết bị tia hồng ngoại kiểm tra trong bụi cỏ, thấy thế nào lại có chút kỳ kỳ. Cứ giống như nhìn thấy một người mặc quần áo hiệp khách, tay cầm đại kiếm còn gọi di động…

“Độc Cô Ám, ngươi sao bây giờ mới tốt nghiệp?” Tống Tiêu mở miệng hỏi hắn. Vốn tưởng rằng, với tư chất của Độc Cô Ám, ba tháng liền có thể tốt nghiệp, ai ngờ hắn so với người thường còn tốt nghiệp trễ hơn chút.

“Thuộc hạ muốn học xong tất cả mọi thứ.” Độc Cô Ám ngoan ngoãn mà đáp.

Có thể học hết sao? Tống Tiêu nháy mắt mấy cái, ngoại trừ vũ khí tiên tiến cùng công nghệ hiện đại còn muốn học gì a?

Rất nhanh, Tống Tiêu thấy rõ, một ám vệ như hắn như thế nào gọi là cần học đầy đủ.

Ba người chạy tới kho đúng lúc, Clem đã bị Đại tướng quân đánh cho sưng mặt sưng mũi, trông như cái bánh chưng, những bọn tiểu đệ khác cũng đều bị trói lại.

Đại tướng quân nhìn thấy hoàng thượng, trong nháy mắt liền chạy vội tới, mãnh hổ cũng phải quỳ gối lạy một cái, thấy Ngu Đường ho khan một tiếng đành miễn cưỡng dừng lại, cứng đờ thu hồi chân, tại chỗ xoay một vòng, thấp giọng nói: “Thần cứu giá chậm trễ, xin hoàng thượng thứ tội.”

“Báo cảnh sát sao?” Ngu Đường nhìn tình hình hiện tại. Xã hội cũng đã hiện đại như vậy, dù Ngu gia quyền thế có to lớn thế nào cũng không tùy ý đả thương tính mạng người khác. Chuyện như vậy, nhất định phải để cảnh sát xử lý.

“Thần đã sớm báo qua, họ lập tức tới ngay.” Đại tướng quân vỗ ngực bảo đảm. Bên thành phố còn nhiều hỗn loạn, bất kể là đã điều cảnh lực đến đều sợ không kịp, cho nên bọn họ trước hết lên núi trước.

Độc Cô Ám đi tới, xem xét một chút vị trí náo loạn ban nãy. Sau đó, không nói một lời chiếm lĩnh một chiếc xe, thỉnh Ngu Đường cùng Tống Tiêu lên trên ngồi.

Ngu Đường nhìn qua người đang đứng cạnh Đại tướng quân, người kia có con mắt cụp xuống, thoạt nhìn có chút lạ. Hắn liền chậm rãi đi tới, cùng người kia chào hỏi: “Vị này chính là…”

“Đây là Ha Khắc tiên sinh, thường gọi là Độc Nhãn Xà.” Đại tướng quân hướng Ngu Đường giới thiệu.

Ngu Đường thân thủ, nhìn người kia nói một chút: “Cảm tạ ngài trước đến giúp đỡ.”

Độc Nhãn Xà nhướng lên con mắt bình thường, tỉ mỉ liếc nhìn Ngu Đường. Hắn vóc người thấp bé, trông có chút kỳ quái, hầu hết những vị công tử như này đều nhìn hắn có chút mất hứng. Bất quá vị Đường thiếu gia này lại khác hẳn, hắn ngẩng đầu, vẫn là một bộ mặt không thay đổi, nhưng trong mắt lại mang theo chút tôn kính cùng cảm kích.

“Đường thiếu gia đúng không? Ta có nghe Ngu gia chủ nhắc qua.” Độc Nhãn Xà cười, đột nhiên nắm chặt tay tay Ngu Đường.

Ngu Đường mặt không đổi sắc dùng chút kỹ xảo, đem đốt ngón tay chọc đúng một huyệt trên tay người này, nhất thời Độc Nhãn Xà cảm thấy đau nhói, run một cái rút tay về.

“Ha ha ha, thú vị lắm. ”

Độc Nhãn Xà đột nhiên cười ha hả, vỗ vỗ vai Ngu Đường.

“So với với thúc thúc bá bá thì ngươi còn thú vị hơn, lần sau mà bị bắt cóc thì cứ trực tiếp đến tìm ta là được.”

Tống Tiêu nghe được khóe miệng giật giật. Lời nói này, thật giống như Ngu Đường dễ bị bắt cóc lắm a.

Ngu Đường không nhiều lời nữa, kéo Tống Tiêu vào ngồi trên xe.

Độc Cô Ám ngồi xuống ở ghế phó lái, chờ Đại tướng quân vào xe.

“Ngươi đây là muốn ta lái xe?” Đại tướng quân trợn to hai mắt, còn tưởng Độc Cô Ám gọi hắn đến là có chuyện gì khác, hóa ra lại muốn hắn làm tài xế!

“Ta đã mệt mỏi vì lái xe qua một đêm rồi. ” Độc Cô Ám không hề ngập ngừng mà nói ra một câu như vậy, lại nhắm mắt chuẩn bị ngủ.

“Không biết đường thì tự xem bản đồ.”

Đại tướng quân bị nghẹn một chút, nhìn hoàng thượng đang ngồi phía sau. Ngu Đường lười biếng dựa vào lồng ngực Tống Tiêu, hiển nhiên không muốn giúp hắn nói vài câu giữ thể diện. Làm người chuyên lái xe vốn là vinh hạnh, chỉ là làm trung đoàn trưởng của bảo tiêu lâu như vậy làm cho hắn có chút không quen thôi.

Bàn giao mọi người ở lại chờ cảnh sát, Đại tướng quân lái xe mang theo hoàng thượng đi trước.

Một ngày một đêm qua, Ngu Đường đều không được nghỉ ngơi đủ, xe đi trên đường cao tốc liền ngủ. Tống Tiêu cũng rất mệt, nhưng cố để bản thân không ngủ liền đem mọi thứ trong túi đeo ra sắp xếp lại.

Điện thoại của Ngu Đường vẫn còn, điện thoại có chứa đoạn ghi âm của tên Clem cũng còn, cái khác đều không quan trọng liền ném tới một bên. Đem pin lắp lại vào máy, Tống Tiêu liền đem sao thêm một bản vào thư mục lưu trữ phòng ngừa trường hợp không may.

Ngu Thái Hàm nghe nói cháu trai đã được cứu ra, chậm rãi thở ra một hơi: “Được được được, lập tức trở về Los Angeles đi, gọi bác sĩ Ronan đến kiểm tra cho tiểu Đường một chút xem thân thể nó có bị tổn hại hay không.”

Ngu Lãng nghe đến Ngu Đường không có chuyện gì, sắc mặt trắng bệch nhìn về phía Ngu Đồng. Ngu Đồng sắc mặt cũng khó coi, nhưng vẫn tỏ ra bình tĩnh nhìn gia chủ rồi chậm rãi lên lầu trở về phòng ngủ. Lúc này Ngu Lãng liền đến bên cạnh, hắn cắn răng mà nói một câu: “Hoảng loạn cái gì, đây chỉ là một vụ bắt cóc bình thường, Clem là vì tiền, hiểu chưa?”

Ngu Lãng có chút bận tâm: “Tên Clem đó…”

“Yên tâm, hắn biết cái gì nên nói cái gì không nên nói.” Ngu Đồng rất tự tin, trước hắn cùng Clem có nói qua, coi như bắt cóc thất bại, chỉ cần tên kia chạy trốn được, hắn vẫn đưa cho một khoản tiền lớn.

Ngu Đường mang theo Tống Tiêu trở lại Ngu gia, Tào quản gia cấp tốc đưa Tống Tiêu về phòng, chuẩn bị nước nóng cho hoàng thượng và hoàng hậu.

Bác sĩ gia đình tới kiểm tra thân thể, trừ một chút bị thương ngoài da, ngược lại không có gì đáng lo. Cũng may có Ngu Đường tắm cho Tống Tiêu, thân thể hắn không còn chút khí lực nào.

Ngu Đường giúp hắn mặc lại đồ ngủ, đem chăn quấn lại ôm về giường.

“Còn phải gặp gia chủ một chút.” Tống Tiêu giãy dụa ngồi xuống. Chuyện lần này, ngọn nguồn hắn đã suy đoán rõ ràng, nhất định phải tạo cơ hội phản kích lại mới hòng dụ được địch ra ngoài.

“Trẫm sẽ xử lý tốt, ngươi ngủ đi.” Ngu Đường nói đến đây, trong mắt có chút băng lãnh, giương đôi mắt nhìn hắn, khắp nơi vẫn ôn nhu. Sờ sờ Tống Tiêu một chút rồi mới đắp chăn kín lại cho hắn.

Ngu Thái Hàm làm gia chủ đã rất lâu rồi, chuyện gì cũng đã đều trải qua. Giờ mới thoát nạn, bầu không khí giữa hai người sẽ có chút bùi ngùi, nếu như ngồi cùng một chỗ lúc này nhất định sẽ bị nhìn ra chân tướng, coi như muốn nói thẳng cũng phải có thêm vài người khác nữa mới không bị nghi ngờ.

————-

Tác giả có lời muốn nói: Tiểu kịch trường:

Đại tướng quân: Không nói chuyện phiếm nữa, mau chịu trói đi!

Bọn cướp: Này này, chúng ta chỉ là cướp mà thôi, tại sao lại có thể nói như vậy a?

Đại tướng quân: Bất cứ lúc nào, làm việc cũng đều phải chăm chỉ.

Bọn cướp: QAQ