Hoàng Thượng Đừng Nghịch!

Chương 61: Hoạt động




Chương 61: Hoạt động.

Edit + Beta: Như Heo.

Buổi tối Tống Tiêu không gặp Ngu Đường, một mình trở về ký túc xá, bạn cùng phòng Cao Áo cũng đã về rồi, đang ngồi trên giường đọc một quyển sách có thiết kế bìa thoạt nhìn trông rất uyên thâm.

Thời gian không còn sớm, Tống Tiêu tắm rửa sạch sẽ lên giường chuẩn bị đi ngủ, trước khi đi ngủ theo thói quen lấy một quyển sách ra đọc. Đời trước y là Hộ bộ Thị lang, chủ yếu cai quản quốc khố và lương thực, đối với việc tính toán tương đối thành thạo, cho nên học Quản lý doanh nghiệp cũng không có gì là quá sức. Hôm nay mượn được một quyển kế toán nhập môn ở thư viện, chuẩn bị tìm hiểu trước một phen.

Sách tiếng Anh có hơi khó đọc, đầu tiên Tống Tiêu liệt kê ra những từ khó, sau đó học thuộc lòng, sau khi nhớ kỹ đại khái hơn ba mươi từ chuyên ngành, quyển sách này trên cơ bản đã không còn là vấn đề đối với y.

Đọc được một lúc, Tống Tiêu đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Cao Áo giường đối diện, người kia vẫn đang chăm chú đọc sách, không nói tiếng nào. Khe khẽ cau mày, vừa rồi y cảm giác được ánh mắt rơi trên người mình, lăn lộn trên quan trường nhiều năm như vậy, loại cảnh giác này đương nhiên phải có.

"Cao Áo, cậu có hứng thú gia nhập cậu lạc bộ nào không?" Tống Tiêu mở miệng hỏi hắn.

"Câu lạc bộ Tài hoa Toán học," Cao Áo nhìn thoáng qua Tống Tiêu, rồi cấp tốc thu hồi tầm mắt, "Cậu gia nhập câu lạc bộ Thiên Sứ?"

"Phải, học trưởng James không nói câu lạc bộ Thiên Sứ là làm cái gì, cậu có biết không?" Tống Tiêu cười hỏi hắn.

"Tớ làm sao biết." Cao Áo lừ mắt một cái, khép sách lại, co rụt vào chăn bắt đầu ngủ.

Nhìn bạn cùng phòng có vẻ khó ở chung này, Tống Tiêu lắc đầu, tắt đèn, nằm trong chăn nhắn tin cho Ngu Đường.

[Sáng mai cùng ăn điểm tâm nhé?] Gõ ra mấy chữ, rồi lại từng chữ từng chữ xoá đi, Tống Tiêu nằm trong chăn cà cà mũi, trở mình.

[Bạn cùng phòng với tớ có chút kỳ quái] Đổi thành câu này, nhíu mày, cảm thấy không ổn cho lắm, dựa theo tính cách của Ngu Đường, không chừng hắn sẽ cho rằng Cao Áo bắt nạt y, xông vào đánh người ta một trận thì biết làm sao?

[Ngô hoàng ngủ ngon] Cuối cùng đổi thành một câu vô nghĩa như vậy, Tống Tiêu chà chà gối, hơn một tháng không được ngủ cùng Ngu Đường, thật nhớ nhung cái ôm ấm áp của hắn.

Ngu Đường chỉnh tên Blair xong thì trở về nơi ở. Căn biệt thự này cách trường học không xa, là người Ngu gia đầu tiên đến Harvard học đặt mua, hiện tại đã cũng cấp cho con cháu Ngu gia học trong khu vực phụ cận ở.

Trẻ con Ngu gia cùng lứa với Ngu Đường không nhiều, em họ Ngu Kỳ năm nay cũng tới Mĩ học du học, học ở trường đại học nằm trong thung lũng điện tử, hắn có niềm đam mê rất lớn đối với Khoa học - Kỹ thuật. Cho nên hiện tại căn nhà này chỉ có Ngu Đường, Độc Cô Ám cùng với hai người giúp việc.

"Việc huấn luyện bàn bạc thế nào rồi?" Ngu Đường hoạt động bàn tay vừa động thủ đánh người, ngồi trên sô pha, đón lấy ly nước đá nữ giúp việc dâng lên uống một ngụm.

"Kiểu huấn luyện phong bế, cần thời gian một năm trở lên." Độc Cô Ám đứng cạnh Ngu Đường, thấp giọng nói.

Ngu Đường lắc lắc chiếc cốc trong tay, trầm ngâm một lúc, đang lúc chuẩn bị mở miệng, điện thoại đặt trên bàn đột nhiên truyền đến một hồi chuông ngắn ngủi, Ngu Đường lập tức cầm lên xem.

Nhìn mấy chữ đơn giản ngay cả dấu câu cũng không có, sắc mặt không kiềm được nhu hoà đi, ngẩng đầu phát hiện người hầu vẫn đang ở đây, bèn khắc chế kích động nhảy cẩng lên lúc này, vội ho một tiếng: "Ta biết rồi, đợi thêm một thời gian nữa."

"Dạ." Độc Cô Ám gật đầu đáp.

Ngu Đường cúi đầu đọc lại tin nhắn thêm lần nữa, như có điều suy nghĩ sờ cằm, gọi một cuộc điện thoại: "Một tuần, tôi muốn thấy thủ tục học ngoại trú của Tống Tiêu."

Đêm dài dằng dặc, sao có thể để hoàng hậu của hắn chăn đơn gối chiếc một mình cho được chứ?

Câu lạc bộ Thiên Sứ hoạt động rất thường xuyên, ngay ngày thứ hai gia nhập hiệp hội Hội trưởng đã thông báo Tống Tiêu đến tham gia hoạt động.

"Hi, Shawn, cậu đến rồi." Cái người Hội trưởng cường tráng xa xa nhìn thấy y liền múa may hai tay chào hỏi.

"Em gọi là Tiêu, không phải Shawn." Tống Tiêu không chịu lấy tên tiếng Anh, đứng không thay tên ngồi không đổi họ mới là hành vi quân tử, y không thể vì lấy lòng người khác mà thay đổi tên mình.

"A, xin lỗi, Tiêu," Hội trưởng hào phóng phát âm lại lần nữa, "Tên nước ngoài đúng là khó nhớ, cậu còn nhớ tên anh là gì không? Ha ha, anh là Gerry, cậu biết Tom & Jerry chứ..."

Hội trưởng Gerry ôm vai Tống Tiêu đi vào phòng hoạt động, vừa đi vừa thao thao bất tuyệt nói về hoạt động ngày hôm nay.

"Chủ đề hôm nay là về tình yêu, Tiêu cậu sẽ đóng vai Cupid, nhất định sẽ khiến người qua đường thổn thức không thôi." Cô nàng hoạt bát Emily lại gần, kín đáo đưa cho Tống Tiêu một bộ áo choàng trắng và một cặp cánh được dệt bằng lông chim.

Gerry cường tráng mặc chiếc váy ngắn màu hồng nhạt, Emily lại mặc bộ Tây trang lực lưỡng, các thành viên khác trong hội toàn bộ đều đi thay những bộ trang phục kỳ dị, còn có người xách theo nhạc cụ.

"Đi thôi mấy cưng." Gerry uốn éo cái eo thùng phi của mình, đạp giày cao gót bước đi, nhưng vừa đi được vài bước đến cửa đã "rầm rầm" ngã xuống.

Tống Tiêu giật giật khoé miệng, có vẻ như y đã biết câu lạc bộ này làm cái gì rồi.

Tại một góc quảng trường nằm giữa trung tâm thành phố, Cupid Tống Tiêu cầm cung tên nhựa dẻo đứng trên bục đá, Gerry mặc váy ngắn nằm phục dưới chân y làm tạo hình cầu xin, Emily Âu phục giày da kiêu ngạo hất hàm.

Một thành viên béo ú trong câu lạc bộ khiêng Saxophone an vị ngay cạnh bọn họ ra sức thổi các ca khúc chủ đề tình yêu, hòm đựng nhạc khí mở ra, bày ngay trước mắt người qua đường. Trên quảng trường dần dần trở nên náo nhiệt, người qua đường nhìn thấy màn biểu diễn thú vị sẽ thoáng dừng chân, vứt chút tiền lẻ vào hộp đàn.

Câu lạc bộ Thiên Sứ đứng thứ ba trong các câu lạc bộ lớn Harvard, kỳ thực, chính là, tổ chức ăn xin!

"A, trời ơi, xem nhóc Cupid kia kìa." Cô gái trẻ đi ngang qua nhìn thấy khuôn mặt tinh xảo của Tông Tiêu, kiềm lòng không đậu giơ tay chụp ảnh.

"Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy Cupid có khuôn mặt Phương Đông cơ đấy." Người qua đường chỉ chỉ trỏ trỏ. Điều này làm cho Tống Tiêu cảm thấy rất lúng túng. Là một người đọc sách, vậy mà ra ngoài ăn xin, đúng là nhục nhã.

Nhưng dù gì thì đã làm rồi, không thể bỏ dở giữa chừng, Tống Tiêu đành phải nâng cung tên đang cầm trong tay lên cao một chút, che mặt. Đúng là, mắc cở chết người.

Gerry rất kích động đối với việc mặc đồ con gái, một hồi đổi một cái tư thế, tạo dáng đến cực kỳ quyến rũ, chọc người qua đường cười ha hả không ngừng, liên tục ném tiền về phía bọn họ.

Thời gian buổi trưa chưa đầy hai tiếng đã kiếm được hơn hai trăm đô, tinh thần phấn chấn thu sạp. Tống Tiêu xoa bóp cánh tay mỏi nhừ, cầm điện thoại di động lên xem, phát hiện bảy cuộc gọi nhỡ, trong đó có sáu cuộc là của Ngu Đường, một cuộc là của Cao Áo.

Hơi cau mày, bạn cùng phòng này của y bình thường không nói nửa câu dư thừa, sao hôm nay tự dưng lại chủ động gọi đến? Hiếu kỳ thì hiếu kỳ, chung quy vẫn là hoàng thượng của mình quan trọng nhất, Tống Tiêu gọi lại cho Ngu Đường trước.

"Cậu đang ở đâu?" Giọng Ngu Đường mang theo chút thuốc súng.

"Câu lạc bộ có hoạt động, tớ đang ở quảng trường phía Tây." Tống Tiêu chớp mắt mấy cái, y hẹn Ngu Đường buổi trưa ăn cơm, bây giờ không phải còn chưa tới giờ sao?

Đầu đây bên kia trầm mặc trong chốc lát, tựa hồ càng thêm tức giận, lạnh lùng vứt lại một câu "Đứng đó không được nhúc nhích", rồi cúp điện thoại.

Gerry chuẩn bị dắt mọi người đi ăn thức ăn nhanh, sau đó đem tiền kiếm được gửi vào ngân hàng, đến gọi Tống Tiêu thì thấy y đang đứng bất động tại chỗ.

"Xin lỗi, Gerry, em muốn chờ một người bạn." Tống Tiêu bị cơn giận vô cớ của Ngu Đường làm cho không vui, nhưng quân muốn thần bất động, thần phải bất động, từ đầu y đã lường trước Ngu Đường sẽ không thích y tham gia vào câu lạc bộ, "Còn nữa, có lẽ em không thể tham gia câu lạc bộ này nữa."

Tổ chức ăn xin, loại trò chơi nhất thời của người trẻ tuổi này đúng là không hợp với y.

"Gerry, có phải anh chưa nói cho Tiêu biết câu lạc bộ chúng ta làm cái gì hay không?" Emily thấy thần sắc Tống Tiêu không ổn, lập tức vỗ lưng Gerry một cái.

Một đám người hai mặt nhìn nhau, lúc này mới ý thức được mình lôi người ta vào hội mà không ai nói cho người ta biết là làm cái gì. Nếu như khiến cho Tống Tiêu hiểu lầm bọn họ đi ăn xin, vậy thì rất mất mặt.

"Số tiền này dùng để giúp người già và trẻ em mắc bệnh hiểm nghèo, đôi khi sẽ trực tiếp quyên góp cho cô nhi viện." Gerry ngượng ngùng gãi gãi đầu, lấy giấy chứng nhận quyên góp năm ngoái ra cho Tống Tiêu xem.

Câu lạc bộ Thiên Sứ rất lớn, ai không có giờ lên lớp thì đi ăn xin, cho nên trong câu lạc bộ cơ hồ mỗi ngày đều có chương trình hoạt động.

"Anh hi vọng toàn bộ sinh viên trong trường này đều tham gia." Gerry cười nói, bọn họ biểu diễn nghệ thuật để kiếm tiền. Sau đó quyên góp cho chác cơ quan từ thiện, số tiền tuy không nhiều nhưng có thể hình thành thói quen làm từ thiện cho các sinh viên trong trường.

Trong ngôi trường này toàn là tinh anh tương lai của xã hội, nếu như có được thói quen làm từ thiện, chờ đến khi bọn họ trở thành những nhà chính trị gia lớn, những đại tài phiệt, vẫn sẽ tiếp tục làm công việc này.

Tống Tiêu ngẩng đầu nhìn tráng hán mặc váy hồng trước mặt. Trong nháy mắt cảm thấy hắn lại cao lớn lên không ít, bèn cong mắt cười: "Em sẽ nghiêm túc suy nghĩ." Người Trung Quốc nói chuyện luôn chừa cho mình một đường lui, không trực tiếp thẳng thắng như người Mĩ.

Gerry vô cùng phấn chấn mang các tiểu đồng bọn đi dùng bữa, còn lại Tống Tiêu một mình đứng trên quảng trường.

Tống Tiêu cúi đầu, gọi lại cho Cao Áo: "Chuyện gì?"

"Cậu đang ở đâu?" Cùng một câu nói, Ngu Đường hỏi là chuyện đương nhiên, vào miệng Cao Áo liền có chút trúc trắc kỳ quái.

Tống Tiêu giương mắt, thấy Ngu Đường đang đi tới từ hướng bên kia quảng trường, "Có việc?"

"Vừa rồi không tìm được chìa khoá phòng ngủ, bây giờ tìm được rồi." Cao Áo còn muốn hỏi gì đó, bên này Tống Tiêu đã đột ngột cúp điện thoại.

Ngu Đường bước nhanh đến, một tay nắm lấy tay cầm điện thoại của Tống Tiêu: "Lời của trẫm ngươi xem như gió thoảng bên tai có phải không?" Hắn đã nhiều lần căn dặn y tận lực đừng rời khỏi hắn, muốn đi ra ngoài cũng phải cho ám vệ theo cùng.

Tống Tiêu đã kịp thời ngắt điện thoại trước khi Ngu Dường nói chuyện, cánh tay bị Ngu Đường nắm đau, không kiềm được cau mày, giương mắt trừng hắn, thấy ánh mắt hắn ngập tràn lo lắng, lời đến bên miệng đành phải nuốt xuống, chỉ nói một chữ: "... Đau."

==========

Tiểu kịch trường:

Ngư Đường: "Ta xem người là bị ngứa da, muốn trẫm động gia pháp có phải không?"

Tiêu Tiêu: "Đau."

Ngư Đường: "Đau chỗ nào, mau đưa ta xem." (ôm lấy thổi thổi)

Đệ đệ: (¬_¬) "Có bấy nhiêu đó tiền đồ còn muốn động gia pháp?"

Ngư Đường: "Ta xem người là đang ngứa da!"

Đệ đệ: "Áu áu, đau!"

Ngư Đường: "Đau là được rồi."

Đệ đệ: QAQ

[Heo: Đệ đệ đáng thương 🙏]