Hoàng Thượng Dụ Dỗ Thị Vệ

Chương 6-1




Màn giường màu vàng óng ở trên long sàn che lại xuân ý, lại ngăn không được trận trận rên rỉ cảm thấy khó xử.

"Vãn Thu......" Mộc Nghị Sâm thở dài giống như khẽ gọi, động tác trong tay lại không có dừng lại.

"A......"tinh mâu* của Phong Vãn Thu nửa mở, tiếng rên rĩ đứt quãng không ngừng trong miệng hắn bật ra, toàn thân phiếm tình dục ửng hồng, rất là mê người. 

(*tinh mâu: mắt sáng như sao, ở đây hiểu là mắt Phong ca nửa mở nửa nhắm ~^o^~)

"A...ha......" Theo một tiếng thở gấp gáp, hắn ở trong tay Mộc Nghị Sâm tiết ra, chất lỏng bạch trọc thấm ướt hơn phân nửa bàn tay của y.

"Vãn Thu, thật đậm đặc  a~......" Thấy dục dịch trong tay, Mộc Nghị Sâm trầm thấp cười, tựa hồ rất hài lòng.

Vừa phát tiết xong Phong Vãn Thu co quắp nằm ở trên giường, không được thở phì phò, chỗ yêu kém là ngay cả nói đều trả lời không được, mà trước khi hắn hoàn hồn, ngón tay Mộc Nghị Sâm thình lình tìm kiếm ở phía sau, một ngón tay nhờ vào dịch ấm áp mà xâm nhập vào huyệt đạo chặt khít của Vãn Thu.

"Không! Không cần......"

Chưa bao giờ bị cưỡng ép đụng chạm qua nơi này, Phong Vãn Thu vừa giận vừa thẹn đan xen, lại vô lực ngăn cản, ham muốn trong cơ thể càng ngày càng mãnh liệt làm cho y kìm lòng không được cong thân lên, yêu cầu càng nhiều.

Ngón tay qua lại ra vào trong cơ thể, vẻ sưng nhức lập tức thành dạt dào, tê ngứa bên trong bắt đầu co rút lại từng trận, xoắn chặt xâm nhập trong cơ thể, hy vọng có thể từ chỗ đó tìm được càng nhiều khoái cảm...

"A......"

"Vãn Thu, ngươi kêu thật dễ nghe."

Không giống nữ tử cao vút, lại càng không giống nam tử thô ách như vậy, âm thanh du dương pha giữ tình dục, phảng phất như thiên âm (tiếng trời @@).

Nghe được hắn sung sướng rên rỉ, dục vọng Mộc Nghị Sâm hoàn toàn bị kích thích, ngón tay càng thêm co rúm rất nhanh.

"Không, không cần......" Chịu không được kích thích như vậy, Phong Vãn Thu cuồng loạn lắc đầu, khó chịu chau lông mày lên.

"Đừng sợ, nhịn một chút, như thế này thì tốt rồi." Mộc Nghị Sâm không ngừng hôn hít lên trán của Vãn Thu, yêu thương trấn an y.

"Vì sao muốn ta nhịn một chút...... A!" Vãn Phong nói được một nữa cũng không xong, bởi vì Mộc Nghị Sâm lại cúi đầu liếm mút ngực của y, ngậm lấy một điểm hồng hồng mà ra sức mút, dời đi sự chú ý của Vãn Thu.

"Đừng hút......" Từ trước ngực truyền đến  từng trận tê dại, làm cho lý trí của Phong Vãn Thu từ từ tan rã, khuôn mặt tuấn dật tràn đầy sắc hồng, tấm lưng cũng không nhịn được mà vặn vẹo.

"Nhưng bên trong của ngươi hút thật sự rất nhanh nha." Mộc Nghị Sâm lại ác ý đem ngón tay hướng vào sâu trong cơ thể hắn đâm vào, cảm giác ngón tay ở trong bao trùm xoắn động, không lưu một chút khe hở nào. (ý nói là ngón tay ở trong tiểu huyệt đâm rút không chừa tý khe hở)

"A......" Phong Vãn Thu rên rỉ một tiếng.

Hắn chỉ cảm thấy vì bị Mộc Nghị Sâm vỗ về chơi đùa, thân thể của chính mình càng ngày càng kỳ quái, đau đớn cùng nơi kia bị căng trướng trong cơ thể lại tạo ra một dòng điện vui sướng, làm hắn nhịn không được đỏ bừng mặt, quay đầu đi chỗ khác, không dám nhìn Mộc Nghị Sâm......

Nhìn bộ dáng e sợ xấu hổ kia, làm dục vọng sớm căng trướng của Mộc Nghị Sâm càng thêm sưng lên. Nhưng bây giờ còn không phải lúc, đây vẫn là lần đầu của Vãn Thu, y nên làm cho hắn thích ứng một chút, mới không dễ bị thương.

Hắn một phen đè lại thân mình vặn vẹo của Phong Vãn Thu, ngón tay xâm nhập trong cơ thể lại tăng thành ba ngón, từ trong cơ thể hắn càng thêm kịch liệt đẩy ra đưa vào.

Chỉ trong chốc lát, cho dù Phong Vãn Thu gắt gao cắn môi dưới, cũng áp chế không nổi rên rỉ thốt ra, chỉ có thể vô lực  yêu cầu, "Ngừng...... Dừng lại......"

"Trẫm dừng không được."

"Nhưng mà...... A......" Cảm giác được ngón tay trong cơ thể chạm đến một chỗ, hắn lập tức bị kích thích nói không ra lời chỉ có thể xụi lơ ở dưới thân Mộc Nghị Sâm, vô lực nhắm hai mắt lại, luận động theo ngón tay ở trong cơ thể, khó nhịn vặn vẹo thân thể nghênh hợp theo.

"Nóng quá......" Trong miệng không ngừng phun ra hơi thở nóng rực, hắn cảm giác mình muốn sắp chết.

Nhìn bộ dáng khó kìm lòng nổi của hắn, Mộc Nghị Sâm hôn nhẹ lên cái trán ướt đầy mồ hôi của hắn, rồi sau đó phủ lên đôi môi của hắn, hôn lên đôi môi ngọt ngào, phía dưới đích ngón tay cũng luật động nhanh hơn, mỗi một lần ra vào cũng làm cho Phong Vãn Thu không thở nổi.

"Ta...... Muốn...... Mau, nhanh chút......" Hắn không biết phải như thế nào mới có thể tiêu tan trừ dục hỏa ngập trời, chỉ có thể phát ra tiếng rên rỉ ngay cả bản thân nghe cũng phải xấu hổ, hướng người ở trên mà yêu cầu.

Mộc Nghị Sâm chậm rãi lộ ra một chút cười yếu ớt, "Ngươi đã mở miệng, trẫm liền cho ngươi."

Nói xong, hắn tách ra hai chân thon dài của người dưới thân, cởi quần áo ở thân dưới, lộ ra dục vọng phấn chấn bừng bừng.

Phong Vãn Thu cảm thấy có một cái gì đó nóng bỏng đụng chạm ở giữa hai chân, trực giác cúi đầu nhìn, chỉ thấy đỉnh của cự vật màu đỏ tím kia đang đặt ở trước chỗ tư mật của mình, khi hắn hiểu được thì hai tay Mộc Nghị Sâm  đã muốn gắt gao chế trụ hông của hắn, đem cự vật đẩy vào trong cơ thể hắn ──

"Hảo trướng*......" Dị vật xâm nhập chướng bụng làm hắn muốn đẩy ngưởi ở trên mình ra, nhưng Mộc Nghị Sâm làm sao theo ý hắn, kiên định ấn lấy hông của hắn, một cái đẩy lưng, đã đem cực đại  phân thân cả gốc đẩyvào trong huyệt chặt khít của hắn. (*căng quá)

Chưa bao giờ bị người xâm nhập ở chỗ này, nay lại bị nhét tràn đầy, hai chân bị kéo đến mở rộng ra, làm hắn vừa thẹn vừa giận, lại không thể động đậy, mỗi lần nhúc nhích, hung khí trong cơ thể liền ma sát qua, làm hắn kìm lòng không được mà thắt chặt nội bích.

"Vãn Thu, đừng nhúc nhích, trẫm sẽ nhịn không được."

Mồ hôi to như hạt đậu nhỏ giọt trước ngực hắn, Phong Vãn Thu giương mắt nhìn lên, chỉ thấy hai mắt Mộc Nghị Sâm đỏ đậm, tựa hồ cũng chịu đựng được.

Nhìn đối phương rõ ràng thật rất khát cầu phát tiết, vẻ mặt lại liều mình nhẫn nại, Phong Vãn Thu chỉ cảm thấy trong lòng ấm áp, thật sự rõ ràng  cảm nhận được người này đối với chính mình thật thương tiếc......

Trong khoảnh khắc đó, hắn bị mê hoặc rồi, kìm lòng không được mà vươn hai tay, ôm cổ người ở trên.

Cơ hồ nhận được tính hiệu ngầm đồng ý, Mộc Nghị Sâm không hề nhẫn nại, bỏ mặt mình đang ở trên thân thể nhu nhuận này mà bắt đầu chạy nước rút, hưởng thụ thỏa mãn chưa bao giờ trải qua.

Sau huyệt vừa ướt vừa nóng gắt gao hấp thụ long căn* của hắn, nhưng hắn mỗi một lần rút ra tiến vào, đều là để ý cẩn thận như vậy, sợ Phong Vãn Thu sẽ đau, thẳng đến khi hắn cảm giác tiếng thống khổ của người ở dưới đã thối lui, phần eo cũng bắt đầu theo động tác của hắn mà đón nhận, hắn mới buông ra hết thảy cố kỵ, tận tình tiến lên.(*long căn: cái ấy ấy của anh Sâm)

--

Phong Vãn Thu căn môi dưới, đau đớn lúc đầu đã từ từ giảm đi, một loại khoái cảm làm người khác không thể kháng cự liền tràn ngập cơ thể hắn, giống như nhiệt lưu nóng bỏng chạy tán loạn khắp người, mang đến từng trận cảm thụ sung sướng.

"A...... Nha......" Hắn chỉ có thể gắt gao leo lên người ở trên, chỉ sợ một cái buông tay, hắn sẽ ngã vào trong vực sâu không đáy*. (*vực sâu của khoái cảm ấy*)

Mộc Nghị Sâm không ngừng thở hổn hển, càng tăng tốc rút ra đẩy vào, mỗi một lần đều tới sâu trong cơ thể của hắn, rốt cục ──

Hai người đồng thời phát ra tiếng hét thoải tình, chất lỏng nóng bỏng bắn vào trong cơ thể của Phong Vãn Thu, nóng đến nổi làm hắn không ngừng rên rỉ, dâng trào giữa hai chân cũng lại bắn ra lần nữa, chất lỏng bạch trọc (trắng đục)  văng lên trên bụng Mộc Nghị Sâm  .

Chuyện tình qua đi, trong tẩm cung tĩnh lặng không tiếng động, chỉ nghe tiếng thở dốc thật mạnh của hai người, cùng mùi vị nồng đậm của ái tình khuếch tán trong không khí. (chém vài chữ =.=)

Hai gò má của Phong Vãn Thu đỏ hồng, con mắt mê mang đóng lại, thân thể tràn đầy dấu hôn cùng với đống hỗn độn giữa hai chân, biểu hiện sự tình mới trải qua kịch liệt cỡ nào.

"Ngươi rốt cục là của trẫm." Mộc Nghị Sâm hôn xuống môi dưới của hắn, trong lòng đầy dẫy thỏa mãn trước nay chưa có. (AP: *bĩu môi* ko phải của huynh chẳng lẽ là của ta *chạy*)

Trước kia cùng các phi tần ở chung một chỗ, luôn chỉ có dục vọng không có cảm tình, giao hoan đều chỉ là vì nối dõi tông đường, hắn chưa từng nghĩ tới, ôm lấy người mình yêu mến, đúng là chuyện thoả mãn sung sướng như thế.

Thấy người trong lòng mình đã mệt mỏi thiếp đi, nhìn khuôn mặt mệt mỏi của y, Mộc Nghị Sâm lại hôn một chút lên gò má chưa phai hồng, liền ôm lấy Phong Vãn Thu, chìm vào giấc ngủ.

Lẽ ra post nguyên chương....mà đang edit con nhỏ em họ nó bấm nút tắt máy cái phực, lưu lại còn nhiêu đây =.= phần kế sẽ cố post trong tuần vậy =.=