Liêu Nguyệt thở dài, mặt nghiêm nghị nói.
"Ngài nên từ quan ngay bây giờ đi."
Tống Nhạc ánh mắt nghi hoặc nhìn Liêu Nguyệt, cố giữ giọng bình tĩnh, mà đáp.
"Thứ cho hạ quan ngu muội, ta thật không hiểu ý ngài đây là gì?"
Liêu Nguyệt cầm tách trà lên nhấp môi, rồi ánh mắt nhìn ra cửa đượm buồn, giọng cũng từ tốn mà nói tiếp.
"Ta vốn rất ngưỡng mộ tài năng của ngài, ta cũng thật muốn giúp ngài, nhưng ngài có biết tình trạng hiện nay của ngài như là đi trên cầu đã sắp đứt dây không?"
Tống Nhạc cũng nhìn theo ra cửa, cả gương già nua cũng rũ xuống, trong lòng rất sốt sắng lo âu.
Liêu Nguyệt lại điềm đạm nói tiếp.
"Ta biết bí mật mà ngài đang giấu, nó liên quan đến mấy vị hoàng tử lẫn quý phi, chuyện này sớm muộn gì, cũng sẽ bị vạch trần, khi ấy, ta e là, không chỉ ngài mà cả gia đình ngài sẽ rước họa vào thân."
Tống Nhạc cố giữ mặt điềm tĩnh, nhưng ánh mắt tràn ngập sự lo âu, gương mặt cũng bắt đầu nhăn nhó đến khó nhìn.
"Đa tạ điện hạ quan tâm, nhưng hiện nay ta đã lên thuyền, nên cũng chẳng kịp mà quay đầu lại."
Liêu Nguyệt khẽ nhếch miệng cười, hướng nhìn Tống Nhạc, rồi lại nhìn lên bàn cờ với một ánh mắt mông lung khó hiểu.
"Ta tuy không thể giúp ngài, nhưng ta sẽ cố giúp gia đình ngài trốn thoát."
Tống Nhạc ngạc nhiên, như không tin vào tai mình mà hỏi lại, giọng như gấp gáp, nhưng cũng nói không quá nhanh.
"Điện hạ, ngài sẽ thật sự vì ta, mà ra tay sao?"
Liêu Nguyệt gật nhẹ đầu.
Tống Nhạc mặt thoáng vui.
"Ta có thể hỏi ngài, lý do vì sao không?"
Liêu Nguyệt nở nụ cười, dùng giọng rất nhỏ nhẹ mà nói.
"Ta thích con gái ngài."
Câu nói vang lên, mặt Tống Nhạc cũng dần tái mét.
Liêu Nguyệt chăm chú nhìn lên khuôn mặt xám xịt của Tống Nhan mà bật cười lớn:
"À không, là con trai ngài mới đúng.
Haha."
Tống Nhạc cố giấu sự run sợ, tim như muốn rớt ra ngoài, nếu như không có câu nói sau của Liêu
Nguyệt, chắc Tống Nhạc đã đau tim mà chết mất.
Sự thật mà bao lâu nay ông vẫn luôn che giấu mà chỉ bằng đôi câu nói khiến nó bị phơi bày ra ánh sáng.
Nếu đem chuyện này ra, liệu nhà ông có còn toàn thây được không? Không còn thần thanh khí sảng, Tống Nhạc toàn thân lạnh toát, tay chân như nhũn ra, tưởng như không có thể đứng vững, vừa lấy tay lau mồ hôi vừa nói.
"Ngài thật biết trêu đùa."
Liêu Nguyệt mặt bỗng đanh lại, nụ cười cũng tắt hẳn, mà nhìn thẳng vào Tống Nhạc.
"Ta không có đùa!"
Tống Nhạc mắt mở to, con ngươi trợn tròng lên, mồ hôi cũng đổ ra nhiều hơn lúc nãy.
Giọng càng run hơn khi nãy.
"Hai nam nhân làm gì có thể?"
Liêu Nguyệt phì cười, giọng như trêu chọc.
"Thể loại nam thích nam, không lẽ ngài chưa từng nghe qua?"
Tống Nhạc mặt đỏ, cúi gầm xuống, lưng còng hơn thêm một chút.
"Ta ...!"
Không đợi Tống Nhạc nói hết, Liêu Nguyệt lại cười nói tiếp.
"Huống hồ, hài tử của ngài đâu hẳn là nam nhân."
Tống Nhạc lấm tấm đổ mồ hôi, ướt cả áo, ánh mắt sợ hãi mà chẳng dám nhìn thẳng vào mắt Liêu Nguyệt.
Giọng nói cũng nhỏ dần.
"Cửu điện hạ, ngài thật không tầm thường, chuyện gì ngài cũng biết hết."
Liêu Nguyệt ngừng cười, mặt bình thản đáp.
"Ta chỉ đùa thôi, ngài đừng để tâm, thật ra ta là vì ngưỡng mộ tài năng của nhi tử ngài nên sinh ra yêu thích."
Tống Nhạc thở phào, nhưng lòng vẫn cứ nôn nao suy nghĩ.
Nếu ông chấp nhận có nghĩa là ông đã chung một con thuyền với người ta, mà nếu không đồng ý thì kiểu gì cũng chết, chỉ là chết sớm hay chết muộn hơn thôi.
Thà rằng chọn cách kéo dài thời gian thêm một chút, an toàn hơn cho gia tộc.
Liêu Nguyệt cầm quân cờ lên đặt xuống, rồi ngước nhìn Tống Nhạc.
"Ngài cũng tranh thủ về sắp xếp mọi chuyện trong gia đình đi, ta thấy ván cờ này cũng tới hồi kết rồi."
Tống Nhạc đứng dậy hành lễ, cố bước nhanh đi, vì chỉ sợ ở lại thêm lâu, càng không thể trụ nổi cái nhìn xuyên thấu của Liêu Nguyệt.
"Hạ quan cáo lui."
Chờ đến khi Tống Nhạc đi khỏi, Lưu Tiết mới lên tiếng:
"Điện hạ, Ngài thật sự sẽ ra mặt sao? Nếu Ngài làm vậy, kế hoạch sẽ phải thay đổi rất lớn, những người khác sẽ sớm nghi ngờ, Ngài có nên vì một người mới quen biết mà làm vậy không?"
Liêu Nguyệt đứng phất dậy, quay lưng lại chuẩn bị bước đi.
"Ngươi có thể giết cả trăm người, nhưng duy một người, là hắn -Tống Phi, ngươi phải cứu.
Ngươi có biết vì sao mạng hắn đáng giá không?"
Lưu Tiết lắc đầu.
Liêu Nguyệt quay lại nhìn Lưu Tiết, cười nói:
"Vì tài năng của hắn, nếu sau này dù có đoạt được đất nước này, thì ngươi rất cần một nhân tài như hắn, nhất là một kẻ có bí mật rất lớn.
Hắn sẽ sớm trở thành một tay trợ thủ đắc lực cho chúng ta mà thôi."
Liêu Nguyệt hơi ngừng một lúc rồi nói tiếp:
"Ngươi có biết bên Phương Tây thịnh hành một loại cờ, mang tên là cờ vua không? Trên bàn cờ ấy, vị vua muốn chiến thắng thì cần sức lực của những quân cờ khác.
Nên là chỉ với ta và ngươi, dù có tài giỏi đến đâu, thì vẫn sẽ rất yếu thế.
Thay vì giết một người, thì hãy mua chuộc người đó, cũng như thay vì có thêm một kẻ thù thì nên có thêm một đồng minh, không phải vậy sẽ tốt hơn sao?"
Lưu Tiết gật đầu.
"Điện hạ, ngài thật bất phàm."
Liêu Nguyệt mỉm cười hài lòng mà xoay bước đi.
"Ta sẽ đi ra thành vài hôm, mọi chuyện ở đây, ta giao hết cho ngươi."
Lưu Tiết cúi đầu, chắp tay hành lễ.
"Thuộc hạ tuân lệnh !"
\* \* \* \* \* \*
Tại Dương Phủ.
Liêu Sương mặt mày căng thẳng, chạy nhanh vào phủ, dáng vẻ vô cùng gấp gáp mà tìm kiếm Dương Tử.
Lúc này Dương Tử đang ở trong hoa viên luyện kiếm, thấy Liêu Sương tới liền nhanh thu kiếm lại vào vỏ, ngạc nhiên hỏi:
"Tỷ tỷ ta không có nhà."
Liêu Sương lắc đầu, gấp gáp nói.
"Ta tìm ngươi.".