Hoàng Thượng Có Ý Với Ta

Chương 127: 127: Kết Thúc Tất Cả Thật Nhẹ Nhàng





Một tuần sau khi sự việc Diệp Thanh cấu kết giặc ngoài vào cung mưu đồ soán ngôi sẩy ra, xứ giả quay trở về sau chuyến đi tới nước Tô, xứ giả trở về đem theo quà cáp cùng thư tạ lỗi của hoàng đế nước Tô.

Trong thư hoàng đế nước Tô nhận lỗi đã không quản giáo nhi tử tốt để hắn có mưu đồ phá hỏng giao tình giữa hai nước, những người có liên quan đều bị ông ta định tội ở mức lặng nhất, đồng thời muốn nhắn gửi tới Duật Hy hai nước mãi mãi giữ tình hòa hữu, không nên vì những tên sâu bọ mà làm mất hòa khí giữ hai nước bấy lâu.
" Ngày vất vả rồi trở về nghỉ ngơi đi".
" Tạ hoàng thượng thần xin cáo lui".
Duật Hy xem xong thư liền viết thánh chỉ " Tô công công mang tới ti hình bộ đi".

Trong thánh chỉ viết lập tức xử trảm Diệp Thanh, Diệp Lãnh và những người có liên quan.
" Dạ hoàng thượng"
Bọn họ làm tất cả mọi chuyện vì lòng tham của bản thân, vì lợi lộc trước mắt, nhưng lại quên mất cách giữ mạng của mình.
..........
Thái hậu sức khỏe dần trở lên tốt hơn, hôm nay đã có thể ngồi dậy được rồi.


Mấy ngày trước vì bà bị thương yếu ớt không thể nói chuyện hôm nay đã khỏe lại rồi thì chuyện nhà họ Mạnh kia bà có thể bỏ qua sao.
" Truyền nữ nhân Linh Quý Phi tới đây cho ta" Thái hậu ngồi tựa vào thành giường sai bảo thái giám.
" Nương nương thái hậu cho truyền".

Tiểu Yến sau nhiều ngày dưỡng thương cũng quay trở lại làm việc, chỉ là do vết thương mà không được nhanh nhẹn như trước nữa.
" Ta biết rồi, ngươi chưa khỏe sao không nghỉ ngơi đi, gọi A Tâm vào hầu hạ ta là được rồi" Mạnh Hạ Hạ nhìn dáng vẻ nàng ta thật không nỡ.
" Nương nương nô tùy làm việc quen rồi ở trong phòng mãi thật khó chịu, xin người để cho nô tùy được hầu hạ người đi" Tiểu Yến cúi người nói, như sợ rằng lười nhác mấy ngày nữa sẽ bị đuổi ra khỏi cung vậy.
" Ngươi muốn làm thì làm đi, nhưng nhớ đừng làm những việc nặng nhọc nếu còn muốn sống lâu một chút".
" Nô tùy muốn sống thật lâu hầu hạ bên người"
" Nha đầu này ngươi không muốn xuất cung tìm một nhà tốt để gả sao, sống mãi trong cung thật lãng phí tuổi xuân" Mạnh Hạ Hạ nhìn Tiểu Yến là một cô nương nhìn rất được, đường nét trên khuôn mặt thanh tú, năm nay nàng ta cũng tuổi sấp xỉ với nàng, ba năm nữa có thể xuất cung được rồi.
" Nương nương nô tùy không muốn xuất cung, chỉ muốn ở bên cạnh nương nương".

Tiểu Yến khẳng định ý muốn ở trong cung của nàng, nàng may mắn được hầu hạ chủ tử tốt, nàng không thích cuộc sống bên ngoài cung kia, chỉ muốn ở đây theo hầu chủ tử.
Mạnh Hạ Hạ nhìn Tiểu Yến im lặng, nàng còn chưa biết ngày mai nàng ở đâu nữa, cung nữ khắp Xuân Viên cung này nàng đều quý trọng, nếu có chuyện gì sẩy ra nàng sẽ cố gắng bảo vệ bọn họ an toàn nhất có thể.

" Thần thiếp Thỉnh an thái hậu" Mạnh Hạ Hạ cúi người vấn an.
" Linh Quý Phi phải gọi là Mạnh Quý Phi mới đúng, ngươi từ đầu vào trong cung đã có mục đích, ngươi vì cô mẫu ngươi căm ghét Ai Da lắm đúng không" Thái hậu ánh mắt sắc bén nhìn Mạnh Hạ Hạ, giương mặt này đường nét này đúng là có sáu, bẩy phần giống cô ta thế mà trước giờ bà lại không hề nhận ra.
" Thái hậu người làm bao nhiêu chuyện với cô cô thần thiếp, người hôm nay cho gọi thần thiếp tới đây để hỏi câu này người xem có lực cười không" Mạnh Hạ Hạ đứng trước thái hậu vẻ mặt bình tĩnh nói ra lời trong lòng.
" Linh Quý Phi to gan dám dùng lời lẽ hỗn sược nói với thái hậu" Ma ma hầu bên cạnh thái hậu lên tiếng chỉ trích thái độ của Mạnh Hạ Hạ.
" Ma ma ta nể mặt bà đã hầu hạ bên cạnh thái hậu nhiều năm, nên không định tội bà, ở đây có chỗ cho bà lên tiếng sao" Mạnh Hạ Hạ đưa mắt nhìn về phía ma ma kia giọng đanh lại thị uy, nàng vẫn là quý phi mà bà ta dám dùng giọng điệu đó nói với nàng đúng là chuột ở cạnh mèo nên nghĩ mình cũng trở thành mèo rồi.
Ma ma bị lời nói của Mạnh Hạ Hạ làm cho câm nín, đưa mắt nhìn về phía thái hậu, thấy bà im lặng liền cúi đầu, lần đầu bị phi tần lên mặt trong lòng liền ấm ức, phải biết bà ta hầu hạ bên thái hậu có biết bao thể diện các phi tần đều ra sức lấy lòng, một tiếng ma ma hai tiếng ma ma.
Thái hậu nhìn Mạnh Hạ Hạ đứng đó tính cách đúng là không coi ai ra gì, nhưng bà cũng không thể để hoàng thượng nghĩ rằng bà dung túng nô tài bắt nạt cô ta được " Linh Quý Phi nhà họ Mạnh các người phạm tội chu di ngươi còn sống đã là mang trọng tội rồi, còn có thể đứng đây mắng người của Ai da, đúng là không coi ai ra gì".
" Thái hậu nhà họ Diệp các người cũng phạm tội chu di đấy thôi, người biết đấy là dì không gieo gió gặp bão đấy, thái hậu chắc hẳn trong lòng người rõ nhất Mạnh gia ta so với Diệp gia ai đáng tội hơn".
" Đúng là ta đã nhìn nhầm ngươi, biết có ngày hôm nay ngươi như vậy lúc trước đã không nhẹ tay bỏ qua cho ngươi" Thái hậu chỉ vì nghĩ tới hoàng thượng mà tha cho nàng ta một mạng không ngờ một chút yếu lòng khiến bản thân hối hận ngày hôm nay.
" Những chuyện người làm trời đất há có thể dung tha, thái hậu thần thiếp ở trong cung nhiều năm trên mình mang mối thù diệt tộc, nhưng chưa từng có ý định hại người, chỉ vì hoàng thượng đối với người hết mực bảo vệ hết mực kính trọng, dù biết những việc người làm nhưng lại chịu chôn vùi những đau đớn đó, không muốn làm tổn thương người".
Thái hậu nghe Mạnh Hạ Hạ nói tự nhiên cảm thấy trái tim như bị ai bóp chặt lấy, đưa tay ôm ngực thở gấp.
" Thái hậu, người không sao chứ" Ma ma thấy sức khỏe thái hậu không tốt lo lắng mang nước đi tới đưa cho thái hậu.
" Hoàng thượng giá lâm" Bên ngoài tiếng thái giám hô vang.

Thái hậu nghe hoàng thượng tới dù đau đớn nhưng vẫn trào phúng cười, nữ nhân này thật là yêu nghiệt hoàng thượng sợ bà làm khó cô ta lần nào cho truyền cũng tìm tới giải vây, nhà họ Mạnh đều dưỡng ra những nữ nhân mê hoặc lòng người vậy sao.
"Tham kiến hoàng thượng" Mạnh Hạ Hạ hơi quỵ gối thỉnh an.
" Tham kiến mẫu hậu, hẫu hậu người sao vậy" Duật Hy bước vào thấy Mạnh Hạ Hạ đang đứng trước mặt thái hậu, còn bà ở trên giường liên tục thở gấp, hắn nhanh chóng đi tới ngồi bên giường lo lắng hỏi thăm.
" Linh Quý Phi nàng làm thái hậu tức giận còn không mau quỳ xuống nhận tội".
" Thần thiếp có tội, xin thái hậu bớt giận".

Mạnh Hạ Hạ không muốn làm khó hắn nghe lời quỳ xuống nhận tội
" Mẫu hậu xin người đừng tức giận làm tổn hại đến thân thể".
Nhưng thái hậu nào có vì hành động của Mạnh Hạ Hạ mà nguôi giận chứ, bà nhìn nàng trước mặt hoàng thượng nghe lời như vậy càng thêm tức giân.
" Mẫu hậu người để nàng ấy về chăm sóc a ca đi, con ở đây cùng người trò chuyện".
" Hoàng thượng nàng ta là người Mạnh gia người định xử lý thế nào" Thái hậu không trả lời hoàng thượng có để Mạnh Hạ Hạ rời đi hay không mà lập tức hỏi hắn, ép hắn cho bà một câu trả lời.
" Mẫu hậu phụ hoàng trước khi lâm trung đã viết di chiếu lại cho nhi thần, sau khi người băng hà, 15 năm sau miễn tội danh mưu hại long tử cho Mạnh Hiểu Lam, nàng ấy là đời sau nhà họ Mạnh tội danh đó đã không còn nữa rồi" Duật Hy lấy từ trong tay áo ra bức di chiếu tiên hoàng để lại đưa cho thái hậu đọc.
Thái hậu nhìn những dòng chữ trên di chiếu kia trên mặt nụ cười thê lương, tiên hoàng người thật yêu nữ nhân kia như vậy sao, cô ta phạm tội nặng như vậy nhưng người lại không lúc nào quên đi cô ta ngày đêm nhớ đến cô ta, sau khi băng hà còn chu toàn như vậy thật là khiến thần thiếp đây cảm thấy mình thật quá đáng thương rồi.

Làm bao chuyện như vậy những tưởng lòng hoàng thượng sẽ trở về bên mình không ngờ chỉ là tự bà đa tình.
" Lui ra ngoài cả đi".

" Mẫu hậu" Duật Hy nhìn bà ôm di chiếu trong lòng đau khổ uất ức hiện hết lên trên khuôn mặt, hắn cảm thấy chuyện hắn đang làm bây giờ là đúng hay không, cư nhiên mang đến tổn thương cho người.
" Hoàng thượng con ra ngoài đi, ta muốn ở một mình".
Duật Hy nhìn bà rồi đưa tay đỡ Mạnh Hạ Hạ đang quỳ dưới đất đi ra ngoài.
" Hoàng thượng, người không sao chứ" Mạnh Hạ Hạ thấy hắn ra cửa nhưng không có ý định rời đi, ánh mắt đau lòng nhìn vào bên trong.
" Hạ nhi thái hậu đã làm những việc sai trái, theo như nàng nói là tán tận lương tâm, phải chọn lựa giữa sinh mẫu, và dưỡng mẫu thật sự rất khó.

Thái hậu đã vì trẫm ốm mà suốt đêm không ngủ, một lòng quan tâm chăm sóc hai mấy năm qua vì trẫm mà làm tất cả mọi chuyện, người đối với trẫm tốt như vậy trẫm lại đâm cho người một nhát dao".
" Hoàng thượng thần thiếp hiểu" Mạnh Hạ Hạ đưa tay ôm lấy an ủi hắn, nàng cũng phải công nhận rằng bà ta thực sự là một mẫu hậu tốt đối với hoàng thượng, không ai nuôi con người mình coi như kẻ thù được như thái hậu cả.
.........
Thái hậu đọc đi đọc lại tờ di chiếu kia, nét bút nhiều năm đã có chút ít phai mờ, nhưng mà có thể hình dung ra tình cảm của hoàng thượng đặt trong đó.
" Nếu năm đó người chưa từng trao lời hứa hẹn, cho thiếp được nếm trải trái ngọt, thần thiếp sẽ không như vậy sinh ra lòng đố kỵ".
Thái hậu yếu ớt nằm trên giường, trước mắt bà như nhìn thấy tiên hoàng ở trước mặt, gọt nước mắt lăn dài trên gò má, một cái nhắm mắt kết thúc cả đời người, bao nhiêu toan tính tan thành khói mây.
" Thái hậu, thái hậu ra đi rồi" Ma ma đi vào gọi mãi không thấy thái hậu đáp lại, đưa tay cầm lấy bàn tay của bà, giọng nói lạc đi quỳ xuống hô lên.
Trong đêm khuya thái hậu cứ thế trút lấy hơi thở cuối cùng trên giường, đau lòng quá độ mà ra đi..