Hoàng Thượng Có Gan Một Mình Đấu Bổn Cung

Chương 77






Hắn thì thào tự nói nói, tiếng vang ở nơi trống vắng trở nên rõ ràng hơn, mà từng chữ lại như cái dùi gõ trong lòng nàng.



Hắn chậm rãi ôm nàng, đầu tựa vào gáy nàng, giống như sợ lạnh mà dính sát vào nhau. Hắn bây giờ, đã không còn vẻ đế vương ngang ngược, cũng không còn khí chất cao quý khiếp người ngày thường.



Lúc này, hắn chỉ như một đứa nhỏ lạc đường.



Nàng hơi cúi đầu, có thể ngửi thấy mùi hương trên người hắn, long diên hương nhàn nhạt vĩnh viễn đều như vậy, cho dù trên người đã nồng đậm mùi rượu nhưng khi lẫn vào nhau lại không khó ngửi chút nào, trái lại lại cảm thấy ấm áp.



Đã từng bao nhiêu đêm tối, khi bị người khi dễ truy đánh, nàng cùng Thập Nhất cũng dựa sát vào nhau như vậy, ôm nhau núp trong bóng tối...



Nghĩ tới đây, A Cửu như cũng có chút say, bàn tay vô thức ôm chặt hắn, lúc sờ đến khóe mắt hắn lại thấy có chút ẩm ướt.



Hắn nhắc tới Đại Mạc, hắn nói tới nướng khoai, nói phải ăn gió nằm sương, nói bọn họ bị bầy sói truy đuổi...



Điều này khiến nàng không thể hiểu nổi, hắn rốt cuộc muốn nói cái gì?



Chỉ là cảm thấy việc lặn lội đường xa khó có thể được liên tưởng cùng Hoàng đế tôn quý như thế.



Đế vương Quân quốc trẻ tuổi nhất trong lịch sử, cũng là đế vương tàn bạo nhất trong lời đồn đại kia, lúc này lại như một đứa nhỏ trốn trong lòng nàng...



Tất cả đều không ngờ được.




"Mẫu thân ta cười lúc thức dậy rất đẹp." Hắn tiếp tục thấp giọng nói, "Lần đầu tiên nhìn thấy phụ thân, ngày đó, chưa từng thấy mẫu thân đẹp như vậy..."



Hắn chăm chú nhắm mắt, bên môi có ý cưới, "Chúng ta đợi ở thanh lâu ba năm, mới chờ được phụ thân đến."



"Ngày đó... Mẫu thân đứng trên đại cổ, lay động tay áo."



Hắn đột nhiên ngừng lại, từ trên mặt đất ngồi dậy, kéo A Cửu hỏi, "Ngươi thấy mẫu thân ta khiêu vũ chưa?"



A Cửu mờ mịt lắc đầu, lại thấy Quân Khanh Vũ đỡ bàn đứng dậy, cởi giày, đứng lên đệm trải hồ cừu trên nhuyễn tháp.



Chân hắn thanh tú như bàn chân nữ tử, trắng nõn như ngọc, giẫm trên hồ cừu nhìn như có thể hòa tan tuyết trắng.



"Ta sẽ..."



Hắn lại cầm bình rượu uống mạnh một ngụm, giương cằm với A Cửu, cười đẹp như đứa nhỏ.



"Ngươi sẽ?" A Cửu cầm lấy bình rượu từ trong tay hắn, cũng nuốt một ngụm, một cỗ cay đắng chảy xuống từ yết hầu tới phổi, lúc này nàng cũng đã thấy choáng váng.



Ánh mắt Quân Khanh Vũ mỉm cười, nhu tình nói không nên lời. A Cửu kéo y phục của hắn một phen, đem mặt hắn gần kề chính mình, "Quân Khanh Vũ, ngươi là nam nhân? Sao ngươi có thể khiêu vũ?"



Nói xong, nàng cười to ợ một hơi rượu.



"Ngươi không biết... Mẫu thân vì muốn bảo vệ ta... mà đem ta đến ở thanh lâu, dưỡng dục như một nữ hài tử..." A Cửu đứng dưới giường kéo lấy hắn, hai người đều chếch choáng say, "Trong gia đình Đế vương... nữ hài tử so với nam hài luôn an toàn hơn rất nhiều..."



Hoàng quyền... bất luận một hoàng tử nào cũng có thể là người kế thừa hoàng vị. Trong thâm cung, oan hồn nhiều nhất chưa chắc đã là nữ nhân, ngược lại chính là hoàng tử chết non!



Nhón chân lên, khoảng cách giữa hai người gần hơn, A Cửu không tự chủ được ôm khuôn mặt tinh xảo của hắn, nói, "Gương mặt này so với nữ nhân đúng là còn yêu mị hơn... Vậy ngươi để cho ta nhìn đi..."



Dứt lời mới buông hắn ra, chính mình thì cầm cái đệm tựa vào, mị mắt nhìn Quân Khanh Vũ.



Quân Khanh Vũ nhẹ nhàng lui một bước, nghiêng người, bạch y thanh phong, tóc đen độ nguyệt, tử đồng đượm ngân nguyệt, đập vào ánh mắt câu phách khiếp người.



Tay áo huy động, mành hồng sắc bên cửa sổ theo gió khởi vũ, cùng tay áo tuyết trắng của hắn tương giao, như cánh hoa ngày xuân mông lung ấm áp.



"Một đời giang hồ yêu, một khúc tẫn bi, một tiếng đàn nhân gian...



Một mảnh tương tư lệ, một tiếng ca hồng nhan mộng say...



Gió sương mù, tiệm tàn ngâm đình, lộng huyền Phật tháp kim tôn tiền.



Lo lắng phù vân, không muốn bi thanh triền xa thanh phong."



Có thể là vì rượu quá nặng, cũng có thể là vì thực mê say, A Cửu đột nhiên nhớ tới lần đầu tiên nhìn thấy ngọc bội, lần đầu tiên nghe Thập Nhất nói về Quân Khanh Vũ... hiện tại thật giống ảo giác.




Một nữ tử đứng trên vũ đài, hồng y thủy tay áo...



"Vì quân vũ một khúc, tán dương quân một đời tình."



Đọc đến đây, hắn đột nhiên dừng lại, hình như đã sớm quên mất vũ bộ của mẫu thân nhảy thế nào, chỉ là chăm chú nhìn nữ tử trước mặt.



Tóc đen thả trên y sam rối loạn, đôi mắt nàng mang theo vẻ khiếp sợ cùng bi thống nào đó nhìn hắn.



Nàng nhớ rất rõ vũ bộ này! Trong mộng thấy qua, ở Lạc Hoa lâu cũng đã thấy qua!



Ngũ Nương nói, vũ đạo này tên là Lạc hoa lưu thủy.



"Vũ này...gọi là gì?"



Yết hầu nghẹn ngào, nàng khó chịu một cách khó hiểu.



Quân Khanh Vũ bước chân trần lên đệm hồ cừu, đi tới trước người A Cửu, sau đó ngồi xổm xuống, nâng hàm dưới của nàng, "Mẫu thân nói, điệu nhảy này kỳ thực tên là: Quân Khanh Vũ."



Nhân gian truyền lưu Lạc hoa lưu thủy cũng chỉ có mấy câu hát đầu, cũng chỉ biết có ca cơ cùng hoa rơi hữu ý lưu thủy vô tình... Nhưng lại không có ai biết, chân chính phía sau là, Vì quân múa một khúc, tán dương quân vương một đời tình...



"Quân Khanh Vũ, Quân Khanh Vũ..." A Cửu thì thào ba chữ này.



"Ngươi gọi ta làm gì? Vừa nãy ta nhảy được không?"



"Ha ha ha..." A Cửu cười, ngón tay quấn lọn tóc của hắn rơi bên người nàng, đùa bỡn, "Không tốt, một chút cũng không tốt."



"Không tốt? Chỗ nào không tốt, ngươi biết nhảy sao?" Hắn nhướn mày, ánh mắt thoáng nhìn A Cửu trong tay cầm bình rượu, vươn tay muốn đi cướp, kết quả toàn bộ trọng tâm đều áp trên người nàng.



Mà rượu, cơ hồ đã thấy đáy.



A Cửu bị hắn ngăn chặn, tay cũng không tránh, tính toán đem một giọt cuối cùng nuốt vào, lại nghe hắn ở bên tai reo lên, "Ngươi cướp rượu của ta uống..."



Nhìn rượu vào trong miệng A Cửu, hắn nắm hàm dưới của nàng, cánh môi nóng rực đột nhiên che lên đôi môi nàng.



Đầu lưỡi hắn cạy ra hai cánh môi, cuốn đi liệt hỏa cam lộ. A Cửu kinh ngạc vội muốn nhảy lui ra sau, lại bị hắn đột nhiên cắn lưỡi, hung hăng tiến lên.



Hắn như một đứa nhỏ tham lam, ôm chặt nàng không buông, tại nơi đó nhiệt liệt ra sức cướp đoạt. Nàng cảm thấy thân thể mềm nhũn, mỗi một tế bào đều như bị rượu kích thích, chậm rãi bốc cháy.



Môi hắn mềm mại phảng tựa như mật, càng như một loại độc không thể cự tuyệt.



Bốn phía tản ra mùi hoa, Quân Khanh Vũ nhẹ nhàng thở gấp, con ngươi say mê nhìn nữ tử trước mặt, hồng môi bị hắn cướp đoạt hơi sưng đỏ, ở giữa lại thoang thoảng có hơi rượu thơm... Hắn nhịn không được lại hôn xuống lần nữa.




Thân thể phảng phất như có điện lưu chạy qua, ngón tay thon dài của hắn chậm rãi đi vào trước ngực nàng, có chút lo lắng và cấp bách cởi áo nàng ra.



Trong không khí băng lãnh, thân thể hai người hơi run rẩy, mành sa hồng thỉnh thoảng phất qua thân thể hai người.



Ánh nến đã đốt cạn, chỉ có ánh trăng trắng bạch truyền qua song cửa bách hợp, tĩnh nhu chiếu vào bệ cửa sổ.



Trong bóng tối, tiếng hắn thở dốc mang theo lo nghĩ cùng bất an, càng nhiều hơn là bởi vì dục vọng của thân thể đang náo động dâng lên.



Mà nàng cũng như vậy, trong đầu trống rỗng, độ cồn cao làm cho ý thức khó có thể thanh tỉnh... Khi bị hắn tiếp cận, nàng thậm chí có một chút khủng hoảng lui về sau, lại bị hắn nắm chặt mắt cá chân.



Cảm giác hơi khó chịu truyền đến, nàng ôm chặt cổ hắn, trong hỗn loạn phát hiện thân thể nóng rực của hắn bỗng dưng cứng ngắc vô cùng, động tác có chút co quắp.



Hình như muốn giảm bớt hoảng loạn của mình, hắn cúi đầu khẽ cắn môi nàng, như một muốn tìm kiếm dẫn đạo.



"Ngươi... Rốt cuộc sẽ sao?"



Nàng không có chút khí lực nào, cảm thấy tất cả phảng tựa như mộng, chân thực lại không chân thực, nhưng vẫn chưa tỉnh lại.



Tiếng hắn vô hạn men say, "Ta sẽ."



"Ngô!"



Cảm giác đau đớn như muốn xé rách cơ thể từ chỗ sâu nhất truyền đến, A Cửu toàn thân run rẩy, rượu nhất thời tỉnh một phần ba, "Đau."



"Đau?" Tiếng nói trong bóng tối đậm do dự cùng bất an, như cũng không rõ vì sao nàng lại nói đau.



Nhưng cảm giác mỹ hảo lần đầu tiên sinh sôi trong cơ thể lại làm lan tràn một loại hồng sắc vô tận trong hỏa diễm, khiến hắn không tự chủ được muốn náo động.



Kịch liệt đau đớn cùng vẻ mới lạ sắc bén làm cho nàng khó có thể thừa thụ...



A Cửu cảm giác mình như cá nằm trên thớt, bị động tác của hắn qua lại nhiều lần như dao cắt kim loại, cuối cùng bị hắn dùng một mảnh tàn nhẫn nuốt vào.



"Quân Khanh Vũ..." Nàng gọi tên hắn, căn bản là trốn không thoát, bởi mỗi lần muốn né tránh lại bị hắn thúc tiến càng mạnh hơn.



Bị rượu điều khiển, hắn như đang nếm mỹ vị, lấy vẻ đẹp tham lam nhiệt tình của thiếu niên chìm đắm trong túy sinh mộng tử đốt cháy chính mình.