Hoàng Thượng Có Gan Một Mình Đấu Bổn Cung

Chương 43






Lời nói vừa rơi xuống, Mạc Hải Đường ở trong gió đông lạnh run lẩy bẩy, đầu tiên là cả kinh, sau đó khóc rống lên, "Hoàng thượng, cứu thần thiếp, hoàng thượng cứu thần thiếp!"



Trong trời đêm, thanh âm của nàng ta không còn thấy vẻ kiêu ngạo ngang ngược ngày ấy, chỉ còn cảm giác thê lương thảm thiết!



Tròng mắt Quân Khanh Vũ càng sâu, con ngươi nhìn chằm chằm A Cửu, tay nắm kiếm phát run, nhưng lại không sai ngự lâm quân rút lui.



Hắn muốn bắt người này, căn bản không muốn buông tha cơ hội này!




Nửa tháng nay ngay cả khi được Cảnh Nhất Bích giúp Tả Khuynh tìm kiếm, hắn vẫn không có được bất cứ tin tức gì!



Lúc đầu hắn tính toán muốn khuyên người này quy hàng.



Nhưng hiện tại nhớ tới hành vi ác liệt của A Cửu, đầu óc của Quân Khanh Vũ chỉ còn một ý nghĩ: Giết hắn!



Theo hướng A Cửu chậm rãi sờ vào vạt áo của Mạc Hải Đường, nàng ta khóc càng ngày càng thảm thiết.



A Cửu thấy Quân Khanh Vũ có chút do dự, liền cười lạnh nói, "Quý phi nương nương, ta cho ngươi biết. Ngươi dù có gia tài bạc vàng, nhưng mà nước mắt lại là thứ không đáng giá nhất."



"Cho dù thân phận ngươi có cao quý trên vạn người, nhưng lại không được nam nhân của chính mình quý trọng." Nói xong, ánh mắt liếc về phía Quân Khanh Vũ sắc mặt xanh xám, "Tục ngữ nói, nam nhân đáng tin, heo mẹ cũng có thể lên cây."



"Ngươi..." Giọng Quân Khanh Vũ run lên, đây là chỉ cây dâu mà mắng cây hòe sao?!



"Trên trăm ngự lâm quân ở đây đều mở mắt trừng trừng muốn biết, xuyên qua cái yếm này sẽ là cái gì. Nam nhân của ngươi không nói, nghĩa là hắn đã chấp nhận."



"A Cửu." Quân Khanh Vũ muốn ngăn cản, nhưng A Cửu vốn không cho hắn cơ hội, dùng sức xé rớt sa y của Mạc Hải Đường.




Mạc Hải Đường hét lên một tiếng, sợ đến mức hôn mê bất tỉnh.



Hơn thế đồng thời, không ngự lâm quân nào dám nhìn, tất cả đều cúi đầu, hận không thể chui vào trong đất.



Phải biết rằng, dù có coi như không thấy, nói không chừng cũng bị mất đầu.



A Cửu mặc dù xé y phục, lại chẳng qua là lộ ra một cánh tay mà thôi.



"Chậc chậc, Quý phi nương nương thật đúng là thích hoa hải đường a, ngay cả yếm cũng..."



"Được rồi! A Cửu." Quân Khanh Vũ cắt ngang lời nàng, "Trẫm lệnh cho những người này lui ra."



"Lui ra?" A Cửu cười cười, "Lui ra vẫn có thể đuổi theo. Chẳng bằng như vậy, Quý phi nương nương cũng đã hôn mê bất tỉnh rồi, ta mang theo rất bất tiện. Nếu như hoàng thượng không để ý thì cùng A Cửu đi một đoạn đi."



"Ngươi!"




Da đầu Quân Khanh Vũ tê rần, tức giận thiếu chút nữa thổ huyết.



Người này quả thực vô liêm sỉ!



Nhưng trong lòng không khỏi muốn, người này tâm tư cẩn mật, tại thời khắc mấu chốt gặp nguy không loạn, đồng thời phán đoán tinh chuẩn, có thể thấy thực lực không bình thường.



"Hoàng thượng, không thể đi. Để Tả Khuynh đi đổi nương nương."



"Không. Ta chỉ muốn Quân Khanh Vũ."



A Cửu híp mắt, hất mặt với Quân Khanh Vũ, "Hoàng thượng, A Cửu biết công phu ngươi rất cao. Vì thế ta muốn ngươi đảm bảo an toàn cho ta, đem tay ngươi trói lại. Những người khác vứt bỏ toàn bộ binh khí, lại chuẩn bị thêm một hãn huyết mã."



"A Cửu, trẫm khuyên ngươi không nên được một tấc lại muốn tiến một thước. Nữ nhân có rất nhiều, trẫm không thiếu."