Hoàng Thượng Có Gan Một Mình Đấu Bổn Cung

Chương 140






Nghe được thanh âm A Cửu mang theo một tia mê man, Quân Khanh Vũ nắm chặt tay cầm kiếm, sát ý nổi lên nơi đáy mắt, "Ngươi đưa ngọc bội cho ai?"



A Cửu đưa tay đẩy kiếm phong, cười hì hì nói, "Hoàng thượng, đao kiếm không có mắt, nếu chẳng may cứa vào cái cổ này thì ta chẳng còn khả năng nói cho ngươi ngọc bội ở đâu đâu!"



"Ngươi dám không nói, trẫm sẽ chém đầu ngươi."



Khuôn mặt Quân Khanh Vũ trắng bệch, thanh tuyến đã bắt đầu bất ổn.



"Ngọc bội là do ta liều mình mới lấy được, tự nhiên sẽ không mang theo trên người..."



A Cửu chậm rãi nói. Hiện tại nàng bị nhốt ở đây, trừ phi linh hồn xuyên qua, bằng không chỉ với những truyện nàng đã làm với Quân Khanh Vũ trước đây cũng quá đủ để biến thành vong hồn dưới kiếm.



"Ngươi đang nghĩ gì?"



Thanh âm Quân Khanh Vũ trầm xuống, nhìn ngươi trước mắt mà chỉ muốn chém làm trăm mảnh.



Lần đầu tiên trải qua những chuyện nãy quả thực khiến hắn cả đời cũng không dám quên, cũng may... Ánh mắt bất giác dừng lên cánh tay đối phương quấn băng vải mà vô thức cắn môi.



Cũng may, sinh lý của hắn vẫn bình thường!



"Không có gì, chỉ muốn hoàn thành nhiệm vụ." Nói xong, A Cửu làm bộ lơ đãng ngẩng đầu nhìn nơi hắc y nhân vừa chạy trốn.



"Nhiệm vụ? Đó là đồng bọn của ngươi?"



Lúc đó, khi hắc y nhân kia chạy trốn, A Cửu cũng cầm lấy sợi chỉ bạc định rời đi, nhưng lại bị Quân Khanh Vũ ngăn cản.



"Đã tới giờ..." Ánh mắt A Cửu hướng ra ngoài của sổ, "Bọn họ hẳn đã tới!"



"Ngươi rốt cuộc muốn nói gì?"



Người này là kẻ dối trá, hắn cũng không phải chưa từng gặp qua.



"Lần trước lúc A Cửu đến không thấy rõ được màu sắc và hoa văn cái yếm của Quý phi, thực sự là đáng tiếc."



A Cửu thở dài một hơi, ngữ khí hoàn toàn là tiếc hận, "Bất quá nghe nói Lưu Ly Cung gần đây có ẩn giấu một mỹ nhân, mà Hoàng thượng cũng rất coi trọng nàng..."




A Cửu càng nói càng chậm, nỗ lực để Quân Khanh Vũ nghĩ rằng nàng đang kéo dài thời gian cho đồng bọn.



Quả nhiên không ngoài nàng sở liệu, khi nói đến Lưu Ly Cung, sắc mặt Quân Khanh Vũ liền xẹt qua một tia bất an.



Quân Khanh Vũ ở thư phòng chờ hắc y nhân, xem ra đã sớm biết bọn họ có mưu kế điệu hổ ly sơn.



Nhưng kế trúng kế này, hắn tính sai rồi.



"Đây là mỹ nhân được hoàng thượng sủng ái đặt trong lòng bàn tay, cho nên sở dĩ chủ tử nhà ta chỉ muốn biết đó là mỹ nhân nào, hơn nữa có phải vì nàng mà cả giang sơn ngươi cũng bỏ được?!"



"Các ngươi dám động đến nàng thử xem!"



Bỗng từ ngoài cửa m truyền đến thanh âm của Hữu Danh, "Hoàng thượng, Lưu Ly Cung xảy ra chuyện!"



Nghe được ba chữ Lưu Ly Cung, tay cầm kiếm của Quân Khanh Vũ run lên, A Cửu nhân cơ hội này một chưởng đẩy cổ tay hắn ra, sau đó khom lưng lăn trên mặt đất một vòng rồi nhảy ra ngoài cửa sổ.



Lưu Ly Cung thật sự xảy ra chuyện?



Quân Khanh Vũ không rảnh quan tâm đến nàng, lập tức rời khỏi thư phòng chạy đến Lưu Ly Cung.



Mà A Cửu cũng không chậm trễ, chẳng lẽ nàng đã đoán trúng kế trúng kế của đối phương?



Mục đích thật sự, là Lưu Ly Cung?



A Cửu gấp rút nhảy qua từng nóc nhà, trong lòng đột nhiên có một loại cảm giác bất an dị thường, bỗng nhiên chạy được một nửa thì bụng dưới hơi đau nhức, hơn thế song song, một trận khói đen đang toả ra từ Lưu Ly Cung.



Thu Mặc, Tiểu xuân tử... Còn có... A Cửu dừng lại thở một hơi rồi tiếp tục chạy tới.



Mà bên kia, hỏa quang đầy trời, trong màn đem yên tĩnh chiếu bừng một mảnh đỏ ửng, diễm lệ mà gai mắt.



A Cửu đứng trên nóc nhà, nhìn vài người đang từ trong viện chạy ra, ôm lấy bụng dưới đau nhức mà bất giác tươi cười...



Chờ đến khi Quân Khanh Vũ vội vội vàng vàng chạy đến Lưu Ly Cung thì hiện trường đã một mảnh hỗn loạn, tất cả mọi người đều cầm thùng nước chạy vào trung điện.



Đảo qua đoàn người một vòng, lại không thấy bất luận kẻ nào của trung điện.



Hô hấp của Quân Khanh Vũ bị kiềm hãm, trong đầu đột nhiên trống rỗng, thậm chí hai chân cũng không còn nghe theo sự sai khiến của hắn.



Hộ vệ xách nước liên tục chạy vào, Quân Khanh Vũ đẩy đoàn người ra, nhìn thấy Thu Mặc và Tiểu Xuân Tử đang cầm thùng gỗ, vẻ mặt khủng hoảng lập tức chạy đến.



Nhưng... Căn bản không thấy người kia.



"Phu nhân đâu?"



Xông lên kéo lấy tay Thu Mặc, Quân Khanh Vũ lo lắng hỏi, thanh âm mang theo vô vàn sợ hãi.



"Phu nhân... Phu nhân không có việc gì..."



"Bây giờ nàng ở đâu?"



A Cửu còn chưa về, mà hoàng thượng muốn tìm người, Thu Mặc không thể làm gì khác hơn là đáp, "Phu nhân đi Mai Ẩn điện, vừa trở về."



Đại hỏa trong trung điện càng lúc càng lớn, tuy rằng liên tục rội nước, nhưng vì có gió Tây Bắc thổi đến nên hỏa diễm liên tục kéo dài.



Mà phía sau, bỗng nhiên truyền đến tiếng một cung nữ thét chói tai, Quân Khanh Vũ quay đầu nhìn lại, thấy cung nữ hầu hạ Tô Mi đang ở cửa trung điện khóc lớn.



Thấy Quân Khanh Vũ, cung nữ lảo đảo quỳ xuống, "Hoàng thượng, hoàng thượng, thục phi nương nương ở bên trong..."



Cung nữ chỉ tẩm điện A Cửu, khóc lớn lên.



"Thục phi?"



Cung nữ có chút nói năng lộn xộn, "Nội điện cháy, Thục phi nương nương mang theo nữ tỳ chạy ra, nhưng khi nhìn thấy tẩm điện trung điện cũng cháy, Thục phi nương nương không thấy Vinh Hoa phu nhân và cung nhân, cho nên vì nóng ruột mà chạy vào tìm, bây giờ còn chưa đi ra."



Lời vừa nói xong, toàn thân Thu Mặc cả kinh tại chỗ.



Chuyện A cửu ra ngoài chỉ có nàng biết, bởi vậy nàng đã nói cho các cung nữ khác phu nhân sớm nghỉ ngơi... Nhưng mà, căn bản không nghĩ tới Tô Mi sẽ đi tìm A Cửu.




Vừa nãy nàng vội vàng dẫn người cứu hỏa, cho nên hoàn toàn không chú ý Tô Mi đi vào tẩm cung.



Lời cung nữ nói giống như một chậu nước lạnh dội lên người Quân Khanh Vũ...



"Tiểu Mi..."



Khô khốc nhớ kỹ tên này, Quân Khanh Vũ toàn thân trấn động.



Hữu Danh phản ứng đầu tiên, lập tức hô to, "Đi vào tìm Thục phi nương nương."



Hộ vệ vừa nghe, càng ra sức đổ nước rồi tính toán vọt vào. Nhưng vừa mới tới cửa, nóc ngói lưu ly bởi vì nhiệt độ cao mà đột nhiên nổ tung, rầm rầm rơi xuống, một đám người sợ hãi vội vã lui về sau, không ai dám tới gần.



"Vô dụng!" Quân Khanh Vũ một tiếng quát giận bỏ đi áo khoác trên người, nhưng lại bị Hữu Danh gắt gao ôm lấy.



"Hoàng thượng, người không được đi!"



"Buông trẫm ra!"



Quân Khanh Vũ bỏ qua Hữu Danh, A Cửu đứng trên nóc nhà nhìn một màn này, sau đó nâng tay nhìn khăn tay trắng trong tay.



Khăn tay này nàng đã thấy qua, có mùi hoa đào nhàn nhạt.



Nhưng mà, không phải cái mà nàng đã thấy.



Khi nàng vừa mới về, đại hỏa đã lan ra xung quanh điện, nàng đi tới nội điện một chuyến, kết quả không tìm được Tô Mi, nhưng lại ở gian phòng đó thấy được khăn tay sắp hóa thành tro này.



Khăn tay này, giống khăn tay của Cảnh Nhất Bích như đúc.



Cảnh Nhất Bích đã từng dùng khăn tay lau vết máu trên mặt nàng.



Lúc đó, nàng nghĩ đó là hoa lan, thật ra nàng đã lầm. Nếu đem mặt trái lại khăn tay lật lại, thì đó chính là thêu hoa đào.



Nàng nhớ trong viện Cảnh Nhất Bích cũng có hoa đào, cũng nhớ, Cảnh Nhất Bích luôn tránh né Tô Mi.



Lúc này, Cảnh Nhất Bích có lẽ đã nhận được tin tức mà cuống quít tiến cung...



A Cửu cay đắng cười cười, nhìn Quân Khanh Vũ đã vọt vào trung điện bị lửa vây quanh, sau đó nhìn căn phòng bên kia, nhảy xuống.



Trung điện này so với bất luận kẻ nào nàng đều quen thuộc hơn. Cho nên rất nhanh, A Cửu đã tránh được lửa đi vào.



Trong phòng có hương khí quen thuộc, túi thơm đã sớm ở trong mồi lửa hóa thành tro tàn.



Mà trên đầu, ngói lưu ly thỉnh thoảng lại rơi, vỡ nát trên mặt đất.



A Cửu chạy về phía bên giường, kéo chăn bông chùm lên đỉnh đầu.



Dựa vào hỗn loạn, nàng tìm kiếm khắp nơi thân ảnh Tô Mi, đột nhiên nghe thấy phía trước quả nhiên truyền đến tiếng nữ tử rên rỉ.



Bỏ qua đoạn A Cửu chạy vào cứu Tô Mi, lại bị Tô Mi đánh vào bụng, đau đớn làm A Cửu không thở nổi, mất đi khí lực, đồng thời cũng phát hiện lực đạo của Tô Mi là lực đạo của người có võ công!



Hỏa diễm ngày càng tới gần, yết hầu mặn chát, A Cửu nhìn về phía sau cột nhà, phát hiện một bóng người đang chạy tới.



Là Quân Khanh Vũ...



"Quân Khanh Vũ..." A Cửu khàn khàn hô một tiếng.



"Hoàng thượng, cứu thần thiếp."



Thanh âm Tô Mi mang theo sợ hãi cùng ý khóc.



"Tiểu Mi, ngươi đang ở đâu?"



Tô Mi quay đầu lại nhìn A Cửu bị ánh lửa ngăn cản, sau đó tránh lửa dưới chân chạy tới một nơi khác, "Thần thiếp ở đây."



Nàng ta dẫn Quân Khanh Vũ rời đi...



Nhìn Quân Khanh Vũ đi vào, Tô Mi lập tức nhào tới, khóc như lê hoa đái vũ, "Hoàng thượng, thần thiếp, thần thiếp không tìm được phu nhân..."



"Nàng không ở đây." Quân Khanh Vũ nắm thật chặt tay nàng ta, "Ta mang ngươi ra."




Tô Mi gật đầu, nhưng chạy được hai bước lại đột nhiên ngã quỳ trên đất, Quân Khanh Vũ lúc này mới chú ý chân nàng ta bị thương, không nghĩ ngợi cúi người ôm nàng ta ra ngoài.



Đúng lúc này, không biết vì ảo giác hay vì cái gì, mà hắn đột nhiên ngừng chân nhìn lại.



"Hoàng thượng..."



"Xuỵt!"



Hắn vừa nghe có người gọi hắn là Quân Khanh Vũ!



"A..."



Nữ tử trong lòng đột nhiên thét chói tai, Quân Khanh Vũ nghiêng người lui về phía sau, ngói lưu ly trên đỉnh đầu liền từng mảnh rơi xuống, trong đó còn vài miếng rơi trên người Tô Mi.



"Hoàng thượng, thần thiếp đau quá..."



Tô Mi run run, Quân Khanh Vũ vội chạy ra ngoài, lớn tiếng hô, "Hữu Danh."



Lập tức Hữu Danh cũng vọt tới cửa, nhìn thấy Quân Khanh Vũ ôm Tô Mi đi ra.



Đen Tô Mi đặt trong ngực Hữu Danh, hắn liền xoay người chạy vào bên trong.



"Hoàng thượng!"



Phía trước ầm ầm sụp đổ, ngói lưu ly bị thiêu đốt như mưa đá từ trên trời giáng xuống, toàn bộ trung điện ầm ầm sập!



Quân Khanh Vũ nhìn cung điện bị thiêu đốt, vội lui về phía sau một bước, "Ta hình như nghe thấy tiếng Mai Nhị..."



"Hoàng thượng, phu nhân không ở đây."



"Không, hình như nàng ở đây."



Hữu Danh đưa hắn tới cửa, nhưng vào lúc này, Quân Khanh Vũ lại như bị điện giật, chân sau quỳ trên mặt đất, phát ra một tiếng thống khổ hừ nhẹ.



"Quân Khanh Vũ..." Thanh âm kia lại lần nữa truyền đến, tựa như ác mộng...



Không, nàng không thể ở chỗ này, nếu ở chỗ này, thì chết không thể nghi ngờ.



Hữu Danh vừa nhìn... Vội nắm cổ tay hắn, lúc này sắc mặt u ám.



Mạch đập của Quân Khanh Vũ cấp tốc nhảy lên, mà thân thể trong nháy mắt nóng bừng.



Một loại đau đớn xé rách trong thân thể bỗng truyền đến, Quân Khanh Vũ thở phì phò, tử đồng chậm rãi biến hồng, sắc mặt bởi vì đau đớn mà dần biến thành tro nguội.



Sau đó, thân thể càng ngày càng nhẹ.



Hoàng thượng, hoàng thượng..."Tất cả mọi người đi ra, toàn bộ đều ra!"



Thanh âm Hữu Danh càng ngày càng nhỏ, thế giới hoàn toàn yên tĩnh cùng ngân bạch.



Cửa đề phòng nghiêm ngặt, Hữu Danh thổi tắt tất cả đèn, lo lắng nhìn Quân Khanh Vũ đang hôn mê.



Mà lúc này, giống như vào một ngày của mấy năm trước, khi hắn hôn mê, bên cạnh đột nhiên ẩn ra một đạo bạch quang, đạo bạch quang kia rất nhanh ngưng kết thành sương mù lưu chuyển trên không trung, sau đó thành hình.



Đây là lần thứ hai có tình cảnh này... Trong bóng tối, thân hình kỳ lân màu trắng chậm rãi ẩn ra.



Kỳ lân cả vật thể trong suốt, chỉ xem được đường nét, nhưng sau đó rất nhanh nó đã nhảy ra khỏi phòng rồi biến mất...