Hoàng Thượng, Có Gan Một Mình Đấu Bản Cung?

Chương 85




A Cửu quay đầu hướng Mộ Dung Tự Tô gật đầu cười, phát hiện đối phương khóe miệng vừa kéo, có chút mất tự nhiên rời tầm mắt, sau đó nhìn về phía sân khấu.

Nữ tử trên sân khấu đột nhiên quay đầu, hé ra khuôn mặt cực kỳ mỹ lệ, trong mắt mang theo u oán, ánh mắt nhẹ nhàng đảo qua mọi người.

Không trung, hoa đào bay tán loạn, nữ tử xoay tròn thân thể, vũ động thủy tay áo, giống như rơi vào thế gian tiên tử.

Múa dẫn đầu không phải là ai khác, chính là ngũ nương.

Ngũ nương cúi đầu thùy con ngươi, môi đỏ khẽ mở, thanh âm linh hoạt kỳ ảo thê mỹ, một chốc đã khiến tất cả mọi người ngừng lại hô hấp.

Lạc hoa hữu ý. Lưu thủy vô tình…

Hoa rơi hữu ý, lưu thủy vô tình vốn là nói một nữ tử vì đi theo người yêu, không tiếc bôn ba trời bể, nhưng chỉ tiếc hoa rơi có ý mà nước chảy vô tình.

Lúc này, ngũ nương hai mắt rưng rưng, nhìn về phía A Cửu nhất phương. Chống lại ánh mắt kia, A Cửu khẽ ngẩn ra, kỹ thuật nhảy của nàng ưu mỹ, cùng đêm đó Quân Khanh Vũ nhảy giống nhau như đúc.

Chỉ bất đồng chính là, ngũ nương mặc dù nhảy rất tốt, lại không bằng đêm đó nhìn Quân Khanh Vũ ý cảnh.

Đêm đó A Cửu tựa hồ thực sự thấy được một nữ tử, một thân mệt mỏi gió êm đuổi theo người yêu, lòng dạ vững chí, không tiếc thiên lý. Không hiểu tại sao giống như nhìn người yêu ly biệt liếc mắt một cái.

A Cửu quay đầu yên lặng nhìn Quân Khanh Vũ, phát hiện ánh mắt hắn cũng ngơ ngẩn rơi vào sân khấu, tử đồng như ám dạ hạ thủy, yên lặng không một tia gợn sóng.

Nhưng ngón tay thon dài đẹp đẽ lại nắm chặt cái chén đã lạnh.

Cảnh Nhất Bích ánh mắt cũng có chút mất tự nhiên, thậm chí không nhìn một chút sân khấu.

Lúc này, hoa rơi nước chảy mang đến, ngũ nương kiễng đầu ngón chân, thân thể ở tại chỗ như phiên hồng liếc một cái xoay tròn, theo tốc độ càng lúc càng nhanh, hồng sắc y sam như đại hỏa phần phật thiêu đốt, bối cảnh âm nhạc cũng trong nháy mắt biến thành tiếng tỳ bà thê lương.

Cuối cùng theo tiếng tỳ bà líu lo, thân thể nàng phủ phục trên mặt đất, không bao giờ động nữa.

Lạc hoa lưu thủy, nữ tử vì yêu mà truy, cuối cùng chết trong một hồi đại hỏa.

Toàn bộ Lạc Hoa lâu một mảnh tĩnh mịch, mọi người ngưng mắt nhìn nữ tử “tử” trên sân khấu, trong mắt đều lộ ra thần sắc tiếc hận, trong không khí vắng vẻ thậm chí có người cảm động mà khóc, Mộ Dung Tự Tô thở dài một hơi.

Cúi đầu cầm lấy cái chén, nhìn hướng A Cửu, phát hiện nàng vẫn ngồi ở vị trí, mà vũ đã hoàn.

Mộ Dung Tự Tô lộ ra vẻ thất vọng, vũ đạo đã xong, ngày đó hắn nói hắn đến chỉ nhìn vũ này, nếu như A Cửu không thể tự mình đem thiệp mời đưa tới, đó chính là thất bại.

Trà có chút lạnh, Mộ Dung Tự Tô ánh mắt như cũ không ly khai khỏi A Cửu, không biết vì sao hắn lại thất vọng… Hắn thật ra rất chờ mong thiếu niên này có thể thành công.

“Đi thôi.”

Hắn muốn đứng lên, ánh đèn đỉnh đầu lại đột nhiên minh sáng, sau đó lóe ra một phen, lại ám xuống, cuối cùng toàn bộ sân khấu tụ đầy dạ minh châu như ánh ngọc chói mắt.

Lạc Hoa lâu tất cả người xem đều hơi kinh hãi, đang tò mò xem là có chuyện gì xảy ra, thì một trận thanh âm tiết tấu cực kỳ vui vẻ từ trên đài truyền đến.

Thanh âm này không phải yếu ớt đàn tranh, không phải thê lương tỳ bà, mà là chuông ngân phiến tương hỗ đánh, phát ra thanh âm dễ nghe êm tai, tràn đầy tinh lực cùng vui mừng.

Thanh âm này cùng Lạc Hoa Lưu Thủy vừa nãy tuyệt nhiên tương phản.

Mộ Dung Tự Tô đứng ở vị trí, hiếu kỳ nhìn về phía sân khấu, lúc này không biết từ nơi nào đi ra hơn mười nữ tử, các nàng đều mặc áo màu đỏ, y sam không phải quần dài hàng thêu Quảng Đông, mà là trang phục dân tộc Tây Vực, quần thụng lộ ra một đoạn eo thon nhỏ, trên cánh tay trắng nõn có đeo chuông, khăn che mặt hé ra một đôi song đồng đẹp mắt.

Các nàng chỉnh tề sắp hàng đi ra, mỗi một bước đi, vòng eo đều uốn éo một phen, mà tiếng chuông nhiều tiết tấu liền như vậy truyền đến, người xem dưới đài trong nháy mắt bị những cô gái mang theo tiếng chuông vui động này mà hoàn toàn quên đi bi thương của Lạc hoa lưu thủy.

Cuối cùng các nữ tử xếp thành một vòng tròn, giơ cao cánh tay, đồng thời bối cảnh tiếng chuông vui vẻ cũng đi xuống.

Toàn bộ Lạc Hoa lâu một mảnh yên tĩnh, người xem không kháng cự được đứng lên, thân dài quá cổ nhìn các nữ tử phía sau ngăn trở cái gì đó.

“A a a…”

Trúc địch, nhị hồ, đàn tứ, trống con, tiếng chuông đồng thời vang lên, tiết tấu càng vui, thiêu đốt từng tế bào thần kinh.

Hơn thế đồng thời, những cô gái kia nhất nhất tản ra, trên sân khấu, thanh âm một thiếu nữ tươi đẹp ngọt ngào truyền đến.

“Là ai, đưa ngươi tới bên cạnh ta?”

“Là kia, trăng tròn, trăng sáng.”

Lúc này, người xem mới phát hiện ở giữa sân khấu có một hoàng y thiếu nữ mang khăn che mặt.

Hoàng sắc tương tinh phiến đủ thắt lưng, sa khăn che khuất tóc nàng, lộ ra cái trán châu phiến trơn bóng cùng một đôi mắt ẩn tình quyến rũ, lại thoạt nhìn rất hồn nhiên.

Khăn che mặt hé ra khuôn mặt như ẩn như hiện, cánh tay giơ lên cao cũng mang theo kim phiến, thậm chí mười ngón xinh đẹp đều treo chuông.

Thắt lưng bụng lõa lồ chuế đầy chuông, trắng nõn da thịt như ẩn như hiện, nàng một bên hát ca, một bên dẫn các nữ tử phía sau lắc vòng eo mềm dẻo đi ra.

Lúc này, người xem mới phát hiện nàng không đi hài, hai chân xinh xắn tinh mỹ tất cả đều là chuông, giẫm lên chiếc thảm hồng sắc, xích lõa mỹ túc trong nháy mắt kích thích người xem.

“Là ai, đưa ngươi tới bên cạnh ta?”

“Là ánh sáng ngọc tinh quang, tinh quang.”

Thanh âm nàng nhiệt tình không bị cản trở, lửa nóng vũ đạo cùng vòng eo lắc lư, vui chuông tiết tấu làm cho người ta nhớ đến hoa hướng dương trên hoang mạc, phấp phới đón gió.

“Là kia róc rách sơn tuyền, róc rách sơn tuyền, róc rách sơn tuyền.”

“Ta tựa mang theo giọt sương cánh hoa, cánh hoa, cánh hoa, ngọt ngào đem ngươi không muốn xa rời, không muốn xa rời.”

Thiếu nữ mỉm cười nhìn người xem, thanh âm vang vọng khắp Lạc Hoa lâu, ngọt di người.

Tại cái niên đại này không có người dám lộ ra da thịt trắng nõn. Vậy mà nữ tử trên sân khấu này thật dũng cảm, mặc dù đang ở Lạc Hoa lâu hát ra bài hát này nhưng hai mắt đẹp cùng tiếng ca hoàn toàn không có gió trần vị đạo, chỉ có thiếu nữ độc hữu lãng mạn cùng hồn nhiên.

Mà hết thảy đều ở thanh lâu vô pháp nhìn thấy, khiến tất cả người xem một màn kinh diễm.

Mộ Dung Tự Tô ngồi xuống, đáy mắt hiện lên một tia kinh diễm, thậm chí bên cạnh Quân Khanh Vũ cùng Cảnh Nhất Bích cũng ngạc nhiên nhìn sân khấu, nhất thời không kịp phản ứng.

“A… , sa ô, sa ô, sa Riva…”

Thiếu nữ ngón tay niệp khăn che mặt, hơi ngượng ngùng dẫn bạn nhảy đi xuống sân khấu, tới đám người.

Thân hình đẹp như thiên nga, tiếng chuông trên người dễ nghe vang vọng toàn bộ Lạc Hoa lâu.

Khán giả tình tự bị mấy thiếu nữ khiêu vũ linh động, đều theo kỹ thuật nhảy cùng tiếng ca của nàng mà từ vị trí kích động đứng lên đánh nhịp, thanh trầm trồ khen ngợi.

Nàng hát ca đi tới trước mặt khách nhân, kéo tay bọn họ, đối bọn họ thần tình vui mừng hát, chờ khách nhân kích động muốn kéo nàng, nàng thân thể lại linh xảo xoay tròn, giống như tinh linh né ra, rơi vào trước mặt một người khách nhân.

Cứ như vậy, nàng mang theo các nữ tử nhảy tới từng góc, sau đó chân thành lên lầu.

Tiết tấu càng phát ra vui hơn, toàn bộ Lạc Hoa lâu tựa hồ cũng vì tinh linh thiếu nữ này mà tồn tại.

Thanh âm thiếu nữ độc hữu tha hương yếu ớt truyền đến, thiếu nữ tiếng ca càng ngày càng gần, Quân Khanh Vũ chậm rãi ngẩng đầu, thấy nàng đã đi đến.

Đôi mắt thần tình mà mang theo đẹp đẽ, đáy mắt huyễn lõa làm người ta khó có thể dời đi, mày đẹp, thân thể thướt tha, thậm chí là tiếng ca.

Ở lúc nữ tử đi tới bên người, tựa như đối những khách nhân khác như nhau kéo hai tay hắn.

Quân Khanh Vũ ngực khó hiểu căng thẳng, chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng, còn nàng trong sáng cười.

A Cửu kéo tay Quân Khanh Vũ, ngưng mắt nhìn hắn, “Là ai, đem ngươi đưa đến bên ta?”

“Là kia trời xanh tươi đẹp, trời xanh tươi đẹp.”

“Ta nguyện dùng tâm nguyện ngây thơ, thật sâu đem ngươi, đem ngươi yêu say đắm, yêu say đắm.”

Hai chữ yêu say đắm dường như làm hắn không nghĩ được gì khác, thậm chí quên đi chính mình có tính sạch sẽ chán ghét người lạ đụng chạm mà trở tay lôi kéo, muốn đem thiếu nữ đang trốn đến trước mặt Cảnh Nhất Bích về bên mình, một tay khác lập tức chiếm hữu mặt nàng.