Hoàng Thượng, Có Gan Một Mình Đấu Bản Cung?

Chương 2




“Khanh Vũ, vì Khanh Vũ một khúc, cho phép quân một đời tình.”

Ánh mắt hoảng hốt, A Cửu nhìn thấy trên đài cao, có một nữ tử hồng y, tóc dài như ca, tình tình thiết thiết hát bài hát này…

“Cửu tỷ.” Bên tai, thanh âm Thập nhất nhẹ nhàng truyền đến.

A Cửu giật mình hoảng hốt, nguyên lai Thập nhất đã mở xong mật mã, rồi ôn nhu nhìn nàng, “Cửu tỷ, sau khi ra ngoài, ta nói cho tỷ biết một tin tức tốt.”

Cùng nhau trốn khỏi cô nhi viện, cùng nhau ăn xin, cùng nhau lưu lạc, đến cuối cùng cùng nhau trở thành sát thủ. Sống nương tựa lẫn nhau, nàng cùng Thập nhất tựa như đã thành người thân nhất trên đời…

“Sau khi ra ngoài, ta cũng nói cho muội biết một tin tức tốt.” Nàng cười với Thập nhất, sau đó lại sủng nịch xoa xoa tóc.

Thập nhất, ngươi biết không. Sau khi ra ngoài, chúng ta sẽ tự do…

Thập nhất nhu thuận gật gật đầu, sau đó hít sâu một hơi. Bởi vì hắn biết rõ, phía dưới ngọc tỷ tất yếu có cơ quan, chỉ cần một chút sai lầm, hắn và A Cửu sẽ mất mạng…

Một tay nhanh chóng dơ lên, một tay nhanh chóng đặt khối thay thế vào, an ổn nằm đúng chỗ cũ, A Cửu phối hợp đóng nắp thủy tinh, kéo tay Thập nhất chạy vội ra.

Trong nháy mắt, phía sau có thứ gì đó ầm ầm nổ tung, hồng quang gai mắt cùng khí tức nóng rực đem nàng cùng Thập nhất quật ngã.

Mùi thuốc súng gay mũi truyền đến, A Cửu té rớt trên mặt đất, không đứng dậy được, hơn thế nàng cảm giác được Thập nhất đột nhiên che trên lưng nàng…

Một vòng bạo tạc kèm theo ngọn lửa đáng sợ quét qua lưng, toàn bộ cửa thoát thân lập tức bị đóng lại…

Trong hỏa diễm, khuôn mặt Thập nhất bị thương mà diêm dúa lẳng lơ khẽ gọi, “Cửu nhi…”

Ngọc tỷ nhanh chóng được nhét trong lòng nàng. Rồi ở thời khắc trước khi bảo tàng nổ tung thành tro bụi một giây, Thập nhất đem nàng ném xuống, phía dưới là ngải lệ mạn sông.

“Thập nhất!” A Cửu thình lình mở mắt ra, nhìn thấy trước mặt vẫn như cũ là xe ngựa thêu hồng sắc mẫu đơn!

Thập nhất… Sau cái chết của Thập nhất, nàng tỉnh lại, phát hiện mình đang ở trên một thân thể khác. Mà khối ngọc tỷ kia trong lòng, cũng đã biến mất không giấu vết…

Nàng nhớ rõ! Nàng không rơi vào trong nước, mà bị ánh sáng đột nhiên bộc phát của ngọc tỷ kéo vào một vòng xoáy đáng sợ… Sau khi tỉnh lại, nàng không còn là nàng, bởi vì thể xác này vốn là của nữ tử tên Mai Tư Noãn!

Thân thể vẫn như mấy ngày trước suy nhược. Chỉ là thể lực khôi phục không ít, xem ra đêm nay ly khai hẳn không có vấn đề…

Xe ngựa xóc nảy lên một chút rồi liền ngừng lại, bên ngoài truyền đến thanh âm nữ tử líu ríu. A Cửu vẫn nhìn chằm chằm trần xe ngựa, ánh mắt trống rỗng, mà mành che đã bị người xốc lên.

Mặt trời chiều vào, hé ra một khuôn mặt cáo ngạo diễm lệ, nàng ta nhìn A Cửu bằng ánh mắt chẳng đáng cùng trào phúng.

“Mau đến xem, tam đại mỹ nhân bệnh Tây Thi của chúng ta đã tỉnh.” Nữ tử kia bưng miệng cười, lập tức mấy hoa lệ nữ tử khác cũng tiến lên, nhìn sắc mặt A Cửu tái nhợt, cũng cười vang.

Chuyến này vào kinh, đi cùng bảy nữ tử, đều là tiến cung nghe hoàng đế phong phi. Trong đó có tướng quân chi nữ, thương nhân chi nữ, danh môn chi nữ… Mai Tư Noãn bị lưu vong đến cương bắc, cho nên không tính là quan phẩm nhân gia chi nhi, tự nhiên sẽ bị xa lánh.

Đối với những lời châm biếm mấy ngày nay, nàng thật ra nghe được, Mai Tư Noãn này bởi vì khuôn mặt thượng giai, nhưng thể chất suy nhược. Nên được gọi là Tam đại mỹ nhân —— bệnh Tây Thi.

Kỳ thực thật nếu so sánh, Mai Tư Noãn bên ngoài căn bản không như mấy nữ tử khác, đặc biệt là người mới nói Thôi Bích Ảnh kia, trên người nàng có một loại vẻ đẹp gọi là đã gặp qua sẽ không thể quên được.