CHƯƠNG 7
Lụm lại cặp mắt đang dán chặt lên nam hài xinh đẹp kia về, Nguyên Tiếu Ngôn nói: “Chẳng có gì cả. Chỉ là đang đi dạo ở ngự hoa viên, tiện đường nên ghé thăm thúc thôi. Ko ngờ lại nhìn thấy thúc và nam nhân làm mấy chuyện này….”
Nói đến đây, Nguyên Tiếu Ngôn lại hứng thú dào dạt, mặc kệ Nguyên Ân đang uống trà mà xáp đến gần: “Hoàng thúc, nam nhân và nam nhân cũng có thể làm mấy chuyện này sao?”
Nguyên Ân quay đầu lại thấy vẻ mặt đang vô cùng hứng thú của Nguyên Tiếu Ngôn thì bỗng giật mình mà cười nói: “Đương nhiên có thể.”
Ngón tay của Nguyên Tiếu Ngôn cứ vẽ vòng vòng trên bàn, mắt cũng theo đó mà chuyển động tròn vo. Lòng tính toán chớp nhoáng, xong lại nhít đến gần Nguyên Ân thêm chút nữa. Làm y có thể ngửi thấy mùi hương nhè nhẹ trên cơ thể hắn. Sau đó lại nghe hắn cười hì hì hỏi: “Hoàng thúc, chuyện kia… là làm sao vậy?”
“Sao vậy, hoàng thượng có hứng thú àh?” Nguyên Ân vờ như ko biết gì hỏi. Thật ra thì Nguyên Tiếu Ngôn chẳng cần nói chi cả, bởi mặt hắn đã lộ ra hết toàn bộ rồi.
“Có ah có ah. Ta cũng muốn học theo. Trò này chơi như thế nào vậy. Ta lớn như thế cũng chưa từng làm qua…. Hoàng thúc ơi, hoàng thúc àh, người dạy ta có được ko?” Câu cuối cùng mới là quan trọng nhất đây.
── Thật bó tay mà, chẳng ai chịu dạy cho hắn cách gian *** người khác cả nha. Nguyên Ân chắc cũng sẽ ko cho hắn nhìn đến đâu. Thậm chí lúc phụ hoàng còn sống, cũng ko bao giờ để đứa con yêu quý nhất của mình làm mấy chuyện lảm nhảm như thế. Hắn là hoàng nhi duy nhất kia mà.
Thấy Nguyên Tiếu Ngôn hai mắt tỏa ánh sáng còn hơn mặt trời, Nguyên Ân liền biết ngay là bé dê con này đã rơi vào bẫy rồi. Bất quá, y cũng ko biểu hiện gì cả. Nếu ko sẽ làm cho Nguyên Tiếu Ngôn cảnh giác ah. Thế là Nguyên Ân nhàn nhã thổi thổi mấy lá trà trong chung, bộ dáng như chẳng màn tới mà nói: “Dạy người cũng ko khó gì, nhưng học chuyện này có chút khổ sở, ta sợ người nuốt ko trôi đâu.”
“Ta không sợ khổ!” Nguyên Tiếu Ngôn tay quàng trước ngực, dõng dạc tuyên bố.
Chỉ cần là chuyện hắn cảm thấy hứng thú, khổ sở, cay đắng mệt nhọc gì hắn cũng đều chịu được tất tần tật.
“Àh, ra thế. Vậy để hoàng thúc dạy ngươi. Bất quá nơi này ko tiện lắm, cũng ko thoải mái. Đến tẩm cung của ngươi, nơi đó rộng rãi, giường cũng rất thoải mái, được ko?”
Lần đầu tiên trong đời, hầu hết dây thần kinh trong đầu của Nguyên Ân căng như dây đàn, nhảy loạn lên chẳng theo 1 trật tự nào cả. Bất quá, mặt y vẫn lạnh như tiền, giả vờ mỉm cười nhạt nhẽo và vô vị. Y cứ nói từ từ như mình là người đứng đắn và nghiêm trang lắm vậy.
Món ngon tự nhiên dâng đến miệng, mà Nguyên Ân còn giữ được bình tĩnh và lý trí như thế thật ko phải dễ dàng gì. Đến ngay cả y cũng tự khâm phục mình nữa mà.
Nguyên Ân nói cũng đúng lắm nha. Tẩm cung của hắn đương nhiên là thoải mái hơn rồi. Thế là Nguyên Tiếu Ngôn 1 chút cũng ko cảm thấy là mình đang bị người khác đặt bẫy, ngược lại còn vui mừng vô hạn mà nói: “Được được, chúng ta giờ lập tức đi. Tạ ơn hoàng thúc, sau này ta sẽ hậu tạ người thật tốt nha.”
Chậc chậc, bị người ta ăn mà còn cảm ơn với hậu tạ nữa kìa, Nguyên Tiếu Ngôn ngươi…
Bị nụ cười đơn thuần của Nguyên Tiếu Ngôn cuốn hút, khiến cho Nguyên Ân cảm thấy có chút xấu hổ trước sự vô sỉ của mình. Thế là y sẵn tiện nói luôn: “Thời gian học tập cũng hơi dài nha. Với lại cũng mệt lắm ah. Như vầy đi, chúng ta ăn tối trước, sau đó tắm rửa thư thái rồi mới học có được ko?”
Dù rất gắp gắp nhưng vì đây là lần đầu tiên của Nguyên Tiếu Ngôn nên y nhất định phải khống chế kỹ thuật thật hoàn hảo. Nhất định phải làm cho hắn cảm thấy thoải mái. Chỉ khi Nguyên Tiếu Ngôn cảm thấy thư thái, thì mới có cơ hội làm đến những lần sau. Ngược lại, nếu quá đau đớn, chắc chắn với cá tình của hắn, tuyệt đối đừng bao giờ trông mong gì đến lần thứ 2. Đã thế, y cũng nên nghỉ ngơi, điều chỉnh lại cơ thể 1 chút, để bảo trì tinh lực tràn đầy mới có thể nhẫn nhịn thật tốt. Tuyệt ko thể vội vàng động tâm giải quyết hết tâm tình cùng 1 lúc được. Này có thể làm cho sức lực cạn kiệt, hơn nữa có thể khiến Nguyên Tiếu Ngôn cảm nhận ko trọn vẹn sự hoan hỉ của ân ái.
Với đề nghị của Nguyên Ân, Nguyên Tiếu Ngôn tuyệt ko có ý kiến gì cả. Hắn chỉ gật gù nói: “Được được, tất cả cứ theo thúc nha!”
Ăn uống vội vàng cho xong bữa. Nguyên Tiếu Ngôn hứng thú ngất trời liền chạy ngay vào phòng tắm.
Thấy Nguyên Ân chỉ đến có 1 mình, Nguyên Tiếu Ngôn liền nhìn nhìn ra ngoài cửa cung, nghi hoặc hỏi: “Hoàng Thúc àh, người ko mang nam hài lúc chiều đến sao?”
“Hả?”
Sự tình thật ko giống như dự đoán của mình. Nguyên Ân nhíu mày nghi ngờ hỏi.
“Học tập mà, đương nhiên phải quan sát thúc thực hành với người khác rồi. Sau đó ta mới lĩnh hội được ah. Còn thúc chỉ nói suôn thôi, ta sợ cùng 1 lúc sẽ ko nhớ hết đâu.”
Còn thế nữa kia, cuối cùng thì Nguyên Ân cũng đã hoàn toàn quán triệt tư tưởng của Nguyên Tiếu Ngôn rồi.
Thì ra là tự mình phải ‘mần’ cho hắn coi. Thì ra cái gọi là học tập của Nguyên Tiếu Ngôn là ngồi nhìn y cùng người khác ba chấm rồi mới học. Vậy mà y cứ tưởng……… (=_=)
Mà thôi đi, nếu như nguyên vọng của mình mà nhanh chóng suôn sẽ hoàn thành, thì còn gì là tình thú kia chứ. Y và Nguyên Tiếu Ngôn tiến được đến đây, cũng coi là quá thuận lợi rồi.
Bất quá, đang tràn trề hứng khởi bỗng bị tạt nước lạnh thế kia. Này thật cách xa 1 trời 1 vực mà. Nguyên Ân nhất thời còn chưa thế tiếp nhận được, y nghiến răng ken két trong lòng mà cười nói. “Mấy chuyện như thế này ah, chỉ có thể là hoàng thực tự mình thực hành mới có thể lãnh hội được ảo diệu trong đó. Còn quan sát người khác làm, chỉ sợ hiệu quả ko cao thôi nha.”
Bất luận ra sao, cũng phải thử mới được. Dò xem Nguyên Tiếu Ngôn có thể thay đổi kế hoạch trong đầu hắn hay ko.
“Này… Này, ” vừa nghe nói muốn để cho mình thực hành, Nguyên Tiếu Ngôn liền cảm thấy hơi khó xử: “Nam nhân và nam nhân cùng làm chuyện đó. Bộ khác với nam nhân cùng nữ nhân nhiều lắm sao? Nếu ko khác mấy, ta đây có thể nhìn xem, ko cần phải tự mình thể nghiệm đi?”
── để người lạ nhìn hắn làm mấy chuyện chồng vợ, thật ko quen mà.
“Nam nhân làm cùng nam nhân, đương nhiên khác hẳn nam nhân và nữ nhân rồi. Bất luận là tư thế, cơ thể, vị trí, đằng trước đằng sau, đều chẳng giống nhau chút nào cả. Nên nếu ko tự thể nghiệm thì ko thể học hỏi được rồi.”
“Àh….ra thế ah……” Nguyên Tiếu Ngôn mặt mày nhăn nhó cho thấy hắn rất lo lắng. Sau 1 lúc lâu mới miễn cưỡng gật đầu đồng ý. “Vậy được rồi. Ta liền tự mình thực hành vậy….”
Nghe Nguyên Tiếu Ngôn đồng ý, Lòng Nguyên Ân vô cùng mừng rỡ, nghĩ thầm là cuối cùng cũng có thể dụ hắn gật đầu được rồi, liền nắm lấy cánh tay Nguyên Tiếu Ngôn mà cười nói: “Chúng ta bắt đầu nha?”
Y ôm Nguyên Tiếu Ngôn hướng về giường, lại thấy hắn có hơi thẹn thùng ấp úng hỏi: “Thúc và nam hài vào lúc chiều kia là gì của nhau thế?”
Nguyên Ân có chút ko nắm bắt được suy nghĩ của Nguyên Tiếu Ngôn. Ko rõ tại sao hắn bỗng hỏi về tên nam sủng kia. Bộ dáng nhìn sơ qua cũng ko giống ghen tuông ah. Do ko biết rõ nên y tạm thời dùng hoãn binh kế để kéo dài thời gian: “Đây chính là bí mật rất lớn nha. Ta nói cho người nghe thì người có dám chắc là ko nói cho kẻ khác biết ko?”
“Đương nhiên ah, ta kín miệng lắm đó.” Nguyên Tiếu Ngôn chắc chắn.