Hoang Thành Tù

Chương 8




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Artist : Tiểu Tiểu Tác Văn
Tiết Dương vội vàng ôm Hiểu Tinh Trần về phòng, cảm thấy lồng ngực nóng ran, như sắp bốc cháy cả lên. Hắn bỏ thêm chiếu rồi đặt Hiểu Tinh Trần lên chỗ mọi khi y vẫn ngủ, nghĩ nghĩ, lại ôm nửa người y lên, đắp cho phần gối đầu cao hơn, để y nằm thật thoải mái.
Nhưng Hiểu Tinh Trần rõ ràng chẳng hề thoải mái, hai má hồng nhuận đến bất thường, bờ môi lâu ngày không chút huyết sắc giờ cũng đỏ tới tiên diễm. Song cả người lại cực kỳ an tĩnh, tùy ý Tiết Dương ôm tới ôm lui.
Tiết Dương băn khoăn không biết là nên xử lý miệng vết thương trước hay hạ nhiệt cho y trước. Thân nhiệt cao tới dọa người, Tiết Dương sợ y xảy ra chuyện gì, nên cầm lấy tay y, truyền chút linh lực sang để duy trì thể lực.
Linh lực Tiết Dương chậm rãi tiến vào huyết mạch, từ từ tăng thêm sức, Hiểu Tinh Trần ho một tiếng, trước ngực dồn dập, phập phồng trên dưới, khí tức hỗn loạn, dường như rất khó chịu.
Việc này xong, Tiết Dương thần kinh căng thẳng thoáng nhẹ đi chút. Hắn nghĩ có lẽ nên đến tiệm thuốc lấy ít dược liệu, nhưng nhìn bộ dáng Hiểu Tinh Trần như vậy, thực sự đáng lo, phải lưu lại một người trông coi y. Huống hồ giờ còn rất sớm, tiệm thuốc chưa chắc đã mở cửa. Tiết Dương vào bếp nấu hai chậu nước ấm, rồi quay đông ngó tây tìm cái gì đó có thể hạ nhiệt.
Hiểu Tinh Trần từng nói y sẽ không bị nhiễm trùng, tám phần chỉ là nói suông, đều là thân thể phàm nhân, sao có thể không bị được.
Thảo dược trị thương lúc trước còn một ít, nhưng thuốc hạ nhiệt thì không, ở đây cũng chẳng có thứ gì để hạ nhiệt. Nhìn đến vết thương trên tay y, Tiết Dương thấy cực kỳ khó xử. Bỗng nhiên thoáng thấy gì đó, ánh mắt Tiết Dương khẽ lóe lên.
Tiết Dương loay hoay một lúc rồi trở về phòng. Hắn trước tiên dùng nước ấm rửa sạch miệng vết thương giúp Hiểu Tinh Trần. Vết thương quá sâu, chảy máu quá nhiều, cả tay đều là máu đã khô đen lại. Tiết Dương thật vất vả mới lau sạch sẽ, cả chậu nước bị nhuộm thành đỏ sậm. Hắn đổi thêm một lần nước nữa, rửa cho hoàn toàn sạch thì thôi.
Liền có thể nhìn thấy rõ ràng miệng vết thương. Bàn tay bị xuyên hẳn qua, vết thương mới, dữ tợn lộ cả ra ngoài, mơ hồ có thể thấy luôn xương cùng gân mạch. Đã không còn máu ứ ngăn trở, có nhiều chỗ lại bắt đầu chảy máu, chậm rãi theo khớp xương ngón tay chảy xuống.
Có loại thương thế gì Tiết Dương chưa thấy qua, dù là đem người phanh thây cắt khối hắn cũng chẳng buồn nói một câu, mắt không thèm chớp cũng có thể vung Hàng Tai chém xương cốt thành bùn, búng tay một phát liền có thể khiến người ta óc bay cả ra ngoài.
Nhưng bây giờ, chẳng qua chỉ đối diện với một vết thương nho nhỏ, Tiết Dương lại cảm giác có chút không đành lòng nhìn thẳng. Ngẩn ngẩn ngơ ngơ trong chốc lát, tựa như đang do dự cái gì, sau đó rốt cuộc mới quyết định, giữ chặt tay Hiểu Tinh Trần, dùng nước muối loãng đựng trong cái chậu còn lại, xát lên vết thương.
Muối có tính khử trùng, hiện tại có thể đáp ứng nhu cầu cấp thiết, nhưng cũng chẳng khác gì một loại cực hình đau đớn đến khó tưởng. Hiểu Tinh Trần cổ họng khẽ rên rỉ.
Y kịch liệt giãy giụa.
Tiết Dương một tay giữ chặt cổ tay y, một tay nhanh chóng dùng nước muối xử lý vết thương, nhưng Hiểu Tinh Trần giãy dụa tới lợi hại, thực không có biện pháp tiến hành. Tiết Dương cau mày, dứt khoát cầm tay Hiểu Tinh Trần, một phát nhúng cả bàn tay vào chậu nước muối.
Giống như bị trăm vạn cây gai sắc cùng lúc đâm vào tay, Hiểu Tinh Trần đau tới gần như chết ngất, trên trán chảy ra cả một tầng mồ hôi lạnh. Cũng may Tiết Dương không ngâm lâu quá, chốc lát liền bỏ ra ngoài, dùng khăn mặt lau sạch sẽ, đắp thêm một lớp thảo dược dày đặc, sau đó dùng băng vải quấn lại.
Tiết Dương làm việc như nước chảy mây trôi. Hắn quấn băng xong liền thở phào một cái, đứng dậy đem đổ chậu nước muối cùng máu loãng kia đi.
Hắn phát hiện mình vậy mà có chút khẩn trương.
Nực cười, chẳng qua chỉ là xát muối lên miệng vết thương thôi, có gì ghê gớm chứ, đâu cần phải đau tới như vậy. Tiết Dương nghĩ, chính mình từ nhỏ đã lăn lộn bên ngoài, từng chịu qua vô số loại thương tích lớn nhỏ, không phải đều nhịn được sao. Loại chuyện này, gặp nhiều lần sẽ không còn thấy đau nữa. Hiểu Tinh Trần người này chính là bị thương quá ít, chịu khổ không nhiều.
Tiết Dương cầm tấm khăn mặt ngấm nước lạnh vòng vèo trở về phòng. Hắn vốn định tiện tay ném ra, nghĩ nghĩ, giơ lên hạ xuống, cuối cùng thành thành thật thật đi tới đắp lên trán Hiểu Tinh Trần.
Đau đớn do nước muối mang đến đâu thể biến mất trong chốc lát, Hiểu Tinh Trần ngủ không chút an ổn, dẫu hôn mê cũng cắn chặt răng chịu đựng.
Tiết Dương cho dù cả người bị đâm xuyên một nhát, vẫn có thể mặt không đổi sắc cười nói tự nhiên. So với Tiết Dương, khả năng chịu đau của Hiểu Tinh Trần thực sự thua xa.
Nếu y tỉnh lại, Tiết Dương nhất định sẽ cười nhạo trắng trợn. Hắn dường như rất vui khi tìm được điểm Hiểu Tinh Trần không bằng hắn, dù chỉ là việc lớn bằng hạt vừng, cũng có thể cười cả buổi, đắc ý thật lâu. Hắn muốn hơn y cái gì đó, chứng minh chính mình mạnh mẽ hơn y nhiều. Nhưng giờ phút này nhìn Hiểu Tinh Trần hôn mê, Tiết Dương thế nào mà lại cười không nổi.
Hiểu Tinh Trần bị Tiết Dương phong bế linh đan, tinh thần cùng thân thể chịu đủ loại giày vò. Cơ thể hư nhược, lại thêm một đêm phong hàn, tật bệnh cứ thế nháo nhào lên, qua mấy ngày cũng chẳng có dấu hiệu tỉnh lại, không chút khởi sắc.
Tiết Dương mỗi ngày đều giúp y lau chùi thân thể, thay thuốc băng bó, thức ăn các loại nấu nhuyễn thành canh, đỡ nửa người Hiểu Tinh Trần lên, cẩn thận đút cho y từng chút một. Nếu Hiểu Tinh Trần tỉnh lại, hắn tuyệt đối sẽ không làm mấy cái này.
Tiết Dương không hề gián đoạn mà truyền linh lực cho Hiểu Tinh Trần, cũng không rõ hắn là không biết lãng phí hay là bởi vì mạch đập rõ ràng dưới bàn tay kia làm hắn an tâm. Hắn càng ngày càng thêm... lo lắng, đi đi lại lại lầm bầm, y sao còn chưa tỉnh, y sao còn chưa tỉnh.
Có lẽ do y cũng không nguyện tỉnh lại. Tiết Dương biết rõ điều này, nhưng không muốn thừa nhận. Hắn thà tự lừa mình dối người, nghĩ bản thân đã đem Hiểu Tinh Trần nắm trong tay, cột bên người, chứ không chịu thừa nhận thực ra, hắn chưa bao giờ giữ được người này.
Những ngày này, Hiểu Tinh Trần bị bệnh, lại khiến Tiết Dương an phận không ít.
Đêm tối yên tĩnh, vắng lặng, trăng tròn chiếu sáng trên không trung. Tiết Dương hai tay gác sau đầu, ngẩng mặt, nằm trên mái nhà. Gió đêm thổi qua dây buộc tóc đỏ sậm của hắn, cũng làm cho vạt áo đen khẽ phập phồng. Dưới ánh trăng mông lung, gương mặt Tiết Dương hiện ra anh tuấn cùng ngang ngạnh, mang theo ba phần ngây thơ.
Cảnh đêm mịt mờ, làm người ta suy nghĩ mông lung. Xa xa truyền đến tiếng trống canh, từng hồi từng hồi văng vẳng. Tiết Dương nhắm mắt lại, mãi không ngủ được.
...
Vài ngày sau, Hiểu Tinh Trần mới từ từ tỉnh lại, nghiêng nghiêng tựa vào thành giường*, ngẩn người. Thân thể của y vốn gầy, ngủ nhiều ngày, giờ lại càng gầy hơn, đạo bào rộng thùng thình, gần như là lỏng lẻo giắt trên người.
*Nguyên văn là thảo tịch, tức chiếu cói.
Tỉnh là tỉnh, nhưng bệnh vẫn còn. Tiết Dương không muốn người ngoài bước vào nghĩa trang, thà rằng mỗi ngày tự mình chạy tới y quán trần thuật bệnh trạng Hiểu Tinh Trần, sau đó lại cầm đơn dược chạy tới chỗ Trương đại phu kia lấy thuốc, chứ không chịu mời đại phu đến. Hắn thái độ kiêu ngạo hung ác, mỗi lần tới y quán, đều khiến cho người ta hoảng sợ. Gần như ai cũng biết trong nhà hắn chứa một bệnh nhân chưa từng lộ mặt.
Hiểu Tinh Trần vẫn còn kháng cự với Tiết Dương, nhiều lần hất đổ canh cùng chén thuốc hắn bưng tới. Tiết Dương thế mà nhịn được cơn nóng giận, chỉ âm trầm bắt y uống hết.
Tiết Dương nói: "Ngươi phải uống, không muốn cũng phải uống, còn phải uống không chừa một giọt. Cái nghĩa trang này không thừa quan tài cho ngươi đâu, đừng có nằm mộng."
Hiểu Tinh Trần có thể không ăn cơm, có thể không uống thuốc, nhưng lại không thể chịu được dơ bẩn trên người, vì vậy mỗi ngày đều cưỡng ép mang thân thể bệnh tật đi tẩy rửa. Lúc hôn mê còn có Tiết Dương giúp y lau người, bây giờ tỉnh rồi, hiển nhiên không cần nữa. Nhiệm vụ hàng ngày thiếu đi một việc, Tiết Dương dư ra thời gian, liền có chút không quen, cảm thấy trong lòng... thập phần khó chịu. Hắn trốn sau cửa, xem Hiểu Tinh Trần ở đằng kia khó khăn đun nước lau người, đôi khi không cẩn thận đụng phải miệng vết thương, đau tới co rúm lại. Tiết Dương liếc trắng một cái, nội tâm thầm mắng đúng là cá tìm cá tôm tìm tôm, Tống đạo sĩ kia có bệnh sạch sẽ, Hiểu Tinh Trần cũng bị lây luôn, thật là phiền muốn chết.
Tiết Dương mỗi lần nhìn thấy Hiểu Tinh Trần nội tâm đều không thoải mái, cộng thêm Hiểu Tinh Trần cực kỳ bài xích hắn, nên sắc mặt hắn càng kém đi. Nhưng khi ở một mình, nhắm mắt lại, trong đầu hắn đều là thân ảnh lắc lư của người này, dù là bộ dáng gầy yếu suy nhược mấy ngày nay, hay là tránh né như thời gian trước, dù là bận rộn nấu ăn trong bếp, hay là đi đi lại lại trước sân. Thậm chí là càng lâu hơn về trước, vào ba năm đó, Tiết Dương ngồi bên Hiểu Tinh Trần kể chuyện, nói huyên thuyên, vớ vẩn, chọc cho y không nhịn được mà cười ra tiếng.
Giờ đây, Hiểu Tinh Trần vẫn ở bên hắn như trước, mọi thứ giống như chưa từng thay đổi, nhưng mọi thứ lại cũng thay đổi hết rồi.
Hôm nay Tiết Dương như mọi khi đến y quán lấy thuốc rồi trở về. Lúc hắn đi qua khu trấn, thấy một đám người từ đâu túm vào một chỗ, tạo thành một vòng người chật kín đường, cực kỳ ồn ào, cực kỳ hỗn loạn, không biết đang làm cái gì.
Nếu không phải quá nhiều người làm cản đường mình, Tiết Dương căn bản chẳng có hứng thú ngó xem. Hắn chen lấn nửa ngày mà không chen ra được, trong lòng bực tức, xoay người đi vào chỗ trung tâm.
Hắn phát hiện hóa ra là một gã nam nhân ôm chặt lấy cây cột, mặc cho người khác khuyên giải thế nào cũng sống chết không chịu buông tay, khóc rống, mặt đầy nước mắt, bên tay khác còn cầm một con dao găm đặt trên cổ, thoạt nhìn như đang muốn tự sát.
Gã nam nhân kia một bên làm bộ phải cắt cổ, một bên gào khóc: "Ta muốn chết, ta muốn chết! Ta không tin ta chết rồi A Viện còn không chịu gặp ta! A Viện ngươi có thấy không, ngươi mau ra gặp ta đi!"
Hắn khóc lóc kể lể, bộ dáng cực thê thảm, mọi người khuyên giải không được, đành nhìn con dao găm chuẩn bị hạ xuống.
Đang lúc nguy cấp không biết từ đâu bay tới một cục đá nhỏ, đập vào giữa cổ tay người nọ, cục đá tuy không to, nhưng lực đạo lại lớn, làm lưỡi dao leng keng một tiếng, rơi xuống mặt đất.
Mọi việc đột nhiên biến đổi, người nọ mất đi con dao, suy sụp trượt theo cây cột ngồi xuống đất, gào khóc: "Vì sao ông trời cũng không cho ta chết đi chứ...!"
"Câm miệng!"
Tiết Dương một thân hắc y đứng giữa đám người, một tay vẫn bảo trì tư thế vừa bắn cục đá ra, khinh thường lạnh mắt quan sát gã.
"Ngươi cắt vị trí kia cũng không chết được, chỉ làm ngươi chảy máu thôi."
Treo cổ, mổ bụng, uống thuốc độc, người khác chết kiểu nào hắn không quan tâm.
Nhưng cắt cổ thì không được.
Hắn thanh âm quá mức trong trẻo lãnh lệ, từ giữa đám người đang nhốn nháo ồn ào vọng ra, xung quanh lập tức im bặt. Theo thanh âm mọi người mới nhận ra thiếu niên này là người ném cục đá khi nãy. Vị thiếu niên này dung mạo tuấn tú mang theo mấy phần ngây thơ, nhưng lời nói ra lại âm độc như vậy, họ không nhịn được mà lui về phía sau.
Trong nháy mắt, ba thước xung quanh Tiết Dương trống rỗng.
Người kia cố gắng ngậm miệng, vừa kinh sợ vừa buồn khổ, trợn trừng hai mắt.
Tiết Dương phủi phủi bụi bặm trên tay, khoanh tay trước ngực hỏi: "Nói, vì sao lại muốn tự sát?"