Hoang Thành Tù

Chương 48




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Artist: Tiểu Tiểu Tác Văn
Beta: Nguyenchau
Có lẽ vì uống quá nhanh, men rượu quá nồng, Hiểu Tinh Trần khẽ lão đảo, nhất thời nghiêng người, ngồi xuống ghế.
Tiết Dương nói: "Uống nữa không."
Cũng không đợi Hiểu Tinh Trần trả lời, hắn đã rót đầy chén cho y, lại lấy một chén y đúc để trên bàn, tự rót rượu cho mình, nâng lên nói: "Chẳng bằng chúng ta cụng ly đi?"
Hiểu Tinh Trần còn chưa động, Tiết Dương đã nâng ly lại gần, một tiếng 'cạch' nho nhỏ vang lên vọng trong gian phòng yên tĩnh. Tiết Dương cười một tiếng, đặt chén rượu bên môi, chậm chạp nhấm nháp.
Chỉ cảm thấy một mùi vị vừa cay vừa đắng tràn lan trong khoang miệng, Tiết Dương khẽ nhíu mày, thứ này quả nhiên khó uống muốn chết. Nhưng hắn không buông ra, cố chấp bắt bản thân uống cạn chén này.
Hiểu Tinh Trần cũng lần nữa một hơi uống sạch chén rượu kia, y vốn chưa từng uống rượu, cũng không biết uống. Uống nhanh như vậy, rượu cay nồng như thiêu cháy cổ họng, y bị sặc, đặt chén xuống bàn, đầu hơi cúi xuống.
Trên môi còn dính rượu, dưới ngọn đèn dầu bỗng trở nên óng ánh, hơi đỏ lên.
Tiết Dương thấy Hiểu Tinh Trần cầm bầu rượu lên, lại rót cho mình một ly, lần thứ ba uống cạn.
Tiết Dương chưa từng thấy qua bộ dạng này của Hiểu Tinh Trần, trước kia đùa bỡn y, bắt y ăn thịt, rõ ràng đều hết sức kháng cự, không chịu làm theo.
Hiểu Tinh Trần cố chấp uống thêm một ly rồi lại một ly, chén rượu dù không lớn, nhưng là rượu mạnh, hơn nữa y còn uống kiểu vậy, quả nhiên, sau khi rót thêm ly nữa, cả người y bỗng té soài trên bàn, tay áo rộng rộng thùng thình trải ra, gương mặt vùi sâu vào đó, tay còn nắm chặt chén rượu, trên đầu ngón tay tái nhợt nổi rõ từng khớp xương rõ ràng còn dính giọt rượu trong suốt.
Tiết Dương gọi y: "Hiểu Tinh Trần."
Hiểu Tinh Trần cũng không nhúc nhích, Tiết Dương cho là y đã say, vươn tay lấy đi ly rượu y đang cầm, nhưng Hiểu Tinh Trần nắm rất chặt, làm sao cũng không chịu buông ra.
Tiết Dương không đoạt nữa, hồi lâu mới lần tới mu bàn tay Hiểu Tinh Trần, nắm lại.
Tiết Dương nói: "Thỉnh thoảng có thể say một lần cũng vô cùng tốt, nếu không ngươi cũng chẳng chịu buông xuống, buông thả ta, cũng để buông tha chính ngươi."
Tiết Dương lại nói: "Hiểu Tinh Trần, ngươi có phải rất hận ta, mà đồng thời cũng rất yêu ta, đúng không."
Hiểu Tinh Trần gạt tay Tiết Dương ra, vùng vẫy ngồi dậy.
Gò má y ửng đỏ, khẽ cười thành tiếng, cũng không biết đang cười Tiết Dương hay cười chính mình.
Y dĩ nhiên muốn say một lần, thế nhưng uống nhiều như vậy, cũng chỉ hơi ngây ra, đầu óc vẫn tỉnh táo lạ thường, cứ như vĩnh viễn cũng sẽ không trì độn, luôn thanh tỉnh mà đã trải qua cả kiếp người.
Hiểu Tinh Trần mở miệng, do kích thích của rượu, giọng nói vốn ôn nhu trong trẻo trở nên khàn khàn, còn chứa đựng sự bi thiết khốn cùng và khổ đau vô tận.
Y nói: "Hận ngươi thì sao, yêu ngươi thì thế nào, hai việc này có khác biệt sao."
Hiểu Tinh Trần thông suốt hết thảy, Tiết Dương ngơ ngác ngồi yên.
Một đường đi tới, yêu hận dây dưa, từ sống đến chết, từ sinh đến diệt, có lẽ vừa mới bắt đầu đã như hình với bóng. Tiết Dương ban đầu chính là hận y, rồi lại lưu luyến y, thương y, năm tháng trôi qua, yêu càng trở nên mãnh liệt, tùy ý nảy sinh. Mà Hiểu Tinh Trần, trong vòng bủa vây dối lừa do yêu hận dệt nên, cũng trở nên như vậy. Chẳng qua nếu y có thể bỏ qua cho Tiết Dương đi nữa, thì cũng không thể tự bỏ qua cho chính mình được.
Tiết Dương, thiên tư thông minh, thủ đoạn quyết liệt, chỉ cần hắn muốn, không gì hắn không làm được, không gì hắn không có được.
Nhưng còn Hiểu Tinh Trần thì sao.
Duy chỉ có Hiểu Tinh Trần.
Bọn họ vốn là hai cá thể hoàn toàn trái ngược, giống như đen với trắng, giống như trời với biển, giống chim trên trời cá dưới nước, nhìn người kia gần trong gang tấc, nhưng Tiết Dương biết, có lẽ mọi sự có biến thiên thế nào, thời gian có chảy trôi ra sao, hai người bọn họ, cũng tuyệt không thể ở chung một chỗ.
Ngực Tiết Dương kịch liệt đau đớn, không tự chủ đặt tay lên ôm, song vẫn cố chấp dốc chút rượu kia vào miệng. Luôn xem ngọt là mạng của hắn, bỗng chợt hiểu ra thế nhân vì sao lại yêu thích thứ này đến vậy. Thậm chí giờ phút này, Tiết Dương còn cảm thấy rượu này không đủ đắng, không đủ cay, nếu đắng cay thêm chút nữa tốt rồi.
Tiết Dương cầm lấy chén rượu còn dư chút ít kia, dốc cạn, trở tay ném xuống đất, chén sứ 'choang' một tiếng rồi văng tứ tán. Tiết Dương đứng lên, lặng một lát, rồi lảo đảo đi tới bên Hiểu Tinh Trần, bóp chặt bả vai y, bắt y đối diện với mình, cúi đầu hôn xuống.
Hiểu Tinh Trần giãy ra, bị Tiết Dương giữ chặt gáy, khiến y không thể lui về sau được. Đang lúc dây dưa, Hiểu Tinh Trần vòng tay ra, nắm lấy cổ áo Tiết Dương kéo hắn lùi xuống, khàn giọng: "Đừng tiếp tục nữa, ngươi cần gì phải như vậy, càng thêm thêm phiền não."
Tiết Dương nói: "Cũng phải, lo được lo mất, thương tích khắp mình, ta càng lúc càng trở nên không giống ta, ta vốn sống rất tốt, tại sao phải biến thành bộ dạng này, còn như một tên ngốc u mê không tỉnh, Hiểu Tinh Trần ngươi nói cho ta là tại sao?!"
Mắt Tiết Dương đỏ ửng, giận vô cùng mà bi thương cũng vô cùng, gạt tay Hiểu Tinh Trần xuống, rồi trở tay nắm lấy cánh tay y, lôi y dậy, triệu ra Hàng Tai, kéo y cùng ngự kiếm ra ngoài.
Lúc này đã là hừng đông, trời sắp sáng, nhưng mặt trời lại chưa ló dạng, thiên địa mờ mịt ảm đạm, giống như không có phân chia, không phân biệt nam bắc, vĩnh viễn không đầu không cuối.
Hàng Tai rất nhanh liền dừng lại, Tiết Dương kéo Hiểu Tinh Trần xuống, dắt y bước nhanh về phía trước, rồi đột nhiên dừng lại.
Tiết Dương nói: "Biết đây là nơi nào không?"
Mắt Hiểu Tinh Trần không nhìn được, chỉ cảm thấy gió lạnh bên tai gào rít vang vọng.
Tiết Dương nói: "Đây là phía cuối tây nam của Nghĩa thành, chúng ta từng tới rồi, ngươi còn nhớ không? Giờ chúng ta đang đứng trên vách đá đó, trước mặt ngươi là vực sâu vạn trượng, ngươi mà tiến lên một bước, thì sẽ ngã xuống, nát thịt tan xương."
Hướng gió trước mặt quả nhiên là từ vực thẳm thổi đến, trống rỗng tịch mịch, dường như ngay cả chim chóc nơi đây cũng bị nuốt chửng sành sanh.
Hiểu Tinh Trần nói: "Vì sao ngươi lại dẫn ta tới nơi này?"
Tiết Dương nói: "Ngươi không phải rất thích nơi này sao, khi đó ta đưa ngươi tới đây, ta có thể cảm nhận được, ngươi rất thích chốn mênh mông như vầy. Ta rất chu đáo đúng không? Hiểu Tinh Trần, tâm tình ngươi tốt hơn chút nào chưa? Hiểu Tinh Trần, ngươi nói đi."
Tiết Dương cứ ở đó lẩm bẩm một mình, hắn đã có chút hỗn loạn.
Hiểu Tinh Trần vừa mới uống rượu xong, men rượu giờ mới ngấm, nặng trĩu choáng váng, chỉ cảm thấy quanh thân là hắc ám cùng vực sâu vô tận, huyên náo và khổ sở vô cùng, toàn thân mềm nhũn, quỳ sụp xuống đất.
Tiết Dương cũng quỳ xuống rướn người tới, nắm lấy bả vai Hiểu Tinh Trần lay mạnh, gào lên: "Không có cách nào khác phải không, bất luận ta có như thế nào ngươi cũng sẽ không tha thứ cho ta phải không?! Dù cho ta nói xin lỗi, ta sám hối, nói ta sai rồi, cũng không được phải không!!"
"Đủ rồi!" Hiểu Tinh Trần bi thương không chịu nổi, bóp cổ Tiết Dương, nhưng đôi tay lại run rẩy kịch liệt. Y thống khổ nói: "Ta cũng muốn, nhưng xảy ra nhiều chuyện như vậy, ngươi bắt ta phải tha thứ thế nào, buông bỏ thế nào đây! Nhiều mạng người như vậy, máu chảy thành sông, ngươi một câu sai rồi, liền muốn được tất cả mọi người thông cảm hả!"
Tiết Dương gằn: "Những kẻ khác ta không cần! Ta chỉ muốn ngươi thông cảm thôi!"
Hiểu Tinh Trần run lên, ra sức lắc đầu: "Ngươi đừng nói nữa, đừng nói nữa, ta không chịu nổi... Ta nghĩ, nếu chúng ta trước giờ đều chưa từng gặp gỡ, thì tốt hơn không..."
Nếu chưa từng tương kiến, đối với Hiểu Tinh Trần, hay đối với Tiết Dương mà nói, có thể lại là một chuyện tốt. Mỗi người riêng rẽ đi hết con đường của bản thân, không gặp gỡ, không quấy rầy, không dây dưa, đó là một cuộc sống yên bình.
Lồng ngực Tiết Dương đau nhói, đau không chịu nổi, hắn gắng sức áp chế một búng máu nghẹn ở cổ họng, không để trào ra.
Gương mặt và đôi mắt Tiết Dương ngập vẻ bi thương mà hung ác, hắn nói: "Nếu hối hận vì đã gặp, không chịu đựng được, vậy thì quên đi là tốt rồi."
Hiểu Tinh Trần nghi hoặc: "...Ngươi có ý gì?"
Bàn tay úp xuống của Tiết Dương lật lại, lòng bàn tay có thêm một thứ.
Vừa tròn vừa nhỏ, lại đỏ rực.
Tiết Dương cầm viên thuốc kia, âm u nói: "Quỳ Châu Xá Hành hôm đó cho ta hai viên thuốc, màu đen có thể cứu mạng người, màu đỏ có thể khiến người ta quên đi mọi thứ. Nếu ngươi đau khổ tuyệt vọng đến vậy, chi bằng liền ăn luôn viên đỏ này đi, cũng không phụ công dặn dò của lão. Thế nào?"
Hiểu Tinh Trần ngây ra, âm thanh trầm thấp của Tiết Dương vọng bên tai, như đang nói về việc hết sức quỷ dị.
Hiểu Tinh Trần không thể tin nổi: "Ngươi muốn để ta mất đi trí nhớ?"
Tiết Dương cười một tiếng: "Không tốt sao, sau khi ngươi quên hết mọi thứ, những chuyện quá khứ sẽ không quấn lấy ngươi nữa. Chỉ còn ta, còn ba năm cùng ngươi chung sống, ngươi nhất định sẽ lại cảm mến ta, vậy thì hoàn mỹ rồi, có phải không?
Toàn thân Hiểu Tinh Trần lạnh toát, như rơi xuống vực sâu, y từ từ đứng dậy, lui từng bước về sau, đồng thời cảm thấy Tiết Dương lại đang từng bước tiến về phía mình.
Tiết Dương cười đến phiếm lệ, thân ảnh bạch y trước mắt có chút mơ hồ, hắn nắm chặt viên thuốc kia, nói: "Ta thật sự đau đến không chịu nổi, Hiểu Tinh Trần, ngươi cũng giống vậy ha, vậy thì dứt khoát quên đi, có được không?"
Hiểu Tinh Trần lắc đầu, cho dù vạn kiếp bất phục đi nữa, y cũng chưa từng nghĩ sẽ quên đi những chuyện trước đây, như vậy cùng chết đi có gì khác nhau chứ, chuyện đã xảy ra, dù có là tuyệt vọng thống khổ đi nữa y cũng không muốn trốn tránh nữa.
Trong những chuyện xưa cũ, có máu tanh, có u tối, còn có một hình bóng áo đen. Yêu là hắn, hận cũng là hắn, vì 'gặp' hắn mà hối hận, nhưng y thực không muốn quên đi.
Tiết Dương lách đến trước người Hiểu Tinh Trần, kéo y lại hét lên: "Ngươi trốn cái gì! Ngươi tại sao cứ cố chấp như vậy! Ngây thơ! Ngu xuẩn!"
Tiết Dương vặn chặt bả vai Hiểu Tinh Trần, tay kia bóp cằm y, cưỡng bách y ăn viên thuốc đỏ đó, Hiểu Tinh Trần liều mạng kháng cự, vung tay lên, chỉ nghe bốp một tiếng ____
Tiết Dương ngớ ra, tất cả động tác đều dừng lại, cả người cũng tỉnh táo.
Hắn chậm chạp ôm lấy gò má đang nóng lên.
Hiểu Tinh Trần cắn răng nói: "Đừng tự lừa mình dối người nữa, ngươi tỉnh lại đi."
Tiết Dương như bị dội cho một gáo nước lạnh, bừng tỉnh từ trong cái trạng thái điên cuồng kia.
Đích xác là tự lừa mình dối người, từ đầu đến giờ, Tiết Dương người này, luôn đắm chìm trong giả tưởng do mình tạo ra, không thể kiềm chế, như điên như dại, gần như chết chìm trong đó.
Giấc mộng này cũng quá lâu quá lâu rồi, không thể tiếp tục nữa, chắc chắn phải tỉnh lại thôi.
Tiết Dương ha hả cười to, bốn ngón tay trái nắm lại, siết chặt viên thuốc trong lòng bàn tay, cười thảm: "Cũng phải, ai biết thuốc này có thể khiến người ta mất đi bao nhiêu phần kí ức, nhỡ đâu khiến ngươi chỉ còn lại thù hận với ta thì làm sao; lại cũng không biết nó có thể khiến người ta quên đi trong bao lâu, nhỡ chỉ là một đoạn thời gian, đến lúc đó hết thảy chẳng phải chỉ còn là một lời nói dối, một phút luân hồi.
"Đúng ha, sao ta có thể quên, dù thế nào đi nữa, cũng đều là chuyện giữa hai ta, thứ đồ này ___"
Trái tim Tiết Dương đột ngột nhảy lên, huyết dịch toàn thân sôi trào, hắn vung tay, dùng hết sức mình đem viên thuốc khiến cho người ta quên quăng đi, vẽ lên không trung một đường vòng cung đỏ nhạt, rất nhanh biến mất nơi đáy cốc.
Tiết Dương nói: "Con mẹ nó muốn dùng thứ chết tiệt này thao túng ta, thuốc này, ta không cần."