Hoang Thành Tù

Chương 47




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Artist: Tiểu Tiểu Tác Văn
Beta: Nguyenchau
Cảm giác được kiếm khí bén nhọn của Hàng Tai, Hiểu Tinh Trần nắm chặt cổ tay Tiết Dương, tức giận nói: "Dừng tay!"
Tóc rũ xuống che đi ánh mắt Tiết Dương, không thấy rõ biểu tình của hắn. Chỉ là toàn thân hắn phát ra một loại khí tức cực kỳ đáng sợ, rét lạnh, âm u .
Nam nhân kia thình lình bị một màn này dọa sợ đến ngây người, đứng sững tại chỗ. Những chuyện vừa kể đều là gã nghe người khác thuật lại, cũng không phải tận mắt thấy chính tai nghe, nếu gã biết thiếu niên này chính là sát nhân cuồng ma đó, làm sao dám nói ra những chuyện này!
Cổ tay Tiết Dương bị Hiểu Tinh Trần gắt gao giữ chặt, giằng cũng không giằng được, mũi kiếm vẫn chĩa thẳng ngay người nọ, chỉ là có phần run run.
A Tinh ôm chặt Tiểu Ninh vào ngực, mở to hai mắt, chứng kiến hết thảy.
Giọng Tiết Dương âm cực kỳ trầm, gần như không nghe ra nổi, mơ hồ lộ ra sát khí cùng phẫn nộ, giống như ngay một khắc sau liền hất Hiểu Tinh Trần ra xông tới.
Tiết Dương nói : "Buông tay."
Hiểu Tinh Trần không để ý tới Tiết Dương, quyết định thật nhanh nói: "Trương đại phu, A Tinh, các người đưa ngài ấy đến dược phòng lấy thuốc."
Trương đại phu cùng tiểu nhị chưa từng thấy qua cảnh này, cũng trợn to hai mắt, không hiểu vì sao bỗng nhiên đao kiếm vung lên. Nhưng A Tinh biết trong này tất có vấn đề, liền kêu : "Nhưng đạo trưởng..."
Hiểu Tinh Trần nói: "Đi mau."
Nam nhân kia sợ đến cứng người, được Trương đại phu dìu sang phòng khác, A Tinh kéo tay Tiểu Ninh, kinh hoàng nhìn Hiểu Tinh Trần, nàng biết, Hiểu Tinh Trần bảo mình cùng theo lấy thuốc, là muốn bảo vệ nàng cùng Tiểu Ninh. Bọn họ không nên ở lại chỗ này.
Hiểu Tinh Trần không tự chủ được siết chặt nắm tay, y cảm thấy sát ý trên người Tiết Dương nháy mắt phóng tới người nam nhân nọ, cổ tay Tiết Dương run lên, gần như muốn giật ra.
Tóc Tiết Dương rũ xuống trên mặt tạo thành một bóng mờ, môi nhếch cong lên, đỏ tươi, giống như sắp nhỏ máu.
Hai người cứ vậy giằng co, cho đến khi mấy người kia mất hút trong phòng, Hiểu Tinh Trần mới nói: "Có phải do ngươi làm không."
Tiết Dương ha hả cười một tiếng, nói: "Gã nói rõ như vậy, ngươi không phải sớm đã nhận ra sao."
Hiểu Tinh Trần cao giọng hỏi lại: "Có phải do ngươi làm không!"
Nghe người kia tường thuật, cộng thêm phản ứng của Tiết Dương, đúng như lời hắn nói, trong lòng Hiểu Tinh Trần đã sớm rõ rồi, nhưng y vẫn muốn xác nhận, muốn chính tai nghe Tiết Dương tự mình nói ra, phải hay không.
Tiết Dương đột nhiên ngẩng đầu trừng Hiểu Tinh Trần, gương mặt hắn đầy ý cười, nhưng nụ cười bi thương đến vặn vẹo.
Hắn hung tợn cười nói: "Phải, là ta làm, ta giết toàn bộ đám người đó, chính là y quán ở thành bên, y quán Phiên thành.
Hiểu Tinh Trần buông tay ra, gần như không thể tin nổi, đứng sững tại đó. Y sắp xếp lại những chuyện này, khiếp sợ bất an nói: "Ngươi giết chết những người đó, ôn dịch không được khống chế, trước bùng nổ ở Phiên thành, sau ảnh hưởng đến nơi đây, cái này, ngươi..."
Tiết Dương nhìn dáng vẻ Hiểu Tinh Trần, cũng biết mọi chuyện không xong rồi.
Hắn nhắm mắt lại, dường như muốn nắm lấy tay Hiểu Tinh Trần, để bình ổn tâm trạng một chút.
Nhưng bàn tay hơi nâng lên liền hạ xuống, Tiết Dương nhìn gương mặt trắng bệch không chút màu máu của y, giải thích: "Ta không biết chuyện ôn dịch Phiên thành, càng không nghĩ tới ôn dịch còn có thể lan tới đây, ai mà ngờ được lại xảy ra nhiều phản ứng dây chuyền đến vậy."
Hiểu Tinh Trần suy nghĩ những chuyện này, trong lòng cuộn sóng, hai dòng máu nóng từ từ ứa ra, nhuộm đỏ tươi băng vải vốn trắng như tuyết, trào khỏi hốc mắt, men theo gò má chảy xuống. Y ngây ngốc không nhận ra, gương mặt tràn đầy huyết lệ.
Tiết Dương vội lau cho Hiểu Tinh Trần, nói: "Đừng vậy mà, Hiểu Tinh Trần. Ngươi... đừng trách ta."
Như chạm phải thứ gì đáng sợ, Hiểu Tinh Trần lập tức gạt tay Tiết Dương ra, không nhịn được nữa tay không bổ tới hắn, lạnh lùng nói: "Nghĩa thành chết chính là người, Phiên thành chết cũng là người, bao nhiêu mạng người như vậy, ngươi lại còn giải thích ngươi không biết, ngươi có còn là người sao!"
Hiểu Tinh Trần còn muốn mắng gì nữa, nhưng y mắng không ra, Tiết Dương né tránh thế tấn công của y, Hiểu Tinh Trần một chiêu đánh trượt, lại tấn công hướng khác, Tiết Dương trở tay đón đỡ, một phát nắm được cổ tay y.
Tiết Dương linh lực vốn phù phiếm, lại còn bệnh trạng yếu ớt, nhưng được Hiểu Tinh Trần chăm sóc, đã hồi phục rất tốt, gần như đã bình phục hoàn toàn. Tiết Dương bây giờ một chiêu vận mười thành linh lực, còn Hiểu Tinh Trần bị quỷ đạo phong chế tổn thương, linh lực khôi phục không nhanh như trước, tương quan lực lượng hai bên, Tiết Dương vẫn chiếm thế thượng phong.
Tiết Dương chỉ muốn ngăn lại thế công của Hiểu Tinh Trần, thật sự không định thương tổn y, chỉ gắt gao giữ chặt y, nói: "Người chết là thật, nhưng lời ta nói cũng là thật!"
Hiểu Tinh Trần giãy giụa không ra, Tiết Dương nói: "Cứu sống ta, ngươi hối hận rồi, phải không?"
Hiểu Tinh Trần ấp úng: "Ta, ta..."
Tiết Dương cười, ánh mắt đầy thê lương.
Hiểu Tinh Trần nói: "Ngươi đến cùng tại sao lại phải tàn sát toàn bộ y quán Phiên thành chứ?"
Vẻ cười trên mặt Tiết Dương biến mất, mắt lộ tia hung ác, trả lời: "Bởi vì bọn chúng khiến ta buồn nôn! Lũ uế tạp đó, dựa vào đâu mà chỉ trỏ ngươi chứ!"
Hiểu Tinh Trần ngẩn ra: "Cái gì?"
Trong mắt Tiết Dương đầy vẻ hung tàn, tình cảnh ngày đó như dội lại trước mắt vọng về bên tai, giờ nghĩ lại, vẫn căm phẫn vạn phần.
Tiết Dương nói: "Lần đó ngươi tự sát, ta mang ngươi đến thành bên trị thương, chính là tại y quán đó, nhưng những người ở đó chẳng phải loại tốt đẹp gì, nói chuyện khó nghe, lúc nhàn rỗi còn lấy ngươi ra làm trò đùa cợt nhả, ta sao có thể bỏ qua được."
Hiểu Tinh Trần không thể tin nổi: "Cho nên, ngươi liền giết hết bọn họ!"
Tiết Dương muốn nói, chẳng lẽ bọn chúng không đáng chết ư.
Hắn không chắc nếu giờ này nghe được những lời như vậy, liệu hắn có còn giết sạch bọn họ hay không, nhưng hắn cũng không muốn nghĩ đến mấy từ giả sử, nếu như, có lẽ. Hắn làm là làm, không có gì phải giấu diếm, chẳng có gì phải che đậy. Quỳ Châu Tiết Dương, tàn ác đa đoan, giết người vô tội, từ trước đến giờ dám làm dám chịu, chưa bao giờ che giấu bản tính ác nhân.
Nhưng lúc này đây, hắn cái gì cũng không nói ra được, ngay cả một chữ "phải" cũng không dám.
Hắn bỗng nhiên do dự, thậm chí, có chút khiếp đảm.
Chẳng ai biết được giờ phút này hắn có hối hận hay không, mà trong chút hối hận đó, bao phần là vì Hiểu Tinh Trần, bao phần là vì những mạng người chết dưới tay hắn.
Hiểu Tinh Trần chậm chạp lùi về sau, hai bước, ba bước, sau lưng chợt lạnh, vô lực dựa vào tường.
Y thật quá thống khổ, số mạng lần nữa quăng cho y thực tại tàn nhẫn nhất, đùa bỡn y, giày vò y, bức y tỉnh táo nhìn nhận sự thật tàn khốc cùng lạnh giá.
Chẳng cần nói gì cả, Hiểu Tinh Trần cũng không muốn nghe gì nữa hết, Tiết Dương vốn là một người như vậy. Có thể hắn đang thay đổi, nhưng những chuyện tàn bạo làm khi trước vẫn rành rành trước mắt, chẳng bao giờ đổi thay.
Bạch Tuyết quan, Tống Lam, vô số nhân mạng mất đi dưới Sương Hoa kiếm, lúc đầu là những hình ảnh rõ nét, sau lại thành lợi kiếm cương châm vọt tới, lăng trì trong đầu trong tim y. Trải qua nhiều chuyện đến vậy, lại vẫn cứ kỳ vọng. Cảm mến một người, lại khiến cho người ta đánh mất chính bản thân mình sao?
Thật là tự làm tự chịu, quá nực cười đi.
Máu không ngừng từ hốc mắt Hiểu Tinh Trần chảy xuống, đạo bào không còn trắng thuần như tuyết nữa, cổ áo và ngực máu tươi loang lổ.
Toàn thân Tiết Dương cũng mất đi khí lực, không còn trắng trợn lộ ra sự tàn bạo ngang ngược nữa, trong đôi mắt đen láy chứa đầy đau thương tưởng như không thuộc về mình. Hắn cũng thống khổ giống y vậy, đứng trước mặt Hiểu Tinh Trần, tựa như một đứa trẻ không biết phải làm sao.
Hắn nói: "Ta làm vậy cũng là vì ngươi."
Hiểu Tinh Trần lắc đầu, đau thương đến cực điểm, bật cười: "Vì ta? Vì ta ư? Đến hết thảy việc này cũng là vì ta sao? Ta có tài đức gì..."
Tiết Dương lau lau vết máu trên mặt Hiểu Tinh Trần, nghiêng người ôm lấy y, như sợ y một giây sau liền trốn thoát, siết thật chặt.
Tiết Dương nói: "Ta chính là yêu thích ngươi, khi đó cũng vậy, không không, có lẽ từ sớm hơn kia mới đúng, ta không muốn có kẻ ở sau lưng mắng ngươi, chỉ trỏ ngươi, ngươi có hiểu cảm giác này không? Ngươi hiểu được mà, đúng không?"
Tiết Dương lại nói: "Hiểu Tinh Trần ta thích ngươi yêu ngươi mà."
Người Hiểu Tinh Trần cứng đờ, bi thương nói: "Có lẽ vậy, nhưng 'yêu' của ngươi, ta không chịu nổi."
Tiết Dương cố chấp rúc vào bên cổ Hiểu Tinh Trần: "Tại sao chứ."
Hiểu Tinh Trần nắm lấy hai vai Tiết Dương, đẩy hắn ra. Y mệt mỏi đỡ trán: "Đủ rồi. Đủ rồi. Chúng ta đừng nói nữa, ta thật sự, quá mệt mỏi."
Tiết Dương gọi: "Hiểu Tinh Trần."
Hiểu Tinh Trần nói: "Nam nhân kia chẳng qua vì ta hỏi thăm một chút mới nói ra chuyện y quán, coi như ta cầu ngươi, đừng làm khó hắn, Phiên thành bị ôn dịch tàn phá, ngươi để người ta mang thuốc về đi."
Tiết Dương rũ mắt: "Hiểu Tinh Trần, ngươi..."
Toàn thân hắn lạnh toát, như rơi xuống vực sâu. Hắn nhìn bóng lưng Hiểu Tinh Trần rời khỏi, chầm chậm bước lên cầu thang, rồi biến mất.
...
Ban đêm, gió vô cùng lạnh, Tiết Dương nằm trên nóc nhà y quán, nhìn bóng đêm mịt mờ xung quanh. Dưới đường, ánh đèn leo lét từ cửa sổ các nhà hắt ra ngoài.
Tiết Dương nhảy từ nóc nhà xuống, đi vào phòng.
Hiểu Tinh Trần quả nhiên chưa ngủ. Y tựa bên cửa sổ, Tiết Dương đặt vật trong tay xuống bàn, nói: "Rượu. Uống không?"
Tiết Dương xưa nay không thích uống rượu, cảm giác vừa cay vừa đắng khiến hắn muốn nôn. Chỉ cần hắn không thích, chẳng ai có thể cưỡng bách hắn được. Năm đó ở Kim Lân đài, mấy sự vụ lớn nhỏ mở tiệc rượu, ai nâng ly với hắn, hắn cũng bất vi sở động, không nể mặt mũi bất kỳ ai. Thỉnh thoảng Kim Quang Dao ra hiệu cho hắn, bảo hắn chí ít cũng nên làm ra vẻ, Tiết Dương mới lười biếng nâng ly, rồi lại bỏ xuống. Dù là tiệc rượu nhỏ, rượu trong ly vẫn đầy, chẳng hề vơi đi.
Vậy mà giờ phút này, hắn lại muốn uống vô cùng.
Hiểu Tinh Trần không đáp, Tiết Dương biết y tu đạo, một giọt rượu cũng không dính, cứ vậy tùy tiện hỏi một câu, cũng không cưỡng bách, tự nhiên ngồi xuống, cầm bầu rượu, rót cho mình một ly.
Rót xong, vừa bưng lên, còn chưa kịp uống hớp nào, liền bị người đoạt mất. Tiết Dương ngước mắt lên, chỉ thấy Hiểu Tinh Trần ngửa cổ, dốc ly rượu kia, một hơi cạn sạch.