Nghe thấy thanh âm Tiết Dương, Hiểu Tinh Trần trong lòng trầm xuống.
Sợ hắn làm gì đến Tống Lam, Hiểu Tinh Trần vô ý thức tiến lên vài bước, đứng chắn trước người hảo hữu.
Tiết Dương lạnh nhạt nhìn hai người, rõ ràng một kẻ đã chẳng còn năng lực chống đỡ, kẻ kia lại là một cỗ hung thi, nhưng vẫn cứ cố chấp đứng chung một phe, cả căn phòng u ám, cứ như chính hắn mới là kẻ dư thừa.
Giận đến tức cười, Tiết Dương nói: "Tống đạo trưởng rõ ràng đã là một cỗ hung thi không có ý thức, lại vẫn bị khí tức của ngươi hấp dẫn đến đây, giao tình này đúng là cảm động, các ngươi có muốn ôm nhau luôn không hả..?"
Thanh âm Tiết Dương bén nhọn quái dị như đao sắc cắt vào lỗ tai.
Hiểu Tinh Trần cho tới bây giờ đều đoán không ra ý định tiếp theo của Tiết Dương, chỉ có thể trầm giọng cẩn thận nói: "Ngươi muốn làm gì?"
"Chẳng làm gì cả." Tiết Dương nói, "Đừng nghĩ ta giống như rất ti tiện vậy."
Tiết Dương lười biếng nghiêng đầu, khóe môi nhếch lên cười âm độc. Hắn nhìn Hiểu Tinh Trần, cả người rõ ràng chẳng còn chút công lực, lại vọng tưởng bảo hộ một cỗ hung thi, đúng là nực cười. Y cho rằng bản thân có thể ư?
Tiết Dương hai mắt sáng rực: "Chỉ là đáng tiếc, ta sẽ không cho các ngươi cơ hội này."
Nói xong Tiết Dương vỗ tay một tiếng, Tống Lam nhận được mệnh lệnh, đột nhiên giữ lấy tay Hiểu Tinh Trần, quặt sau lưng.
Hiểu Tinh Trần cả kinh, dưới biến cố đột ngột xuất hiện mà ra sức giãy giụa. Nhưng Tống Lam lúc này đã sớm không phải Tống Lam y biết, chỉ còn là một cỗ thi thể bị đâm sọ đinh, chỉ nghe lệnh Tiết Dương, sao chịu buông y ra.
Tiết Dương nở nụ cười đắc ý, ung dung đi tới trước mặt Hiểu Tinh Trần.
Tiết Dương nói: "Tư vị bị bạn tốt khống chế không tệ nhỉ."
Hiểu Tinh Trần nói: "Trên đời sao có thể tồn loại người như ngươi chứ."
Tiết Dương nhíu mày.
Chẳng cần nghĩ cũng biết, nếu Hiểu Tinh Trần còn đôi mắt, giờ khắc này chắc chắn dùng loại nhãn thần tự xưng chính nghĩa mà nhìn hắn, bởi vì khinh thường loại người này, ánh mắt kia thậm chí chẳng thèm chứa chút căm hận nào mà lại mang theo một loại thương xót cùng khuyên giải khiến hắn cực kỳ cực kỳ chán ghét. Y lại còn thắc mắc "loại người như hắn" sao có thể tồn tại trên đời, cứ như không có hắn thiên hạ sẽ thái bình vậy. Phải rồi, tựa như cảnh tượng lúc trước y bắt hắn lên Kim Lân đài.
Tiết Dương cười lạnh một tiếng, ngón tay khẽ động, phát ra một tiếng vang. Tống Lam nhận được thêm mệnh lệnh, bàn tay giữ Hiểu Tinh Trần lập tức tăng thêm khí lực.
Âm thanh xương cổ tay bị vặn nghe rợn tóc gáy, lực đạo Tống Lam lớn đến nỗi gần như muốn bẻ gãy tay y. Hiểu Tinh Trần đau tới chảy mồ hôi lạnh, đến khí lực giãy giụa cũng chẳng còn, nếu không phải Tống Lam ở đằng sau chặt chẽ giữ lấy, y đã sớm quỵ xuống đất.
"Đừng dừng..., mau, tiếp tục giãy giụa."
Tri kỷ phản bội, thân hữu tương tàn, Tiết Dương cực kỳ thích xem những tiết mục như vậy, giống như làm thế cái miệng ác khí không biết tên trong hắn có thể được xoa dịu.
"Để ta xem xem sọ đinh của ta có tác dụng hay là cái tình nghĩa vĩ đại của các ngươi chiếm thượng phong, ha ha ha ha..."
Mặc kệ Tiết Dương ở bên kia khoa tay múa chân, Hiểu Tinh Trần hô hấp khẽ khàng, run rẩy quay đầu nhìn Tống Lam sau lưng, tựa như y vẫn có thể nhìn thấy được. Y không đành lòng chứng kiến bạn tốt đã từng kiêu ngạo như thế giờ lại không thể không nghe lệnh của một tên cùng hung cực ác, nhưng hiện thực lại nói cho y biết hết thảy bây giờ là tàn khốc cỡ nào.
Hiểu Tinh Trần đau lòng đến tận cùng, tự trách đến tận cùng, khổ sở tới mức ngay cả đau đớn cũng không cảm giác được nữa.
Tiết Dương bên kia hứng trí bừng bừng nói cả buổi, lại phát hiện tâm tư Hiểu Tinh Trần hoàn toàn không đặt vào hắn, không khỏi phẫn nộ, bóp cằm Hiểu Tinh Trần kéo y quay lại, buộc y đối diện với chính hắn.
Tiết Dương quát: "Con mẹ nó, ngươi còn có lòng dạ thanh thản mà nhìn đi chỗ khác! Con mẹ nó, ngươi tưởng mình có thể thấy được chắc!"
Tiết Dương loạn xạ phát tiết tâm tình mình, đôi răng nanh cắn bờ môi tới bật máu. Hắn thoáng nhìn đôi tay Tống Lam đang giữ chặt Hiểu Tinh Trần, càng thêm nóng giận, không ra hiệu lệnh nữa mà lại nhào tới kéo tay Tống Lam, đẩy hắn ra, không cho hắn tới gần y, sớm đã quên đó là do mình truyền lệnh.
Tiết Dương điên cuồng chửi mắng Tống Lam: "Ta không bảo ngươi tới, ngươi tới đây làm gì, mau cút cho ta!"
Tống Lam đờ đẫn buông cánh tay Hiểu Tinh Trần, theo lệnh nhanh chóng biến mất khỏi phòng.
Hiểu Tinh Trần trong lòng nhẹ xuống, may mà Tiết Dương không làm khó thêm.
Buông lỏng chút, Hiểu Tinh Trần lúc này mới cảm thấy đầu váng mắt hoa, cổ tay y bị thương, không dám chống đỡ vào đâu cả, chỉ có thể nghiêng người tựa bả vai vào vách tường. Toàn thân nóng hổi, bệnh chưa khỏi hẳn hình như lại ngóc đầu lên.
Còn chưa đứng vững, đã bị Tiết Dương giữ chặt vai lôi kéo. Hắn trong lòng vẫn đang tức giận, đôi tay gọng kìm gần như muốn bóp nát Hiểu Tinh Trần, điên cuồng lay lay y.
Tiết Dương nói: "Nói với người khác thì nhẹ nhàng ôn nhu, sao vừa nhắc tới ta liền súc sinh cặn bã, trả lời đi chứ, mau nói đi...!"
Lỗ tai ong ong vang lên, Hiểu Tinh Trần không nghe rõ Tiết Dương lại gào cái gì, đau đầu muốn nứt, chỉ mong hắn đừng có lay nữa.
Hiểu Tinh Trần chóng mặt, cực kỳ không muốn dây dưa với hắn, nhưng vẫn vô thức mà cãi lại: "Ngươi vốn là..."
Tiết Dương muốn điên rồi.
Đối đãi khác biệt khiến hắn rất không cam lòng, hắn sao có thể nuốt xuống cơn tức này.
Nhưng mà, đây tính là cái gì chứ.
Hết thảy thật là quá khôi hài, Tiết Dương suy nghĩ một chút, phát hiện từ trước tới nay nổi nóng tức giận với người kia đều là chính mình. Dựa vào cái gì lại để y lần lượt nhìn thấy bộ dạng phẫn nộ khó coi của hắn chứ, đây chẳng phải là để y cười trộm trong lòng ư.
Hắn bỗng buông tay, Hiểu Tinh Trần ngã nhào xuống đất.
Tiết Dương không để ý đến y nữa, sải bước qua Hiểu Tinh Trần, trở lại phòng ngủ của mình.
Hắn đột nhiên xử sự quá mức lãnh tĩnh, có lẽ hắn nên mau chóng ngủ đi, nhưng hắn không ngủ được.
Dựa vào đâu Hiểu Tinh Trần từ đầu đến cuối đều muốn chối bỏ, đứng ở trên nóc của đạo đức mà khoa tay múa chân với hắn, cứ như hắn sinh ra đã là tên ma quỷ cùng hung cực ác. Rõ ràng hắn không sai!
Giờ khắc này trong đầu hắn là một mảnh hỗn độn, trong lòng cũng hỗn độn, ngàn vạn loại suy nghĩ không hiểu nổi xé toạc lấy hắn. Một kiếm Sương Hoa, Tống Lam bên cạnh, thái độ cự tuyệt hắn ngàn dặm, hành động hờ hững. Hiểu Tinh Trần tùy thời đều có thể sử dụng một phương thức nào đó để rời đi, có ngàn vạn lý do không gặp lại hắn nữa, nhưng lại chẳng có một cái cớ mà ở lại bên cạnh. Rõ ràng hắn có sách lược vẹn toàn, một mực khống chế mọi thứ trong tay, rồi lại cảm thấy cái gì cũng không phải. Trong lòng đầy hỗn loạn, hắn nghĩ, nếu không thấy Hiểu Tinh Trần nữa, nếu không thấy Hiểu Tinh Trần nữa...
Tiết Dương rất sợ hãi, loại sợ hãi này nhìn không thấy, sờ không được, tuyệt không phải thứ hắn có thể khống chế, như hình với bóng theo sát hắn, giống một cái lưới khổng lồ xám tro bao vây hắn chặt chẽ, khiến hắn bó tay không chỗ trốn, hoang mang tới không chịu nổi một ngày, dồn ép hắn đến đường cùng.
Hắn muốn phát tiết, muốn hét to, muốn giết người, muốn phá hủy.
Chỉ có thứ chất lỏng tanh ngọt ấm áp mới có thể kích thích thần kinh hắn, lấp đầy được chút ít khoái ý. Tất cả đều là vặn vẹo, đỏ tươi, điêu tàn. Sụp đổ tam nát thê lương, đó mới là bộ dạng nguyên bản của thế giới này, chỉ có đồ ngu ngốc, đồ đần mới cảm thấy thế gian này thật tuyệt vời.
Kẻ khác thống khổ có quan hệ gì với hắn đâu, hắn chính là muốn biến thế gian này thành vực sâu luyện ngục, muôn đời không trở lại được, mãi mãi cũng đừng siêu sinh.
Tiết Dương ôm lấy đầu.
Hắn tan vỡ mà nghĩ, mình rốt cuộc nên làm cái gì bây giờ!
...
Hiểu Tinh Trần vô tội, y không biết gì cả, hôn mê nằm trên mặt đất lạnh băng.
Chẳng biết bao lâu mới thanh tỉnh chút ít, Hiểu Tinh Trần trước tiên giật giật ngón tay, thử quay nhẹ cổ tay, một cơn đau đớn kịch liệt khiến y hít sâu một hơi, nhưng không còn mãnh liệt như trước.
Cũng may, xem ra không bị bẻ gãy. Hiểu Tinh Trần chậm rãi cử động thân thể một chút, nhưng thoáng cái liền buông lỏng. Toàn thân y vô lực, có bò cũng không bò dậy nổi, thử hai lần, y dứt khoát bỏ cuộc.
Có lẽ cơn sốt trên người còn chưa biến mất, hoặc là mùa xuân ban đêm quá lạnh, Hiểu Tinh Trần cảm thấy một hồi lạnh lẽo khiến người ta co rúm lại. Ngoài cửa sổ, một cọng gió cũng không có, sầu vân thảm đạm, giơ tay không thấy nổi năm ngón, chỉ có chút ánh trăng ảm đạm, ngoan cường xuyên qua cửa sổ tối đen như mực, vô thanh vô tức mà chiếu vào, nghiêng nghiêng, nhưng gần như cũng sắp biến mất.
Quá mức an tĩnh.
Có lẽ là đêm quá tĩnh lặng, y bỗng cảm thấy hết thảy đều trở nên quỷ dị.
Y đột nhiên cảm giác chỗ cửa ra vào xuất hiện một bóng người.
Một mảnh mờ mịt, Hiểu Tinh Trần tưởng là chính mình gặp ảo giác, giữa cơn buồn ngủ cực độ, y thả lỏng cơ thể, mơ màng muốn thiếp đi.
Nhưng mà, không đúng!
Y thực sự cảm nhận được có người ở đằng kia, bằng không trong một vùng tối đen như thế sao lại có tiếng động. Tuy chỉ là âm thanh ma sát rất nhỏ, nhưng không tránh khỏi thính giác nhạy bén của y.
Hoặc là đó căn bản không phải người, mà là quỷ. Bởi nếu là người, sẽ không khiến y cảm thấy một loại ớn lạnh tới tận xương tủy.
Y cảm giác được quỷ ảnh kia đang bước từng bước một, từ từ đi tới phía y.
Không có đồng môn ân sư, không có Sương Hoa, không có bạn tốt, cũng không có con mèo đen béo ú kia. Nghĩa trang trống vắng, ngay cả chút ánh trăng cũng bị mây đen che phủ mà trở nên âm u, ảm đạm.
Hiểu Tinh Trần lồm cồm từ trên đất ngồi dậy.