Artist: 台风君已经弃治了
----------
...
Mùa đông lạnh lẽo, tuyết rơi dày, bay tán loạn. Trong y quán lớn nhất Phiên thành, một đôi bệnh nhân đã tới ở một thời gian. Hiểu Tinh Trần đã được đại phu nơi này chữa trị, mạng xem như giữ được. Nhưng mà, y dùng Sương Hoa cắt cổ, ra tay thực quả quyết, chỉ sợ rất lâu mới có thể khôi phục ý thức.
Đại phu nói, vết thương kiểu này, nếu muộn mấy canh giờ nữa, đừng nói cứu chữa, chỉ sợ người đã sớm nguội lạnh.
Tiết Dương tháo băng vải trên cổ Hiểu Tinh Trần xuống, vết thương dài, lớn, dữ tợn mới được khâu lại vài ngày trước, chưa khép miệng, nhiều chỗ còn tơ máu mơ hồ. Tiết Dương thuần thục lau qua vết thương, thay thuốc, một tay vùng vàng giữ bả vai Hiểu Tinh Trần, để đầu y tựa vào vai hắn, tránh đụng vào vết thương, một tay kia dùng băng vải mới quấn từng vòng từng vòng.
Băng bó xong xuôi, hắn nhẹ nhàng đặt Hiểu Tinh Trần xuống giường.
Tiết Dương tiện tay nhóm lửa bếp lò. Đây là gian phòng lớn nhất tốt nhất trong y quán, nhưng hắn vẫn cảm thấy không đủ ấm áp. Ném băng vải vừa thay xong đi, thu dọn thuốc, Tiết Dương cởi áo khoác ngoài, vén chăn chui lên giường.
Bị Sương Hoa làm trọng thương, Hiểu Tinh Trần sắc mặt trắng bệch, bờ môi không chút màu máu. Tiết Dương vòng tay ôm y, hắn cảm thấy làm như vậy Hiểu Tinh Trần hẳn sẽ không bị lạnh.
Trong đôi mắt sáng ngời lại có vẻ tăm tối, không giống trước kia cuồng vọng kiêu ngạo, mà có chút mờ mịt.
Tựa hồ hắn còn chưa hồi phục tinh thần từ một kiếm kinh tâm động khách kia. Tiết Dương trước giờ luôn quả quyết hung tàn, lần đầu tiên cảm nhận được cái gọi là kinh hoàng thất thố.
May mà Hiểu Tinh Trần không có rời khỏi hắn. Nhưng, hắn cảm thấy y tùy thời đều có thể rời đi.
Chẳng biết bao đêm Tiết Dương từ trong mơ bừng tỉnh. Hắn giấc ngủ vốn rất nông, mấy ngày này càng là thức trắng thâu đêm.
Hắn lần đầu tiên lo lắng hốt hoảng như vậy. Hắn lo trên lo dưới, sợ ngủ rồi, vừa mở mắt Hiểu Tinh Trần đã không thấy tăm hơi.
Đôi mắt Tiết Dương đỏ bừng, giăng đầy tơ máu. Hắn xiết vòng tay, ôm chặt Hiểu Tinh Trần hơn, tựa như đang ôm đồ vật mà mình yêu thích nhất. Ôm thật chặt, giống như làm thế có thể vững vàng khóa chặt người này bên mình.
Hắn làm như vậy, thi thoảng đại phu đem thuốc đến lại bắt gặp, lâu ngày, điều này liền trong y quán truyền ra ngoài.
Đám thầy thuốc đại phu kia đàm tiếu hàm hồ, nói rằng trong phòng bệnh cuối lầu ba có một vị đạo sĩ mắt mù mang băng vải trắng bị thương nặng, người chăm sóc là một thiếu niên cao gầy. Nói tới cũng thật kỳ quái, thiếu niên này khi không có việc gì luôn ôm đạo nhân này cùng ngủ trên cái giường lớn, mặc dù đều là nam nhân, nhưng cũng nên kiêng kỵ.
Có người lên tiếng: "Có thể là người nhà thân thiết."
"Nhưng khí chất dung mạo hoàn toàn bất đồng. Thiếu niên kia một thân hắc y, gương mặt nhìn thì thân thiết chân thành, nhưng thỉnh thoảng lại lộ ra hung ác tàn nhẫn, chẳng phải người bình thường. Các ngươi không biết ngày hắn mới tới, lưng cõng đạo sĩ toàn thân đầy máu xông vào đây, tay cầm một thanh trường kiếm màu đen, vẻ mặt cực kỳ hung tợn điên cuồng, không khác gì lệ quỷ, ta đến giờ nhớ lại hai chân vẫn run run. Nếu không phải đại phu nói đạo sĩ kia còn có thể chữa trị, hắn chắc sẽ lật tung chỗ này lên rồi giết hết."
Mấy người nghe thấy vậy, sợ đến toát mồ hôi, nói: "Vậy tuyệt đối không phải người đồng đạo với đạo sĩ kia."
"Đúng đó, cũng không biết thiếu niên này sao lại vậy. Quan tâm đến sống chết của một kẻ chẳng chung đường, lại còn mỗi ngày đều ôm ngủ."
Một người nói: "Ta thấy đạo sĩ kia thân hình thon dài nhã nhặn, liếc qua nửa gương mặt cũng cực kỳ thanh tú..."
Gã muốn nói lại thôi, bầu không khí lập tức trở nên mập mờ, thực là không thể tưởng tượng được. Lúc lâu sau mới có người nói: "Chẳng lẽ bọn họ... thích nhau? Đạo sĩ và... lưu manh?"
"Cực kỳ có thể, các ngươi không thấy ánh mắt tiểu lưu manh kia nhìn đạo sĩ đó, chao ôi!!! Ta cũng chẳng muốn nói..."
Mọi người hứng trí kêu lên: "Ngươi mau nói..."
"Cái kia... ta thực khó mà tả được, các ngươi có rảnh thì tự mà xem."
Có kẻ cười, có người than. Một người nói: "Ai, thật là thế sự khó lường, vị tiểu đạo sĩ này tuy hôn mê nhưng vừa nhìn đã thấy khí độ bất phàm, phẩm tính đoan chính, không nghĩ tới lại là đoạn tụ."
"Nhưng ngược lại sẽ không lãng phí một thân tuấn tú, tiểu lưu manh kia cũng rất dễ nhìn, ngươi nói xem buổi tối bọn họ có bao nhiêu tiêu hồn ha ha ha..."
Mấy người ngồi xung quanh cười thành một đoàn. Tiết Dương ngoài cửa nghe tận tai nhìn tận mắt cảnh bọn họ cười cợt, gương mặt đã sớm mất đi vẻ tươi cười chân thành khi trước, mà hiện lên một tầng âm lãnh. Ngón tay ken két nắm chặt lại, cơ hồ muốn bóp nát thành cửa.
Hiểu Tinh Trần vết thương còn chưa khỏi, khoản nợ này, chúng ta tạm thời tính toán sau.
Tiết Dương mỗi ngày đều ôm Hiểu Tinh Trần, hơn nữa lại càng dính hơn, không chút bận tâm thầy thuốc qua lại.
Kể cũng kỳ quái, hắn vốn ngủ không sâu, dễ bị đánh thức, vậy mà dần dần lại ngủ ngon hơn chút.
...
Tiết Dương mở to mắt.
Hắn đã lâu không mơ, chẳng hiểu tại sao đột nhiên mơ thấy chuyện xảy ra mấy tháng trước.
Đúng là một đám rảnh rỗi ăn nói hàm hồ rác rưởi. Tiết Dương chửi thề một tiếng, chậm rãi đứng dậy, bước qua tiền sảnh, đi tới phòng Hiểu Tinh Trần.
Ngoài cửa sổ, chân trời đã nổi lên những áng bạch quang. Nơi đây cách chỗ dân chúng sinh sống một đoạn xa, chỉ mơ hồ nghe được tiếng gà gáy vọng lại.
Tia nắng sớm nhàn nhạt xuyên qua cửa sổ, mông lung rọi lên người lên mặt Hiểu Tinh Trần. Tiết Dương đi tới trước người y, ngồi xổm xuống, dùng hai ngón tay nâng cằm Hiểu Tinh Trần.
Hiểu Tinh Trần rất dễ nhìn, lớn lên như vậy, tính tình lại tốt, khó trách bị người ta rảnh hơi nói bậy bạ. Tiết Dương nheo mắt, đáy lòng nổi lên một hồi rung động khác thường, chẳng biết từ đâu kéo đến một tia đắc ý, lại có chút tức giận, thực muốn ôm người này chặt chẽ, suốt đời cũng không muốn để y bước khỏi nghĩa trang này, không cho kẻ khác nhìn thấy nửa phần.
Có lẽ vì tới gần quá, Hiểu Tinh Trần lộ ra một đoạn cổ trắng nõn hấp dẫn ánh mắt Tiết Dương. Tiết Dương cúi đầu xuống, lộ ra một đôi răng nanh, ma xui quỷ khiến mà tiến đến bên cần cổ đẹp đẽ kia, cắn một cái.
Đang lúc mơ màng bỗng chịu một cơn đau đớn, Hiểu Tinh Trần khó chịu ưỡn cần cổ lên, không nghĩ tới hành động vô thức này lại càng làm phần cổ triển lộ ra. Tiết Dương một tay giữ chặt bả vai y, một tay nâng cái cằm khiến y quay đầu đi, hàm răng trên làn da trắng nõn mềm mại cắn gặm thành một mảng đỏ tươi, còn mút từng sợi tơ máu ngai ngái vào miệng.
Hiểu Tinh Trần tỉnh lại, phát hiện Tiết Dương chẳng biết lúc nào đã tới bên cạnh mình, đưa tay hòng đẩy hắn ra.
Tiết Dương cũng chỉ như vậy một lát, không lâu, giống như hiểu chuyện nghe theo Hiểu Tinh Trần, chống tay đứng thẳng lên.
Hiểu Tinh Trần bụm lại phần cổ đau đớn, ngạc nhiên hướng tới phía Tiết Dương, không nhịn được chất vấn: "Ngươi làm cái gì vậy?"
"Chẳng làm gì cả." Tiết Dương nghiêng đầu, khóe miệng câu lên một mạt tiếu ý, đưa tay lau sạch vết máu trên khóe môi. Hắn làm như không có việc gì, đứng dậy, dặn dò: "Ngươi tỉnh rồi thì lát uống thuốc đi."
Hiểu Tinh Trần cảm giác bản thân đang bị vùi trong một cái vực sâu cực lớn, bốn phía đều là sương mù, sờ không tới, nhìn không được. Sương mù kia tuy vô hình, nhưng cứ một mực vây khốn lấy y, cũng chẳng biết từ lúc nào, đã biến thành lệ khí lạnh băng, từ bốn phương tám hướng đánh úp lại.
Tất cả đều là tan vỡ cùng tuyệt vọng.
Giấc ngủ của Hiểu Tinh Trần trước nay rất tốt. Y làm việc nghỉ ngơi đúng quy luật, trước kia đều là buổi tối săn đêm, rạng sáng trở về nghỉ ngơi. Ở tại Nghĩa thành hơn hai năm, bởi vì thật lâu không có tà túy làm loạn, thời gian biểu của y bất tri bất giác thay đổi, nghỉ ngơi cùng làm việc chậm rãi điều chỉnh giống như người bình thường, mặt trời mọc thức dậy, mặt trời lặn đi ngủ. Mà dù thế nào cũng rất có chất lượng.
Nhưng từ khi gặp phải biến cố, hết thảy xung quanh y đều rối loạn, ngây ngây ngốc ngốc khi tỉnh khi ngủ, dường như chẳng còn ngày đêm. Y từng vô số lần hy vọng ngủ rồi thì đừng tỉnh lại nữa, nhưng mỗi lần thức giấc, đều phải đối diện với hiện thực quanh thân.
Đêm nay Hiểu Tinh Trần như mọi ngày mê man, nhưng quanh thân bỗng ập tới một cảm giác khác thường khiến y lập tức thanh tỉnh.
Lúc đầu y còn tưởng người đứng trước mình là Tiết Dương, nhưng rủ xuống trên tay y là vạt áo rộng thùng thình thình, nói cho y biết, không phải.
Hiểu Tinh Trần nội tâm hung hăng nhảy dựng. Đây là lần đầu tiên kể từ khi tỉnh lại y gặp được người khác ngoài Tiết Dương. Hiểu Tinh Trần nhạy bén cảm nhận được cái gì, trở tay bắt lấy ống tay áo người nọ. Sợ hắn đột nhiên rời khỏi, y gắt gao giữ chặt lấy, tay kia run run lần mò bên hông người nọ.
Khi đầu ngón tay Hiểu Tinh Trần chạm đến thanh kiếm kia, y cả người đều phát run.
Vỏ kiếm lành lạnh, hoa văn quen thuộc, tất cả đều nói cho y biết người đến là ai.
Hiểu Tinh Trần chầm chậm đứng lên, cẩn thận, dè dặt nói: "Là Tử Sâm ư?"
Người đến cũng không lên tiếng.
Hoa văn Phất Tuyết phức tạp, người tới như thi thể lạnh buốt ngón tay, tất cả đều không cần dùng lời làm rõ. Nhất thời, lòng y ngũ vị tạp trần, hối hận, tự trách, tưởng niệm, vui mừng, hoảng sợ, gần như toàn bộ tâm tình thời khắc này đều vỡ òa, từ trong đầu nhất tề xông ra.
Hiểu Tinh Trần điên cuồng nắm hai cánh tay hắn, từng nghĩ tới trăm ngàn câu hỏi với hắn, nhưng cái gì cũng nói không ra. Sợ bị Tiết Dương nghe được, y chỉ có thể thấp giọng hỏi từng câu một: "Huynh sao lại đến đây, huynh sao lại đến đây!"
Người đến đúng là Tống Lam.
Ngày đó Tiết Dương đem Tống Lam luyện thành cao cấp hung thi, đâm vào vài gốc sọ đinh, vốn định lợi dụng hắn làm việc. Nhưng Tiết Dương còn đang chìm trong việc "thân thiết gần gũi" với Hiểu Tinh Trần, cứ như quên mất mà gạt Tống Lam sang một bên, chẳng quan tâm, giống như hắn chỉ còn duy nhất một tác dụng là uy hiếp y.
Nhiều ngày không triệu hoán, Tống Lam mờ mờ mịt mịt bị khí tức Hiểu Tinh Trần hấp dẫn, nửa đêm vô thức đi đến bên người hảo hữu.
Hắn đờ đẫn đứng ở chỗ này, giống như lúc trước thân thể cứng đờ, mặt phủ lạnh băng. Đôi mắt chỉ còn lòng trắng, trên cổ trên mặt hiên lên hoa văn quái dị.
Tay Hiểu Tinh Trần mò mẫm tới nơi y phục bị phá rách, đúng là chỗ ngày đó bị y dùng Sương Hoa một kiếm xuyên tim. Hiểu Tinh Trần toàn thân run rẩy kịch liệt, không biết biểu đạt vạn phần hối hận trong lòng như thế nào. Vốn là chẳng còn mặt mũi gặp lại, y trượt tay xuống giữ chặt Phất Tuyết bên hông Tống Lam, sợ chính mình một lần nữa không thấy.
Bạn tốt ngày xưa chỉ còn là một cỗ thi thể, y đối với hắn vẫn động dung, không hề thay đổi.
Hiểu Tinh Trần nói: "Tử Sâm, ngày đó huynh nói không cần gặp lại, chung quy vẫn là bị ta liên lụy, nếu không phải tại ta, huynh cũng không rơi vào tình trạng này! Chỉ là ta bị Tiết Dương vây khốn, công lực không còn, không biết thế nào cho phải. Nhưng ta nhất định, ta..."
Hiểu Tinh Trần bất luận thế nào cũng không nói nổi nữa. Giờ này khắc này y căn bản chẳng thể cam đoan gì.
Y đã từng thoải mái tự tin, phong hoa chính mậu* cỡ nào. Đã từng tràn ngập bao khát vọng, diệt gian trừ bạo, bảo vệ thái bình. Nhưng hôm nay, đối mặt với bạn tốt, ngay đến một câu cam đoan đơn giản y cũng nói không xong. Y vốn là người trọng chữ tín, đã nói là làm, còn những việc cảm thấy không làm được, sao dám nói suông ra.
Tâm thần đều loạn, bàn tay khẽ dùng sức, làm cho miệng vết thương vừa mới khép lại nứt toạc. Máu tươi chảy ra, nhuộm đỏ cả lớp băng bó, từng giọt từng giọt theo ngón tay chảy tí tách xuống nền đất.
Cảm nhận được mùi máu tanh nồng đậm, Tống Lam có chút xao động, cứng đờ nghiêng thân thể đi, muốn cẩn thận nhân biết vị trí máu.
Hiểu Tinh Trần che miệng vết thương, đau lòng tới không chịu nổi, nhưng lại không thể không lùi xa Tống Lam vài bước.
Y thấp giọng khuyên nhủ: "Tử Sâm, huynh đi nhanh đi, nếu huynh không đi, chốc nữa súc sinh kia sẽ tới."
Đối mặt với Tống Lam y hối hận tới cực điểm, nếu không phải y tính tình ôn lương, đã sớm chửi Tiết Dương đến máu chó xối đầu.
"Ta sớm đã tới rồi!"
Không biết Tiết Dương từ lúc nào đã đứng ở cửa ra vào, con ngươi trong đêm tối lóe lên tinh quang. Hắn lạnh nhạt nhìn qua bên này, thanh âm lộ ra mấy phần âm hiểm ác độc.
Tiết Dương nói: "Ngươi bảo ai là súc sinh?"
*Phong hoa chính mậu: ý chỉ tuổi thanh xuân mạnh mẽ, tràn đầy sức sống, tương lai đầy hứa hẹn.