Hoàng Thành Năm Ấy Những Tương Tư

Chương 1-2: Duyên kiếp ngàn năm (2)




Tôi trở về nhà đã là 9 giờ tối, bình thường công việc của tôi là giờ hành chính nhưng tôi thường lang thang ở một quán quen đợi trễ một chút rồi mới trở về nhà. Chẳng có một lý do đặc biệt nào cho thói quen này cả, chỉ là thật lâu trước kia có một lần quá nhàm chán mà tôi đến đây, cảm thấy thích hợp thì không muốn thay đổi đến những nơi khác nữa. Tôi khá lười thay đổi những thói quen, có lẽ người yêu chính là điều tôi không muốn thay đổi nhất thì lại thay đổi nhiều nhất.

Cô đơn thật ra giống như một tách cafe đen, người mới uống sẽ cảm thấy đắng, người uống lâu lại trở thành nghiện. Khi quen rồi cũng không còn cảm thấy trống trải nữa. Hôm nay lúc ngồi ở quán, tôi gặp lại cô người yêu cũ. Cũng đã hơn nửa năm chia tay, người ta đã tìm được hạnh phúc thật sự, sắp đi đến hôn nhân còn tôi thì cứ mãi quẩn quanh trong mớ hỗn độn mơ hồ của mình.

Cô ấy nói: “ em biết chắc chắn anh sẽ ở đây mà, anh vẫn luôn giữ thói quen cũ rất tốt.”

Tôi chẳng biết nói gì chỉ cười trừ, chỉ có thói quen cùng cô ấy thì tôi đã bỏ thật lâu rồi. Tôi cùng cô ấy nói chuyện được hơn chục phút, nhận tấm thiệp cưới chẳng rõ trong lòng có tư vị gì, tôi chỉ cười, hứa chắc chắn sẽ đến. Thật ra tôi tiếp nhận chuyện này khá tốt, nó không quá đau lòng như trong tưởng tượng trước kia của tôi. Có những thứ mặc định không phù hợp với bản thân, sao cứ phải giữ lấy làm mất đi giá trị tồn tại của nó. chúng tôi chia tay cùng một lý do với tất cả những mối tình khác – cô ấy không cảm nhận được sự quan tâm từ tôi. Không phải tôi không yêu cô ấy, chỉ là yêu chẳng đủ sâu, tình chẳng đủ đậm thành thử ra mối tình nào cũng chóng vánh qua đi.



“ Cảnh… chàng vẫn thế…” lại là cô gái đó, giọng nói u uất ấy toát lên sự đau khổ tột cùng.

“ cô là ai?”

“ ta là Hinh… là Hinh của chàng. Tại sao chàng lại quên ta… tại sao mãi chẳng nhớ được ta?” trông thấy nơi khóe mắt tang thương kia lấp lánh hơi sương lại khiến tôi đau lòng thương tiếc.

“Thiên Hinh…” cái tên này hiện lên trong đầu tôi một cách vô thức, khi thốt ra cũng là lúc bừng tỉnh giấc.

Như thường lệ mọi thứ đều dần dần bị quên đi, chỉ còn ánh mắt ấy là in đậm trong tâm trí tôi. Rốt cuộc chuyện này là thế nào, tôi ngao ngán nhìn trần nhà thật lâu rồi chìm vào giấc ngủ.



Chuyến công tác của tôi rốt cuộc cũng đến ngày bay, tôi thì chẳng mấy hứng thú nhưng cô đồng nghiệp của tôi xem ra là lần đầu đi Bắc. Cô ấy còn nhiệt tình đến nổi lên google tra cách ứng sử với người miền Bắc ngay sau khi xuống sân bay. Hết nhìn đông rồi nhìn tây, đôi khi tôi rất muốn nói với cô ấy: “ những người mà em nhìn đều là người Việt mình cả.” Nhưng lại ngại làm mất hứng nên đành để kệ cô ấy.