Hoàng Thành Có Bảo Châu

Chương 122




Từ phi bị phế, thậm chí bị xóa khỏi gia phả hoàng gia, đến ngày hạ táng cũng chỉ có vài quan viên Lễ bộ cấp thấp phụ trách tang sự cho bà.

Thực ra, nếu không phải Hoàng thượng không hề lộ vẻ ghét bỏ Hoài Vương thì có lẽ Từ phi cũng chẳng có tư cách để hạ táng nhập vào lăng mộ dành cho phi tần.

Hoài Vương hiểu rõ, về lý thì hắn không nên đi đưa tang mẫu thân.

Nhưng đêm trước ngày hạ táng, hắn lại nhớ đến thời gian bị nhốt ở tiềm để, mẫu phi vừa mắng hắn chẳng những háu ăn mà còn ngốc nghếch, vừa nhường đồ ăn trong chén của bà cho hắn.

Sáng hôm sau, hắn thay sang bộ đồ tang trắng, tháo hết kim quan rồi thay thành vải bố ráp. Hoài Vương phi chứng kiến hết thảy, nhưng nàng không ngăn hắn lại.

Cửu Châu đứng trên lầu, trông thấy Hoài Vương vịn quan tài của Từ phi đi ra từ cửa sau.

Sư phụ từng nói với nàng, sau khi đến kinh thành, nếu có chuyện gì mà mình không nhìn thấu thì hãy xem kết quả cuối cùng có lợi cho người nào.

Nàng cho rằng Từ phi nhẫn tâm, vô tình với Hoài Vương, nhưng khi bà ra đi, mọi người đều trút hết mọi chỉ trích lên đầu bà, thông cảm cho Hoài Vương. Chẳng còn ai bàn tán về thân thế của Hoài Vương nữa, cũng không có ai đẩy Hoài Vương ra gánh vác tất cả tội lỗi của Từ phi.

Sự độc ác của bà đã chứng minh Hoài Vương vô tội.

Cửu Châu lại đưa mắt nhìn Hoài Vương trong đội ngũ đưa tang, vào lúc này, nàng thật lòng mong rằng, trước khi lâm chung, Từ phi thật sự mang theo tình yêu và ý tốt dành cho Hoài Vương.

Chân tướng thế nào, e là chỉ có mình Từ phi biết.

Còn nàng chỉ là một người qua đường.

“Tiểu Trư.” Thần Vương bước lên đi tới bên cạnh Cửu Châu, “Đang nhìn đội ngũ đưa tang Từ thị sao?”

Cửu Châu gật đầu, “Đại ca đang đỡ quan tài cho mẫu thân huynh ấy.”

Thần Vương không nói gì, đưa tay bóp búi tóc trên đầu Cửu Châu.

“Điện hạ, chàng lại nghịch tóc ta rồi.” Cửu Châu nghi ngờ nhìn hắn, “Đại điển sắc phong Thái tử sắp đến, chẳng lẽ điện hạ chàng… hồi hộp ư?”

“Nói đùa, ta sao có thể hồi hộp được.” Thần Vương chối bay chối biến, “Điện hạ nhà nàng lớn lên ở kinh thành từ nhỏ, có cái gì chưa thấy đâu, sao lại vì đại điển sắc phong Thái tử mà hồi hộp được chứ?”

“Được rồi.” Cửu Châu đưa tay gỡ cây trâm trên búi tóc xuống, vùi đầu vào lòng Thần Vương, “Cho chàng bóp đó, cứ bóp thoải mái đi.”

“Ta may mắn hơn phụ hoàng rất nhiều.” Thần Vương ấn nàng vào lòng mình, “Thuở thiếu thời đã được gặp nàng.”

“Điện hạ nói sai rồi.” Cửu Châu duỗi ngón tay trắng nõn lắc lắc trước mặt Thần Vương, sửa lại lời hắn, “Người may mắn là ta mới đúng.”

Thần Vương khẽ cười, hắn của thuở thiếu thời ngông cuồng tự đại, hành sự theo ý mình, bất chấp hậu quả.

Nhưng giờ đây, hắn lại muốn trở thành một phiên bản tốt nhất trong lòng Cửu Châu.

Bởi vì hắn không muốn thiếu nữ luôn tràn đầy sự kỳ vọng, một lòng hướng về hắn cảm thấy rằng, điện hạ vẫn luôn rực sáng trong lòng mình lại trở nên vẩn đục, hắn lại càng không muốn phá hủy sự ngây thơ trong sáng của nàng.

Có người nói, tình yêu chính là để đối phương nhìn thấy con người thật của mình.

Hắn không hiểu, sau khi thẳng thắn với đối phương, mình thì vui vẻ, thoải mái, vậy còn người luôn mang theo sự kỳ vọng ấy liệu có thất vọng, có đau khổ hay không?

Vì sao tình yêu lại không thể khiến mình cố gắng trở thành phiên bản tốt nhất trong lòng đối phương?

Tiểu Trư nhà hắn ngốc như thế, ngây thơ như thế, ánh mắt nhìn hắn lúc nào cũng lấp lánh ánh sao.

Hắn phải khốn nạn đến mức nào mới nỡ dập tắt ánh sáng trong đôi mắt ấy?

Dưới tàng cây dưới lầu, Vi Tiệp dư ngẩng đầu nhìn Vân Độ Khanh và Minh Cửu Châu đang rúc vào nhau, bước chân khựng lại.

“Nghe nói Từ thị đã thua trên tay Hoàng hậu và Thần Vương phi đúng không?” Vi Tiệp dư quay lại nhìn Tĩnh Vương phi điềm đạm dịu dàng, “Mấy ngày này con có thể về nhà ngoại kể lại chuyện này với người nhà.”

Tĩnh Vương phi trầm mặc một lúc, “Mẫu phi, chuyện giữa Đại bá và Từ phi chỉ là chút xúc động thuở thiếu thời, mấy năm qua bọn họ không còn liên lạc nữa.”

“Ta nói bọn họ liên lạc với nhau bao giờ.” Vi Tiệp dư cầm lấy cổ tay con dâu mình, “Tính con trầm tĩnh lại thích suy nghĩ nhiều, là hoàng tử phi mà thế cũng không tốt lắm.”

“Mẫu phi dạy phải.” Tĩnh Vương phi lại cúi đầu thấp hơn.

Vi Tiệp dư khá hài lòng với thái độ nghe lời của nàng ta, “Trong năm vị hoàng tử phi, chỉ có con và Hoài Vương phi hiền lành, đoan chính, mấy vị hoàng tử phi khác chẳng ra thể thống gì.”

An Vương phi lỗ mãng, Tứ hoàng tử phi chồng vừa gặp nạn đã vỗ cánh thoát thân, Thần Vương phi lại quá ngây thơ, với cái tính này mà làm Thái tử phi thì sớm muộn gì cũng có ngày hối hận.

“Con dâu hổ thẹn.”

“Không cần phải hổ thẹn.” Gương mặt nghiêm nghị của Vi Tiệp dư chợt hiện lên ý cười, “Bổn cung rất hài lòng với con.”

“Hôm nay đẹp trời, chiều nay con về thăm nhà ngoại đi.”

“Vâng.”

Tĩnh Vương phi về nhà ngoại, ngồi chờ gần một canh giờ Đỗ Thanh Kha mới trở về.

Ông ta mặc một bộ đồ màu trắng, búi tóc bằng trâm bạc, thấy nàng ta cũng chỉ dặn dò vài câu rồi ngồi một bên không nói gì.

“Lão gia, ngoại bào của ông dính bẩn rồi, mau thay ra đi.” Đỗ phu nhân thấy vết bẩn trên vạt áo của ông ta nên lên tiếng, “Để ta bảo hạ nhân mang một bộ đồ màu sáng đến…”

“Không cần.” Đỗ Thanh Kha mở mắt ra, thờ ơ đáp, “Mấy ngày này ta không thích mặc đồ sáng màu.”

“Được.” Đỗ phu nhân cười ngại ngùng, không nhắc đến chuyện thay đồ nữa.

Đỗ nhị lão gia và phu nhân ngồi bên cạnh con gái là Tĩnh Vương phi, vờ như không thấy cảnh này, hỏi thăm chuyện trong cung của con hòng xoa dịu bầu không khí lúng túng.

“Xin phụ thân và mẫu thân yên tâm, mọi chuyện ở trong cung đều tốt.” Tĩnh Vương phi nhấp một ngụm trà, “Chỉ có điều không ngờ Ngũ đệ muội trông ngây thơ lương thiện, vậy mà thủ đoạn diệt trừ đối thủ lại không hề lưu tình.”

“Sao con lại nói thế?” Đỗ phụ nhíu mày, “Thế thì con cách xa nàng ta một chút.”

“Từ phi qua đời vì bạo bệnh, tang lễ được đơn giản hóa, không những không được truy phong hào, mà ngay cả tên cũng bị xóa khỏi gia phả hoàng gia.” Tĩnh Vương phi thở dài, “Trong mắt người ngoài thì có lẽ Từ phi đã làm gì chọc giận Bệ hạ. Nhưng thực ra bà ấy là bị Minh Cửu Châu và Tô hậu bức tử.”

Đỗ Thanh Kha ngẩng đầu nhìn Tĩnh Vương phi.

Nhận ra Đại bá nghe mình nói, Tĩnh Vương phi tranh thủ rèn sắt khi còn nóng, “Không biết Tô hậu và Minh Cửu Châu dùng thủ đoạn gì để dụ Từ phi trúng kế, bọn họ thừa cơ buộc Từ phi nhận hết mọi tội lỗi, cuối cùng chỉ có thể chọn cách tự sát.”

“Tô hậu… còn dùng thủ đoạn này sao?” Đỗ Thanh Kha khẽ vuốt ve miếng ngọc dương chi treo bên hông, mỉm cười đầy khó hiểu rồi nói, “Sắc trời đã không còn sớm, cháu là Vương phi, e không thể ngủ lại ngoài cung được.”

“Không ngờ trời đã tối thế này.” Tĩnh Vương phi đứng dậy, “Đa tạ Đại bá nhắc nhở, con nên hồi cung rồi.”

“Mời.” Đỗ Thanh Kha tiễn Tĩnh Vương phi lên xe ngựa, vừa quay đi đã gỡ cây trâm bạc trên tóc xuống, mặt không biến sắc ném vào gốc cây.

“Lão gia.” Đỗ phu nhân nhặt cây trâm lên, “Ông mệt cả ngày rồi, mau về phòng nghỉ ngơi đi.”

Đỗ Thanh Kha nhìn lòng bàn tay bà, hàng mày cau lại nhưng ông ta không nói gì, xoay người quay về viện.

“Ngũ hoàng tử phi thủ đoạn như thế, có lẽ sư phụ của nàng ta lai lịch cũng bất phàm.”

Ông ta bảo mưu sĩ, “Đi thăm dò lai lịch hai vị sư phụ của Ngũ hoàng tử phi.”

Chỉ cần người đó xuất hiện trên thế gian thì nhất định sẽ để lại dấu vết, trừ phi là từ trên trời giáng xuống.



“Điện hạ, mời điện hạ rời giường thay quần áo.”

Trời tờ mờ sáng, Thần Vương đã bị cung nhân đánh thức, hắn nhìn Cửu Châu đang ôm chăn ngủ ngon lành, bèn đưa tay bóp mũi nàng.

“Điện hạ.” Cửu Châu mơ mơ màng màng ngồi dậy, nhìn ra bên ngoài cửa sổ, “Trời vẫn chưa sáng mà, chàng cho ta ngủ thêm lát đi.” Dứt lời, nàng ôm chăn ngã xuống giường.

“Ây!” Thần Vương ôm eo nàng, “Hôm nay là đại điển sắc phong Thái tử, nàng phải đi cùng ta.”

“Chàng gạt ta.” Cửu Châu cố trợn to đôi mắt đang lim dim buồn ngủ, “Ta đã xem quá trình đại điển do Lễ bộ sắp xếp rồi, sắc phong Thái tử không cần phải có Vương phi đi theo.”

“Đó là các Thái tử đời trước, còn ta thì khác.” Thần Vương xoay người thơm lên má nàng một cái, “Trở thành thái tử mang theo trách nhiệm trọng đại, ý nghĩa rất to lớn. Nếu không có nàng bên cạnh thì trong lòng ta luôn cảm thấy trống vắng.”

Vì nàng, ta đã trở thành một phiên bản tốt hơn.

Thế nên ta cũng mong rằng, vào thời khắc quan trọng nhất của mình sẽ có nàng làm bạn.

“Được.” Cửu Châu ném chăn sang một bên, nhảy xuống giường túm lấy tay Thần Vương, “Ta đi cùng chàng.”

Dương Nhất Đa hầu hạ hai người muốn lên tiếng nói rằng, chuyện này không hợp quy củ đâu ạ.

Nhưng thấy điện hạ và hoàng tử phi chụm đầu lại cùng mang giày vào, hắn ta lại nuốt lại những lời muốn nói vào trong.

Kiệu long phượng nghênh đón thái tử đã dừng bên ngoài Kỳ Lân cung, dưới ánh mắt đầy kinh ngạc của quan lễ, Thần Vương nắm tay Cửu Châu ngồi vào long liễn.

Đối mặt với những ánh mắt khác nhau của quan lễ, Thần Vương tỏ ra vô cùng điềm nhiên.

Trên kiệu vừa có rồng vừa có phượng, Thái tử và Thái tử phi cùng ngồi thì có vấn đề gì?

Quan viên lễ nghi chỉ hơi ngạc nhiên lúc ban đầu, sau đó đành tiếp nhận hành động của Thần Vương.

Khi xưa đón dâu, Thần Vương điện hạ mới khiến bọn họ bất ngờ, bây giờ chỉ dẫn theo Thái tử phi tương lai ngồi kiệu long phượng thì có là gì?

Cái gọi là điểm mấu chốt chính là dùng để đánh vỡ.

Kiệu long phượng dừng lại trước Chính Dương điện, Thần Vương phải thay Vương bào sang long bào của thái tử.

“Tiểu Trư.” Khoác long bào của thái tử lên người, Thần Vương vẫy tay cho quan lễ thắt ngọc bội tứ trảo long lui xuống, ngoắc Cửu Châu, “Nàng thắt cho ta được không.”

“Được chứ.”Cửu Châu đi đến bên cạnh hắn, định bắt chước lễ quan ngồi xổm xuống thắt ngọc bội cho hắn nhưng lại bị hắn đưa tay giữ lại.

“Đừng ngồi xổm, nàng cứ đứng thế này thắt đi.” Hắn khom người xuống, tư thế này trông Cửu Châu cao hơn hắn, “Chúng ta là vợ chồng mà.”

“Nhanh lên nào.” Hắn nhân cơ hội véo mặt Cửu Châu một cái, “Kim quan trên đầu ta rất nặng, khom người mãi cũng mệt lắm.”

Cửu Châu khẽ cười, nghiêm túc thắt ngọc bội cho hắn.

Tầm mắt hai người ngang nhau, Thần Vương đứng thẳng người dậy, quay đi lấy một cây trâm phượng chín đuôi từ trong hộp ra, sau đó tự tay cài lên búi tóc Cửu Châu.

“Có nặng không?” Hắn hỏi.

“Nặng.” Cửu Châu gật đầu, cánh phượng theo đó nhẹ nhàng tung bay.

“Nặng là được rồi.” Thần Vương nắm chặt tay Cửu Châu, khẽ thì thầm bên tai nàng, “Mũ phượng của Thái tử phi còn nặng hơn cái này, vì bảo vệ đầu nàng mà ta đã cố ý đổi mũ phượng thành trâm phượng chín đuôi đấy.”

Cửu Châu cười tít mắt, nàng nhón chân giúp Thần Vương đỡ kim quan, “Điện hạ hôm nay cũng rất tuấn tú.”

“Đi thôi.”

“Đi đâu cơ?”

“Đến Chính Dương điện.”

Quan lễ mở cửa giúp hai người, nhìn bọn họ tay trong tay bước về phía chính điện.

“Đại nhân, chuyện này không hợp quy tắc, có nên…”

“Suỵt.” Một vị quan lễ khác khẽ nói, “Thái tử đã mang cả trâm phượng chín đuôi dành riêng cho Thái tử phi đến, chứng minh Bệ hạ và hoàng hậu nương nương cũng đã biết chuyện này.”

Bệ hạ và hoàng hậu còn chẳng có ý kiến, bọn họ dám ý kiến ư?

Bọn họ là người của Lễ bộ, Thái tử phi là con gái của Lễ bộ Thị lang, đều người nhà thì không nên làm khó nhau, huống chi Hoàng thượng, Hoàng hậu và Thái tử đều đồng ý.

Cửa chính điện của điện Chính Dương được mở ra, văn võ bá quan xếp hàng chỉnh tề hai bên, Đế hậu ngồi ở vị trị cao nhất.

“Cung thỉnh Thái tử điện hạ, Thái tử phi vào điện.”

Văn võ bá quan nghiêng người chắp tay hướng về phía cửa hành lễ.

Vân Độ Khanh mặc long bào long tứ trảo dành cho Thái tử, dẫn Minh Cửu Châu mặc phượng bào của Thái tử phi cùng nhau bước vào điện.

Không phải tai của bọn họ có vấn đề, mà Thái tử thật sự đã đưa Thái tử phi cùng đến đại điển sắc phong Thái tử.

Đây là trường hợp đầu tiên của Đại Thành đấy!

***