Hoàng Thành Có Bảo Châu

Chương 115




Dù Thần Vương cố gắng khuyên can nhưng vẫn không ngăn được Cửu Châu. Nàng kéo Thần Vương vẫn đang khuyên nhủ mình đi tới chỗ Vân Diên Trạch đang nằm bẹp dưới đất, tung thêm một cú đạp nữa.

Ngay sau đó, bọn họ nghe thấy tiếng rên thảm thiết của Vân Diên Trạch, hắn ta lăn lộn vài vòng, liên tục kêu rên.

Cái gọi là phong độ như mây, dáng vẻ ưu nhã đều biến thành hư không.

“Ngươi bị người ta nói xấu, điện hạ không những nói giúp mà còn hạ lệnh không cho người ta truyền ra ngoài. Còn ngươi thì sao, đường đường là một Hoàng tử kiêu ngạo, là huyết mạch của hoàng gia, vậy mà lại dụ dỗ cung nữ để nàng ta giúp ngươi ám sát điện hạ nhà ta?!” Lửa giận trong lòng Cửu Châu cuối cùng cũng bùng lên, “Ta nói cho ngươi biết Vân Diên Trạch, hôm nay ngươi may lắm nên điện hạ nhà ta mới không sao, nếu chàng ấy xảy ra chuyện, ta nhất định sẽ giết chết ngươi.”

“Khụ.” Long Phong đế phản ứng lại, quay sang liếc Lưu Trung Bảo đang còn ngây như phỗng, Lưu Trung Bảo lập tức lấy lại tinh thần, vội vàng cho cung nhân lui xuống hết, đây không phải là những lời mà bọn họ nên nghe.

Vân Diên Trạch ngã sõng soài miệng mồm đầy máu, nghe Cửu Châu giận dữ mắng, hắn ta gắng gượng ngồi dậy, “Thần Vương phi quả là mạnh mẽ quyết đoán. Hôm nay ngươi vì Vân Độ Khanh mà tức giận như thế, ngày sau nếu hắn thay lòng đổi dạ có khi ngươi lại hối hận vì hôm nay đã giúp hắn đấy.”

“Hừ!” Nghe thấy lời này, Thần Vương cũng muốn chạy lên đạp hắn ta một đạp.

“Chân điện hạ quý giá, cứ để ta.” Cửu Châu đẩy Thần Vương ra, đá một cái vào ngực Vân Diên Trạch, hắn ta lại ngã xuống đất, phun một búng máu.

Lưu Trung Bảo rụt cổ, cú đá này… e là nội thương mất thôi.

Thần Vương phi bình thường là một cô nhóc dịu dàng, hôm nay có thể làm đến mức này đủ biết nàng đã giận đến mức nào.

“Dù điện hạ nhà ta có thay lòng, ta cũng sẽ không hối hận vì những chuyện đã làm hôm nay.” Bình thường Cửu Châu vẫn hay cười, nhưng giờ đây trên mặt nàng chẳng còn ý cười nào, ánh mắt lạnh đến buốt giá. Long Phong đế nhìn cô con dâu trước mắt, chợt nhớ đến ba huynh đệ Minh gia năm xưa.

Năm đó bọn họ cũng đứng trên triều giận dữ mắng nịnh thần như thế, ánh mắt đầy kiên định, sống lưng thẳng như tùng.

“Ta sẽ không như thế.” Thần Vương đi tới khẽ rủ rỉ bên tai Cửu Châu, “Nếu ta thay lòng đổi dạ thì nàng cứ đạp ta.”

Lưu Trung Bảo nhìn tình cảnh thê thảm của Tứ hoàng tử, lẳng lặng quay mặt đi, lời thề này của Ngũ điện hạ quả là thâm độc.

“Cửu Châu à.” Long Phong đế lo cứ để con dâu tiếp tục ra tay e là phải gánh thêm cái tội sát hại hoàng tử, đành phải lên tiếng, “Con ngồi xuống uống miếng trà đi đã.”

“Tạ ơn phụ hoàng, nhưng con không mệt.” Cửu Châu mỉm cười với Long Phong đế, “Nếu phụ hoàng còn muốn dạy dỗ con trai, con đây bằng lòng giúp người phân ưu.”

“Trẫm rất cảm động trước tấm lòng hiếu thảo của con.” Long Phong đế gượng cười, “Tứ ca con da dày thịt béo, ta sợ làm chân con bị thương thôi.”

“Đa tạ phụ hoàng đã nhắc nhở, đúng là con thấy có hơi đau chân thật.” Cửu Châu gật đầu, “Nãy giờ chỉ lo phân ưu thay phụ hoàng, quả thật con không để ý chuyện này.”

“Nào nào nào, nàng ngồi xuống đi, để ta xoa bóp cho nàng.” Thần Vương đỡ Cửu Châu ngồi xuống ghế, thì thầm bên tai nàng, “Nàng đừng vội, xem phụ hoàng xử sao đã.”

“Hừ.” Cửu Châu hớp một ngụm trà, “Không đánh hắn thì ta không thể xả được cơn giận trong lòng.”

Ngay cả anh em ruột mà hắn ta cũng dám giết, đúng là súc sinh!

“Vân Diên Trạch, ngươi đã biết sai chưa?” Long Phong đế nhìn đứa con thứ tư chật vật nằm co ro dưới đất, ánh mắt sẫm lại.

“Là hoàng tử, muốn giành lấy hoàng vị thì sai chỗ nào?” Vân Diên Trạch loạng choạng đứng dậy, miệng mồm hắn toàn là máu, tóc dài tán loạn tựa như lệ quỷ, “Chẳng phải phụ hoàng cũng giẫm lên máu tươi của các vị thúc bá mới lên được hoàng vị hay sao?”

Cảm xúc nơi đáy mắt Long Phong đế dần tan đi, cuối cùng bình tĩnh lại, ông nhìn đứa con trai trước mặt, không nói gì, cũng chẳng ngắt lời hắn ta.

“Ta lớn hơn Vân Độ Khanh, nhưng ông lại âm thầm chọn tiểu thư Tôn gia làm Vương phi của hắn, ông có nghĩ đến ta không?” Vân Diên Trạch cười khẩy, “Nếu ông không cho thì ta tự mình tranh thủ, có điều ta không đủ may mắn, không ngờ Vân Độ Khanh lại có người giúp đỡ. Nếu không có Minh Cửu Châu làm đảo lộn mọi kế hoạch của ta, thì Vân Độ Khanh đã chết từ lúc ở trại ngựa hoàng gia rồi.”

“Rắc rắc.” Cửu Châu đặt tách trà lên bàn, tách trà nát vụn.

Nàng xắn tay áo, mặt không chút cảm xúc đứng dậy.

“Tiểu Trư…”

“Đừng ai cản ta.” Cửu Châu đi tới trước mặt Vân Diên Trạch, đấm vào mặt hắn ta một cái, Vân Diên Trạch hét lên rồi gục ngã.

Nàng mím chặt môi, kéo vạt áo Vân Diên Trạch, rồi lại đấm tới tấp lên mặt hắn ta. Vân Diên Trạch cao to ở trong tay nàng tựa như con gà đã xụi lơ không thể cục cựa được nữa.

“Tiểu Trư, Tiểu Trư, Minh Tiểu Trư.” Thần Vương chạy vọt đến bên cạnh Cửu Châu, dùng hết sức bình sinh gỡ tay nàng khỏi vạt áo Vân Diên Trạch, rồi ôm nàng vào lòng, vuốt ve sau lưng nàng, “Ta vẫn còn khỏe cùi cụi ở đây, nàng đừng giận, đừng giận mà. Đừng sợ nhé, ngoan nào.”

Được Thần Vương an ủi, Cửu Châu cũng dần bình tĩnh trở lại, nàng ôm lấy eo hắn, giọng run rẩy, “Điện hạ…”

“Còn đứng ngơ ra đó làm gì?” Long Phong đế trừng Lưu Trung Bảo, “Không mau lấy nước cho Thần Vương phi rửa tay?”

“Vâng… vâng!” Lưu Trung Bảo hồi hồi, sau khi bước ra khỏi điện, đầu óc ông cũng dần tỉnh táo trở lại nhờ cơn gió đêm.

Bao năm lưu lạc dân gian, không biết Thần Vương phi đã học cái gì mà hoàn toàn khác hẳn đám người Minh gia yếu đuối kia thế.

Không đúng, lão đại Minh gia Minh Kính Hải từng rút kiếm chém tặc, trừng trị kẻ ác mà.

Tổ tiên Minh gia từng có một vị tướng quân. Trước đây bọn họ chỉ nghĩ Minh gia khoác loác vẽ ra gia phả, bây giờ xem ra chuyện này là thật rồi.

Long Phong đế nhìn đứa con trai lăn lộn dưới đất, lại nhìn con trai và con dâu đang ôm nhau bên cạnh, ông thở dài, “Lúc các con ra đời, tình cảm ta dành cho các con đều như nhau cả.”

Vân Diên Trạch gắng gượng mở hé mắt, hắn ta nhìn Vân Độ Khanh và Minh Cửu Châu đang ôm nhau, bật cười.

Thật là buồn cười, như nhau ư?

Thần Vương ấn đầu Cửu Châu vào lòng mình, không để nàng nhìn thấy nét mặt hiện giờ của Vân Diên Trạch.

“Ngũ đệ, ngươi thắng rồi.” Vân Diên Trạch run rẩy mở miệng, “Nhưng không phải ngươi thắng ta, mà ngươi có một mẫu thân được sủng ái, có một Vương phi giúp ngươi làm rối kế hoạch.”

“Ngươi đang ghen tỵ với ta sao?” Thần Vương nhướng mày cười, không ai biết làm thế nào để khiến các ca ca tức tối hơn hắn. “Nhưng cả đời này của ngươi, dù căm hận hay ghen tỵ cũng chẳng thể nào có được những thứ này, có tức không chứ?”

Vân Diên Trạch căm hận nhìn hắn chằm chằm, lại phun ra một búng máu.

“Tứ hoàng tử Vân Diên Trạch phạm tội mưu sát huynh đệ, bất hiếu bất nghĩa, trẫm vô cùng thất vọng và đsu lòng. Kể từ hôm nay, phế đi thân phận hậu nhân Vân gia, biếm thành thứ dân, nhốt vào thiên lao cả đời.”

“Phụ hoàng.” Cửu Châu vẫn nhớ đến Tôn Thái Dao đang nằm ở Minh Nguyệt cung, nàng buông tay khỏi eo Thần Vương, đi tới quỳ xuống, “Phụ hoàng, Tứ hoàng tử phi hoàn toàn không biết những việc Tứ ca làm. Xin phụ hoàng nể tình đời đời Tôn gia là trung lương, tạo phúc cho bách tính, xin phụ hoàng tha tội cho Tôn cô nương.”

“Là trẫm không biết dạy con, hổ thẹn với Tôn gia. Nay chuẩn cho Tôn thị và Vân Diên Trạch hòa ly, bang tước Hương quân, tặng trăm lượng hoàng kim, về sau cưới gã tự do.” Long Phong đế quả là một vị đế quân nhân từ, nghe Cửu Châu nói thế, không chút do dự hạ thêm một ý chỉ.

“Tạ ơn phụ hoàng, phụ hoàng vạn tuế.” Cửu Châu áp hai tay xuống hành đại lễ với Long Phong đế.

“Không bằng phụ hoàng giết ta đi, cần gì phải giả mù sa mưa giữ lại tính mạng của ta làm gì?” Vân Diên Trạch biết thiên lao của Tông nhân phủ, nơi đó toàn giam hoàng thân phạm trọng tội.

Cả đời không được thấy ánh sáng, thế thì khác gì chết?

“Tuy ngươi bất hiếu, nhưng trẫm không thể không nhân từ.” Long Phong đế bước xuống bậc thang, chầm chậm bước đến bên cạnh Vân Diên Trạch, “Lão Tứ, ngươi còn nhớ ta đã từng dạy ngươi câu gì vào năm ngươi tám tuổi không?”

Trong trí nhớ tám tuổi của Vân Diên Trạch, tất cả đều là những lời chế giễu cảu đám thị vệ canh giữ Vương phủ, và cả rừng cỏ dại mọc luông tuồng trong viện.

“Gặp việc tốt thì phải noi theo, thấy cái xấu thì phải sửa đổi.” Long Phong đế thở dài, “Nhưng ngay cả sai ở đâu mà ngươi còn không biết thì làm sao mà sửa đây?”

“Trong mắt phụ hoàng, hiển nhiên là ta luôn sai rồi.” Vân Diên Trạch bật cười ha ha, cười đến chảy cả nước mắt, “Chẳng phải muốn áp giải ta đến Tông nhân phủ sao, nói nhiều thế làm gì.”

Long Phong đế nhắm mắt lại, “Người đâu, giải Tứ hoàng tử vào thiên lao Tông nhân phủ.”

Tông nhân phủ quản chuyện của hoàng gia, tiếng tăm lừng lẫy,nhưng thiên lao Tông nhân phủ tối tăm không có ánh mặt trời, cô tịch vô biên.

Người bị giam vào đây sẽ không bị dùng hình, cũng không bị bỏ đói. Nhưng không có ai nói chuyện với bọn họ, cũng chẳng có ai đi thăm bọn họ.

Bọn họ là những hoàng tộc bị lãng quên, ngày ngày thương nhớ tháng ngày vinh hoa phú quý của mình cho đến khi chết đi.

“Tứ hoàng tử điện hạ.” Cách một cách cửa nhà lao, Lưu Trung Bảo xoay người hành lễ, “Đây là lần cuối cùng lão nô gọi ngươi như thế.”

Ông ta nhìn Vân Diên Trạch nằm trên giường, không biết đã hôn mê hay là vì không muốn đếm xỉa đến mình, cười tủm tỉm, “Không phải Bệ hạ không quan tâm đến hôn nhân đại sự của ngươi. Từ nhỏ ngươi đã cẩn trọng, mẫn cảm lại đa nghi, Bệ hạ vốn muốn tìm cho ngươi một vương phi có tính cách lạc quan, vui vẻ. Nếu như lúc trước Tôn cô nương và Thần Vương điện hạ đính hôn, có lẽ đối tượng đính hôn của ngươi chính là Minh cô nương.”

Vân Diên Trạch nằm bất động bỗng mở choàng mắt.

“Nhưng năm xưa mẫu phi của ngươi lại bắt tay với người nhà ngoại phái người sát hại Minh cô nương. Nếu để nàng biết chân tướng, có lẽ hôn nhân của hai người cũng không có kết cục tốt đẹp.” Lưu Trung Bảo như ngại lời này không đủ sức công kích Vân Diên Trạch, nói tiếp, “Có lẽ đều là do ông trời sắp đặt.”

Cô nương bị sát hại năm xưa là Minh Cửu Châu?

Khó trách Minh gia lại chèn ép Trịnh gia đến mức đó, đêm tiệc giao thừa cũng không thèm nể mặt hắn.

Hắn ta và Minh Cửu Châu ư?

Vân Diên Trạch cảm thấy hôm nay mình đã phải nghe thấy biết bao truyện cười, hắn ta cố gắng ngồi dậy, khàn giọng rống lên, “Ngươi lừa ta.”

“Điện hạ, những lời lão nô nói đều là thật cả.” Lưu Trung Bảo cười, “Ngươi đã lâm vào tình trạng này, lão nô cần gì phải lừa ngươi?”

Vân Diên Trạch thì thào, “Không thể nào, không thể nào…”

Nếu Minh Cửu Châu và hắn ta đính hôn, nàng sẽ không đến trại ngựa hoàng gia với Vân Độ Khanh, mọi chuyện phía sau cũng sẽ không xảy ra.

Vân Độ Khanh sẽ chết ở trại ngựa hoàng gia.

Lưu Trung Bảo hành đại lễ, “Khâm thiên giám nói, mười lăm tháng sau là ngày tốt để sắc phong Thái tử, đến lúc đó khắp chốn vui mừng, điện hạ cứ từ từ thưởng thức bữa ăn được Tông Nhân phủ cấp thêm. Lão nô xin bái biệt. Xin điện hạ hãy tự giải quyết cho tốt, bảo trọng thân thể.”

Ông ta phẩy phất trần, xoay người rời đi.

Sau lưng truyền đến tiếng rống đầy giận dữ và không cam lòng của Vân Diên Trạch, Lưu Trung Bảo cười khẩy.

Rất lâu về trước, ông vẫn còn nhớ đến dáng vẻ Trịnh trắc phi cao cao tại thượng mắng ông ta là cẩu nô, lại còn đạp ông một cái.

Loại tiện nô như ông hiểu rõ nhất nên nói gì mới khiến các chủ tử sa cơ thất thế hối hận xanh ruột, có chết cũng không thể nhắm mắt xuôi tai.

“Lưu công công, bên phía hoàng thượng có nhắn gửi gì không?” Hộ vệ Tông nhân phủ bu lại lấy lòng.

Lưu Trung Bảo biết rõ, đám người này đang thăm dò ông ta xem Tứ hoàng tử có khả năng phục vị hay không.

“Thánh thượng có chỉ, biếm Tứ hoàng tử thành thứ dân, xóa tên khỏi gia phả, cả đời không được rời khỏi thiên lao Tông nhân phủ.”

“Tại hạ đã hiểu, đa tạ công công đã báo.”

Nếu đã thế thì không cần phải đối xử đặc biệt.

***