Hoàng Thành Có Bảo Châu

Chương 109




“Điện hạ.” Cửu Châu thấy điện hạ vừa về đã nghiêm mặt kéo nàng ngồi xuống bàn, nàng dè dặt hỏi, “Có chuyện gì không vui sao?”

“Có chút chuyện.” Thần Vương thở dài, “Nếu có người giả mạo ta nói hắn là ân nhân của nàng, nàng sẽ xử lý thế nào?”

“Đương nhiên là ta không tin rồi.” Cửu Châu trả lời ngay không cần suy nghĩ, “Mẫu hậu xinh đẹp như thế, chỉ cần gặp bà một lần rồi thì cả đời cũng sẽ không quên được vẻ đẹp ấy.”

“Năm đó ta cũng khôi ngô lắm mà, sao lần đầu gặp lại nhau muội không nhận ra ta?” Giọng Thần Vương đầy chua chát.

“Thiếu niên qua mười tám thay đổi dữ lắm.” Cửu Châu chột dạ dời mắt, không dám đối mặt với hắn, “Người trưởng thành với con nít khác nhau mà, nhưng quả thật lúc ấy ta trông chàng có hơi quen mắt.”

“Hơi là bao nhiêu?” Thần Vương nhíu mày, chỉ tay vào mặt mình.

Cửu Châu cười tít mắt hôn lên chỗ hắn chỉ,”Nhiều thế này này.”

Thần Vương nhìn nàng ra dấu, thôi được, nhiều hơn số tiền mai táng Thường thắng tướng quân của hắn lúc trước rồi.

“Nếu không có mẫu phi mà chỉ có ta thì sao? Nếu có người giả mạo ta, nàng sẽ làm thế nào?”

“Ta không tin đâu.” Cửu Châu nghiêm túc lắc đầu, “Người khác không thể nào biết ta được cứu lên thế nào, chỉ cần một câu nói hoặc một hành động thôi cũng có thể bị vạch trần. Nếu có tên ngốc nào giả mạo…”

“Sao?”

“Ta sẽ tiễn hắn về trời.”

“Vậy thì đúng là không khéo rồi, dạo này vừa hay có người đang giả mạo nàng đấy.”

“Ơ?” Cửu Châu trừng mắt, “Thế nên sáng nay chàng ra ngoài từ sớm là vì chuyện này sao?”

“Kể ra thì Hộ Long vệ còn tra được một chuyện khá thú vị.” Thần Vương nói tiếp, “Người giả mạo nàng cũng họ Minh, là người của Minh gia ở Lăng Châu. Mười một năm về trước cô ta còn từng đến nhà nàng ở một thời gian.”

Sắc mặt Cửu Châu vô cùng phức tạp, “Hóa ra là nàng ta…”

“Nhạc phụ và nhạc mẫu đã kể chuyện này với nàng rồi?” Thần Vương thấy vẻ mặt nàng khang khác, nghĩ nàng không vui nên vội an ủi, “Nhạc phụ và nhạc mẫu chỉ thu nhận nàng ta, trong lòng họ nàng vẫn là cô con gái họ yêu thương nhất.”

“Vâng.” Cửu Châu gật đầu, “Vài ngày nữa ta sẽ về nhà nói chuyện này cho mẫu thân biết.”

Nếu không xem nàng như châu báu, yêu nàng như mạng thì làm sao mẫu thân có thể phát hiện cô nàng kia là giả chỉ bằng trực giác của bản thân?

Cô ả kia giả mạo nàng hai lần liên tiếp, chẳng lẽ nàng ta không có cuộc đời của chính bản thân mình hay sao?

***

Minh Kế Tự và Minh Trân Ngọc cực kỳ bối rối, ân công thất thế, lại sợ Minh gia trả thù, thế nên mấy ngày sau đó bọn họ đều trốn trong căn nhà thuê kia không dám ló mặt ra ngoài.

Trốn được vài ngày, không thấy Minh gia quyền thế ngập trời tìm đến, bọn họ mới dần bình tĩnh lại, sau đó mới dám đi ra ngoài.

Sau khi nghe ngóng một vòng, hễ vừa nhắc đến con gái Minh gia là mấy lão bách tính khắp đầu đường cuối ngõ đều có thể thao thao bất tuyệt.

“Con gái Minh đại nhân ấy à, ta biết chứ, đó là tiểu thư xinh xắn của Vương gia bá đạo đấy.”

“À, chẳng phải là bảo bối trong tim của Vương gia bá đạo ư?”

“Mấy người nói sai rồi, đó rõ ràng là tiên nữ hạ phàm, là mối lương duyên ba kiếp với tiên quân đấy.”

Minh Trân Ngọc nghe mà ù ù cạc cạc, có phải đầu óc mấy người trong kinh thành đều bất thường thế không?

“Cô nương à, nếu cô có hứng thú thì có thể vào trà lâu ngồi nghe một lát, ở đó mới gọi là đặc sắc.”

Tuy thấy đầu óc của đám người này không được tốt cho lắm, nhưng Minh Trân Ngọc vẫn đến trà lâu mà bọn họ giới thiệu.

Chỗ này trà hay bánh gì cũng đắt, bộ làm bằng vàng sao? Nàng ta nhìn nhóm thiên kim toàn thân lụa là gấm vóc, ghìm lại cơn ghen tỵ trong lòng gọi phần trà và điểm tâm rẻ nhất.

Mấy năm qua cuộc sống trong nhà càng lúc càng khó khăn, nghe nói trước đây năm nào ba huynh đệ Minh gia cũng cho người mang tiền về tộc chính, cổ vũ con trẻ trong dòng họ chăm chỉ đọc sách. Sau này khi ba người họ tách ra tự lập môn hộ, họ lấy lại hết tất cả ruộng đất điền sản mà mình từng mua cho dòng họ, rồi chia cho huyện nha và bách tính nghèo khổ ở quê.

Cũng chính vì thế mà không một ai dám buông lời dèm pha sau lưng ba huynh đệ nhà họ, trái lại còn có rất nhiều người khen họ nhân hậu, cao thượng.

Mười năm qua, trong gia tộc chỉ có mỗi một mình ca ca nàng ta đỗ tú tài, đám con cháu còn lại chẳng có thành tích gì, Minh gia một thời hiển hách ở Lăng Châu dần dần tụt dốc.

Nhóm trưởng lão trong tộc không phải không có ý muốn làm hòa với ba huynh đệ Minh gia, nhưng bọn họ đã quyết tâm, không lui tới với tộc chính nữa.

Sau khi nghe một đống chuyện về vương gia bá đạo và tiểu thư xinh đẹp ở trà lâu, Minh Trân Ngọ đầu váng mắt hoa cả lên, bây giờ không còn thịnh hành tình duyên ba kiếp mà đổi thành tình duyên trăm kiếp rồi sao?

Hiện tượng ganh đua ngày một nghiêm trọng, ngay cả tình tiết của truyện cũng không ngoại lệ.

Không ngờ Minh gia không những tìm lại được con gái, mà còn gả con gái cho Thần Vương được sủng ái nhất. Nếu năm xưa nàng ta không bị Thẩm Doanh vạch trần thân phận, vị trí Vương phi kia chẳng phải đã thuộc về nàng ta sao?

Nhưng xưa nay Hoàng gia lắm quy củ, cớ gì lại để một Vương gia cao quý cưới một cô gái lưu lạc dân gian mười mấy năm không rõ quá khứ chứ?

Có phải Minh gia đã giấu giếm chuyện gì hay không?

Sau khi đi nghe ngóng một vòng, nàng ta đã tường tận. Mọi chuyện đúng như những gì nàng ta đoán, Minh gia tuyên bố với người ngoài rằng Minh Cửu Châu yếu ớt nên đã được gửi nuôi ở đạo quán từ nhỏ, chờ qua năm tuổi mới đón nàng về.

Nghĩ đến đây, Minh Trân Ngọc cười khẩy, lưu lạc bên ngoài mười mấy năm, ai biết trước khi vào kinh Minh Cửu Châu đã từng tiếp xúc với hạng hạ lưu nào?

Ắt hẳn Minh gia rất sợ chuyện này bị bại lộ.

Tội khi quân là tội chém đầu cả nhà.

***

Minh gia.

Thẩm Doanh thấy con gái lại về, miệng thì ghét bỏ, “Mấy bữa trước mới về, sao nay lại về nữa?”

Nhưng chưa dứt câu bà đã nắm lấy tay Cửu Châu, “Trưa nay muốn ăn gì để mẹ làm cho con. Sao điện hạ không về cùng con?”

“Điện hạ bị phụ hoàng gọi sang Thái Ương cung rồi ạ.” Cửu Châu liệt kê vài món rồi kéo tay Thẩm Doanh, “Mẫu thân, trong phòng bếp lắm khói dầu, mẹ nói chuyện với con một lát đi.”

Thẩm Doanh trông vẻ mặt con gái liền đoán con gái có chuyện muốn nói với mình, bà ngồi xuống ghế, “Hôm nay phụ thân và huynh con đều đi trực cả rồi, hiếm có dịp hai mẹ con mình nói chuyện riêng.”

Hai mẹ con nói chút chuyện lặt vặt thường ngày, Cửu Châu bắt đầu nhắc đến cô nhóc giả mạo do Minh gia ở Lăng Châu đưa đến cách đây mười một năm về trước.

“Cô nhóc kia trông có nét giống phụ thân con, lúc con chào đời, trên cánh tay có một nốt ruồi, cô nhóc kia cũng có.” Nhắc tới những chuyện năm đó Minh gia ở Lăng Châu từng làm, giọng Thẩm Doanh mang theo vẻ căm ghét, “Năm ấy khi cô nhóc bước xuống xe ngựa, vừa nhìn mẹ đã cảm thấy mẹ và cô nhóc này không có duyên.”

Cửu Châu cầm tay Thẩm Doanh.

“Còn con thì khác, khi vừa gặp con, lòng mẹ đã biết đây chính là con của mẹ.” Sự căm ghét đã được sự ấm áp thay thế, “Có lẽ là ảnh hưởng bởi huyết thống, hoặc cũng có thể là do ông trời không đành lòng nhìn nhà mình hi sinh vì nước vì dân để rồi bị tu hú chiếm tổ nên mới rủ lòng thương nhắc nhở mẹ.”

Nhớ lại chuyện năm xưa, Thẩm Doanh hận Minh gia Lăng Châu vô cùng. “Lúc trước vì đảm bảo để họ đồng ý nuôi con, chúng ta đã gom hết tất cả những gì quý giá nhất cho bọn họ. Từ thời tổ phụ con còn sống, năm nào ông ấy cũng mang tiền về Lăng Châu, chúng ta cứ nghĩ bọn họ sẽ nể tình mấy năm qua mà nuôi dưỡng con thật tốt. Nhưng lại không ngờ bọn họ lại cầm tiền rồi vứt con ở nơi hoang vu hẻo lánh.”

Những năm cuối của đời Hiển Đức, thiên hạ đại loạn, một đứa trẻ chưa đầy tháng bị vứt ở nơi hoang dã làm sao còn cơ hội sống sót?

Thẩm Doanh hận Minh gia Lăng Châu đến tận xương tủy, lúc đó Bệ hạ vừa mới đăng cơ chưa được bao lâu, cần có triều thần phụ tá, nếu không, hai vợ chồng ông bà thà mặc kệ thế tục cũng sẽ quyết hủy cả gia tộc Minh gia ở Lăng Châu.

Nhưng không còn sự che chở của bọn họ, chỉ trong vài năm ngắn ngủi, Minh Gia Lăng Châu đã xuống dốc không phanh, bây giờ chẳng còn ai nhắc đến Minh Gia Lăng châu nữa.

Mỗi khi nhắc đến Minh gia, người trong thiên hạ chỉ nghĩ đến Minh gia ở kinh thành.

“Mẫu thân, con nhận được một tin, cô nương năm xưa giả mạo con đã vào kinh rồi.”

“Nàng ta còn dám đến sao?” Thẩm Doanh cười khẩy, “Nhà ta không tìm bọn họ tính sổ, bọn họ lại tự đưa đến cửa.”

“Nàng ta đến đây để gặp ân nhân của mình. Năm nàng ta tám tuổi bị rơi xuống sông Hoa Khê, sau đó được ân nhân cứu lên.”

Thẩm Doanh vừa nghe thế thì sững người, sau đó mới phản ứng lại, “Nàng ta lại còn dám giả mạo con sao?”

“Mẫu thân đừng tức giận, phụ hoàng, mẫu hậu và cả điện hạ đều biết chuyện này rồi.” Cửu Châu rót cho Thẩm Doanh một tách trà, “Con bây giờ đã là hoàng thân quốc thích. Người giả mạo hoàng thân quốc thích sẽ liên lụy đến tam tộc. Hậu nhân của Minh gia Lăng Châu không thể tham gia khoa cử trong vòng năm mươi năm tới.”

Thẩm Doanh khá bất ngờ khi nghe nàng nói thế.

Con gái bà dịu dàng hiếm khi nào tức giận, ngay cả lúc nói chuyện cũng mang theo chất giọng mềm mại của vùng Lăng Châu. Những lời thế này quả thật không giống con bé.

“Sư phụ nói, người tu đạo luôn xem trọng việc lấy ơn báo oán. Luật pháp Đại Thành lại nhân từ, nếu con dựa vào luật pháp của Đại Thành xử lý việc này chính là lấy ân báo oán.” Nụ cười Cửu Châu ngây thơ làm sao, “Không chấp hành luật pháp của Đại Thành chính là đại nghịch bất đạo, con chỉ theo phe chính nghĩa, ngài Tam Thanh ở trên trời sẽ chứng cho hành động hành thiện tích đức của con.”

Thẩm Doanh há to miệng, rồi lại lẳng lặng khép lại.

Đúng là một hành động lấy ơn báo oán, giúp đỡ chính nghĩa, hành thiện tích đức.

Không có gì sai trái cả.

“Bẩm Vương phi, phu nhân, bên ngoài có khách tới nói là cố nhân muốn ôn chuyện với phu nhân.”

Cửu Châu nhìn quản sự vừa chạy vào đưa tin, “Khách là nam hay nữ, bao nhiêu tuổi rồi?”

“Bẩm vương phi, là một cô nương áng chừng mười bảy, mười tám tuổi.” Nữ quản sự đáp, “Nàng ta không mang theo bái thiếp, lại không rõ lai lịch, lão nô thấy không gặp thì tốt hơn.”

“Cô nương mười bảy, mười tám tuổi ư?” Cửu Châu và Thẩm Doanh nhìn nhau, cùng nghĩ đến một người.

“Cho nàng ta vào đi.” Cửu Châu cười, “Ta cũng rất tò mò cô gái dám giả mạo hoàng thân quốc thích này rốt cuộc là người thế nào.”

Bước vào cổng Minh gia, Minh Trân Ngọc đảo qua cái sân xuất hiện trong trí nhớ của mình vô số lần. Gốc cổ thụ trong ký ức của nàng ta không cao lớn như mình từng nghĩ, nhưng hạ nhân vẫn lầm lì ít nói như xưa.

Khi bước vào chính viện, bước chân nàng ta hơi chần chừ.

Năm đó chính ở chỗ này, nàng ta đã nghe Thẩm Doanh chất vấn, kể từ đó không còn bước chân vào viện này nữa.

“Xin cô nương đi theo ta.” Quản sự dẫn đường gọi nàng ta.

“Xin lỗi, đã lâu rồi không đến đây nên đã quên mất đường.”

Nàng ta cứ nghĩ quản sự sẽ hỏi mình đến đây khi nào, nhưng quản sự chỉ hơi khom người rồi dẫn nàng ta đi tiếp vào trong.

Vào cửa, nhìn Thẩm Doanh đang ngồi trên ghế cao nhất, gương mặt nàng ta lộ ra ý cười, “Tiểu nữ Minh Trân Ngọc bái kiến phu nhân. Đã mười một năm trôi qua, phu nhân vẫn khỏe chứ?”

“Minh Trân Ngọc?” Thẩm Doanh nâng tách trà lên nhấp một hớp, quay sang hỏi Cửu Châu, “Nhà ta có thân thích này sao?”

Cửu Châu lắc đầu, “Con chưa từng nghe mọi người nhắc đến.”

Nụ cười trên gương mặt Minh Trân Ngọc cứng đờ, nàng ta tưởng khi nghe đến tên mình, Thẩm Doanh hẳn sẽ khiếp sợ, giận dữ, hoặc là bất an, nhưng bà lại không có phản ứng gì, thậm chí còn chẳng nhớ nàng ta là ai.

Nàng ta không tin Thẩm Doanh không nhớ tên mình.

“Phu nhân cần gì phải giả vờ, dù gì năm xưa tiểu nữ cũng từng gọi bà một tiếng mẫu thân.” Minh Trân Ngọc nhìn sang Minh Cửu Châu đang ngồi cạnh Thẩm Doanh, “Xem ra phu nhân tìm được con gái ruột nên đã quên mất đứa con gái giả là ta rồi.”

“Đã biết mình là hàng giả thì cần gì phải đến trước mặt ta để bẽ mặt?” Thẩm Doanh nói thẳng thừng không chút nể nang, lạnh mặt, “Năm đó ngươi còn nhỏ nên ta mới cho người đưa ngươi về Lăng Châu. Bây giờ ngươi đã lớn rồi, ta chỉ đành lấy chổi quét ngươi ra ngoài.”

Không ngờ Thẩm Doanh vừa mở miệng đã nói chuyện khó nghe như thế, Minh Trân Ngọc không nén được cơn tức, “Nếu ta đã dám đứng ở đây thì chẳng sợ bị trả thù.”

Cửu Châu bật cười.

Minh Trân Ngọc quay sang nhìn nàng, “Ngươi cười gì?”

“Ồ, không có gì.” Cửu Châu vô tội lắc đầu, dáng vẻ nâng tách trà cực kỳ ngây thơ, “Hai người cứ nói tiếp đi, đừng để ý đến ta.”

Lời thoại hung ác thì phải nói một mạch hết câu, nếu bị ngắt ngang nửa chừng thì khí thế cũng bị xìu xuống.

Minh Trân Ngọc bị vẻ mặt “ngươi cứ nói tiếp, ta ngồi đây hóng trò vui” của Cửu Châu làm cho thẹn quá hóa giận, nhẫn nhịn một lúc, nói ra mục đích mình đến Minh gia hôm nay, “Ta đã biết bí mật của các ngươi.”

“Bí mật gì?” Cửu Châu không nhịn được bèn hỏi, nhưng nàng không hỏi Minh Trân Ngọc mà là Thẩm Doanh.

Thẩm Doanh lắc đầu, “Mẹ không biết.”

Chẳng lẽ…

Bà cau mày, chẳng lẽ nàng ta đã biết tài năng hội họa thực sự của Kính Châu và Cửu Châu?

“Hai vợ chồng ông bà đúng là gan cùng mình, dám lừa gạt hoàng thất, mấy người không sợ bí mật này rồi sẽ có ngày bị lộ sao?” Minh Trân Ngọc thấy Thẩm Doanh cau mày, đắc ý nói, “Tội khi quân là tử tội đấy.”

Thẩm Doanh ngước mắt nhìn Minh Trân Ngọc, chỉ thổi phòng tài năng hội họa vài câu, sao lại thành tội khi quân được?

Minh gia nhà họ đâu phải dựa vào tài hội họa để chinh phục hoàng gia?

Thẩm Doanh im lặng không nói, Minh Trân Ngọc hùng hồn nói, “Thẩm Doanh, mấy năm qua vì bị các người đuổi khỏi kinh thành mà ta đã phải chịu biết bao khinh bỉ và tủi nhục, các người có nghĩ đến cuộc sống của ta sẽ ra sao không?”

“Khiến người chịu khinh bỉ tủi nhục không phải ta, mà là Minh gia Lăng Châu tham lam vô sỉ.” Thẩm Doanh cười gằn, “Vì sao ta phải bận tâm cuộc sống của một kẻ lừa gạt làm gì?”

“Ta lừa đảo, vậy các người là gì?” Minh Trân Ngọc chỉ thẳng vào Cửu Châu, “Các ngươi giấu giếm lai lịch của nàng ta, để nàng ta được gả vào hoàng thất lấy lòng hoàng thượng và hoàng hậu, hưởng thụ vinh hoa phú quý, chẳng lẽ không phải là lừa đảo ư?”

Cửu Châu cầm tách trà, tròn xoe đôi mắt, “Ồ?”

Lai lịch của nàng?

Tuy đạo quán vô danh ở một ngọn núi vô danh tại Lăng Châu quả thực có hơi nghèo nàn, nhưng nhà bọn họ đâu có giấu giếm hoàng gia.

“Thẩm Doanh, một canh giờ sau, ta chờ ngươi ở sườn núi phía tây ngoại ô, hy vọng có thể thấy hai mẹ con các ngươi mang theo thành ý đến đó.” Dứt lời, nàng ta xoay người rời đi.

Nàng ta đi rồi, Cửu Châu trầm mặc hồi lâu, “Mẫu thân, nàng ta đến đây làm tiền đúng không?”

Lại còn hành động hùng hồn, khí thế như thế, bảo sao nàng ta dám làm chuyện như giả mạo người khác.

***

Minh Kế Tự đứng đợi bên ngoài Minh gia một lúc lâu, thấy Minh Trân Ngọc bước ra thì vội hỏi, “Đã nói với bọn họ chưa?”

“Ta đã hẹn gặp bọn họ ở sườn núi Trường Phong phía tây ngoại ô, nói chuyện tại nhà bọn họ ta sợ mình sẽ thua thiệt.”

“Có gì mà thua thiệt.” Minh Kế Tự thấy muội muội không kiếm chác được gì, chẳng còn mấy hào hứng, “Ngươi mau ra phía tây ngoại ô chờ đi, buổi tối nhớ về sớm nấu cơm. Bà bếp mà ân công của ngươi mời đến nấu không hợp khẩu vị của ta.”

Minh Trân Ngọc nhịn rồi lại nhịn, gật đầu, “Được.”

Nửa canh giờ sau, Thần Vương đến Minh gia đón Cửu Châu hồi cung, nghe hạ nhân nói Cửu Châu đã đi đến sườn núi Trường Phong ở phía tây ngoại ô, hắn lại chuyển hướng sang đó.

Núi Trường Phong nổi tiếng gió lớn, Cửu Châu và nhạc mẫu đến đó để hứng gió ư?

“Mẫu thân, bên ngoài gió lớn, mẹ đừng ra.” Cửu Châu xốc rèm xe lên, nhìn đám cỏ ngả tới ngả lui trên núi, “Chờ nàng ta đến tìm chúng ta.”

Thấy xe ngựa của Minh gia đã đến, Minh Trân Ngọc vội bày ra tư thế ngồi thần bí, chờ mẹ con Thẩm Doanh lên gặp mình. Nhưng đợi đến lúc lưng đau eo mỏi chân tê mà xe ngựa dưới chân núi chẳng có động tĩnh gì.

Có ý gì đây, chơi nàng ta à?