Hoàng Thành Có Bảo Châu

Chương 104




“Đúng thế, khi rơi vào tình thế cấp bách, người ta thường sẽ bộc phát uy lực của bản thân.” Quan viên Đại lý tự gật đầu tán thành, không chút che giấu sự tán thưởng của mình với Thần Vương phi, “Thế nên hành động chính nghĩa của Vương phi khiến mọi người cảm động.”

Minh Ký Viễn mỉm cười gật đầu, “Từ nhỏ xá muội đã sống ở đạo quán, nhận được sự dạy dỗ của các tiên trưởng, tính tình lương thiện, há có thể thấy chết mà không cứu.”

Nhóm quan viên Đại Lý tự nghe thế xúc động hồi lâu, không hổ là người của Minh gia, dù là nam hay nữ đều là người cao thượng.

Khó trách dạo gần đây luôn có tin đồn bảo rằng, kể từ Thần Vương đính hôn với con gái Minh gia đã tiến bộ hơn nhiều, xem ra đúng thật rồi.

“Minh gia quả là cao thượng.” Người kia chắp tay vái chào Minh Ký Viễn, sau đó mới xoay người rời đi.

Minh Ký Viễn nhìn bóng lưng khuất dần của người nọ, chỉnh lại ống tay áo, trong chuyện khen ngợi em gái mình, hắn rất nghiêm túc.

“Ký Viễn à.” Đại Lý Tự khanh đến trước mặt Minh Ký Viễn đưa một tập hồ sơ cho hắn, “Đây đều là ghi chép về các vụ án trong suốt mấy năm qua của Đại Lý Tự, cậu có rãnh thì xem đi.”

“Vâng thưa đại nhân.”

“Đúng rồi, tối nay tôi sẽ đến cơ quan nội các trực đêm, cậu đi cùng tôi nhé.” Đại Lý Tự khanh cất giọng điềm đạm, “Quan viên phòng thủ đều là người quen cả, cậu chớ lo lắng.”

“Đa tạ đại nhân!” Minh Ký Viễn chắp tay hành lễ, hắn không phải đồ ngốc, cấp trên muốn dẫn hắn đến cơ quan nội các, điều này có nghĩa là cấp trên bắt đầu trọng dụng mình.

Cơ quan nội các có vị trí khá đặc thù, nếu không phải là trọng thần được đế vương tín nhiệm thì không thể nhúng tay vào các công việc trong cơ quan nội các.

Tất cả chính lệnh trong thiên hạ đều phải trải qua bao cuộc tranh luận giữa các quan viên nội các, sau đó mới được ban hành.

Quan viên trẻ tuổi ít ỏi kinh nghiệm như hắn đây mà được cấp trên đưa đến đấy trực đêm chính là một sự xem trọng.

Cơ quan nội các được xây dựng ở phía tây của Chu Tước môn, vì phòng ngừa vết xe đổ “giết cùng diệt tận” của tiền triều, mỗi đêm chỉ cử hai quan viên đến trực.

Ngồi trên xe ngựa từ Đại Lý tự đến cơ quan nội các, Minh Ký Viễn vén rèm lên nhìn ra bên ngoài vài lần.

“Thời gian đúng là thấm thoắt thoi đưa, mười mấy năm trước ta chỉ là một Lang trung ngũ phẩm. Ban đêm bách tính không được đóng cửa cài then, không dám to tiếng ồn ào.” Đại lý tự khanh thở dài một tiếng, “Sau khi Bệ hạ đăng cơ, cuộc sống của bách tính ngày một tốt hơn, dù là về đêm cũng là một nơi phồn hoa nhộn nhịp.”

Minh Ký Viễn buông rèm, ngẩng đầu nhìn ông.

“Không dễ gì gây dựng được sự phồn vinh, thế hệ bọn ta già rồi, e là không còn mấy ai nhớ rõ kiếp nạn năm xưa nữa.” Đại Lý Tự khanh thẳng thắn dùng từ “kiếp nạn” để miêu tả những chuyện xảy ra vào những năm cuối đời Hiển Đức, có thể nhận ra ông hoàn toàn bất mãn với tiên đế, thậm chí còn dám nói thẳng ở ngay trước mặt các quan viên khác.

“Già rồi nên hay nói luyên thuyên.” Đại Lý Tự khanh cười khẽ, “Cậu chớ để trong lòng.”

“Hạ quan hiểu tâm ý của đại nhân.” Minh Ký Viễn nghiêm túc đáp, “Đời chúng ta cũng nên như thế, lấy việc bảo vệ bách tính bình an làm nhiệm vụ của bản thân.”

Đại Lý Tự khanh mỉm cười, vỗ vai hắn, thẳng thắn khen ngợi không chút che giấu, “Đúng là tuổi trẻ tài cao, tuổi trẻ tài cao mà.”

“Đám thế gia lâu đời kia tuy đã xuống dốc nhưng thuyền có hỏng thì cũng còn được vài cân sắt, phán quyết lần này có thể ban xuống thuận lợi đều là nhờ bên trên có người giúp một tay.” Đại Lý Tự khanh tựa vào vách xe ngựa, bình chân như vại, “Cậu nghĩ đó là ai?”

Minh Ký Viễn lắc đầu.

“Là Thần Vương.” Đại Lý Tự khanh cảm khái, “Đối với Thần Vương, lôi kéo thế gia sẽ có lợi cho điện hạ hơn là đắc tội với bọn chúng, nhưng điện hạ vẫn chọn cách ra tay để làm yên lòng dân.”

Nghĩ đến Thần Vương là muội phu của mình, Minh Ký Viễn không lên tiếng tiếp lời.

“Thật ra ta cũng hơi bất ngờ khi Thần Vương chọn cách ra mặt thế này.” Đại Lý Tự khanh quan sát vẻ mặt của Minh Ký Viễn, “Có lẽ trước đây chúng ta đã hiểu lầm Thần Vương.”

Minh Ký Viễn nhúc nhích cái eo, người bị hiểu lầm là Thần Vương, đại nhân nhìn hắn như thế là có ý gì?

“Ký Viễn à, cậu hãy về khuyên lệnh tôn tìm hiểu sở trường và ưu điểm của Thần Vương nhiều hơn, dẫu sao cũng là con rể nhà mình mà, ta nói có đúng không?”

Hay lắm, lượn một vòng lớn hóa ra đã chờ hắn ở chỗ này.

Không biết lời đồn phụ thân ghét cay ghét đắng Thần Vương truyền đi thế nào, mà ngay cả cấp trên của hắn cũng tìm đến khuyên ngăn.

“Tính ra thì Thần Vương là một chàng trai tốt.”

Minh Ký Viễn yên lặng nhìn cấp trên nhà mình, ba năm trước vị này còn mắng Thần Vương tùy hứng làm bậy, bây giờ đã sửa miệng thành chàng trai tốt rồi ư?

***

Lúc Thần Vương thức dậy thì trời đã sáng hẳn, quay sang nhìn nửa bên giường trống vắng, hắn vuốt trán ngồi dậy, “Người đâu.”

“Vương gia.” Dương Nhất Đa dẫn theo nhóm cung nhân đi vào, “Vương gia dậy rồi?”

“Vương phi đâu?” Thần Vương vén chăn bước xuống giường, “Đi chuẩn bị nước, bổn vương muốn tắm.”

“Đã chuẩn bị nước nóng xong xuôi rồi ạ, mời vương gia vào phòng tắm.” Dương Nhất Đa bẩm, “Bên Tây cung vừa truyền tin đến báo Triệu thái phi khó chịu trong người, Vương phi đã dẫn theo Xuân Phân cô nương sang thăm rồi ạ.”

“Triệu Thái phi bị sao?” Thần Vương dừng bước.

“Lớn tuổi nên dễ bệnh vặt.” Dương Nhất Đa vén màn lụa tránh vướng phải đầu Thần Vương.

Thần Vương nhớ đến mấy lời mà Triệu Thái phi đã nói với hắn và Minh Tiểu Trư vào cái hôm vẽ tranh ở rừng đào kia.

Hắn ngẩng đầu, nhìn ngọn đèn lồng hình trăng tròn đang treo trên xà nhà.

Đèn trăng tròn vào ban ngày cũng xinh không kém.

Nhưng đêm qua mới là lúc vẻ xinh đẹp nhất của nó được bộc lộ hoàn toàn.

“Điện hạ, đèn này là do Vương phi cho người treo lên, nếu điện hạ không thích, tiểu nhân treo nó sang chỗ khác nhé?” Dương Nhất Đa thấy hắn cứ nhìn đăm đăm vào ngọn đèn kia, sợ hắn không thích chiếc đèn này.

“Không cần.” Thần Vương lắc đầu, “Treo ở đây được rồi.”

Hắn rất thích.



Chỉ mới mấy ngày không gặp, nay trông Triệu Thái phi yếu đi thấy rõ.

“Thái phi nương nương.” Cửu Châu nắm chặt tay bà, “Hôm nay người đã uống thuốc chưa, ngự y đã đến khám chưa ạ?”

Da thịt trên tay lỏng lẻo không còn độ đàn hồi như xưa, chính là dấu hiệu của tuổi già.

“Bệnh cũ mà thôi, đám nhỏ không hiểu chuyện làm phiền con phải sang đây một chuyến.” Triệu thái phi toan ngồi dậy nhưng bị Cửu Châu ngăn lại, “Thái phi cứ nằm đi ạ, đừng để bị cảm lạnh.”

“Con ở trong cung cả ngày, cũng chẳng bận gì.” Cửu Châu dém chăn giúp bà. “Đến chỗ Thái phi chơi còn có thể sờ ké nhóc mèo béo kia.”

“Meo.” Con mèo béo nằm sấp trên bàn lười biếng kêu một tiếng, nhảy phốc xuống đất rồi đi tới phóng lên đầu gối Cửu Châu.

Nàng nhẹ nhàng vuốt ve đầu nó, mèo béo thỏa mãn kêu vài tiếng.

“Nó thích con lắm đấy.” Triệu Thái phi định nói gì nữa, nhưng thấy mèo con lười biếng nằm đó, bà không nói nữa.

“Trời lại mưa nữa à?” Bà nghe thấy tiếng mưa rơi tí tách.

“Vâng.” Cửu Châu thấy có vẻ như Triệu thái phi muốn nghe tiếng mưa rơi, nàng đứng dậy đi mở cửa sổ ra, ngoảnh đầu mỉm cười dịu dàng, “Đẹp lắm ạ.”

Cô gái mặc váy sam màu thiên thanh đứng trước cửa sổ nhẹ nhàng mỉm cười, trông còn đẹp hơn cả màn mưa bên ngoài.

Triệu thái phi cười theo, “Ừ, đẹp lắm.”

Cung nữ mang thuốc đã sắc xong vào phòng, Triệu thái phi ngồi dậy, bình thản uống một hơi cạn sạch.

Thuốc có đắng cũng không thể níu kéo được con người đang dần già đi.

“Thái phi, con đọc sách cho người nghe nhé?” Cửu Châu cầm một quyển sách từ tay Xuân Phân, trên bìa in một hàng chữ to Vương gia bá đạo đại chiến yêu ma.

“Mấy quyển chi, hồ, giả, dã kia không thích hợp với người bệnh.” Cửu Châu giở sách ra, “Chi bằng đọc mấy thoại bản dân gian này còn hay hơn.”

Triệu thái phi hoảng hốt nhìn cuốn thoại bản trên tay Cửu Châu, bà vốn là con gái của nhà chưng rượu, không mấy hứng thú với những kiến thức uyên bác. Nhưng một phi tần như bà trong thâm cung hoàn toàn không có lựa chọn nào khác.

Từ khi bà tiến cung tới nay, đây là lần đầu tiên có người đứng trước mặt bà thẳng thắng nói thoại bản dân gian vui hơn nhiều.

“Đúng thế, thoại bản vui hơn nhiều.”

Vừa dứt lời, trong lòng bà cũng cảm thấy thoải mái hơn.

“Vậy con bắt đầu đọc cho người nghe nhé.” Cửu Châu cúi đầu, nghiêm túc đọc lại nội dung trong sách.

Không theo quy củ của các văn nhân, nàng đọc sách lại rất giống những tiên sinh kể chuyện, ngữ khí sinh động, ngay cả biểu cảm cũng thay đổi theo, Triệu thái phi cũng phải bật cười thành tiếng.

Lão ma ma hầu cận bên cạnh Triệu Thái phi chứng kiến tình cảnh này, cúi đầu giấu đi vành mắt hoe đỏ.

Nửa canh giờ sau, Triệu thái phi đã ngủ thiếp đi, Cửu Châu gấp sách lại, khẽ khàng dém chăn cho bà, kéo rèm xuống rồi rời khỏi phòng.

“Vương phi.” Lão ma ma bước tới, cầm cây dù trên tay, “Bên ngoài trời mưa, để lão nô tiễn người.”

“Giờ đang là lúc thái phi cần người hầu hạ nhất, ma ma đừng khách khí với ta.” Cửu Châu nhận dù trên tay bà, “Nếu thiếu thuốc gì thì cứ cho người đến nói với ta, dù ta không có thì chỗ mẫu hậu nhất định sẽ có.”

Nghe giọng điệu Vương phi nhắc đến hoàng hậu vô cùng thân mật, ma ma hiểu ngay, xem ra hoàng hậu và cô con dâu này quả thật là thân thiết như lời đồn.

Thần Vương phi không chịu để bà tiễn, bà đành mang thêm vài cây dù đến đưa cho nhóm người hầu đi cùng nàng.

“Để tự ta cầm dù là được rồi, cẩn thận đừng để mình bị ướt.” Cửu Châu cho cung nữ định che dù của mình lui xuống, cô nàng cung nữ này khoảng chừng mười bốn, mười lăm tuổi, nếu để mắc mưa cũng không tốt.

“Đa tạ Vương phi.” Tiểu cung nữ do dự một thoáng, cầm dù đi sau lưng Vương phi.

Cơn mưa trước Tết thanh minh vẫn còn mang theo hơi lạnh, may thay hôm nay nàng ta không phải bị mắc mưa.

May thay.

Cửu Châu thích nghe tiếng mưa rơi lên lớp giấy dầu của chiếc ô, nhưng đôi giày thêu xinh xắn ướt nhẹp nước mưa có hơi khó chịu.

Cánh cửa ngăn cách giữa hậu cung và Tây cung đã được mở ra, Cửu Châu trông thấy Thần Vương trong y phục trắng như tuyết, tóc dài xõa tung, cầm dù đứng đợi ngoài cửa.

“Điện hạ.” Cửu Châu gấp dù lại, chạy ùa đến tán dù của Thần Vương, ngửi thấy mùi thơm ngát sau khi tắm trên người hắn, “Sao điện hạ lại đến đây?”

“Ta đến đón nàng về nhà.” Thần Vương nghiêng dù sang chỗ nàng, khẽ cười, “Mặt trăng mà nàng tặng cho ta, ta thích lắm.”

Cửu Châu ôm lấy cánh tay Thần Vương, “Chàng thích thì tốt rồi.”

Thấy tóc hắn vẫn chưa khô, Cửu Châu nói, “Tóc chàng chưa khô, hứng gió lạnh sẽ đau đầu đấy, chúng ta mau về nhà thôi.”

“Không sao đâu.” Thần Vương trông thấy nàng cẩn thận đi vòng qua vũng nước vì không muốn làm bẩn giày thêu, hắn bèn nhét dù vào tay nàng, “Nào, để ta cõng nàng.”

“Không hay lắm đâu.” Vừa dứt lời, Cửu Châu đã ghé lên lưng hắn.

Miệng thì nói không hay, nhưng hành động lại vô cùng thành thật.

“Nàng thích đôi giày thêu này lắm à?”

“Đôi giày này là do chàng tự mình bảo thượng y cục làm cho ta, trên giày còn thêu cún con nữa.” Một tay Cửu Châu choàng qua ôm cổ Thần Vương, tay kia cầm dù, “Ta rất thích nó.”

“Minh Tiểu Cẩu?”

Cửu Châu ghé lên vai hắn cười ha hả, cây dù nghiêng nghiêng ngả ngả làm nước mưa tạt vào một bên mặt Thần Vương.

Thần Vương, “…”

Đúng lúc này, Cửu Châu áp lại gần cổ hắn, khẽ cắn một cái, “Gâu.”

Nơi bị cắn trở nên tê dại, nhưng lại không đau chút nào.

Thần Vương nâng nàng lên, “Xem ra đúng là Minh Tiểu Cẩu rồi.”

Cửu Châu cười toe toét, hắn cũng bật cười theo nàng.

“Sao hôm nay điện hạ lại mặc áo trắng thế?”

“Ngày mai là tết thanh minh, ta phải thay phụ hoàng đi tế lễ, mấy hôm nay không tiện mặc quần áo màu nổi.” Thần Vương nhướng mày, “Sao thế, không đẹp à?”

“Đẹp chứ, điện hạ mặc đồ màu sáng chính là ánh trăng trên chín tầng mây. Điện hạ mặc quần áo rực rỡ là biển hoa xinh đẹp nhất ngày xuân. Còn nếu điện hạ mặc màu sẫm lại tựa như đêm tối thần bí đầy quyến rũ.” Khi khen điện hạ, Cửu Châu chưa bao giờ “nghèo” lời hay ý đẹp, “Dù chàng mặc gì cũng đều đẹp hết.”

“Minh Tiểu Trư, may mà nàng không vào triều làm quan đấy.”

“Sao thế?”

“Vì nếu làm quan, nàng nhất định sẽ là một gian thần giỏi nịnh bợ.”

Cửu Châu hừ một tiếng, “Ta nói thật mà.”

Lòng Thần Vương xao động, tuy không nhìn thấy nhưng hắn có thể mường tượng ra vẻ mặt của Cửu Châu hiện giờ, “Trong lòng nàng ta tốt đến vậy sao?”

“Đúng thế!”

Thần Vương dịu dàng mỉm cười, nếu không phải đang cõng người thì hắn quả thật rất giống tiêng quân hạ phàm trong miệng Cửu Châu.

“Hoàng tử phi sao thế?” Cung nữ giật nảy mình khi thấy Tôn Thái Dao bỗng dưng bất động, cái rổ cầm trên tay cũng rơi xuống đất.

“Không sao, ta không sao hết.” Tôn Thái Dao hoảng hốt lắc đầu, xoay người tính nhặt lẵng hoa lên.

Thần Vương chỉ mặc áo trắng mà thôi, nàng ta không được suy nghĩ nhiều, nhất định không được suy nghĩ linh tinh.

“Tình cảm của Thần Vương và Thần Vương phi thắm thiết thật.” Có cung nữ khẽ nói, “Trời mưa sợ Vương phi đi đường trơn trượt nên xung phong cõng Vương phi.”

“Suỵt, mấy người không phát hiện Vương gia còn chẳng kịp buộc tóc à?”

Đầu Tôn Thái Dao ong lên, hai mắt tối sầm, ngã xuống đất.

“Hoàng tử phi!”

Trước khi rơi vào hôn mê, nàng ta nhìn thấy Minh Cửu Châu nhảy xuống khỏi lưng Thần Vương, chạy về phía mình.

“Điện hạ, điện hạ.”

Vân Diên Trạch vẫn còn đang chìm trong giấc mộng bỗng nhiên bị tiếng gọi dồn dập của cung nhân đánh thức, nhắm mắt cố ghìm lại cơn khó chịu trong lòng, hắn ngồi dậy xốc màn lên hỏi, “Chuyện gì?”

“Hoàng tử phi vừa mới té xỉu trên đường, thái y đến bắt mạch báo hoàng tử phi đã có thai rồi ạ!”

Nét vui mừng hiện lên trên gương mặt Vân Diên Trạch, hắn vội khoác ngoại bào vào rồi bước ra khỏi phòng, bất chợt nhìn thấy Vân Độ Khanh đang cầm dù đứng trong viện của mình.

Bước chân hắn dừng lại, “Ngũ đệ.”

“Tứ ca.” Thần Vương khẽ gật đầu với hắn, “Chúc mừng Tứ ca.”

“Đa tạ Ngũ đệ.” Vân Diên Trạch nhìn cẩm y màu trắng thêu chỉ vàng trên người Vân Độ Khanh, “Sao đệ lại ở đây?”

“Vương phi nhà ta thấy Tứ tẩu ngất xỉu nên đưa tẩu ấy về đây, hiện đang ở trong phòng chăm sóc Tứ tẩu.” Thần Vương nhíu mày, nhìn hắn muốn đứng ở đây lắm à?

Phụ nữ khác có thai thì liên quan gì đến hắn.

Bên trong, Tôn Thái Dao nhìn Cửu Châu ngồi một bên, chống tay ngồi dậy.

“Đã có thái giám đi mời Tứ ca đến rồi, ta xin cáo từ trước. Trời mưa đường trơn, tẩu lại đang mang thai, ra ngoài phải cẩn thận một chút.” Cửu Châu đứng dậy, định bước ra ngoài.

Điện hạ nhà nàng còn đang đứng ngoài sân chờ nàng kia kìa.

Tôn Thái Dao cúi đầu ngẩn ngơ nhìn bụng mình, bàn tay siết chăn tấm chăn dần dần thả lỏng, “Cảm ơn cô Minh Cửu Châu.”

Cửu Châu ngạc nhiên khi nghe thấy Tôn Thái Dao xưng hô với mình như thế, nàng ngoảnh đầu lại, “Tứ tẩu khách khí rồi.”

Nàng vội vàng bước ra ngoài, không nghĩ nhiều về thái độ của Tôn Thái Dao.

Ra đến dưới mái hiên, Cửu Châu vẫy tay với Thần Vương, “Điện hạ.”

Thần Vương bất lực lắc đầu, bước đến trước mặt nàng, đưa dù sang, “Xuống đây nào.”

Cửu Châu nhảy xuống bậc thềm nhào vào lòng hắn, hắn đưa tay ôm lấy eo Cửu Châu, kéo nàng nép vào lòng mình.

“Chuyện hôm nay đã làm phiền Ngũ đệ muội rồi.”

Nghe tiếng người nói chuyện, Cửu Châu mới phát hiện Vân Diên Trạch đang đứng dưới mái hiên, nàng kéo tay Thần Vương, nâng dù nhìn sang Vân Diên Trạch, “Tứ ca khách sáo rồi, huynh mau vào với Tứ tẩu đi thôi.”

Đúng là hoàng tử có khác, bình thản hơn người bình thường biết bao nhiêu, hoàng tử phi nhà mình có thai mà vẫn nhẫn nại đứng ngoài cửa nói chuyện với người khác.

Vân Diên Trạch nhìn nàng một cái, sau đó xoay người bước vào phòng.

“Điện hạ chờ lâu rồi đúng không.” Cả người Cửu Châu tựa lên người Thần Vương, “Chúng ta về nhà thôi.”

Nàng cúi đầu nhìn đôi giày thêu dính đầy bùn, thở dài một cái. Vừa nãy nàng vội vàng chạy đến đỡ Tôn Thái Dao nên không để ý vũng nước đọng bên cạnh, cứ thể mà giẫm thẳng vào.

“Không sao.” Thần Vương xoa đầu nàng, “Ta sẽ cho người làm lại một đôi khác giống hệt đôi này.”

“Vâng!” Cửu Châu lại vui vẻ như trước.

Thần Vương thở dài, đồ ngốc này dễ dỗ thật.

Tin tức Tứ hoàng tử phi có thai nhanh chóng được truyền đi.

Phản ứng của các mẫu phi của những hoàng tử khác không ai giống ai, chỉ có Tô hậu cố ý gọi Cửu Châu đến, dặn dò nàng rằng con gái còn nhỏ không thích hợp sinh con.

Từ đầu đến cuối đều là những lời thật lòng quan tâm nàng.

Sáng hôm sau, khi trời còn chưa sáng tỏ, Thần Vương đã đến Thái Ương cung thay sang vương bào thêu hình rồng, ngồi kiệu rồng đi về phía Viên Khâu.

Thanh minh vốn là ngày bái lễ tổ tiên, nhưng các hoàng đế trước đây của Đại Thành đều cho rằng đa số tổ tiên mất đi đều sẽ trở thành tiên trên trời, vì thế họ đến Viên Khâu làm lễ với trời trước, sau đó lại đến bái hậu thổ ở Phương Trạch đàn.

Phía sau kiệu rồng, bốn vị hoàng tử cưỡi ngựa theo sau, tiếp theo chính là văn võ bá quan trong những bộ quan bào nghiêm trang.

An Vương đưa tay lau đi nước mưa trên mặt.

Hoàng tử nhỏ nhất lại đang thay mặt đế vương ngồi trên kiệu rồng, bốn người ca ca lại cưỡi ngựa đi theo sau dưới cơn mưa phùn ngày Thanh minh.

Chuyện bợ đỡ này như lửa sém lông mày.

“Mưa càng lúc càng nặng hạt hơn rồi.” Hoài Vương để ý động tác lau nước mưa của An Vương, cất giọng chua chát, “Lát nữa tới Phương Trạch đàn thì quần áo chúng ta e là ướt hết.”

Ngồi kiệu rồng vẫn sướng nhất, không sợ gió cũng chẳng sợ mưa.

An Vương nhận ra lời này bất thường nên không dám tiếp lời.

Hoài Vương cũng ý thức được mình lỡ miệng, quay sag nhìn Vân Diên Trạch, “Tứ đệ, ta vẫn chưa chúc mừng đệ sắp lên chức cha.”

“Đa tạ Đại ca.” Vân Diên Trạch nom có vẻ rất có tinh thần, ngay cả nụ cười cũng chân thành hơn.

“Đúng rồi, chúc mừng đệ nhé.” An Vương chắp tay chúc mừng Vân Diên Trạch.

“Có con là chuyện vui, nhưng mà…” Tĩnh Vương khẽ nói, giật mình hồi thần, vội vàng chắp tay tạ lỗi, “Xin lỗi, ta lỡ lời.”

Cúng tế thiên hoàng hậu thổ là đại sự, hoàng tử không thể tùy tiện thay mặt đế vương.

Trừ phi, hắn là thái tử.

Hôm nay phụ hoàng để Vân Độ Khanh sang Thái Ương cung thay vương bào, đội mão rồng, còn sắp xếp nghi trượng của đế vương xuất hành, xem như chiêu cáo với thiên hạ rằng, ông muốn lập Vân Độ Khanh làm thái tử.

***