Hoàng Quyền

Chương 69: 69: Nụ Hôn Nơi Hiểm Địa





Type: tuyen nguyen
Đèn sứ mỹ nhân được châm lên, bao phủ thư phòng trong một khoảng không rực sáng.
Cửa mở ra, nam tử khí chất ôn nhã, ôm nữ tử mềm yếu nhẹ như một cọng lông vũ, mỉm cười bước vào phòng.
Tay hắn đỡ khoeo chân nàng, tư thế nhẹ nhàng mềm mại.

Đầu nàng tựa lên ngực hắn, gấu váy rất dài buông xuống, trên người còn đắp tấm áo choàng của hắn.

Nàng khẽ ngẩng đầu mỉm cười nhìn hắn, như một đóa hoa suýt nữa là bị gió thổi rách, đón nhận ánh mắt hắn ấm áp tựa vầng dương.
Tấn Tư Vũ bế nàng đi một mạch đến trước giường mỹ nhân đặt gần giá sách, trải áo choàng ngay ngắn xuống giường rồi mới đặt nàng lên đó, lại lấy nệm gấm đắp cho nàng.

Nàng nhu thuận để mặc cho hắn an bài, ánh mắt trong veo mà tùy ý.
Nhìn từ khe hở trên tấm rèm vải đằng sau giá sách, vẻ mặt Tấn Tư Vũ trông thật dịu dàng mà chuyên chú.
Nếu không có cơ quan thủ vệ trong ba lớp ngoài ba lớp, không có những cuộc thăm dò đáng sợ không ngơi không nghỉ, nếu không có những điều cấm kỵ trên người nàng không biết do ai đặt lên - thì nhìn bề ngoài đây thực sự là một đôi nam nữ tình ý sâu nặng.
Dưới ánh nến, Tấn Tư Vũ sửa soạn mái đầu nàng, gom suối tóc dài đen nhánh lại gọn gàng rồi cẩn thận vén ra khỏi lưng nàng, buông xuống dưới chân giường, để tránh bị vò rối.
Giường mỹ nhân vẫn luôn kê trước kệ sách, Tấn Tư Vũ thích lấy sách nằm đọc trên giường.

Mái tóc dài của nàng quanh co uốn lượn như suối nước, đuôi tóc chảy xuôi xuống tới mặt đất.
Đứng trong rèm trướng sau giá sách, xuyên qua khe hở giữa những cuốn sách, y đăm đăm nhìn suối tóc ấy.
Suối tóc ấy mảnh dài, trơn bóng như dòng nước.

Y thoáng ngẩn ngơ ngắm nhìn suối tóc, lại nhớ từ ngày gặp gỡ nàng tới nay, thật ra y rất hiếm khi thấy nàng xõa tóc tạo dáng nữ nhi - Nàng luôn mặc nam trang, từ đồ của tiểu thư, học sinh, quan phục, đến trọng thần thiếu niên ăn vận nhẹ nhàng… Vô vàn khuôn mặt, khuôn mặt nào cũng là thiếu niên trong sáng ngời ngời, tuyệt không giống nàng của bây giờ.
Mềm mại mà phiêu dật, nở rộ trong vòng tay nam nhân khác.
Có cơn gió lọt qua khe cửa sổ, thổi vào ngọn tóc đung đưa như mộng, quầng sáng toát lên nơi ngọn tóc có phần ảm đạm.

Thân thể đau ốm đã lâu, tuy nàng đã tô điểm chút son phấn nhưng những sợi tóc phiêu diêu này vẫn để lộ nét suy yếu.
Mấy sợi tóc dài nhất khẽ bay bay, gần đến độ dường như y chỉ cần với tay ra là nắm được.

Nhưng thân thể y chìm trong bóng tối, đừng nói là ngón tay mà ngay đến hơi thở cũng lặng ngắt như tờ.
Hoa mọc đầu cành chưa nở rộ, cố hái sẽ chỉ gây tổn thương.
“Thược Dược Nhi.’ Tấn Tư Vũ ngồi sau thư án bên kia, khe khẽ gọi nàng, “Ta xử lý văn thư ngày hôm nay trước, nàng có mệt thì nghỉ ngơi một lát đi.”
Cái tên này làm y buồn nôn – Thược Dược, khá khen cho nàng nghĩ ra được một cái tên như thế.
“Vâng.” Nàng hơi lên giọng về cuối, nhẹ nhàng và khéo léo.

“Ta có thể đọc những cuốn sách bày trên giá không?”
Y nhíu mày sau giá sách - Nữ tử ấy chưa bao giờ trò chuyện với y theo kiểu này, bình thường sẽ là giọng điệu chững chạc nghiêm túc khi bàn việc công, hay một nụ cười giả vờ giả vịt.
“Tùy nàng lựa chọn.” Tấn Tư Vũ mỉm cười, vùi đầu vào đống công văn.
Nàng nửa nằm nửa ngồi, ngắm nghía những thư tịch đặt trên giá sách.

Từ góc độ này, y vừa vặn nhìn thẳng vào gương mặt nàng.
Y thấy vết sẹo trên trán, thấy vệt đỏ đọng giữa mi tâm, thấy nàng ngày thường vốn không thích trang điểm, hôm nay lại dùng phấn son che đi khí sắc tái nhợt.

Nàng mảnh mai như một tờ giấy, dẫu có tuyệt thế danh y ngày ngày túc trực điều dưỡng trị liệu trong một khoảng thời gian dài cũng không thể giúp nàng phục hồi ngay được.
Nàng mắc bệnh nặng như vậy, không khỏi khơi lên một chuỗi suy tư trong lòng y.

Độc bỏ trong quân lương, sau khi Tông Thần đến nhất định đã giải hết, nhưng giữa mi tâm nàng vẫn đọng lại một vệt đỏ, ắt hẳn độc này đã dẫn dụ bệnh cũ tái phát.

Có điều trông bộ dạng Tông Thần hình như không hề sốt ruột, hẳn là nó không gây nguy hiểm đến tính mạng.
Tuy đã nghĩ phải chăng nàng còn bị Tông Thần bỏ thứ thuốc gì, nhưng có hậu duệ của Hiên Viên thế gia ở đây, y cũng không cần lo lắng gì nữa.
Song trong trạng thái này, y rất khó đưa nàng ra khỏi chốn đầm rồng hang hổ một cách toàn vẹn.

Chẳng trách Tông Thần và Cố Nam Y rõ ràng đã ở ngay bên cạnh nàng, vậy mà mãi đến bây giờ vẫn không thấy động tĩnh gì cả.
Y tựa lưng vào tường, móc ngón tay vào một cái mấu nhô ra bên giá sách, chăm chú ngắm nhìn động tác của nàng.
Nàng với tay lên chọn sách trên giá, ống tay áo dài che khuất ngón tay.

Ngón tay ấy điểm qua một lượt từng hàng sách trên giá, đột nhiên dừng lại ở một vị trí.
Nơi ấy, là một bộ Đại Liêu tổng điển, mỗi quyển sách đều dày cỡ một bàn tay.

Bộ sách này đang che ngay trước mặt y, rút sách ra rồi, tuy vẫn còn một lớp màn trướng che khuất nhưng chỉ cần ánh sách chiếu xuyên qua lớp vải thì rất dễ dàng để lộ đường nét trên gương mặt y.
Ngón tay nàng ngừng lại nơi ấy, tuyệt không do dự, chậm rãi rút ra.
Y lặng lẽ nở một nụ cười khổ.
“Nàng muốn xem quyển sách này à?” Tấn Tư Vũ quay lại nhìn nàng, nói, “Nặng lắm đấy, ta giúp nàng lấy xuống.” Nói đoạn bước tới gần.
“Ây da.” Nàng ngẩng đầu nhìn lên, dừng tay lại.

“Cũng may được ngài nhắc nhở, đúng là quyển sách này quá nặng, e là ta có chọn cũng không cầm nổi, thôi đổi sang quyển khác đi.”
“Được.” Tấn Tư Vũ quay ra, rút một cuốn Từ tuyển từ giá sách bên cạnh, cười nói: “Nữ nhân các nàng nên xem quyển này để bồi dưỡng khí chất.”
Nàng mỉm cười, lườm Tấn Tư Vũ.

“Ngài đang ám chỉ ta không có khí chất sao?”
Tấn Tư Vũ mỉm cười không đáp.
Nàng cũng không truy hỏi, chỉ mím môi cười khẽ, mái tóc thướt tha, sóng mắt lay chuyển dưới ánh đèn.
Như một cô gái nhỏ liếc mắt đưa tình, trong không khí có hương vị ôn nhu mịt mờ lưu chuyển.
Y đột nhiên cảm thấy đáy lòng mình nhói đau.
Nàng chưa từng mỉm cười với y như thế, chưa từng dựa sát vào y như thế.

Cho dù là giả dối, thì hình như cũng chưa từng.
Nàng đã ung dung nằm xuống, lật giở cuốn Từ tuyển kia, không ngừng ngâm nga rì rầm, có vẻ hết sức say mê.

Y ngắm nàng, khóe môi lại khẽ cong lên, thầm nghĩ nữ nhân này là đào kép bẩm sinh cao quý nhất trong thiên hạ, dẫu là thật hay giả, nàng làm gì cũng đến nơi đến chốn - Y nhớ nàng rõ ràng đã nói đạo thi từ chỉ là tài vặt, châm chước từng câu chữ chỉ tổ giam hãm tâm hồn người ta, do đó ngày thường nàng không đọc những thứ này, có đọc cũng là để ru ngủ bản thân.
Bây giờ nàng lại đọc chúng vô cùng vui vẻ.
Phía bên kia, Tấn Tư Vũ lắng nghe rất hưởng thụ, thi thoảng còn thảo luận với nàng một hai câu.

Hai người nói cười ríu rít, bầu không khí hết sức hòa hợp, chợt Tấn Tư Vũ ngừng bút, “ồ” lên một tiếng.
Nàng buông quyển sách xuống, nhìn sang, nhưng không mở miệng hỏi.
Tấn Tư Vũ không định nói gì, đột nhiên ngẩng đầu lên bảo: “Ngoài kia nổi gió rồi.” Kế đó nghe tiếng gió thổi ào ào, mùa đông ở miền biên cương phía Bắc Đại Liêu thường có gió lớn, Tấn Tư Vũ lập tức đứng lên đi đóng cửa sổ.
Vừa tới bên cửa sổ, gió chợt trở mạnh.


Chỉ nghe “rào” một tiếng, ánh đèn thình lình tắt ngóm.
Do cơn gió lớn, những chiếc đèn lồng treo ngoài hiên cũng bị thổi rơi xuống đất, ánh đèn xung quanh lập tức tắt lịm, cả thư phòng chìm trong bóng tối.
“Gió to quá.” Tấn Tư Vũ biết nàng tuyệt đối không thể hứng gió, sợ nàng bị cảm lạnh, chưa kịp đốt đèn mà vội vàng đi đóng cửa sổ trước, nhất thời vẫn chưa mò ra chốt sắt cài cửa.
Nàng lẳng lặng nằm trong bóng tối.
Bên người chợt có hơi thở nhàn nhạt quen thuộc áp sát, hoa diễm trong lành.

Một bàn tay dường như đột ngột mọc ra từ trong bóng tối, chộp lấy nàng một cách cực kỳ chuẩn xác, đúng vào cánh tay bị thương của nàng, ấn lên khớp xương còn chưa lành hẳn.

Nàng đau đến nhíu mày nhưng không la lên sợ hãi, cũng không hề mở miệng.
Bàn tay kia dìu dắt nàng, nhẹ nhàng kéo nàng về phía sau giá sách.
Nàng không nhúc nhích, vẫn giữ nhịp thở đều đều trong bóng tối.
Bàn tay kia không kéo được nàng thì cũng không miễn cưỡng nữa, nhưng kẻ ấy hình như vẫn không đi, nàng cảm nhận được bên người có một luồng khí nhẹ bẫng phập phồng.
Nàng không nhúc nhích, cau mày, trở tay đẩy một cái.
Tay nàng đẩy vào khoảng không, y đột nhiên biến mất.

Nàng ngẩn người, cánh tay lơ lửng giữa không trung, dường như có chút hoảng hốt.
Trong cơn hoảng hốt, tay nàng bị nắm chặt.
Lần này y nắm rất nhẹ, như một nhành cỏ rơi xuống đóa hoa, chẳng làm kinh động nhụy hoa non mềm, ngón tay xoa lên rất nhanh cũng rất nhẹ nhàng nhu nhuyễn, dừng lại một chút trên đốt ngón tay hơi biến dạng của nàng.
Kế đó, nàng cảm thấy tay mình mát lạnh, có thứ gì đó âm ẩm, ôn nhuyễn dán lên.
Nàng như bị sét đánh xuyên người, nằm yên không cựa quậy.
Trong bóng tối, Tấn Tư Vũ đứng xa xa trước cửa sổ, gài chốt sắt.

Thư phòng trổ một loạt cửa sổ như thế, hắn đi đóng từng ô từng ô một, tiếng đóng cửa và tiếng chốt sắt hạ xuống cứ vang lên không ngớt, át đi tất cả những tiếng động nhỏ khác.
Trong bóng tối, bên giường mỹ nhân, đôi môi ấm mềm âm ẩm chạm vào ngón tay biến dạng của nàng.

Đó là một cơn gió mang theo hơi mưa tịch mịch thổi tới từ chân trời xa xăm, lưu lại vệt nước ấm áp trên con đường nó đi qua.
Nàng mở to đôi mắt, dáng vẻ có chút mờ mịt.

Võ công chẳng thể dùng, thị lực đã không còn như trước, chỉ lờ mờ thấy dường như có bóng dáng mơ hồ đang quỳ một gối trước giường mình.
Nàng nhìn đăm đăm vào cái bóng kia, trong đôi mắt có tia sáng bồng bềnh biến ảo, như thủy triều ban khuya lặng lẽ dâng trào dưới ánh trăng.
Cơn gió mang theo hơi mưa ấy lướt qua ngón tay nàng, rồi đột ngột ùa tới bên môi nàng.
Khi hơi thở kia áp sát, nàng như vừa tỉnh giấc khỏi cơn mộng mị, bèn vô thức rụt lại.

Mà dường như y đã đoán ra động tác rụt người này từ trước, đặt môi ở vị trí chuẩn xác nhất chờ đợi.

Nàng rụt người, lại vừa vặn chạm môi mình vào môi y.
Y đón nhận không hề do dự, cắn nàng một cái thật mạnh.
Cắn nàng.
Đặt răng lên môi nàng, ngậm hai cánh môi giữa hai hàm răng.

Mút nhẹ một cái, mùi hương bay thẳng vào phế phủ, gõ nhẹ một nhịp, lặng lẽ mở đôi hàm.

Y tiến quân thần tốc không đợi ai mời gọi, dùng cái lưỡi linh hoạt thưởng thức hương thơm ngọt ngào trong trẻo đã lâu ngày không gặp, làm một con giao long tự do tự tại, thỏa thích ngao du trong hòn đảo tường vi của nàng.
Dường như nàng hoàn toàn không ngờ y lại liều lĩnh đến thế, dám chọn thời khắc này, ở nơi chốn này, gần như cưỡng hôn nàng ngay trước mặt Tấn Tư Vũ.

Nhất thời nàng quên cả thán phục, chỉ cảm thấy đầu mình muốn nổ tung, còn chưa kịp tỉnh táo đã bị y công thành đoạt đất, quên đi cả mảnh đất thuộc về mình.
Trong bóng tối, môi răng quấn quýt, chỉ vì tiếp xúc thân mật nhất vào thời điểm không phù hợp nhất mà ngập tràn kho4i cảm của vụng trộm.

Nàng không thể ngăn mình đỏ mặt, muốn đẩy y, nhưng vết thương trên tay vẫn chưa lành; muốn giãy giụa, mà chỉ cần khẽ động thì giường mỹ nhân sẽ khó tránh phát ra âm thanh, ắt sẽ kinh động đến Tấn Tư Vũ.

Nàng chỉ còn cách nằm đờ ra đó, thân thể dần dần nổi lên cơn run rẩy nhè nhẹ, xào xạc như hoa rơi.

Bởi nàng run rẩy, nên nụ hôn này càng thêm bồng bềnh vô tận, hai người đều nghe thấy tiếng tim đập thình thịch của đối phương, ầm ầm rung chuyển trong đầu mỗi người.

Những gợn sóng lăn tăn lặng lẽ lan ra bốn phía, như biển khơi nổi cơn sóng lớn, cuốn theo vô vàn ngọn san hô trắng tinh, đập nát trong sóng biếc.

Dần dần nàng cảm thấy chính mình cũng đang vỡ vụn, mỗi sợi gân mạch dường như đều xẹt qua vô vàn tia chớp, từng tia xuyên ngang xuyên dọc, nhào nặn nàng, đè ép nàng, đập vỡ nàng, nghiền nát nàng thành bột mịn phiêu tán giữa đất trời.
Một nụ hôn mềm mại như nước mùa xuân, mà cả hai lại chẳng hề phát ra một tiếng động hay nhịp thở dốc nào, yên tĩnh đến quỷ dị, tịch mịch đến ghê người, liều lĩnh dây dưa trong tình cảnh không thể thực hiện nhất, giữa hiểm địa ít cơ hội nhất.
Nụ hôn ấy như dài dằng dặc, như xuyên qua vĩnh cửu hồng hoang, mà thực tế lại vô cùng ngắn ngủi, bất quá chỉ là đốm lửa lóe lên trong chớp mắt.
Tấn Tư Vũ đã khóa xong ô cửa sổ cuối cùng.
Đáy mắt nàng chợt ngân ngấn lệ.
Giọt lệ lấp lánh trong veo.
Như bông tuyết lục giác đầu tiên phất phơ bay xuống trước trận tuyết lớn…
Lạnh lẽo thấu xương.
Y chợt lặng lẽ rời đi, đã không thể chần chừ thêm nữa.

Nàng kiên quyết không chịu mạo hiểm đi cùng y, y cũng cảm thấy thời cơ chưa chín muồi, nên chỉ còn một con đường là bước vào mật đạo phía sau giá sách.
Y đã phát hiện ra mật đạo từ lâu, sở dĩ không dám thử đặt chân vào là vì không đoán chắc cuối mật đạo rốt cuộc là lối thoát hay là cạm bẫy.
Y không đơn thân độc mã tiến vào Phổ Viên, dù Tấn Tư Vũ có bày ra thiên la địa võng y cũng có cách toàn vẹn trở ra.

Nhưng nếu như nàng không phối hợp, thậm chí vốn không mất trí nhớ, trong lòng vẫn còn ôm hận, thì sẽ hại chết vô số người.
Trong lòng y hiểu rõ, thà xông ra còn đỡ hơn là tiến vào mật đạo, nơi ấy mới thật sự nguy hiểm.

Nhưng ban nãy khi vuốt ve nàng, trong lòng y bi ai khôn xiết, biết mình mà xông ra coi như bao công sức bấy lâu đổ sông đổ biển, sau này Hách Liên, Tông Thần muốn cứu nàng ra sẽ còn khó khăn gấp bội.
Một lần này thôi, y không muốn mình ích kỷ như thế.
Đoạn đường này y đi trong lạnh lẽo, như tuyết dày mênh mang trải dài dưới bầu trời.

Nhưng trong cuộc đời này, dù sao cũng nên vì ai đó mà mạo hiểm một lần.
Y lưu luyến mà kiên quyết dời môi đi, lùi lại đằng sau, lùi ra phía sau giá sách.
Nàng bỗng ra tay nhanh như một tia chớp!
Nàng ra sức thúc khuỷu tay trong bóng tối, cú đánh này mất đi thực lực nhưng góc độ vẫn chuẩn xác, lực đạo vẫn vừa vặn, dốc hết sức lực toàn thân, đập mạnh vào thái dương y!
Y tuyệt đối không ngờ nàng sẽ ra tay đột ngột khi vừa trải qua những giây phút triền miên, chỉ cảm thấy đầu mình như nổ tung, tia lửa văng tung tóe, kế đó đất trời chìm trong bóng tối mịt mùng.
Y lặng lẽ ngã xuống, không gây một tiếng động.
Sau đó nàng bắt đầu thét lên.

Tiếng kêu the thé kéo dài, tràn đầy sợ hãi, giống như một sợi dây thép xuyên thủng màn đêm yên tĩnh này.
Nàng vừa gào thét vừa lăn xuống giường mỹ nhân, trong khi lăn xuống đã kịp tung một cước đẩy y ra đằng sau giá sách, dùng tốc độ nhanh nhất liên tục lăn đến bên cửa sổ.

Bên đó có một ô cửa sổ còn chưa kịp đóng, nàng nhanh chóng lăn qua đó, nhảy lên, vươn tay mở rộng cánh cửa, tia sáng mờ trong tay cùng lúc lóe lên giữa bóng tối.
“Vù!”
Có thứ gì đó bị kích thích, gào thét tiến vào thư phòng, “rầm” một tiếng ghim lại ở nơi nào đó, kéo theo âm thanh ong ong chấn động.
Nàng vừa cất tiếng thét, Tấn Tư Vũ đã bổ nhào tới, hướng về phía giường mỹ nhân trong trí nhớ.

Nhưng tay hắn chạm vào khoảng không, trong cơn kinh hãi hắn khẽ quát: “Thược Dược!”
Nàng gào thét, núp bên dưới cửa sổ, run lẩy bẩy, “Có người!”
“Xoẹt.”
Tấn Tư Vũ châm đèn, giơ cao trong tay.

Ánh đèn ảm đạm chiếu lên mặt hắn, thần sắc lo âu nổi lên giữa hai chân mày.

“Thược Dược!”
Hắn rảo bước chạy tới, ôm nàng vào lòng.

“Sao nàng lại lăn đến tận đây?”
“Có người!” Nàng nằm trong lòng hắn, vặn vẹo người chỉ thẳng vào cửa sổ.

“Vừa rồi ngài đi đóng cửa sổ, ta nằm trên giường, bỗng dưng cảm thấy có người lao tới, lướt qua giường kéo ta lên.

Có lẽ hắn phát hiện mình nhầm người, bèn ném ta đi, nên ta ngã ra ngoài, rơi xuống tận đây… Ơ, hắn đâu rồi?”
Nàng hoảng hốt nhìn quanh, hít một hơi khí lạnh, hỏi tiếp: “Người đâu?”
Tấn Tư Vũ nhìn nàng chằm chặp.

Trông nàng hết sức chật vật, thanh gỗ mềm mà Nguyễn lang trung dùng để cố định khớp xương trên tay nàng cũng rời rạc tơi tả, rõ ràng là có kẻ nào nắm tay nàng kéo lên, làm nàng đau đến nỗi đáy mắt rưng rưng lệ, phấn trên mặt cũng rơi mất.
“Nàng thật sự thấy có người?” Hắn chậm rãi hỏi.
Nàng lắc đầu, hắn ngây ngẩn.
“Ta không nhìn thấy, mà cảm nhận được.” Nàng nói, “Ta chỉ nghe tiếng cửa sổ bị đẩy ra, gió ào ạt lùa vào, sau đó có người túm ta lên ném ta đi, chuyện xảy ra rất nhanh… Ta ngã đến váng đầu, chỉ nghe đỉnh đầu có tiếng gió, rồi ngài thắp đèn lên… Kẻ kia là người hay là quỷ, sao hắn lại nhanh như thế chứ? Bây giờ hắn đã trốn đi đằng nào rồi?”
Tấn Tư Vũ ngẩng đầu nhìn cây cối đung đưa không dứt bên ngoài cửa sổ, chậm rãi nói: “Ta nghĩ… Vì cửa trước đã khóa, nàng lại phát hiện ra hắn và kêu lên, cho nên hắn đã trốn thoát ra theo cửa sau rồi.”
Nàng ngạc nhiên ngẩng đầu, ánh mắt vô tình lướt qua, lại hít thêm một hơi khí lạnh.
Một loạt tên sắt đen sì ghim ngay trên trần nhà và bức tường phía trước, phản chiếu ánh đèn lấp lánh.
“Hắn đụng phải cơ quan.” Tấn Tư Vũ nhìn theo ánh mắt nàng, gương mặt không có biểu cảm gì kỳ lạ.

“Chỉ cần có người không đi theo tuyến đường hợp lý xuất hiện trong phạm vi trước hoặc sau thư phòng, đều có thể chạm vào cơ quan.”
“Hắn là hạng người nào?” Nàng lẩm bẩm, “Thích khách ư?”
Tấn Tư Vũ vỗ tay, chẳng mấy chốc đã có người nghe lệnh bước vào.

Hắn nói: “Ban nãy có thích khách xông vào thư phòng, toàn phủ gia tang cảnh giới, lập tức khám xét cả phủ cho ta.”
“Dạ!”
Thị vệ lĩnh mệnh rời đi, Tấn Tư Vũ ôm nàng lên.

Nàng thở phào một hơi, nằm trong lòng hắn lẩm bẩm: “Vừa rồi ta còn tưởng mình sẽ mất mạng chứ…”
“Sao nàng không nghĩ là mình sẽ được cứu?” Tấn Tư Vũ cúi mặt xuống nhìn nàng, mỉm cười nhàn nhạt.

“Nếu kẻ ấy đến đây để cứu nàng thì sao?”
“Cứu ta?” Nàng mở to mắt, kế đó mỉm cười, “Cứu ta sao lại ném ta ra ngoài? Ta cảm thấy, hắn tám phần mười là kẻ thù của ngài.”
“Vậy à?” Tấn Tư Vũ đặt nàng trên giường mềm.

“Tại sao?”
“Với thân phận của ngài, không thể không có kẻ thù.” Nàng đáp rất đơn giản.
Hắn xuất thần một lúc mới nói: “Phải, từ nhỏ đến giờ ta đã trải qua một trăm ba mươi mốt lần ám sát.

Đối với ta mà nói, thích khách là hai từ quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn.”
Hắn nói bằng giọng hời hợt, nàng cụp mi mắt xuống - Nếu quả thực đã quen đến độ không thèm để ý nữa, thì cớ sao lại nhớ kỹ số lần bị ám sát đến vậy?
“Gọi Nguyễn lang trung đến chữa trị cho nàng đi, trông nàng thảm quá.” Tấn Tư Vũ nói.
“Đã khuya rồi, ta cũng không bị thương, không cần đâu.” Nàng lắc đầu.

“Ta sợ hãi quá, tim đập hơi nhanh một chút thôi.

Ngài cho ta nằm xuống, chúng ta tán gẫu vài câu là ổn.”
“Hay để ta đưa nàng về phòng?”
“Ngài thì sao?” Nàng nhìn hắn.

“Ta lại cảm thấy ngài cần nghỉ ngơi nhiều hơn ta.”
“Ta đưa nàng đi, rồi sẽ trở về.” Hắn mỉm cười gượng gạo.

“Có một số chuyện hơi phiền phức.”
“Sao cơ?”
Nhưng Tấn Tư Vũ không nói thêm câu nào nữa, đôi mày hắn khẽ nhíu lại.
Nàng cũng im lặng, nhắm mắt dưỡng thần, thoáng chốc trong thư phòng chỉ còn lại tiếng giấy bị gió lật rào rào.

Một lúc sau Tấn Tư Vũ bước lại dìu nàng đi, nàng ngẩng đầu cười cười với hắn.
Ngắm gương mặt vui cười của nàng, Tấn Tư Vũ ngây ra, nhất thời chưa kịp phản ứng, buột miệng nói ra một câu.
“Gần đây lão Tứ nhà ta bắt đầu hành động, ta rất phiền lòng…”
Lời vừa thốt ra miệng đã cảm thấy không ổn, sao không dưng lại nhắc đến chuyện này chứ.

Nhưng đã lỡ nói ra rồi cũng chẳng rút lại được, hắn đành cười gượng.
Nàng lặng thinh giây lát, ngước mắt lên nhìn hắn thăm dò rồi mới nhẹ nhàng đáp, “Có chuyện cứ giữ mãi trong lòng thật chẳng dễ chịu gì, nếu ngài nguyện ý, thì cứ coi ta như chỗ trút bầu tâm sự cũng được.”

“Cũng không có gì cả.” Tấn Tư Vũ suy nghĩ giây lát rồi ngồi xuống bên cạnh nàng, nhè nhẹ nắm lấy tay nàng, nói, “Lão Tứ nhà ta nhân dịp ta mới bại, động đến Thượng thư bộ Binh và Thượng thư bộ Hộ trong vây cánh của ta, tập hợp Ngự Sử đài cùng nhau dâng tấu, khăng khăng muốn bãi nhiệm bọn họ.

Trong đó Thượng thư bộ Binh mới lên thay là cữu phụ của ta, vị cữu phụ này xưa nay vẫn luôn yêu chiều hắn.

Bây giờ đại quân còn đang đóng trên tiền tuyến, ai nấy đều biết đầu xuân còn có chiến sự, quyền sai phái tướng lĩnh, phân phối sự vụ của đại quân đều nằm trong tay bộ Binh.

Lỡ đâu bộ Binh cố ý làm khó dễ thì cũng phiền toái cho ta lắm.”
“Lão Tứ nhà ngài?” Nàng có vẻ thắc mắc với cách xưng hô thân thiết này.
Tấn Tư Vũ gượng cười, đáp: “Là đệ đệ cùng mẫu thân của ta.”
“Vậy thì chuyện đâu có nghiêm trọng đến mức ấy?” Nàng nói, “Nếu Thượng thư bộ Binh là cữu cữu của ngài thì cho dù có thiên vị cũng sẽ không thiên vị nhiều, ngài đâu cần phải lo lắng quá mức.”
“Nàng không biết đó thôi.” Tấn Tư Vũ do dự giây lát, cuối cùng cũng mở miệng, “Lão tứ và ta tuy là huynh đệ cùng cha cùng mẹ, nhưng xưa nay vốn không hợp tính nhau.

Mẫu hậu ta cũng chưa bao giờ cố gắng làm cầu nối cho hai chúng ta hòa thuận với nhau, dưới góc nhìn của bà, trong hai đứa con trai dẫu là ai lên ngôi cao bà đều là Thái hậu, nên bà nâng đỡ cả hai, đứa nào không tranh giành nổi bà sẽ từ bỏ đứa ấy, chuyển sang ủng hộ đứa còn lại.

Đây cũng là pháp bảo giúp bà đứng vững vàng không đổ bao năm qua trong hậu cung Đại Liêu, bây giờ… lại đem áp dụng lên con trai mình.”
Nàng lặng thinh, hồi lâu mới nói: “Hoàng gia thật đáng sợ…”
Hoàng gia thật đáng sợ, mẫu thân không ra mẫu thân, nhi tử không ra nhi tử, huynh đệ không ra huynh đệ.
Tấn Tư Vũ gượng cười, nằm xuống bên cạnh nàng, hai tay gối dưới đầu, miệng lẩm bẩm: “Nàng xem, huynh đệ chí thân lại trở thành chướng ngại vật lớn nhất chặn đường mình, động cũng động không nổi, giết cũng giết chẳng xong, biết làm sao cho phải?”
Nàng nở một nụ cười - Thật sự không thể động cũng không thể giết được sao? Nếu thật sự như vậy thì ngươi vốn sẽ không nảy ra suy nghĩ này.
“Huynh đệ không thể giết,” Nàng hờ hững lật giở quyển sách trên tay, nói, “Nhưng cữu cữu không biết điều vẫn có thể động.”
Tấn Tư Vũ ngẩn người, ngoảnh đầu lại nhìn nàng, bất chợt mỉm cười: “Ăn nói quàng xiên, nàng không biết gia thế của mẫu hậu ta rất mạnh, nhi tử có thể từ bỏ, nhưng huynh đệ lại là nòng cốt để duy trì sự hưng thịnh của gia tộc.

Mẫu hậu ta hết lòng che chở cho gia tộc, động vào cữu cữu ta, chọc giận mẫu hậu thì ngay đến căn cơ của ta cũng không còn vững nữa.”
Nàng vẫn giữ nguyên dáng vẻ bình đạm.

“Thế thì rất đơn giản, làm cho cữu cữu mất lòng mẫu hậu ngài là xong.”
Tấn Tư Vũ nghe giọng điệu này của nàng, trái lại tỏ ra hứng thú, xoay người đối diện nàng, hỏi: “Nàng có kế gì hay?”
“Ta không có kế gì cả.” Nàng lười biếng ngáp dài, “Hoàng cung Đại Liêu chẳng phải mỹ nhân như mây sao?”
“Mỹ nhân như mây cái gì chứ.” Tấn Tư Vũ bật cười, “Phụ hoàng tuổi cao sức yếu, mẫu hậu lại… nghiêm cẩn, để tránh làm tổn thương đến long thể của phụ hoàng, trong cung nhiều năm chưa tuyển cung phi, bây giờ quá nửa là các lão nương nương.”
“Vậy à.” Nàng cười nói, “Trong cung quá mức thanh tĩnh, chẳng trách tâm tư của Hoàng hậu nương nương lại muốn đặt lên triều đình nhiều hơn một chút.”
Câu này chỉ nói có một nửa nhưng Tấn Tư Vũ là người thông minh cỡ nào, lập tức hiểu ra ý tứ của nàng, tỉnh ngộ vỗ tay nói: “Quả nhiên nữ nhân các nàng vẫn hiểu lòng nhau hơn, có điều… cữu phụ ta cũng nhất quyết không chịu đắc tội mẫu hậu đâu.”
“Đắc tội chỗ nào chứ?” Nàng nói tiếp, “Vừa có đại chiến, Thượng thư bộ Binh ắt phải tiến cử tướng lĩnh đúng không? Tướng lĩnh được Thượng thư bộ Binh tiến cử chiến thắng trên tiền tuyến, hiến tù nhân lên Hoàng đế cũng là chuyện hết sức bình thường mà? Còn những tù binh này… bệ hạ muốn xử lý thế nào là chuyện của bệ hạ, ngài nói có phải không?”
Tấn Tư Vũ nhìn nàng, hồi lâu đáy mắt hắn lộ ra ý cười: “Biên giới Đại Liêu có vài bộ tộc, nữ tử xinh đẹp vô ngần, lại am hiểu thuật quyến rũ…”
Nàng chỉ cười không nói.
“Có điều tương lai nếu phụ hoàng thật sự sủng hạnh những nữ tử này thì mẫu hậu không thể không dồn tinh lực vào việc xử lý hậu cung và uốn nắn cữu cữu.

Nhưng ta hiểu rất rõ thủ đoạn của mẫu hậu, những nữ tử chỉ có dung mạo không thể địch lại bà ấy, đến khi đó…” Tấn Tư Vũ trầm ngâm.
“Đến khi đó ngài lại làm người tốt.” Nàng vươn vai.

“Đế vương chuyên sủng tù binh, dẫu sao cũng là chuyện không hay cho lắm.

Vương gia ngài trung thành vì nước, huy động Ngự sử dâng thư can gián cũng là chuyện nên làm.

Đến khi đó, Hoàng đế chắc hẳn đã chán ngấy người mới, gặp phải áp lực trong ngoài ắt sẽ nhượng bộ, cho đến cuối cùng, Hoàng hậu nương nương chắc chắn sẽ nhớ ơn ngài.”
Tấn Tư Vũ nhìn nàng đăm đăm bằng ánh mắt sáng rực, lát sau bỗng nghiêng người, ôm nàng vào lòng.

“Thược Dược, ta thật không ngờ nàng lại giúp ta.”
Khoảnh khắc ấy hắn cất giọng thành khẩn, cảm giác trong ôn nhã phảng phất nét xa xôi thường trực bỗng chốc tan đi, pha thêm vẻ mừng rỡ chân thành.
Nàng nằm trong lòng hắn, dáng vẻ lười biếng, hơi thở nhè nhẹ, mỉm cười nghịch nút vàng trên cổ áo hắn, hạ giọng nói: “Sao ta lại không giúp ngài chứ? Chuyện trước kia ta không nhớ rõ lắm, chỉ nhớ bây giờ ngài đối xử với ta không tệ.

Ta mắc tội lớn như vậy ngài vẫn không giết ta, đủ thấy ngài thương ta đến chừng nào.

Vậy nên ta hiển nhiên cũng không muốn thấy ngài phiền não, có điều đây đều là suy nghĩ của nữ nhân, cũng chẳng biết là đúng hay sai nữa.”
Tấn Tư Vũ cúi đầu nhìn hàng mi dài rậm của nàng khẽ chớp, nhẹ nhàng xinh đẹp mà khôn khéo, khóe môi không khỏi mỉm cười, vỗ nhè nhẹ lên suối tóc dài của nàng, bảo: “Chẳng cần biết là đúng hay sai, tấm lòng của nàng cũng khiến ta vui lắm rồi.”
Nàng ngẩng đầu lên nhìn hắn, mỉm cười: “Vậy về sau ta sẽ ngày ngày tính kế cho ngài, nghĩ ra một đống mưu đồ xấu xa.”
Hắn bật cười ha hả, thân mật véo lên chóp mũi nàng, đột ngột nói: “Thược Dược, Nguyễn lang trung bảo vết thương tụ máu trên đầu nàng đã tan đi rồi, nếu trí nhớ chưa thể trở về ngay thì chỉ e sau này rất khó nói trước bao giờ nàng mới nhớ lại được.

Có thể là dăm ba ngày, cũng có thể là rất nhiều năm.

Bây giờ nàng chỉ có một thân một mình, sức khỏe lại suy yếu, vẫn nên để ta chăm sóc cho nàng thì hơn.”
Vẫn nên để ta chăm sóc cho nàng thì hơn.
Lời nói ra cực kỳ uyển chuyển, nhưng ý tứ lại hết sức rõ ràng.

Nàng trầm ngâm, khóe môi vẽ lên ý cười nhàn nhạt, đáp: “Ngài nguyện ý tin tưởng ta?”
Tấn Tư Vũ mỉm cười: “Nàng cũng cảm thấy Phổ Viên này được bảo vệ cực kỳ nghiêm ngặt phải không? Chớ lo lắng, lớp bảo vệ này không nhằm vào nàng.

Ta đường đường là Hoàng tử, thiên hoàng quý tộc, với địa vị của ta mỗi bước đi đều phải phòng vệ, mỗi thời khắc đều phải để tâm, ta cũng muốn bảo vệ nàng cho tốt.”
Nàng cười cười, nghiêng người dựa vào hắn, lặng thinh không nói một lời.

Hắn ôm nàng, trong ánh mắt tỏa ra hơi ấm mà bản thân hắn cũng chưa bao giờ nhận ra.
Nỗi ngờ vực như dời non lấp bể, sau vô số lần dò xét ngày này qua tháng khác đã dần dần bị bào mòn.

Vô số thử thách hắn bố trí trước mặt nàng từ trước tới nay đều thất bại, đến bây giờ muốn hoài nghi nàng cũng là chuyện khó khăn.
Đã từng nghi ngờ nàng là kẻ ấy, nhưng rồi nàng chẳng hề liều mạng cứu Hoa Quỳnh, không thèm động chạm đến Khắc Liệt, thậm chí khi Khắc Liệt đang hồi phục từng ngày, nàng còn mừng rỡ ra mặt.

Nàng thật sự tin lời hắn nói.
Mà phía Thiên Thịnh cũng truyền tin tức đã cử hành tang lễ cho Ngụy Tri, ba quân buồn bã, thánh chỉ vỗ về.

Hắn phái người lén lút đi đào mộ, thi thể trong mộ vẫn còn nguyên, lấy một đoạn xương nhờ vu sư đo đạc, tính ra tuổi tác đúng bằng Ngụy Tri.
Hắn còn nghe nói Ngụy Tri và nữ tử dịu dàng xinh xắn này thực sự có vô vàn khác biệt, đó là một thiếu niên bề ngoài ôn hòa bên trong lại mạnh mẽ, thái độ hòa nhã xa cách, hành sự lại như sấm vang chớp giật.

Ở ngòi Thiên Cân hắn từng chạm mặt với Ngụy Tri, ấn tượng lưu lại đích xác là như thế.
Có khi hắn nghĩ phải chăng mình đã quá đa nghi, suy nghĩ quá hoang đường? Nữ tử này tuy xuất sắc nhưng so với thiếu niên anh kiệt Quốc sĩ vô song trong lời đồn vẫn còn cách biệt quá xa.
Chẳng qua chỉ là một tù binh Thiên Thịnh mất đi ký ức và võ công đó thôi, nạp làm người của mình cũng là thiên kinh địa nghĩa.
Hắn chưa bao giờ nguyện ý tin tưởng nàng như lúc này.
Tin tưởng nàng, thì có thể sung nạp nàng.
Nữ tử ôm trong lòng tỏa ra hương thơm nhàn nhạt, một mùi hương ấm áp nhu hòa, khiến hắn không khỏi nổi lòng hươu dạ vượn, nhưng nhớ ra còn có chuyện phải làm, bèn miễn cưỡng đẩy nàng ra, xuống giường nghe tiếng gió thổi dần dần suy yếu, cười bảo: “Ta mở hé cửa sổ ra một chút, cứ đóng im ỉm hết như thế, lại đốt lò sưởi, cẩn thận ngạt khói đó.”
Hắn lần theo mép tường đi mở cửa sổ, lại khơi bấc đèn cho cháy sáng hơn.
Vị trí hắn đứng lúc trước vẫn luôn quay lưng vào giá sách, lòng đầy phiền não vì sự vụ của triều đình, lại chăm chú trò chuyện với nàng, cũng không để ý đến phía sau lưng mình.

Bây giờ hắn lại đi khơi bấc đèn, chẳng mấy chốc sẽ đi đến bên giá sách.
Cuốn Từ tuyển đặt ở bên giường bỗng rơi “cạch” xuống đất.
Nàng “ây da” một tiếng, xoay người bước xuống giường nhặt nó lên, vừa ngồi xuống, bỗng dưng lại “ây da” thêm tiếng nữa.
Tấn Tư Vũ vừa vặn đi tới, ánh mắt hắn ngưng lại, cũng đã trông thấy đằng sau giá sách lờ mờ lộ ra một dải tóc đen.
Ánh mắt hắn lóe lên, liếc nàng một cái rồi đưa tay kéo kẻ kia ra ngoài, chỉ thấy người kia mặc thường phục của hộ vệ, khuôn mặt trông cũng không quen.
“Kẻ nào trốn sau giá sách?” Nàng kinh ngạc hỏi.
Sắc mặt Tấn Tư Vũ chuyển lạnh, hắn vỗ tay, lát sau quản gia Phổ Viên vội vã chạy tới, thấy người nằm xỉu trên mặt đất liền đổi sắc mặt, nói: “Vương gia, đây chính là tiểu tư thư phòng tôi an bài cho ngài, sao bây giờ y vẫn còn ở đây?”
Tấn Tư Vũ lạnh lùng chắp tay đứng đó, trong đôi mắt lướt qua một tia nghi ngờ, sau đó hạ giọng quát: “Phá hoại quy củ, ngươi biết phải làm gì chứ?”
“Dạ.” Quản gia âm thầm thở dài, hắn biết hôm nay Vương gia đến thư phòng sớm hơn mọi hôm, tên tiểu tư này chắc không tránh kịp mới trốn ra đằng sau giá sách, chẳng hiểu sao lại ngất xỉu ở đó.


Hắn không khỏi âm thầm chửi rủa tên này quá ngu ngốc, lúc đó thà chạy ra ngoài đụng mặt Vương gia còn hơn là ở lại để phạm vào điều cấm.

Vương gia xử lý việc công có rất nhiều bí mật, một khi bị người khác nghe thấy thì đây mới thực sự là tội chết.
Hắn vẫy tay với hai tên thị vệ đằng sau, ra hiệu cho chúng kéo y ra ngoài.
Hai thị vệ tiến lên, định lôi y đi.
“Khoan đã.”
Nàng vừa mở miệng, quản gia lập tức ngừng tay.

Hắn biết hiện giờ nàng đang là tâm phúc số một trong lòng Vương gia nên không dám đắc tội.
“Các người muốn dẫn y đi đâu?”
Quản gia lặng thinh không đáp, lấm lét nhìn sang Tấn Tư Vũ.
Nàng cũng ngầm hiểu ra, nhíu mày nhìn sang Tấn Tư Vũ.

“Vương gia, gã tiểu tư này không hề phá hoại quy củ.

Hôm nay ngài đến sớm nửa canh giờ, lúc đó hẳn là y đang quét dọn thư phòng, không dám chạm mặt với ngài nên mới trốn đằng sau giá sách.

Mà ban nãy có thích khách xông vào, khi hắn phát hiện ra ta chắc cũng phát hiện y, bèn ra tay đánh ngất y… Y chẳng biết gì cả, đúng không?”
Tấn Tư Vũ trầm tư, hắn hiểu ẩn ý trong lời nàng mói – Tên tiểu tư này không cố ý nán lại trong thư phòng, mà khi hắn bắt đầu bàn chuyện triều chính với nàng thì y đã hôn mê, hoàn toàn không nghe thấy gì hết.
Hắn liếc nhìn thoáng qua tên tiểu tư này một lượt.

Gần đây tất cả những người vào phủ, không cần biết dòng dõi lai lịch ra sao, đều chịu sự theo dõi cực kỳ nghiêm ngặt.

Thi thoảng hắn cũng không quên thăm dò, phải thăm dò đến khi hoàn toàn yên tâm mới có thể sử dụng, vì thế nên hôm nay hắn mới đến thư phòng sớm.

Nếu tên tiểu tư này có ý đồ mang nàng đi, hoặc tính toán động chân động tay vào mật đạo đằng sau giá sách, thì thứ chờ y chính là thiên la địa võng mà hắn đã bố trí kĩ càng từ lâu.
Nhưng chẳng có gì cả.
Rốt cuộc người phát hiện ra kẻ này trước vẫn là nàng.
Nhìn ánh mắt tha thiết của nàng, hắn biết tâm địa nữ tử này thật ra rất mềm yếu, cầu xin là đương nhiên.
“Nếu đã như vậy thì tội chết có thể miễn, nhưng tội sống khó tha.” Hắn lạnh nhạt nói, “Đánh ba mươi gậy, cho y nhớ đến suốt đời.”
Nàng thở dài, song không nói gì nữa.

Tấn Tư Vũ tưởng nàng còn muốn cầu xin, thấy nàng không được đà lấn tới, còn có vẻ kinh ngạc.

Nhưng nàng lại nói: “Ngài có quy củ của ngài, xử như thế đã là rất nể mặt ta rồi.”
Quả là một người thấu tình đạt lý.

Tấn Tư Vũ mỉm cười, tâm tình lại vui lên một chút, hào hứng lấy bộ cờ vây ra, đề nghị: “Chúng ta chơi cờ đi.”
Đám thị vệ tiến lên, kéo Cầu Thư ra ngoài, khi bước qua ngưỡng cửa thì y tỉnh lại.
Y vừa tỉnh lại sau cơn mê man, ánh mắt thấp thoáng vẻ mờ mịt, không rõ đã xảy ra chuyện gì.

Quản gia nói: “Tiểu tử nhà ngươi may lắm đấy, chạm mặt Vương gia vốn là tội chết, nhờ có Thược Dược cô nương cầu xin cho nên chỉ phải lĩnh ba mươi gậy là hết tội! Còn không đi tạ ơn cô ấy?”
Y ngước mắt lên nhìn về phía hai người trong phòng, chỉ thấy bên lò than ấm áp ánh nến rực hồng có đôi nam nữ ngồi xếp bằng đối diện nhau.

Chẳng ai nhìn y cả, mà chỉ trầm ngâm ngắm bàn cờ.

Nàng xõa suối tóc đen chảy dài xuống vai, che khuất nửa gương mặt, che đi cả nét vui buồn.

Chợt nàng hạ xuống một nước cờ dở, chọc cho Tấn Tư Vũ bật cười ha ha, nghe quản gia nói muốn y khấu đầu lạy tạ mình, bèn sốt ruột khoát tay.
Y lặng thinh, ánh mắt lướt qua ống tay áo nơi nàng chống khuỷu tay, sau đó tự mình đứng lên, theo thị vệ bước vào trong viện.
Trong sân đã có hai gã gia đinh kê ghế thụ hình cầm gậy lăm lăm đứng chờ sẵn, y cười cười, tranh thủ nói trước khi nằm úp sấp lên ghế thụ hình: “Hai vị đại ca, bộ y phục ta đang mặc trên người là của một vị hộ vệ đại ca cho ta mượn, đã mượn thì phải trả, đánh hỏng rồi ta biết làm sao.

Ta nghe nói các vị đại ca ra tay rất chuẩn, có thể tổn thương da thịt người ta mà không làm rách y phục, kính nhờ đại ca giúp ta lần này.”
“Vậy cũng dễ thôi.” Một gia đinh cười nói, “Tiểu tử nhà ngươi cũng hiểu đạo lý, xem ra ngươi sợ phải thoát y phục chứ gì? Dù sao cũng xuất thân từ nhà có học, chẳng trách.

Có điều lối đánh này còn khiến người ta đau đớn hơn bình thường, ngươi đã suy nghĩ kỹ chưa?”
“Không sao cả.” Y nhìn sang thư phòng phía bên kia, ánh đèn vàng ấm áp tỏa ra như nước chảy, văng vẳng nghe tiếng cười khẽ khàng yểu điệu của nàng lẫn vào tiếng cười sang sảng của Tấn Tư Vũ.
“Bắt đầu đi.”
“Một!”
“Bịch!”
Khi tiếng gậy đầu tiên đập xuống, nàng cũng mỉm cười kiều diễm hạ cờ.
Tiếng gậy nặng nề đánh lên da thịt truyền vào trong phòng chỉ còn nghe loáng thoáng, nàng quả nhiên vờ như không nghe thấy, mặt mũi tươi cười, chỉ nhìn Tấn Tư Vũ trước mặt.
Khi gậy đầu tiên đánh xuống, thân thể y chấn động.
Nhưng khóe môi lại nở một nụ cười rất nhẹ, y thầm nghĩ chuyến đi đến Phổ Thành Đại Liêu quả là một hành trình kỳ lạ.

Cuộc đời y đã trải qua mọi thăng trầm song chưa bao giờ nếm trải tư vị như thế.
Vốn là kẻ bề trên giờ phải làm những việc đê hèn, xưa nay vẫn luôn định đoạt mạng sống người ta giờ lại bị người ta định đoạt.
Nàng ngồi trong giường êm nệm ấm mỉm cười đánh cờ vây với kẻ khác, nghe y căng mình chịu đòn roi trong căn viện gió lùa rét buốt, quả là việc kỳ diệu nhất trong cuộc đời y, trước chẳng xảy ra, sau cũng không bao giờ lặp lại.
Phải chăng ông Trời không vừa mắt với một thoáng tư tâm của y lúc trước, nên mới âm thầm sắp xếp nỗi đau da thịt lần này?
Hay căn bản nàng cố ý muốn sửa lưng y?
Chắc nàng đang vui lắm nhỉ?
Dù y nghĩ nhân quả báo ứng trên thế gian chẳng sai bao giờ, nhưng nếu thật sự có thể khiến nàng vui vẻ thì cũng không sao…
“Mười lăm!”
“Không chịu không chịu! Sao lại đi như thế chứ!” Tiếng nũng nịu hờn dỗi của nàng truyền tới, tiếng xáo quân cờ ào ào nhấn chìm mọi âm thanh khác.
Y gác cằm trên ghế, sắc mặt bình thản, nhắm mắt lại lắng nghe.
Không nghe tiếng gió xào xạc trên đỉnh đầu, mà nghe tiếng cười khe khẽ của nàng vang ra từ căn phòng đằng xa, trong trẻo lại có chút mềm mại.

Rất khó nói rõ hai thứ cảm giác này cớ sao lại đồng thời xuất hiện trong tiếng cười của một người, nhưng sự thực là như thế.

Từng tiếng lanh lảnh như châu như ngọc, đến âm cuối lại kéo dài thành một đường cong, khiến tiếng cười kia mang theo nhịp điệu say lòng, cứ thẳng thắn tự nhiên mà câu hồn người.
Chợt nhớ tiếng cười kia cách biệt đã lâu, dù mai sau có trở lại, chỉ e cũng không dễ dàng cười cho y nghe nữa, tốt hơn hết là nhân dịp này nghe nhiều thêm một chút.
Y nghĩ, sao nữ nhân này lại tập trung chơi cờ như thế chứ… Sao y nhớ trước đây ngoại trừ những lúc hại người, thì nàng vốn không ưa động não?
Nội tâm y rối như tơ vò, không hề để tâm đến tiếng gậy xé gió vùn vụt, nhưng máu cứ dần dần loang ra, phạm vi ngày càng thêm rộng.

Y phục vẫn không hư tổn, chỉ lờ mờ nhuộm lên màu đỏ thẫm.

Trên đùi hình như có một vệt lửa nhen lên, châm tới đâu, nơi ấy bùng lên ngọn lửa rừng rực, từng roi từng roi tựa như muốn đánh sâu vào tận đáy lòng.
Thì ra đòn roi không dễ chịu đựng chút nào, chẳng thà lĩnh một đao còn thoải mái hơn… Bị đánh cho ra bã, đầu óc còn chưa hết choáng váng, y mơ mơ hồ hồ nghĩ, sau này về phủ ta nhất định sẽ bỏ hết gậy gộc đi, đồng loạt thay bằng đâm ba đao thủng sáu lỗ!
“Ba mươi!” Tiếng báo hiệu vang lên, ngân nga mà quyết đoán.
“Ăn được đại long* của ngài rồi!” Nàng hạ cờ đánh “cạch” một tiếng, bật cười khanh khách.
* Một thuật ngữ trong cờ vây, nghĩa là ăn được một lượng quân lớn của đối phương, làm thay đổi cục diện ván cờ.
“Cầu Thư tạ ơn…” Theo đúng quy củ, quản gia giám sát việc thụ hình đứng ngoài cửa kéo dài giọng tạ ơn, Tấn Tư Vũ liền khoát tay, bảo: “Đưa y đi, tìm đại phu khám thử, đừng để y mang bệnh.”
Nàng nghe tiếng báo dài dằng dặc này, liếc nhìn cây gậy nhuốm máu trong tay gia đinh thi hình, ánh mắt ngừng lại ở đó.

Nàng mỉm cười nhìn sang Tấn Tư Vũ ngồi phía đối diện, dịu dàng đặt tay mình vào trong tay hắn, thì thào:
“Vương gia, ngài thật tốt.”.