*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chuyển ngữ: Boringrain
Trước tiên, nói đến sự kiện trèo tường.
Đêm đó, theo lời thủ phạm, thư viện canh hai tắt đèn, người ta thường ngày canh ba mới ngủ, lại gặp trời trong trăng tỏ, gió thoảng hương đưa, khiến lòng người xốn xang lay động, bèn theo hương gió tìm ngắm hoa thơm, vô tình lỡ bước đến đầu tường phòng đại nhân Ty Nghiệp.
Đêm đó, theo lời người bị hại: Đầu tường không hoa.
Đêm đó, theo lời người đuổi bắt – Cố đại nhân: Canh tư, mưa bay, khinh công, đêm tối.
Chắp nối đại ý lại thành: Giữa đêm mưa gió canh tư, trời tối như mực có người dùng khinh công định nhảy qua sân tường chẳng có một đóa hoa nào của Ty Nghiệp đại nhân.
So về tính chân thật – chọn phiên bản nào hiển nhiên không cần bàn cãi.
Thực ra, thủ phạm đêm đó chỉ mới trèo lên đầu tường đã nom thấy một đôi mắt sáng hơn sao bắc đẩu sau lần nón che chực chờ bên dưới, cửa sổ đối diện bật mở đánh rầm, thò ra gương mặt tươi cười, y phục chỉnh tề của vị đại nhân nọ: “Đến rồi à?”
Hách Liên thế tử lập lờ chân trong chân ngoài không khỏi thở dài thất vọng – vốn nghĩ nửa đêm trèo tường, dù không mò được vào phòng thì ít nhất cũng chiêm ngưỡng được cảnh áo quần xốc xếch vội vàng bắt trộm, ngờ đâu người ta ăn mặc còn kín đáo hơn cả gã.
Bèn ngồi bệt xuống tường, ảo não đáp lời: “Ờ, đến rồi.”
“Trên đó cảnh đẹp không?”
“Cũng được.”
“Ngắm đủ chưa?”
Hách Liên Tranh ngước mặt nhìn trời, liếc mắt nhìn quanh rồi nhẩn nhơ đáp: “Vẫn chưa.”
“Ồ.” Tri Vi tiện tay sập cửa, “Thế thì ngắm tiếp đi.”
Hách Liên thế tử vênh cằm bĩu môi – vẻ mặt đấy là gì chứ? Chẳng đáng yêu tẹo nào!? Thế tử ta muốn đi thì đi, muốn ở thì ở nhé!
Nghĩ thế, gã bèn rục rịch toan trèo xuống, lại thấy bò lê trước mặt Cố Nam Y thì mất thể diện quá, bèn nhún chân giậm đà, chuẩn bị tiêu sái bay lên bằng thế chim ưng sải cánh.
Ngờ đâu, chân vừa đan chéo, mình mới cất lên.
Bỗng thấy Cố thiếu gia khoát tay ra hiệu.
Vô số ánh bạc vun vút lao.
Chấp chới giữa trời ưng chựng cánh.
Những mảnh đinh nhỏ thi nhau đâm qua mông gã, phầm phập kéo vải quần gấm găm vào tường.
Trăm mảnh đinh trong những tay bắn lão luyện không đủ làm Hách Liên thế tử mình rùng chân nhũn bằng một chiếc hiểm hóc, suýt soát bộ vị quan trọng, thiếu điều cọ vào tóe lửa của Cố thiếu gia.
Chuẩn thêm tí nữa, e từ đây hùng ưng chỉ đành làm kiếp thư ưng.
Hách Liên Tranh lơ lửng giữa không trung lúc này nào đã kịp đáp xuống. Đinh bạc ghim tường kéo vải quần rách toạc.
Gã hoảng hốt bụm tay che quần, theo quán tính rơi lại đầu tường, luống cuống nấp vào sau tán cây rủ.
Chưa kịp định thần thở phào bỗng lại nghe đất rung trời chuyển.
Hách Liên Tranh nhất thời nghĩ mình chấn kinh mê sảng, song chấn động mỗi lúc một tăng, gã nhìn xuống phát hiện Cố thiếu gia đang rút kiếm xẻ tường như cắt đậu hũ, kế rồi vác hẳn lên vai.
Bức tường này dùng vữa làm hồ vô cùng rắn chắc, xẻ đi một đoạn cũng không hề hấn gì. Thiếu gia vác cả tường lẫn thế tử gia ra ngoài.
Vừa đi vừa thổi còi inh tai.
Nghe tiếng còi réo rắt, học sinh trong viện liền nháo nhào chạy ra xếp hàng ngay ngắn.
Kế rồi mơ màng thi nhau dụi mắt, dụi mãi, dụi mãi, đến lúc tròng mắt sắp sửa rớt xuống mới tin hình ảnh sống động trước mắt là chân thật.
Cố đại nhân phong tư nhẹ nhàng, vững vàng cất bước, trên vai là tường, trên tường… là Hách Liên thế tử tả tơi đón gió.
Thế tử ta lúc này chẳng còn tâm trí để ý đến đám người mắt tròn mắt dẹt, cằm rơi đồm độp bên dưới, chỉ vội vàng trái quơ, phải nắm, cố gắng đưa những mảnh vải đã rách bươm về lại đúng vị trí.
Chịu thôi, ai bảo trên này cao quá, người ta mới hơi ngóc đầu lên đã nom rõ mồn một.
Giữa lúc đám người quây lại mỗi lúc một đông, Hách Liên Tranh bỗng lia thấy Phượng Hạo đang lẩn lút né tránh bên dưới, bèn hớn hở gọi to: “Em vợ, mau ném cho ta một chiếc quần…”
Gã em vợ ban ngày còn ôm chân hắn vật vài nài xin, vừa nghe điểm tên liền giật mình chạy biến.
“Khốn kiếp!” Hách Liên Tranh tức giận mắng to, “Xách giày cho tỷ tỷ mi cũng không xứng!”
Đường đường Thế tử, lột quần diễu hành, muối mặt lắm thay!
Xong nghĩ lại, hứ, chẳng phải chỉ là cởi truồng thôi sao, nam nhân cả, sợ quái gì nào?
Tự trấn an xong, gã dứt khoát buông tay toan làm thần ưng lướt gió, tận dụng khinh công thoát khỏi vòng vây.
Nhưng đến khi chính thức thực hiện kế hoạch liều lĩnh, gã mới đau đớn phát hiện ngân đinh dưới thân đã hóa keo tự lúc nào, khiến không chỉ bắp đùi mà cả bộ vị quan trọng kia cũng dính chặt vào tường.
Lần này, Hách Liên Tranh quả thật không dám manh động – nhỡ đâu người bay chim ở, mất mát khôn lường.
Đành nhắm mắt yên phận mặc cho Cố Nam Y vác quanh quảng trường, khiêng dạo phố lớn, cao giữa trăm người, tắm trong vạn ánh mắt ngưỡng trông, mãi đến tận dưới chân tòa lầu chính sử viện.
“Không phải chứ…” Hách Liên Tranh vẫn khí dũng hiên ngang vừa ngẩng đầu lên liền đoán ra ngay ý định của thiếu gia, không khỏi giật mình thất sắc.
Cố thiếu gia tiêu sái lên lầu.
Trên đỉnh lầu có một đài nhỏ, Thiếu gia đặt mảnh tường lên một bệ đá đối diện với đài, đoạn roèn roẹt rút kiếm, hí hoáy khắc vài chữ bên dưới thân tường, kế rồi nghênh ngang bỏ đi.
Hách Liên Tranh ngồi trên đỉnh lầu mười trượng rùng mình run rẩy hệt đóa Hắc Liên e ấp chẳng chịu nổi gió to.
Trên thân tường là mấy chữ hiên ngang:
“Phạm tội trèo tường, lột quần thị chúng!”
———————————————————————
Hách Liên thế tử không phải thị chúng quá lâu. Sự kiện náo động nhanh chóng truyền tới tai viện trưởng, ổng lập tức ba chân bốn cẳng chạy về, đích thân giải cứu Thế tử gia thoát khỏi khốn cảnh.
Ngân đinh hóa keo, bóc nhẹ ắt ra, ngoại trừ mất lại đầu tường vài sợi lông tơ kỷ niệm, thế tử gia chẳng bị hư hại gì nhiều – Tri Vi hành xử luôn có chừng mực, ngay việc thông báo Tân Tử Nghiên cũng đã được sắp xếp thỏa đáng.
Hách Liên Tranh bấy giờ mới hối hận khôn nguôi, sớm biết keo này chẳng có gì ghê gớm thì hắn đã nhảy xuống thoát thân từ lâu, sao còn bị cả thư viện ngắm đùi đã mắt nữa.
Cả thư viện nhìn thấy cũng đã đành, nhưng cớ sao người nên nhìn nhất lại không ghé mắt ra trông?
Hách Liên thế tử hết sức phiền lòng.
Càng phiền lòng hơn là, ngay sáng hôm sau, Ty Nghiệp đại nhân liền công bố một bản nội quy dài hơn vạn chữ, gồm 188 điều, quy định chặt chẽ, hành văn rõ ràng, trong đó có nêu “Cấm nhảy tường, cấm trèo tường ngắm cảnh, cấm lưu lại bất cứ bộ phận thân thể nào trên tài sản công, những ai vi phạm phạt tiền ngàn lượng.”
Bởi vậy, nhờ mấy cọng lông mao bị dính lại trên đầu tường, Hách Liên thế tử đã vinh quang tiễn một ngàn lượng bạc trắng ra đi.
Mất mặt, mất tiền, song thế tử gia lại chẳng thấy gì to tát, nam nhi thảo nguyên ấy mà, chuyện lớn bằng trời cũng chỉ như gió thổi qua sườn núi, chớp mắt tiêu tan.
Không được trèo tường, gã liền giắt theo bản nội quy đường đường chính chính đến gõ cửa phòng đại nhân Ty Nghiệp, dù sao gõ cửa phòng cũng không nằm trong phạm vi bị cấm.
Tri Vi bình tĩnh mở cửa hệt như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Sau khi nghe xong mục đích của Hách Liên Tranh thì bất giác chau mày.
“Thế tử.” Cô mỉm cười, “Ngụy ty nghiệp muốn tham dự lễ mừng thọ của Thường quý phi.”
Ý rằng Phượng Tri Vi không thể cùng xuất hiện.
“Ngụy ty nghiệp vì lao tâm soạn sách, lại khổ tứ chỉnh đốn thư viện nên ngã bệnh rồi.” Hách Liên Tranh thản nhiên ngồi chen vào bên cạnh Tri Vi, đợi đến lúc cô quay đầu, đã thấy hắn tựa người vào sạp nhỏ, tháo ủng gác chân lên chồng sách cổ cô vừa thua dọn định mang vào cung.
Tri Vi tức giận vô cùng, song chưa kịp thốt nên lời đã vội vã lao ra ngoài tìm khí thở.
Cố thiếu gia thiên hạ vô song càng phản ứng dữ dội hơn, nhảy vèo một cái lên nóc nhà, cốt nhờ gió mạnh trên cao thổi đi dư hương vừa khiến hắn mũi tắc, tim ngưng.
Hách Liên Tranh nằm ườn lên giường tháp của Tri Vi, mặt chôn xuống đệm mềm, mê say hít hà mùi hương tinh tế nhè nhẹ, thầm nghĩ cô gái này khoác hai thân phận, lại thường phẫn nam trang, hẳn chẳng thể điểm phấn tô son, không hiểu hương thơm này từ đâu mà có. Con gái thảo nguyên tuy kiện khang anh khí, nhưng ý vị phong nhã vẫn thua hẳn nữ tử Trung Nguyên.
Hách Liên thế tử say sưa thưởng thức, hoàn toàn quên mất chỉ mấy hôm trước bản thân còn tỏ ra khinh bỉ nữ tử Trung Nguyên thế nào.
Tri Vi thông khí trở vào, liền thấy Hách Liên Tranh đang ôm gối của mình vò đi vò lại, khiến tấm bọc gấm bị nhàu nhĩ chẳng ra hình thù, bụng càng phát hỏa, giọng càng lạnh tanh: “Thế tử, Ngụy ty nghiệp không bệnh, cũng không mượn ngài tạo cớ sinh bệnh, nếu ngài không muốn phạm vào điều quy thứ 189 hoặc bị đưa đi thị chúng lần nữa, thì mời về cho.”
“Có bệnh.” Hách Liên Tranh ngẩng đầu, dáng vẻ vô cùng tự tin nói: “Vừa nãy người hầu Ngụy phủ đã đến phòng biên soạn xin nghỉ, ngày mai phòng biên soạn sẽ cáo bệnh đến chỗ Thu các Đại học sĩ.
“Cho dù ta có sinh bệnh.” Tri Vi yên lặng một lúc, kiên quyết kiềm chế lửa giận, đoạn cười rộ lên, “Thì Phượng Tri Vi cũng sẽ sinh bệnh.”
“Phượng Tri Vi sẽ đi.” Hách Liên Tranh như chẳng hề nhận ra người bên cạnh đang sắp sửa phát hỏa, vừa rung đùi vừa phấn khởi đáp. “Cũng vừa nãy, ta đã xác nhận với bộ Lễ mình sẽ cùng vị hôn thê Phượng Tri Vi đến tham dự, danh sách bộ Lễ gửi lên chắc cũng đã được Nội các thông qua.”
Tri Vi không còn lời nào để nói, chỉ đăm đăm nhìn Hách Liên Tranh, trong đầu lướt qua vô số kế hoạch hòng lặng lẽ giải quyết gã điên này.
“Biết nàng nhìn ta như vậy khiến ta liên tưởng đến gì không?” Hách Liên Tranh đột nhiên ngồi dậy, hứng thú vuốt cằm đối mặt với Tri Vi, “Là loài xích ưng sống trên Bạch Đầu Sơn ở thảo nguyên Hô Trác, lặng lẽ đợi mồi giữa khoảnh rừng đen tối, rồi bất ngờ lao xuống từ một ngọn cây,xử lý con mồi một cách nhanh gọn, quyết đoán, tàn độc – ấy, nhìn lại ta xem nào.”
Trên đời còn có loại nam nhân trơ tráo đến đao thương bất nhập như hắn không hở trời!!!
Tri Vi đột nhiên phát hiện, thì ra Sở vương điện hạ vô cùng dễ tính, tiểu Cố thiếu gia vô cùng ôn hòa, nam tử khắp thiên hạ đều vô cùng đáng yêu, trước giờ cô thật sự đã để mắt trên đỉnh đầu.
“Ta nói này, Ngụy Ty nghiệp không đi là tốt nhát.” Hách Liên Tranh đột nhiên trở nên nghiêm túc, “Thân phận này của nàng, tuy đang như diều gặp gió nhưng cũng dễ dàng gãy cánh đứt dây. Những trường hợp cung yến như này, chỉ sơ sảy một chút cũng sẽ sa chân vào tròng. Nên biết, càng là thứ không có được, người ta càng muốn phá hủy.”
Tiếng Hán của hắn không được sành sỏi như mấy vị học sĩ trong triều, câu cú cũng không được khúc chiết liền mạch, song ý tứ trong đó không khỏi khiến Tri Vi thảng thốt cả kinh, giật mình nhìn lại con người trước mặt.
Lần đầu gặp gỡ, ngón tay gõ nát kính xe nhà tiểu thư khuê tú, lỗ mãng ương ngạnh; lần hai kim điện, dưới thềm ngọc ngang nhiên mổ xác lấy gan, quyết đoán tàn nhẫn; lần ba cầu thân, Tam Chuẩn vì hắn liều mạng chiến đấu, hắn vì Tam Chuẩn tiêu sái nhận thua, một tiếng ‘dì’ dứt khoát, một gói muối mặn chát, giỏi thuật ngự tâm, phong độ đại tướng; Thanh Minh viện nửa đêm trèo tường, lột quần thị chúng cũng cười phóng khoáng cho qua, càng không hổ khí phách thảo nguyên. Tất cả vẽ nên một nam nhi hào sảng kiêu hùng không ngại tiến thoái, nào ngờ hắn còn hiểu được sự lươn lẹo nham hiểm, xảo trá tâm cơ của người Hán.
Nhìn ánh mắt kinh ngạc của cô, Hách Liên Tranh chỉ cong môi cười cợt, song lần đầu tiên nụ cười ấy pha thêm chút đắng cay làn lạt, trầm giọng nói: “Trên thảo nguyên, cũng có mưu tranh lợi ích…”
Tri Vi im lặng nghĩ thầm, dù ở đâu, đấu đá quyền lực cũng quyết liệt như nhau.
Hai người cùng trở nên trầm mặc, gió lướt qua ô cửa nửa mở, thổi những sợi tóc đen của hắn lất phất trên đôi mắt như lưu ly, màu hổ phách hòa cùng sắc tím u linh, đến ánh trăng cũng phải thất sắc.
Vạt áo phanh rộng lộ ra lồng ngực rắn chắc cùng nước da bánh mật, tư thái nhàn tản tựa trên nhuyễn tháp như một con đại miêu giấu vuốt sắc dưới vẻ ôn hòa.
Cuồng dã mê hoặc.
Tri Vi thoáng lúng túng dời mắt, nghe thấy Hách Liên Tranh hơi hạ giọng khẩn cầu, “Đi với ta đi mà… Danh sách báo rồi không thể đổi được, chắc nàng cũng không muốn Phượng tiểu thư lại bị chú ý chứ?”
Cũng thông minh đó chứ! Tri Vi trừng mắt lườm hắn một cái, thấy người này tuy ngữ khí khẩn thiết cầu xin nhưng mặt mày khó che được mấy phấn đắc ý, càng thêm phiền muộn trong lòng.
Một cái liếc ấy, sóng mắt lưu chuyển, khóe miệng hơi cong, mất vẻ thong dong tao nhã, thêm phần kiều mị ngọt ngào, khiến Hách Liên Tranh trong lòng trộn trạo, không nhịn được xum xoe chạy tới kéo cánh tay cô, “Tiểu di, thảo nguyên có tiền lệ hợp trướng trước hôn nhân đấy, hay chúng ta thử ~”
“Ầm!”
“Bõm!”
Âm thanh đầu tiên là tiếng Hách Liên Tranh bị Cố thiếu gia xách cổ lẳng ra ngoài.
Âm thanh thứ hai là tiếng đôi giày đập trúng đầu hắn rồi dội qua sân rơi tõm xuống ao nước ngoại viện.
Ba ngày sau, toàn bộ cá trong ao đều phơi bụng trắng phếu, nghe đâu là bị chết thối…
…………………………………………..
Hai ngày sau, đến đại thọ năm mươi của Thường quý phi. Là muội muội thân tộc của tiên hậu, từ sau khi hoàng hậu hoăng, Thường quý phi nghiễm nhiên trở thành nữ nhân có quyền lực nhất hậu cung, má hồng dù phai, ân sủng không bạc, hoàng đế đối với người phụ nữ bầu bạn bên mình hơn nửa đời người vẫn còn thương tiếc, đại thọ năm nay càng thêm long trọng.
Tiệc chính diễn ra vào buổi tối, song chúc thọ đã bắt đầu từ sáng sớm. Sáng tiếp cung quyến, chiều đón mệnh phụ cùng tân khách, giờ ngọ đến Long Khánh điện ăn mì thọ. Trừ dạ yến, các nam nhân và nữ nhân đều phải tách nhau đi riêng. Tri Vi nghe đến cái lịch trình lằng nhằng nhắn nhít nọ mà cảm thấy như vừa đặt chân lên thuyền giặc, thật vô cùng thất sách.
Trời vừa sáng, cô đã hoàn thành xong công đoạn điểm trang. Y phục của cô hôm nay là do Hách Liên Tranh sai người đưa tới, không phải loại đồ truyền thống của tộc Hô Trác, mà là gấm Thục – Giang Hoài, váy xanh ngọc nhạt dần xuống chân, tựa biển cả mênh mông với bọt xô trắng xóa. Kiểu dáng đơn giản, trang trí cầu kì, đai lưng do kinh thành đệ nhất tú nương đích thân chấp kim, trang sức là trọn bộ ngọc trai quý giá, châu báu đính trên cổ áo cũng là loại bảo châu hiếm thấy của Nam Hải, vô cùng hài hòa với màu sắc y phục.
Nữ nhi thường có sự yêu thích đặc biệt với quần áo đẹp, Tri Vi lúc này cũng thả lỏng mặt mày, khẽ lướt tay lên lớp vải mềm mại, thầm nghĩ một dã nhân như Hách Liên Tranh cũng có mắt thẩm mỹ ghê.
Ngoài cửa chợt có tiếng động, cô xoay người lại, liền thấy Phượng phu nhân đang tựa vào cạnh cửa nhìn cô bằng ánh mắt phức tạp.
Kể ra đây là lần đầu tiên hai mẹ con chạm mặt từ sau hôm cầu thân, Tri Vi nhất thời lúng túng ngây người, lát sau mới ho khẽ một tiếng, hỏi: “Mẹ đến có việc gì không?”
Phượng phu nhân chăm chú ngắm nhìn con gái, ống áo lam nhạt biến ảo trong nắng mai tinh khôi, ngọc châu trong suốt rực rỡ dưới ánh mặt trời, gương mặt nhìn nghiêng như phát rạng hào quang, tôn khí chất an tường, tăng tư thái thanh lệ, dường như phong thần xuất chúng vẫn ngủ vùi trong bộ bố y thô lậu ngày thường đã giật mình thức tỉnh.
Phượng phu nhân thấy lòng mình nhoi nhói … Tri Vi của bà, vốn nên có phong thái trác việt như vậy.
“Mẹ định báo với con…” Thấy Tri Vi dời mắt, lòng bà như có kim đâm, bèn vội lảng sang chuyện khác, “Đệ đệ con đã được vào Thanh Minh viện học tập.”
Học tập gì chứ? Làm hạ nhân thì có. Tri Vi cười lạnh nghĩ thầm, đoạn nhàn nhạt gật đầu, biểu thị đã biết.
“Tri Vi này.” Phượng phu nhân thấy cô thờ ơ như vậy, do dự hồi lâu rồi ngập ngừng cất tiếng, “Mẹ không đồng ý đưa nó lên núi Thủ Nam học là vì…”
Tri Vi tức thì nhìn lại, chờ bà nói tiếp.
Đối với người mẹ sớm tối bên mình hơn mười năm, cô lúc nào cũng sẵn lòng nghe bà giải thích.
Nhưng chỉ vừa há miệng, đáy mắt bà bỗng xẹt qua một tia dằn vặt đớn đau, cuối cùng đành nuốt ngược lời muốn nói vào trong.
Tri Vi bật lên nụ cười tự giễu.
Không thất vọng, bởi đã thất vọng quá nhiều.
“Còn việc gì nữa không?” Cô lại khách khí hỏi.
Phượng phu nhân mím môi do dự: “À, cũng không có gì, mẹ định nhờ con lúc tiến cung có gặp vị Trần ma ma bên cạnh Thiều Ninh công chúa thì thay mẹ chào hỏi một tiếng, nói rằng nhiều năm không gặp, mẹ rất nhớ bà ấy.”
Tri Vi hơi chau mày, thật lòng chẳng muốn chạm mặt cô nàng Thiều Ninh chút nào.
“Với thân phận của con.” Nghĩ vậy, nhưng cô vẫn khách khí đáp, “e khó có thể gặp riêng công chúa. Nhưng nếu có cơ hội, con nhất định sẽ giúp mẹ hỏi thăm một tiếng, vị Trần ma ma này là bằng hữu cũ của mẹ à?”
“Không. Bà ấy là…” Như nhận ra mình vừa lỡ miệng, Phượng phu nhân tức thì ngưng bặt. Thấy Tri Vi đăm chiêu nhìn mình, bà càng tỏ vẻ hốt hoảng, “Quần áo của Phượng Hạo vẫn chưa chuẩn bị xong, mẹ về trước đây.”
Nhìn bóng lưng mẹ vội vã rời đi, hai vai trĩu nặng những tâm sự nhọc nhằn, Tri Vi chợt nhận ra mẹ cô đã già đi rất nhiều.
Cô thở dài, không muốn suy nghĩ thêm nữa.
“Ngơ gì đấy?” Phía sau chợt vang lên một giọng cười quen thuộc.
Tri Vi nghiêng đầu, thấy Hách Liên Tranh đang đứng dưới nắng vàng, mình vận lam bào Thiên Thịnh, đầu đội ngọc quan xanh thẫm, phong thái trác lãng, hào quang tỏa rạng, quý giá như một khối bảo thạch.
Hách Liên Tranh thấy cô thì giật mình kinh diễm vài giây, lát sau mới hớn hở khen: “Ái chà, trang điểm lên đúng là có khác.”
Tri Vi đưa tay sờ lên mặt mình, bụng thầm cắc cớ – dung mạo ‘Tuyệt tục’ nhường này mà ngươi cũng dám khen à?
Hách Liên Tranh đảo hai mắt sáng rực lên xuống người cô mấy bận, càng nhìn càng thấy không chỗ nào chê. Mặt vàng à? Ấy hoàng kim lấp lánh? Mí sụp à? Ấy tướng thọ trời sinh! Dẫu người khác nói gì, hắn vẫn cảm thấy tiểu di mặt vàng nhìn vô cùng, vô cùng ưng mắt.
“Đi thôi.” Hách Liên Tranh định nắm tay cô.
Tri Vi nghiêng người né tránh.
“Có lời này vẫn phải nói trước.” Cô nhàn nhạt cất tiếng, “Hôm nay ngài tiền trảm hậu tấu khiến ta không thể không lấy thân phận này tiến cung dự yến, nhưng như vậy không có nghĩa là ta đáp lại ngài, cũng không có nghĩa sẽ dễ dàng tha thứ cho hành động như này lần nữa.”
Hách Liên Tranh nghiêng đầu cười nói: “Biết rồi, biết rồi, con cái Trung Nguyên các nàng rất xem trọng danh tiết thân phận, không thấy trên thiếp ta chỉ ghi là vị hôn thê thôi sao, nếu không quan tâm tới cảm xúc của nàng, ta đã viết thẳng là Thế tử phi rồi.”
“Ta không thích thịt dê, càng chẳng hứng thú đi hầu hạ mười vị chủ mẫu.” Tri Vi nhếch môi cười. “Nếu phải trở thành một trong số những cơ thiếp của vương đình thảo nguyên, ta thà chỉ làm một chủ mẫu trong một gia đình bình thường ở Đế kinh.”
“Chi bằng nàng cố gắng thêm chút nữa, thuyết phục ta cam tâm tình nguyện gạt bỏ thông lệ của Vương tộc thảo nguyên, chỉ cưới mình nàng.” Hách Liên Tranh chống hai tay lên đầu gối, ánh mắt lóe sáng nhìn cô, “Mỹ nhân, chỉ cần nàng dụng tâm với ta hơn.”
“Cũng được đó.” Tri Vi nở nụ cười, cất bước ra ngoài, “Nhưng đợi đến khi ngài thuyết phục được ta đã.”
Hách Liên Tranh đứng tại chỗ nhìn theo bóng lưng nhỏ bé khẳng khái của thiếu nữ ấy, đôi mắt như bảo thạch lóe lên tia hứng thú nồng đậm – rõ rành câu nói đầy vẻ trêu ngươi ngông cuồng, thốt từ miệng nàng lại lẫm liệt hiên ngang không dám khinh khi.
Trong dáng hình mảnh mai yếu đuối ấy, dường như chứa đựng một khí thế kiên cường mạnh mẽ, chói sáng hào quang như chớp rạch đêm giông.
………………………………
Lên xe ngựa, liền có hai nha hoàn ngoan ngoãn tiến đến hầu hạ Tri Vi. Rút kinh nghiệm từ Hách Liên Tranh, lần này cô không dám đưa Cố Y Y cải trang ra ngoài nữa, đành bóc vài cân hạch đào trấn an y ở nhà.
Cố thiếu gia tuy một ngày ăn rất nhiều hồ đào, nhưng lại phân theo từng đợt, mỗi đợt tám hạt, thành ra số hạt ăn được trong ngày chắc chắn phải là bội số của tám.
Để lấy lòng Cố Y Y nhà mình, Tri Vi liền chia hồ đào vào các túi nhỏ, treo trên eo thiếu gia, học sinh Thanh Minh viện chỉ cần nghe tiếng hồ đào chạm nhau lách tách liền biết ngay Cố đại nhân lụa mỏng cuồng ma đang tới.
Xe ngựa chạy chừng nửa canh giờ thì dừng lại trước cửa cung, sẽ có cung nữ đợi sẵn đưa Tri Vi đến nội cung, còn Hách Liên Tranh sẽ được nội thị dẫn đi ngoại đình.
Bánh xe còn chưa kịp dừng hẳn, Hách Liên Tranh đã vội vàng nhảy phóc xuống ngựa, đến trước xe chìa tay ra. Cử chỉ này khiến những quan lại nội thị chung quanh đều không khỏi tò mò ghé mắt, tự hỏi không biết con gái nhà nào lại được vị thế tử ngang ngạnh này tỏ ra nhiệt tình săn đón như vậy.
Màn xe vén lên, duỗi ra một bàn tay trắng muốt như tuyết tinh tế tựa ngọc, ngón tay thon nhỏ không đeo trang sức rườm rà, chỉ gắn một viên hải châu xanh thẫm, càng tôn thêm nước da trắng nõn mịn màng.
“Đẹp thay! Tay mềm!” Một vị cát sĩ Hàn lâm viện vỗ đùi tán dương.
Kế đến là ống áo màu lam, sắc xanh nhạt vô cùng hiếm thấy, thanh nhã mà xa xăm, tựa bọt biển khơi xa trắng xóa dưới bình minh, không cần nhiều châu ngọc trang sức, cũng đủ ngời ngời cao quý.
“Đẹp thay! Váy gấm!” Một vị học sĩ điện Xuân Thân vỗ đùi tán dương.
Không gian tĩnh lặng, mắt nhìn chăm chú.
Mấy thớt ngựa phóng như bay dừng trước cửa cung cũng chẳng ai để tâm.
Ánh mắt Hách Liên Tranh hơi sáng lên, khóe môi nhếch cười, dịu dàng đón lấy bàn tay nhỏ nhắn. Xung quanh không ghìm được tiếng xuýt xoa.
Không phụ lòng trông đợi, dáng hình mỹ nhân dần hiện với những đường cong tinh tế hoàn mỹ, quả xứng cùng tay ngọc.
“Đẹp thay! Vóc ngà!” Thứ phụ Hồ đại học sĩ vô tình ngang qua, ghé lại bên cạnh Thứ cát sĩ Hàn Lâm viện và học sĩ Xuân Thân Điện, vỗ đùi tán dương.
Hách Liên Tranh hếch cằm tự đắc.
Mỹ nhân khẽ bước xuống xe, phong thái nhẹ nhàng, thần thái phiêu linh.
Mỹ nhân ngẩng đầu.
“Hả…”
Vừa thốt lên liền nhận ra thất lễ, tiếng ‘Hả’ ban đầu bèn gượng gạo chuyển thành ‘Ố.’
“Tiếc thay! Dung tàn!” Ba ông lão đang chuyên tâm theo đuổi cái đẹp lập tức phẩy áo bỏ đi.
Những người còn lại đưa mắt nhìn nhau ái ngại.
Một phong thái yêu kiều cao quý nhường ấy, cớ sao lại khoác thêm mày xệ mặt vàng như một kẻ sa cơ thất thế chẳng ngóc nổi đầu thế kia?
Rõ phí của giời!
Tâm tình của Hách Liên Tranh rõ ràng không vì vậy mà xấu đi, vẫn cẩn trọng đỡ tay Tri Vi như nâng niu vật quý.
Tri Vi thu hết phản ứng của mọi người vào mắt, chỉ khẽ cười nhạt – thế nhân ngu dốt, xấu đẹp chẳng phân, thử hỏi có được mấy người không bị vẻ ngoài lòe mắt như Hách Liên Tranh?
Vừa đi được vài bước, chợt phía sau truyền đến cảm giác rờn rợn bức người.
Ngoái đầu lại, liền thấy Ninh Dịch mình khoác vương bào, đầu đội kim quan đang làn lạt nhìn tới.
Ánh mắt không hướng về cô mà bắn tới bàn tay đang đỡ cô của Hách Liên Tranh, khiến trong khoảnh khắc, Tri Vi chợt có ảo giác như đao xẻ dao phi.
Nhẹ nhàng rụt tay, dao phi biến mất, hắn lơ đãng dời mắt, cô cười nhạt xoay đầu.
Ngồi liễn vào nội cung, trước là học lễ nghi nơi Thiên điện, sau mới theo nhóm thiên kim vào bái kiến Thường quý phi. Quý phi nương nương trông qua chỉ tầm bốn mươi, dung mạo đoan trang cao quý, song phấn son tươi tắn chẳng giấu nổi sự rệu rã nơi khóe mắt, nghĩ có thể mười năm không ngã giữa trốn cung đình, cũng đủ biết bà ấy đã tiêu tốn tinh lực ra sao.
“Vị này chính là Phượng tiểu thư?” Không biết Thường quý phi làm cách nào nhận ra được Tri Vi từ tuốt cuối hàng mà mỉm cười bắt chuyện.
Tri Vi cúi đầu thở dài một hơi, đoạn ngẩng lên bày vẻ tươi cười, lễ nghi vừa học liền biến thành bước chân khoan thai, điềm tĩnh hứng chịu những ánh mắt thâm sâu ý vị bắn tới từ tứ phía.
Thường quý phi mỉm cười nhìn cô ung dung bước lại, chưa kịp đánh giá khí chất – lễ nghi, đã ngớ người trước mặt vàng mày xệ. Song nhiều năm trong cung đã luyện cho bà ta sự thâm trầm đáng nể, nét mặt lập tức khôi phục như thường, thân thiết nắm tay Tri Vi được chăng vài câu, biểu thị sự coi trọng đối với thế tử Hô Trác, kế rồi buông tay, cho nhóm của cô lui sang thiên điện dùng mì thọ, đoạn tiếp tục triệu những cáo mệnh phu nhân có tuổi vào chính điện.
Giữa đường thấy Thiều Ninh công chúa hoa phục diễm lệ đi vào được cung nữ trong cung Thường quý phi thân thiết nghênh đón, Tri Vi liền sực nhớ, Thiều Ninh là công chúa do hoàng hậu sinh, cũng xem như cháu gọi Thường quý phi là dì.
Ngồi ăn mì, Tri Vi trầm ngâm nhớ lại lúc cúi chào Thường quý phi, cô có thoáng thấy hai con tiểu hầu trong ống đựng bút cạnh tay bà ta, xem chừng chính là bút hầu Ngũ hoàng tử khoe khoang ngày đó, chỉ là không biết có phải trong điện thiếu ánh sáng hay không mà sắc lông chói lọi của chúng đã nhạt đi rất nhiều.
Cô đăm chiêu đánh giá bút hầu, người khác cũng lặng lẽ đánh giá cô, này xiêm y tinh xảo, này châu báu vạn kim, kế rồi lượn mắt qua mặt cô mấy vòng, trong châm chọc tìm thấy niềm an ủi.
Tri Vi dửng dưng – nhìn thôi chẳng chết.
“Phượng tiểu thư phải không?” Thế nhưng cũng có người không nhịn được, mỉm cười sáp lại, “Trông hơi lạ mặt.”
Tri Vi hơi liếc mắt sang vị quý nữ châu ngọc đầy mình kia, nom như là tiểu thư phủ quốc công nào đó?
Khẽ gật đầu, đũa vẫn không dừng lại, ra vẻ vô cùng chuyên tâm ăn mì.
Cô nàng kia thấy cô không đáp lại thì tái mặt hừ lạnh một tiếng, nữ tử bên cạnh liền ngọt nhạt buông lời: “Đương nhiên lạ rồi, Phượng tiểu thư ở Thu phủ, dễ gì có cơ hội tiến cung?”
“Đúng vậy.” Một vị tiểu thư khác lập tức mỉa mai, “Có bà mẹ như vậy, Phượng tiểu thư muốn tiến cung e cũng khó.”
Đang nói hứng chí, bỗng chạm vào ánh mắt Tri Vi, đồng tử nàng ta chợt co rụt lại, nụ cười cũng cứng ngắt trên môi, chỉ thấy cô nhẹ nhàng bê bát mì của mình dịch ra, đều đêu cất giọng, “Vị tỷ tỷ này, phiền cô cười nhẹ chút, phấn trên mặt cô rơi hết vào bát tôi rồi.”
“Ngươi…” Tiểu thư nọ giận đến phồng mang trợn má, gương mặt đẹp đẽ liền trở nên xấu xí dăm phần.
“Chư vị tiểu thư cẩn trọng cho!” Chợt có giọng trầm ổn truyền tới, mọi người ngẩng đầu lên liền thấy ngoài cửa điện xuất hiện một vị ma ma đứng tuổi, cung trang xanh thẫm, khí độ đoan trang, nghiêm mặt nhìn các vị khuê tú trong điện, “Hoàng cung không phải là nơi để các tiểu thư đàm tiếu thị phi.”
Thấy mọi người đã yên lặng, vị ma ma ấy bèn cất bước vào trong, trước là đưa mắt nhìn Tri Vi, đáy mắt thấp thoáng ý cười, sau mới xoay sang đám tiểu thư nọ, lãnh đạm cất tiếng: “Năm xưa khi Thiên Thịnh còn chưa kiến quốc, Ân Chí Lượng làm phản tại dốc Hổ Dã, lão tướngThu Chấn chết trận, quân ta tử thương mấy vạn, lui binh chục dặm. Ân Chí Lượng thừa cơ đòi lấy Thiên Thủy quan làm ranh giới hòng chia đôi thiên hạ. Khi ấy, binh bại tướng siêu, bệ hạ cũng đã xuôi lòng, duy chỉ có tiểu thư Thu gia vẫn một lòng không đổi, khoác giáp phụ thân liều mình xuất kích, một trận bại nghịch quân, ba trận đẩy lùi giặc Ân hơn trăm dặm, sau dùng thân phận nữ soái thành lập Hỏa Phượng Quân, chỉ huy mười vạn tinh binh đánh Ân Chí Lượng ra khỏi địa giới Trung Nguyên, vào tận vùng hoang dã mà lập nước Tây Lương, không thể cùng ta tranh thiên hạ – Bậc nữ tướng kiêu hùng, anh bang định quốc ấy há có thể để cho đám khuê nữ chỉ biết dựa vào ân ấm tổ tiên, nhỏ nhen ghen tức các ngươi tùy ý bình luận hay sao?”
Mấy câu ngắn gọn hùng hồn khiến cả điện lặng phắt như tờ, Tri Vi càng nghe càng sáng rực hai mắt – đó giờ cô chỉ biết mẹ có một quá khứ oai hùng, nhưng không tường tỉ mỉ thực hư, đây là lần đầu tiên cô được nghe chiến tích của mẹ một cách rõ ràng như thế, vị ma ma này, dường như vô cùng hiểu rõ chuyện năm đó, từ khí thế của bà và thần thái kính sợ của đám kiêu nữ này, đủ thấy bà không phải một cung nhân bình thường.
Đoán chắc chính là ma ma bên cạnh Thiều Ninh mà mẹ muốn nhờ cô gửi lời hỏi thăm, theo như cô nhớ, vị ma ma này là nhũ mẫu của Thiều Ninh công chúa, chăm sóc nàng ta từ thuở bé, Thiều Ninh có vị trí cao quý trong cung, bà ấy hiển nhiên cũng vô cùng được kính trọng.
“Đa tạ ma ma.” Tri Vi đứng dậy, sửa sang váy áo toan chào hỏi.
Song cô chỉ vừa cất người, vị tiểu thư vừa cạnh khóe khó dễ ban nãy đột nhiên sụp xuống xô vào chén nước trước mặt Tri Vi khiến vạt váy cô bị ướt một mảng.
Tri Vi còn chưa kịp tỏ thái độ, cô tiểu thư nọ đã trợn mắt há mồm nhảy dựng lên nhìn đăm đăm mặt bàn, không hiểu chuyện gì vừa xảy ra.
Vốn thấy Trần ma ma lên tiếng, nàng ta bèn cúi đầu bồi lễ với Phượng cô nương, nào ngờ bên eo chợt mềm nhũn, nhất thời va phải chén nước của người ta.
Nàng ta ngơ người tái mặt chưa kịp tỉnh, Tri Vi đã nhấc gấu váy, rưng rưng: “Vị tỷ tỷ này, tiểu muội nào có đắc tội gì mà lại nỡ… bây giờ ta… biết làm sao…” Cô càng nói càng run, tức giận đến độ không thốt nổi nên lời.
Cung nhân trong điện tỏ vẻ bất bình, có người nhanh chóng đến chính điện truyền báo. Vị tiểu thư ‘gặp rắc rối’ nọ ngây người một lát, nhìn Tri Vi ấm ức rưng rưng thì òa lên khóc lớn.
Nàng ta vừa khóc, Tri Vi đã lập tức đổi sắc, nghiêm mặt quát: “Đây là nơi nào, lúc nào? Đại thọ của nương nương ai cho ngươi gào khóc trong điện?”
“Người đâu, đưa các vị tiểu thư hồi phủ từ từ khóc!” Đại ma ma trong cung Thường quý phi nhanh chóng xuất hiện, nhìn thấy cảnh tượng bên trong thì lông mày nhướng lên một cái, lập tức đuổi hết mấy cô nàng gây chuyện ra ngoài.
Còn lại mình trong điện, Tri Vi khẽ cười, đoạn nâng vạt váy thở dài. Vị Trần ma ma nọ nhìn cô tán thưởng, kế rồi chậm rãi nói: “Phượng tiểu thư, chỗ ta có vài bộ xiêm y thích hợp, nếu tiểu thư không chê xin mời theo ta đi thay đồ, kẻo lại thất lễ trong buổi dạ yến.”
Đợi mãi mới được câu này, Tri Vi lập tức nói đa tạ rồi theo bà ấy ra ngoài. Trên cả đường đi, thấy Trần ma ma mặt nghiêm lưng thẳng, khiến cô không khỏi liên tưởng đến hình ảnh những người lính xuất thân từ quân ngũ.
Mãi đến khi vào căn nhà kề trong Ngọc Minh cung, Tri Vi mới thi lễ: “Gia mẫu có lời hỏi thăm đến ma ma, đa tạ ma ma vừa rồi đã lên tiếng giúp bảo vệ gia mẫu.”
“Cuối cùng ta cũng gặp được con.” Trần ma ma vừa nãy còn vô cùng lãnh đạm, lúc này đã thân thiết nắm tay Tri Vi, ánh mắt rơi xuống hàng lông mày của cô, đoạn gật gù hỏi: “Con và mẹ có khỏe không?”
Tri Vi thầm cắc cớ, vị này là người quen cũ của mẹ, nhưng giọng điệu sao nghe còn quan tâm đến mình hơn cả mẹ? Bụng nghĩ là vậy, song cô vẫn từ tốn trả lời hết những lời hỏi thăm của bà ấy. Trần ma ma nghe xong, dịu dàng vỗ lên mu bàn tay cô: “Con về nói với mẹ, những năm nay bà ấy đã rất vất vả rồi, đừng suy nghĩ nhiều quá, cứ thuận theo ý trời thôi.”
Lại chăm chú nhìn cô, vẻ mặt vừa thổn thức vừa như thất vọng nói: “Con như vậy cũng rất tốt.”
Tri Vi nghe thấy liền lấy làm lạ, song vẫn ngoan ngoãn cười đáp ‘dạ’, đoạn từ chối ý tốt muốn dẫn cô quay về chỗ Thường quý phi của Trần ma ma, nói rằng ngồi trong điện hoài cũng thấy bức bối, chi bằng đến ngự uyển trước mặt tản bộ một lát. Trần ma ma nghe vậy cũng không miễn cưỡng, để cô một mình tản bộ.
Ngự uyển của hoàng cung Thiên Thịnh rất lớn, Tri Vi càng đi càng sâu, vòng qua mấy hòn giả sơn, vô tình nhìn thấy một miệng giếng khô, thành phủ dày rêu xanh.
Tri Vi trầm ngâm giây lát, dòm chừng xung quanh rồi to gan leo xuống.
Leo đến một độ cao nhất định, cô liền di mũi chân thăm dò, quả nhiên tìm được một chỗ trũng, hơi dùng lực đá mạnh vào đó, trên thành giếng liền từ từ hé ra một cánh cửa.
Làn hơi ẩm mốc nồng nặc theo đó bay ra, Tri Vi cẩn thận ngửi, không thấy có điều dị thường.
Cung cấm có địa đạo vốn là chuyện bình thường, trải qua thái bình thịnh thế, nhiều trong số đó dần bị vùi vào quên lãng, mất đi tác dụng. Dẫu thế, Tri Vi cũng không định lỗ mãng vào trong – ai biết con đường này sẽ dẫn tới đâu? Nhỡ lớ ngớ vào đến chính điện của Thường quý phi hay tẩm điện của lão hoàng đế thì mạng cô xem như tận.
Đột nhiên trời bỗng sầm tối rồi rào rào trút mưa.
Tri Vi thầm rên xui xẻo, ngước mắt nhìn lên thấy mái đình gần nhất cũnh cách xa chục trượng, chạy đến nơi e y phục cũng đã đẫm nước, chi bằng cứ tạm lánh vào mật đạo thì hơn.
Nghĩ vậy, cô bèn lần dò vào trong, địa đạo dài mà hẹp, có vẻ không phải là một lối đi quan trọng gì, bụi đất xung quanh lả tả rơi xuống, áng chừng đã nhiều năm không người sử dụng.
Đi được một lúc, bỗng thấy phía trước lập lòe đốm sáng, Tri Vi quá đỗi kinh ngạc – lẽ nào đầu ra không có cửa che? Không sợ người khác phát hiện ư? Bèn nghiêng tai nghe ngóng, thấy ngoại trừ tiếng mưa lác đác thì chẳng còn âm thanh nào khác, hiển nhiên không phải nơi náo nhiệt như cung quý phi hay triều đường chính điện.
Tiến lên một bước, đột nhiên thấy trước mắt sáng lòa, trong tinh quang chói lóa xuất hiện một mỹ nhân dị trang chắn lối.
Vạt áo nàng phất bay, mặt mày tĩnh nhã, thân trên hơi cúi, dây lụa nhẹ buông tựa tiên nga chốn tiên cảnh.
Tri Vi cả kinh khựng bước, toan theo bản năng quay đầu tháo chạy. Song cảm giác là lạ dâng lên khiến cô định thần nhìn kỹ, liền phát hiện cô gái nọ nãy giờ không hề nhúc nhích, cô tiến thêm một bước, thấy nửa thân sau của nàng hoàn toàn trong suốt, hóa ra là một pho tượng được khảm vào vách đá.
Tay nghề điêu khắc thần sầu đến mức từng sợi tóc cũng bay bay sống động như thật khiến một người vừa ra từ địa đạo tối om, lại gặp ngay quang ảnh sáng chói như cô không khỏi nhìn nhầm.
Đặt một thứ giá trị liên thành nhường này ở lối ra một địa đạo bỏ hoang quả là vô cùng khó hiểu.
Mặt sau của tượng mỹ nhân là một khối thủy tinh trong suốt, qua đó có thể mơ hồ thấy cảnh vật bên ngoài, hoa cỏ sum suê, cầu cong nước chảy, mái ngói hơi nhô, rủ xuống hình dáng chuông vàng đã ngả đen, đượm một vẻ cổ kính thê lương.
Lúc này, tiếng mưa đã lặng hẳn, chỉ còn bụi mù lất phất phủ bên ngoài tấm thủy tinh, khéo léo khắc lên chiếc cầu xa xa, đá trắng ố vàng, sen dưới cầu lá đã úa nửa, nước mưa lăn tròn trên mặt lá, rồi lặng lẽ rơi xuống.
Đứng trong đường hầm tối tăm dõi nhìn chốn mưa bụi hoang vu, tựa ngắm ‘tiền trần’, dạo dòng dĩ vãng, chuyện xưa lấm bụi, má hồng đã phai, hồ cầm réo rắt giấc Nam Kha.
Trong lòng Tri Vi bỗng dâng lên một nỗi niềm thê lương khôn tả.
Trong khoảng sân tĩnh mịch bỗng lủi thủi một bóng người không che dù cũng không mặc áo mưa, lặng lẽ bước đi như một du hồn.
Hắn chậm rãi bước lên cầu, vạt áo trắng thoắt cái đã ướt đẫm, nước mưa từ kim quan chảy xuống tóc. Đôi mày đen tuyền tôn lên con ngươi lưu chuyển, sắc mặt nhợt nhạt đẹp đẽ đến kinh tâm.
Hắn lặng lẽ đứng trong mưa, gió cuốn bốn bề không nâng nổi tay áo, từng cánh hoa lác đác rơi rụng trên áo bào.
Trong vô thức, Tri Vi khẽ đưa tay như muốn kéo người nọ khỏi mưa gió cô đơn, nhưng chạm vào chỉ là vách lạnh.
Người trên cầu, bỗng chậm rãi quỳ xuống.
Hắn quỳ trong mưa, hướng về tòa cung thất nọ, môi mấp máy hai từ.
Tri Vi ngơ ngác nhìn cảnh tượng trước mắt, nhẩm theo mấy lượt, lòng bàn tay đột nhiên trở nên tê cứng:
“Mẫu phi.”