*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chuyển ngữ: Boringrain
Người đầu tiên khôi phục phản ứng là thất hoàng tử Ninh Nghệ.
“Lục ca nhanh chân thật đấy!” Hắn ngước cổ nói, “Bọn đệ còn đợi chủ nhà ngoài tiền thính thì huynh đã thưởng rượu trong hậu viện rồi.”
Lời chửa dứt, ánh mắt Nhị hoàng tử Ninh Thăng liền liếc sang Tri Vi vẻ ngờ vực.
Tri Vi miệng cười bụng than: Ninh Dịch huynh đài quả cao thủ rút củi đáy nồi. Nom hắn tiêu sái ngồi trong đình nhà cô thế kia, mấy vị vương gia đa nghi thành tính này chẳng nghi cô và hắn có qua lại mờ ám mới lạ.
‘Qua lại mờ ám’ – bốn từ vừa nảy, chợt khiến Tri Vi nhớ đến phòng tối đêm nọ, đầu vai nhè nhẹ hơi thở tựa hoa rơi…Nghĩ rồi mặt đỏ hây hây, may nhờ mặt nạ che giúp.
“Lục điện hạ cũng đến đấy ạ?” Cô nghểnh cổ lên đình cười nói, rồi quay sang quở trách quản gia, “Bình Giang Xuân trong tiền thính chỉ để tiếp đãi khách thường, thấy điện hạ lấy nhầm sao ngươi không đổi lại?”
Nghe đến đây, mặt mày mấy vị hoàng tử liền dãn ra thư thái – rượu ngon không biết, giao tình chẳng sâu.
“Lục đệ thế là không phải rồi.” Nhị hoàng tử Ninh Thăng thân thiết bá vai Tri Vi cười hềnh hệch, “Muốn uống rượu nhà Ngụy huynh đệ cũng phải thăm dò xem rượu ngon người ta cất ở đâu đã chứ!”
Vai tê miệng cứng, Tri Vi bấm bụng mắng thầm: Ngụy huynh đệ cái đầu ngài ấy!
“Lần trước đắc tội tiểu Ngụy,” Ánh mắt Ninh Dịch khẽ lướt qua bàn tay đặt trên vai cô, ngưng giây lát rồi dời đi, “…cậu ấy liền giấu những thứ tốt đi hết.”
…Tiểu Ngụy cóc khô nhà ngài!
Chẳng đợi bọn họ kịp mài răng đấu võ, Tri Vi vội vời các hoàng tử lên đình, rồi sai người đổi rượu. Thực ra, ‘Bình Giang Xuân’ đúng là rượu ngon của phủ, còn danh tửu hơn nữa thì Tri Vi chịu, chẳng rỗi hơi đi tìm. Song cô không rỗi, lại có một người vô cùng thừa tiền dư sức. Yến Hoài Thạch từ lâu đã cẩn thận chuẩn bị giúp cô. ‘Thiên Cốc Thuần’ dâng lên, chúng hoàng tử sâu xa cười nhìn Ninh Dịch, hắn lại thản nhiên giơ chén về phía cô, bâng quơ nhả lời: “Mộc Hộc Châu cũng được lắm, lần sau Ngụy huynh đệ nhớ thử xem.”
(Mọi người còn nhớ Mộc Hộc Châu là rượu Tri Vi uống ở Thu phủ không?)
“Vương gia tỉ mẫn thông tuệ nhường này, được ngài tán dương chắc chắn phải là tuyệt tửu rồi.” Tri Vi giả lả đáp.
Mắt giao, ý tỏ, miệng cười. Rằng:
… Hành động của nàng ta nắm rõ trong tay, chớ mưu toan giở trò vô ích.
… Đâu dám, đâu dám. Tôi sức hèn thế yếu, nào dại ngốc nghếch làm liều.
Ninh Dịch thong thả nói tiếp, “Lão Thập cũng có đến. Nhưng kẻ nổi danh ‘một chén say’ ấy đã sớm gục rồi. Không phiền đệ ấy mượn tạm một chỗ nghỉ ngơi chứ?”
“Không đâu ạ.” Tri Vi cười tít mắt, nom hiếu khách vô chừng.
“Rượu ngon bạn hiền đều có, hay chúng ta chơi vài ván khúc thủy lưu thương* đi!” Thất hoàng tử đề nghị.
*”Khúc thủy lưu thương” là tập tục cổ xưa của Trung Quốc vào ngày đạp thanh tháng ba âm lịch, miêu tả cảnh mọi người cùng ngồi quay quần bên một dòng nước uốn lượn (ao hồ đào nhân tạo hay suối, khe) cùng dùng một loại “thương” – tức loại công cụ uống rượu thời cổ, nhẹ để trôi theo dòng nước tính từ đầu dòng, hễ chung rượu đặc biệt này trôi đến bên ai, thì người đó phải uống. Thường sau đó những nhà quyền quý hoặc giới văn thơ thường ngồi trong đình viện dùng lối này uống rượu làm thơ. (Nguồn: LuongSonBac.com)
“Chủ đề là hàn và nhiệt, bốn người làm một bài thơ, ba câu đầu nhất định phải phải có chữ liên quan đến hàn hoặc nhiệt, kết bài ba chữ, ai không làm được thì phạt ba chén rượu.” Ngũ hoàng tử tiếp lời.
“Lão Ngũ nhiệt tình ghê nhỉ?” Nhị hoàng tử lé mắt liếc qua, “Việc kênh mương xong cả rồi à?”
“Đệ hồi kinh mừng thọ mẫu phi.” Ngũ hoàng tử mặt mày điềm tĩnh, xúc tích trả lời.
Hậu cung vô chủ, Thường quý phi là muội muội đồng tộc của cố hậu, trở thành vị chủ tử có quyền lực nhất hậu cung. Cũng nhờ cây cột trụ Thường thị với gia thế lẫy lừng, quyền khuynh lực lớn mà Ngũ hoàng tử có thể giũ sạch vu án dạo trước, bình yên thoát tội. Thiên Thịnh đế đó giờ rất thích trò cân bằng thế lực, Thường thị hùng cứ phương nam, ổng liền cho Ninh Vương – vị phiên vương duy nhất của triều đình đất phong Tây Bình. Hai đại học sĩ Diêu Anh, Hồ Thánh Sớn đầu quân nhập trướng Ninh Dịch, ổng liền cử quá nửa thần tử trẻ tuổi trong lục bộ phụ tá Thất vương.
Đấu đá kiềm hãm, tuyệt không để bên nào độc tôn độc đại.
Vương vị chưa định, chẳng ai chịu cam lòng ngừng tay.
“Vi thần xin mạn phép mở đầu.” Ngán cảnh xỉa xói bất hòa, Tri Vi nhanh tay rót một chén rượu rồi thả xuống dòng suối nhỏ trên đình, ngâm: “Chén bích ngọc rượu nồng sóng sánh”
Chén rượu trôi đến trước mặt Nhị hoàng tử.
“Cầu Ẩm Mã hồng đăng dập dềnh.” Nhị hoàng tử nhanh miệng đáp ngay.
Chén xuôi dòng tới chân Ngũ hoàng tử, hắn nhướng mày, nhấp một ngụm rượu rồi cất tiếng, “Lò sưởi ấm tuyết rơi trắng xóa” xong cười nói, “Hời cho người tiếp theo rồi.”
Người tiếp theo ấy là Ninh Dịch.
Hắn nhếch cười cạn rượu, đáp gọn lỏn: “Đông cứng ta!”
Tức thì, cả đình viện rộ lên tiếng cười. Tri Vi suýt không đừng được phụt luôn ngụm rượu trong miệng, mắt trợn tròn ngước nhìn Ninh Dịch vẻ khó tin. Xấu xa cỡ ngài cũng có máu hài hước ghê!
“Đó mà là thơ à?” Nhị hoàng tử cười hơ hớ, hích vai Ninh Dịch. “Phạt ba chén rượu!”
Ninh Dịch chẳng chối tiếng nào, sảng khoái uống ba chén liền, khiến chúng hoàng tử hào hứng vỗ tay rào rào. Tri Vi cũng hùa theo cười vài tiếng, song lòng lại nắc nỏm không yên.
Hắn thoải mái thế này lạ ghê!
Qua vài ván, thắng thua có đủ, mấy vị hoàng tử đều đã ngà ngà say, nhưng như có thỏa thuận ngầm, không ai nhắc đến nửa câu triều chính, tựa chỉ đơn thuần đối ẩm ngâm thơ.
Ninh Dịch uống chưa nhiều, nhưng nom vẻ đã ngấm men say, cằm gác tay, má ửng hồng, tóc mây xõa rối, mắt mơ màng, Tựa cánh hoa cà độc dược nở rộ trong đêm sương mờ.
Phong thái mị hoặc khác hẳn dáng vẻ thanh cao nho nhã thường ngày, khiến người khác tim đập chân run chẳng dám thẳng nhìn.
Chén rượu lại trôi đến trước mặt, hắn không đứng dậy đón mà lười biếng khỏa nước, chén lửng lờ tưởng trôi vào tay liền chao đảo lệch hướng sang Tri Vi.
Cô bèn giơ tay đón lấy, toan đưa trả thì Ninh Dinh bỗng ghé đầu kề miệng vào tay cô.
Môi mềm sượt tay, tóc mây nhẹ rũ, tựa cây cỏ đôi bờ Giang Nam chớp mắt nảy lộc tốt tươi sau mưa xuân tưới đẫm.
Tri Vi đờ người.
Ninh Dinh từ tốn nhấm nháp rượu ngon, hơi thở nóng bỏng hòa vào hương rượu ngọt nồng tạo thành tư vị ướt át, kiều diễm. Lòng tay Tri Vi lâm râm mát lạnh, chẳng biết vì giọt rượu rơi hay chăng mồ hôi túa.
Gắng kiềm chế sóng gợn đáy mắt, cô nhỏ nhẹ cười nói: “Vương gia say rồi…” Đoạn chén đưa tay chống, cố đẩy hắn ra xa.
Ninh Dịch gạt tay, tiếng chén rơi loảng xoảng hòa cùng giọng nói ậm ừ thân mật: “Đến lượt ta… Đêm hôn ám da trắng môi đào.”
‘Ầm ầm’ tiếng nổ trong đầu, Tri Vi đứng hình, cảm nhận lửa nóng lan rộng từ đầu đến chân.
“Hình như đệ say thật rồi…” Đọc xong câu thơ nọ, Ninh Dịch lảo đảo một cái rồi ngã lên vai Tri Vi, lè nhè ra lệnh, “Tiểu Ngụy, đưa ta đi nghỉ một lát nào…”
Nói xong người đổ hẳn lên cô, tay lóng ngóng kề vào cổ áo, đầu ngón chỉ cần khẽ gập, ắt cô sẽ thành ‘Ngày sáng tỏ da trắng môi đào’ ngay.
Tri Vi bi ai ngước mắt lên đỉnh, thiếu gia nát rượu mãi bận dốc bình, nhảy xuống lúc này e chẳng còn kịp.
Bi ai ngước mắt cầu cứu, chỉ thấy thiếu gia nát rượu mãi bận dốc bình.
Bèn cắn răng dồn sức, vừa vất vả dựng Ninh Dịch lên, vừa ngại cười cáo lỗi với các hoàng tử.
Vị điện hạ nọ liêu xiêu ngoắc nghoẻo dồn hết sức nặng lên người cô, vừa ôm vừa kéo mãi xa mà sau lưng vẫn còn loáng thoáng tiếng Nhị hoàng tử gọi với theo: “Câu vừa rồi của lão Lục không có hàn – nhiệt gì cả! Phải phạt! Phạt!”