Hoàng Quý Phi Kỳ Duyên Truyện!

Chương 6




Hải Đường bị Hắc Sát giữ lại trói lại vào cây hoa lê trắng không thể chạy đâu cho thoát cả, tim nàng như đập loạn xạ, ánh mắt nhìn trừng trừng mũi tên đang cầm trong tay của Nguyên Ân.

“Tiểu thư đứng im đi, nếu cứ nhúc nhích sẽ bị bắn trúng đấy!”

Hắc Sát nói giọng nghiêm túc, quay mặt đi chỗ khác mỉm cười vì thấy biểu cảm mày nheo như con mèo của Hải Đường khiến ngài có chút buồn cười, nhưng đây cũng sự trừng phạt cho nàng vì dám lén lút vào trong cung cấm của hoàng thượng để trộm đồ.

Trên đầu Hải Đường đặt một quả táo đỏ để làm mục tiêu ngắm bắn của Nguyên Ân, chàng chưa làm gì thì nàng đã khóc ỉ ôi, nước mắt nước tèm nhem trong thấy tội, miệng không ngừng van xin:

“Bệ hạ ơi, mau tha cho tôi đi… thật sự tôi biết lỗi rồi mà… Đừng làm như vậy, lỡ như tôi chết rồi, thì linh hồn của tôi cũng vất vưởng ở đây bám lấy theo người để kéo người đi theo tôi đấy… huhu…”

“Ngươi nói gì, kéo ta đi theo? … Đã đến nước này ngươi còn nói như vậy được sao? Ngươi ăn gan hùm rồi đấy!”

Nguyên Ân gằn giọng nói, nét mặt lạnh lùng cùng với ánh mắt sắc như con chim ưng chuẩn bị sẵn sàng giương cung để bắn.

“Có gan hùm để ăn cũng đỡ đi! huhu… làm ơn tha cho tôi đi, tôi vẫn còn thanh xuân mà…”

Hải Đường cứ thế khóc sướt mướt nhưng chẳng có tác dụng gì, không thể làm lay chuyển được khối tảng băng Bắc cực kia. Giờ nàng cảm thấy cơ thể ớn lạnh theo từng cơn, tay chân run run, nóng lạnh bất thường.

“Lần này củ cải đường tiêu rồi, thôi cứ mặc kệ vậy! Dù sao cũng coi như nàng ta gặp xui xẻo đi cho rồi!”

Tử Thiên đứng phía xa quan sát, đành quay người lẳng lặng bước đi coi như không biết gì.

“Tên hoàng đế kia, ta mà chết ta sẽ biến thành ma nữ ám ngươi, ta nhất sẽ không… A…”

“Phập”

Hải Đường như chết ngất tức thời trong vô thức khi mũi tên bay thẳng tới đâm thẳng vào thân cây sát sao ngay chiều cao của nàng, mặt cắt không còn giọt máu, mồ hôi chảy nhễ nhại trên trán, bờ môi tím ngắt như thể một xác chết trôi sông vậy.

“Tiểu thư Hải Đường… Tiểu thư…”

Hắc Sát lay lay người Hải Đường khi thấy nàng không có chút phản ứng gì, cúi gầm mặt xuống.

Nguyên Ân đứng nhìn về phía đó cảm thấy kì lạ nên lên tiếng hỏi: “Có chuyện gì với nàng ta vậy?”

“Hình như do sợ quá nên ngất đi. Cơ thể rất nóng có lẽ bị nhiễm phong hàn rồi thưa bệ hạ!” Hắc Sát nhìn Nguyên Ân đáp nhanh.

Cũng phải thôi Hải Đường bị như vậy do mới nãy bị ngã xuống hồ nước đã vậy còn đem ngoài đây nhiễm gió lạnh với sương nên bị nhiễm phong hàn là đúng rồi!

Nguyên Ân thấy vậy nên đi tới xem thử như thế nào, chẳng lẽ vì đe dọa một chút đã sợ đến hồn bay phất lạc hay sao? Chàng đưa tay nắm lấy cầm nhỏ của Hải Đường nâng lên, thì thấy vẻ nàng tái xanh. Chàng áp tay vào trán nàng cảm thấy nóng ran.

“Bị nhiễm phong hàn thật, tháo dây trói cho nàng ta đi!” Nguyên Ân trầm giọng nói, ánh mắt nhìn Hải Đường chỉ cảm thấy có chút nực cười vì biểu cảm sợ hãi của nàng vừa rồi, như vậy cho chừa cái tội gây phiền toái.

Hắc Sát nhanh tay tháo dây thừng ra khỏi người Hải Đường, nàng gục ngã xuống nhưng kịp thời được Nguyên Ân vòng tay ôm lấy, gục mặt vào lòng của chàng, khiến chàng bất chợt cảm thấy tim mình như thốt lên một giây tức thời.

Gạt bỏ nó qua một bên, Nguyên Ân bế Hải Đường lên đi vào trong thiện phòng của mình.

“Bệ hạ đang bế nữ nhân nào vậy? Không lẽ bệ hạ đang qua với một nữ nhân mà ta không hề hay biết, nên bệ hạ mới không đến điện Thanh Trì của ta… Nếu để ả Tiệp dư Huyền Trân hay những ả mỹ nhân khác biết được chắc chắn sẽ cười vào mặt ta cho xem…”

Du Lan cau có nói, với vẻ mặt thể hiện sự tức tối khi thấy hoàng thượng đang bế một nữ nhân vào ngay trong cung cấm của mình. Trước giờ nàng ta chưa thấy hoàng thượng qua lại với bất kì một nữ nhân nào mặc dù ngài có rất nhiều thiếp, nói trắng ra toàn do Hoàng thái hậu sắp đặt bắt cưới chứ hoàng thượng chẳng biết gì thậm chí không quan tâm. Với lại hoàng thượng còn quá trẻ, mới chỉ đôi mươi của thanh niên trai tráng đáng làm đệ đệ của các phi tần trong hậu cung.

“Du Chiêu nghi đừng lo, để tiểu nữ đi điều tra xem danh tính của nữ nhân đó là ai?”

Cô cung nữ đi bên cạnh Du Lan lên tiếng đáp.



Sáng hôm sau, Đằng Vân lén lút vào trong cung cấm của hoàng thượng để xem Hải Đường có ở hay không, cả tối qua không thấy Hải Đường về Tân Dã phố nên nàng cảm thấy rất lo lắng. Nhân cơ hội sáng sớm, quân lính còn ngủ nàng đi vào bên trong một cách êm xuôi mà không bị ai phát hiện.

Đằng Vân vô cùng thấp thỏm và lo lắng đi qua các gian phòng mở của he hé để xem có Hải Đường ở trong đấy hay không. Dừng ngay ở thiện phòng riêng của hoàng thượng, nàng mở cửa ra nhìn vào trong.

“Ô… Hải Đường! Sao nàng ta lại nằm ngay trên giường của hoàng thượng chứ?... Phải lôi nàng ta đi mới được nếu không lớn chuyện mất…”

Đằng Vân rón rén nhẹ bước đi vào, ánh mắt không ngừng quan sát canh chừng vì sợ phát hiện. Nàng ngồi xuống bên cạnh giường lay người Hải Vân, gọi nàng ấy dậy:

“Hải Đường… Hải Đường… mau dậy đi… Hải Đường…”

“Gì vậy nè… ai gọi tôi vậy?...”

Hải Đường giật mình tỉnh giấc sau một mê man trong sợ hãi, nàng ngồi bật dậy, đưa tay ôm lấy đầu mình lắc nhẹ vì cảm thấy hơi choáng váng, nàng than: “Sao đầu nặng như búa bổ vậy nè… Cơ thể bủn rủn như thể nhấc không nổi vậy?... Oh my god…”

“Gì vậy Hải Đường, làm giật cả mình! Cô bị sao thế? Cô có biết tôi lo cho cô lắm không? Mà sao cô lại nằm ngủ trong thiện phòng của bệ hạ vậy?”

Đằng Vân trợn tròn mắt nhìn Hải Đường, với vẻ mặt thắc mắc.

Hải Đường nhìn bộ y phục trên người mình, không phải là bộ y phục cung nữ mà là cái bộ màu trắng từ trên xuống dưới mỏng manh rộng thùng thình, tóc thì xõa lòa xòa… Nét mặt nàng đột nhiên trở nên hoang mang, nàng hét toáng lên:

“Cái tên Nguyên Ân kia, tối qua ngươi đã làm gì tôi rồi hả?”

Đằng Vân vội đưa tay bịt miệng nàng lại khi nghe nàng nói giọng âm vang cả lên: “Trời ơi, làm ơn im lặng đi Hải Đường. Đây là cung cấm của bệ hạ đấy, chúng ta mau rời khỏi đây thôi! Đi mau…”

Đằng Vân vội nắm lấy tay Hải Đường lôi dậy nhanh chóng rời khỏi đây trước khi lớn chuyện, nhưng Hải Đường lại hất tay nàng ra chạy tới cầm lấy quả táo nắm chặt trong tay với vẻ mặt bùng bùng ngọn lửa sắp phực cháy.

“Cô định làm gì nữa đây Hải Đường?... Làm ơn đừng gây chuyện nữa… Nếu không sẽ bị hoàng thượng trị tội đấy…”

Đằng Vân nói giọng đều đều cố gắng thuyết phục Hải Đường.

Ánh mắt Hải Đường đầy nỗi căm phẫn, nàng đáp nhanh lại: “Hắn đã trị tội tôi tối qua với màn dọa chết thoát tim rồi… không biết hắn đã làm gì tôi mà bộ y phục của tôi không còn thấy đâu nữa… Mà mặc bộ đồ trắng như đi đưa tang thế này, chắc chắn hắn đã đụng vào người tôi rồi… Tôi phải đi trả thù! Cô đừng có cản ta, hôm nay ta phải quyết một sống một còn với hắn!”

Dứt lời Hải Đường hùng hổ nhanh chân bước đi với quả táo cầm trong tay thể hiện đầy sự quyết tâm. Hôm qua cô thật sự rất sợ khi bị Nguyên Ân đem ra làm trò đùa, mặc cho nàng có năn nỉ ỉ ôi, khóc hết cả nước mắt. Nàng đã làm gì sai chứ, chỉ là muốn có cái thẻ bài thôi mà.

Đúng lúc ngoài chính điện, Nguyên Ân đang cùng với Tử Khuynh vương gia, Tử Thiên – tứ hoàng tử cùng với Du chiêu nghi và Tiệp dư Huyền Trân, ngoài ra còn số mỹ nhân khác đang ngồi ăn điểm tâm do hoàng thái hậu mời đến.

Mọi người đều chăm chú xem màn ca múa của những nữ vũ công trong cung đình. Hôm nay không lên triều chính gì nên Nguyên Ân chỉ mặc bộ trang phục không quá cầu kỳ, màu đen làm tông màu chủ đạo, tóc nữa cột nữa xõa hờ hững, nhưng không làm lu mờ đi vẻ lạnh lùng cũng như sự quyền uy của mình.

Du Lan thật sự cảm thấy chán ngấy với cái màn múa của những vũ nữ kia, thật lòng chỉ muốn đuổi quách họ đi cho khỏi chướng mắt, ánh mắt nhìn Nguyên Ân mong muốn được người để ý một lần nhưng người cứ chăm chăm nhìn đi đâu đó với vẻ mặt trầm tư lơ đãng, ánh mắt đâm chiêu.

Nguyên Ân đang nghĩ đến Hải Đường, thật tình chàng chẳng muốn nghĩ đến làm gì cho phiền não nhưng những hình ảnh vừa ngây thơ ngông cuồng, sốc sượt lẫn bướng bỉnh của xuất hiện trong đầu chàng, đặc biệt là lúc nàng hát giả tiếng mèo kêu thật sự đã gây ấn tượng nhẹ cho chàng. Chàng nhanh chóng gạt nó qua một bên không nghĩ nữa mà quay sang nhìn Tử Thiên trầm giọng đáp:

“Tử Thiên! Đệ dám lẻn vào thiện phòng của ta để lấy thanh gươm, đệ to gan lắm rồi đấy!”

Nghe Nguyên Ân nói vậy Tử Thiên ho sặc sụa khi mới uống vài ngụm nước, vẻ mặt có chút lúng túng, gượng cười nhìn Nguyên Ân đáp:

“Chắc bệ hạ nhầm người rồi, đệ làm gì dám lấy!”

“Ngoài đệ ra còn ai dám hăm he tới thanh gươm của ta?... Nếu nó bị sức mẻ chỗ nào thì đệ coi chừng với ta… Hôm khác chỉ cần nói một tiếng ta sẽ cho mượn, chứ không cần phải lén lút như tên trộm đâu!”

Nguyên Ân nói giọng đều đều, với vẻ mặt uy nghiêm, nâng lấy bát trà hoa cúc uống vài ngụm, cảm thấy vị đắng chát trong cổ họng, khiến chàng nhíu mày vì khó uống.

Tử Thiên cười đáp: “Vâng thưa bệ hạ!”

“Thật vui khi mọi người đều có mặt đầy đủ ở đây! Đặc biệt là vương gia, ta rất vui khi thấy con tới đây, thật lâu rồi không gặp con!”

Hoàng thái hậu hiền từ lên tiếng, ánh mắt nhìn Tử Khuynh một cách trìu mến.

Tử Khuynh mỉm cười cúi nhẹ đầu kính cẩn đáp: “Con chỉ là đi ngao du thiên hạ nên ít khi trở về cung, về sau con sẽ thường xuyên ở lại trong hoàng cung hơn, nên tổ mẫu yên tâm!”

“Vậy thì ta vui rồi! Ta rất mong con sẽ hỗ trợ cho hoàng thượng để giúp giữ yên bình cho bách tính Ngũ Thiên Quốc, hoàng thượng với vương gia đều còn trẻ và cũng đều là bậc nhân tài của Ngũ Thiên Quốc cả, kể cả Tử Thiên. Ta rất mong các con sẽ cùng nhau giữ yên bề gia thế!”

Hoàng thái hậu đáp giọng đều đều, trên môi vẫn giữ nụ cười đầy phúc hậu.

“Vâng thưa mẫu hậu!” Cả ba đều đồng thanh đáp.

Không khí ở đây vô cùng hòa nhã với tiếng nhạc của dàn nhạc công, màn múa của vũ nữ chưa kết thúc mà vẫn diễn ra. Du Lan đứng dậy nhìn Nguyên Ân và hoàng thái hậu mỉm cười ủy mị cất giọng thánh thót:

“Bẩm bệ hạ, tổ mẫu! thần thiếp cũng có chút tài mọn muốn góp vui cùng với cùng mọi người, mong bệ hạ ân chuẩn!”

Nguyên Ân khẽ vụt ra tiếng thở dài, thật ra chàng chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi đây không muốn xem tiếng đàn hay múa hát gì, nhưng vì tổ mẫu nên chàng mới nán lại. Chàng không muốn khó xử nên gật đầu đồng ý cho xong, để nàng ta muốn làm gì thì làm.

Du chiêu nghi là tài nữ nổi tiếng cầm kì thi họa ở kinh thành, Huyền Trân cũng ngầm đoán nàng ta sẽ múa cung đình, nàng nhìn nét mặt không mấy thích thú gì của Nguyên Ân cũng đoán ra người không muốn xem, nàng cong môi cười khinh.

Huyền Trân đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi nhẹ giọng đáp: “Nếu vậy ta cũng muốn góp vui! Tiếng đàn của ta chắc sẽ phù hợp với điệu múa của Du Chiêu nghi đây.”

“Được đấy! Các con hãy biểu diễn cho mọi người cùng xem đi!” Thái Hậu vui vẻ đáp.

Huyền Trân cười đắc ý khiến Du Lan như hụt hẫng có chút bực tức nhưng nghiến răng cho qua.

Từng ngón tay nhỏ của Huyền Trân bắt đầu lướt trên những sợi dây đàn, tiếng đàn ngân vang một cách du dương nhẹ nhàng, lúc trầm bổng lúc lắng xuống như giọt nước tràn ly. Du Lan khoác chiếc váy áo lụa đào mỏng manh, những bước chân uyển chuyển bước theo điệu nhạc, đôi tay dẻo rất mềm mại.

Nguyên Ân chỉ thấy nó nhạt nhẽo không mấy hay ho gì, chàng sực nhớ đến giọng hát trong trẻo ngọt ngào của Hải Đường đang lạc lõng trong đầu chàng.

“Nguyên Ân! Tên hoàng đế chết tiệt có khuôn mặt giống Kỳ Phong, người yêu trong mộng của ta kia…!”

Một giọng đầy nội lực vang lên làm phá tan những gì có trong đầu Nguyên Ân, Huyền Trân với Du Lan cũng dừng biểu diễn lại, ai nấy đều quay ra nhìn Hải Đường với ánh mắt ngạc nhiên.

“Củ cải đường tới đây làm gì vậy? Còn mặc bộ y phục gì vậy trời?” Tử Thiên thầm nói, nhíu mày nhìn Hải Đường.

Hải Đường gườm gườm mắt nhìn Nguyên Ân đang ngồi ở chính diện kia, hít một hơi thật sâu nàng guồng chân chạy tới khiến những đám vũ nữ đều né qua một bên, nàng phi thẳng quả táo vô mặt Nguyên Ân.

“Phịch”

Quả táo chưa nhắm trúng đích đã lăn xuống sàn, Hải Đường ngã sấp mặt vì chạy quá nhanh đã vậy dẫm ngay cái tà áo dài là phà quá khổ nên mới ngã như vậy.

Đằng Vân từ phía xa vội chạy vào đỡ Hải Đường đứng dậy lo lắng hỏi: “Cô không sao đấy chứ Hải Đường?...”

Bao Nhiêu con mắt đều đổ dồn vào hai người, không gian vui vẻ ở đây đều bị Hải Đường phá tan. Hải Đường đứng thẳng dậy nhăn mặt vì cú ngã đau đớn kia nhưng nàng coi như không có gì.

“Trời ơi, Hải Đường mau quỳ xuống hành lễ đi! Ở đây có hoàng thái hậu, vương gia, Tứ thái tử, Du chiêu nghi và Huyền Trân tiệp dư đấy… Hoàng thượng nữa kìa!”

Đằng Vân kéo ay Hải Đường nói nhỏ, vẻ mặt hiện rõ sự lo sợ.

Hải Đường hất tay Đằng Vân ra gân cổ nói: “Hey ya, cái gì mà hoàng thái hậu, chiêu nghi hay tiệp dư ở đây, vương gia nữa… Ta đều không sợ đâu! Ta đang thật sự rất tức giận cái tên hoàng đế sắc đá kia…”

Nàng cúi xuống nhặt lấy quả táo tưởng chừng sẽ ném Nguyên Ân nhưng nàng lại cho ngay vào mặt Tử Thiên, khiến ngài đưa tay xoa lấy cái trán một cách đau đớn. Nàng đập cái bàn trước mặt Tử Thiên cái “rầm” rồi chống nạnh gằn giọng đáp:

“Thằng quỷ nhà mi, đã là đồng phạm ăn trộm thì nên cưu mang đùm bọc lẫn nhau chứ? Sao lại bỏ chạy lấy mạng bỏ lại đồng đội như thế hả?... Từ ngày ở trong cung ai cũng ăn hiếp ta cả… Nhất là cái tên hoàng đế kia…”

Nàng lại chuyển hướng sang Nguyên Ân, nâng lấy tách trà hoa cúc đang uống lỡ dỡ của vương gia Tử Khuynh uống ừng ực không còn một giọt, khiến ngài ngơ ra nhìn nàng. Nàng xông thẳng tới chỗ Nguyên Ân đang ngồi nhưng chợt đứng khựng lại khi bị thanh gươm của Hắc Sát chĩa thẳng vào người.

“Tiểu thư càng ngày càng quá lắm rồi, không coi ai ra gì cả. Người trước mặt tiểu thư là hoàng thượng đấy! Mau quỳ xuống tạ lỗi đi!”

Hắc Sát gằn giọng nói với nét mặt dữ tợn. Hải Đường không sợ mà đưa tay hất thanh gươm của ngài ra.

“A! Đau quá đi, đứt tay rồi!”

Nàng kêu lên một tiếng đau nhỏ, nhíu mày nhìn ngón ta ứa máu, rươm rướm nước mắt như con mèo vậy nhìn Nguyên Ân đáp:

“Tất cả đều tại ngươi, tối qua dọa ta sợ chết khiếp… Còn nữa ngươi dám đụng vào người ta, có phải ngươi đã làm gì ta rồi phải không nên trên người ta mới ba bộ y phục này... Có phải ngươi cướp đi sự trong trắng của ta rồi không?”

Nguyên Ân chợt nhếch môi cười nhạt, tưởng chuyện gì thì ra chuyện này nên nàng ta mới làm lớn lên như vậy. Vẻ mặt trở nên vô cùng lạnh tanh, hạ giọng thản nhiên đáp:

“Đó là sự trừng phạt dành cho ngươi vì dám không coi ta ra gì! Hắt Sát, mau đưa hai cung nữ này nhốt vào nhà lao cho ta đi!”

“Thần tuân lệnh!”

Hắt Sát theo lệnh Nguyên Ân cho quân lôi Hải Đường với Đằng Vân đi đến nhà lao. Trước khi đi Hải Đường còn nói thêm vài câu:

“Ngươi Nguyên Ân, nhà mi nữa chỉ được ăn hiếp ta thôi… chỉ có Vương Gia là không ăn hiếp bọn ta mà còn giúp bọn ta lấy lại công bằng…”

Thế là cả hai bị lôi đi mất hút trả lại bình yên cho chính điện. Thái hậu quay sang nhìn Nguyên Ân thắc mắc hỏi vì nãy giờ bà ngồi đơ ra nhìn mà chẳng hiểu gì:

“Có chuyện gì, mà tiểu thư Hải Đường – nữ nhi cừa thừa tướng lại dám cả gan ăn nói sốc sượt với bệ hạ như vậy?”

Nguyên Ân trầm giọng nói: “Không có gì đâu tổ mẫu, chỉ là nàng ta đắc tội với con thôi!”

“Bệ hạ, theo ta thấy thì tiểu thư Hải Đường chỉ là nhất thời nông nổi, tính cách mạnh mẽ chỉ muốn đòi lại công bằng thôi. Nếu phạt nhốt vào nhà lao có quá hay không?”

Tử Khuynh lên tiếng với vẻ mặt ôn hòa trầm tỉnh, ánh mắt tinh anh nhìn Nguyên Ân.

“Sao đột nhiên vương gia lại bênh vực cho nàng ta vậy?”

Nguyên Ân thắc mắc hỏi.

Vương gia đáp nhanh: “Chỉ là ta thấy nàng ta thật sự cũng không có gì sai, chỉ là do nàng ta có chút ngạo mạn thôi. Có thể dùng cách khác để dạy dỗ mà phải không bệ hạ?”

“Đúng đấy bệ hạ, đệ thấy củ cả đường à không tiểu thư ấy nói chuyện cũng đàng hoàng lắm, chỉ do tính tình nông nổi quá nên mới vậy thôi? Bệ hạ tha cho tiểu thư ấy được không?”

Tử Thiên cũng lên tiếng đồng tình với Vương gia Tử Khuynh.

Nguyên Ân im lặng không nói gì, cảm thấy mọi chuyện đang đi theo hướng tiêu cực, chàng cũng chẳng muốn làm lớn chuyện. Chàng đứng dậy đi rời khỏi đây mà không nói một lời nào cả. Trong lòng chàng vừa dâng lên một cảm giác khó chịu, nhưng rốt cuộc khó chịu vì điều gì, khó chịu vì ai, chàng cảm thấy mong lung không biết…



Hải Đường và Đằng Vân bị nhốt trong ngục lao, bị ngăn cách bởi bức tường cao đã đóng rêu xanh, mạng nhện giăng khắp nơi.

“Hai tiểu thư sẽ phải ở trong này hối lỗi, khi nào có lệnh của bệ hạ hai người mới được thả ra. Mà này sao tiểu thư cứ thích gây chuyện thế nhỉ?”

Hắt Sắt nhíu mày nhìn Hải đường đáp.

“Ta có gây chuyện gì đâu, chỉ tại hắn à không bệ hạ chọc tức ta trước đấy chứ… Nếu đêm qua ta bị mũi tên đó bắn chết thật thì sao… Đã vậy đêm qua chắc chắn hắn đã đụng vào người mình rồi!”

Hải Đường càu nhàu, nét mặt hiện rõ sự bực tức.

“Nói cho tiểu thư biết rõ, đêm qua tiểu thư bị nhiễm phong hàn ngất đi nên bệ hạ mới đưa cô vào trong thiện phòng riêng của mình, nhờ cung nữ chăm sóc thay y phục ướt nhẹp của cô ra. Chứ bệ hạ chưa hề và cũng chưa từng nghĩ đến việc sẽ đụng chạm vào người cô lấy một lần… Vốn dĩ người không có hứng thú với nữ nhân!”

Hắc Sát kể lại ngọn ngành cho Hải Đường nghe, ngài thật sự chưa từng thấy ai dám ra mặt với hoàng thượng như vậy đấy.

Nghe Hắc Sát nói vậy Hải Đường vội lên tiếng đáp: “Ngài nói thật sao? Thật sự bệ hạ không làm gì ta sao?”

“Thôi cả hai tiểu thư ở đây đi! Ta đi đây!”

Nói rồi Hắc Sát đóng cửa lại đi một mạch ra khỏi đây.

Nàng ngồi phịch xuống đống rơm rạ ở dưới nền, đặt tay lên bàn chống cầm thở dài than vản: “Hình như ta lại gây chuyện nữa rồi, nhưng cũng tại mấy người đó toàn ăn hiếp ta.”

“Ăn hiếp cô hay cô ngỗ ngược với họ mà ngay chính bệ hạ, một người như bức tượng ngàn năm không cảm xúc? Tại vì cản cô mà tôi cũng chung số phận với cô đấy! Ở đây còn tệ hơn cả Tân Dã phố nữa.”

Đằng Vân đáp lại với giọng đều đều, tay cũng chống cằm giống như Hải Đường.

“Xin lỗi cô, Vân Vân! I"m so sorry! Tại ta mà cô bị liên lụy, cũng tại cái trời đánh kia cả… huhu…”

“Dù sao, cô cũng là ân nhân của tôi! Coi như cũng trở thành bạn đồng tâm chí cốt!”