.
Về tới Đế đô, dưới sự tung hô của muôn người, Trùng trùng và Alphonse vội vàng trở về tẩm cung.
Mọi người cảm động trước tình yêu ngàn dặm tìm chồng của Trùng Trùng và sự dũng mãnh của Alphonse mà một mực theo y, còn đám hội trưởng lão thiếu não đó…
Đương nhiên là bị người thù day như Alphonse bí mật giải quyết hết.
Trở về Đế đô, Trùng Trùng lập tức phát hiện ra một sự thật khiến người ta cực kỳ sợ hãi, đó chính là…
Chuyên mục mua sắm trên TV: “998998, thật sự chỉ cần 998 đã có thể khiến mọi người có được đôi cánh xinh đẹp, cao quý như bệ hạ, yên tâm, đây tuyệt đối không phải nhân tạo…”
Hoạt động mới nhất của khu mua sắm lớn nhất Đế đô: “Mau đến xem đi, mau đến xem đi, đôi cánh giống bệ hạ, độ giống lên đến 99,9999…%, chỉ cần một ngàn đồng vàng là có thể mua được, mua hai bộ, có thể tặng một bộ cánh dành cho trẻ con sử dụng, có màu đỏ, màu vàng, màu trắng, màu đen, thậm chí là đủ màu, tùy các ngài chọn lựa…”
Quán quen đường: “Mười đồng vàng, chỉ cần mười đồng vàng là có thể có được đôi cánh như bệ hạ, trở thành bộ tộc Thiên Sứ cao quý xinh đẹp, mọi người mau đến xem đi, bán lỗ vốn, bán đại phá giá đây…”
Vì thế, ở Đế đô, giờ chỉ cần tùy tiện tóm một người, phía sau anh ta sẽ có một đôi cánh giả, rung một cái là rụng lông, khiến người máy vệ sinh Đế đô buồn bực vô cùng.
Bây giờ sau khi ăn xong, chuyện người ta bàn tán không phải là nhà ai có tiền, ai cưới ai mà là bàn chuyện cánh mua bao nhiêu tiền, độ bắt chước bao nhiêu, có rụng lông nhiều hay không.
Cánh kém chất lượng rất dễ rụng lông, mua trong trung tâm thì đỡ chút, mỗi ngày chỉ rụng tầm mười chiếc. Cho dù Alphonse ở trong hoàng cung, có lắm lúc cũng bị lông chim theo gió thổi tới làm hắt xì.
Trùng Trùng nghĩ, đây chắc là hiệu ứng sao kim rồi.
Hôm nay, đột nhiên Trùng Trùng cầm tay Alphonse, nói: “Alphonse, tôi cũng muốn mua một đôi cánh!”
Alphonse: = =
Y kiên quyết không đồng ý hành vi làm giả thế này. Vì thế, y hung hăng ăn Trùng Trùng mấy bận, để cậu không còn sức đi trung tâm mua cánh giả nữa.
Trùng Trùng cảm thấy cánh của những đứa trẻ quý tộc thật đẹp nha, màu sắc rực rỡ, nên Trùng Trùng quyết định nhuộm cánh cho Đoàn Đoàn, còn nhuộm màu gì, Trùng Trùng suy nghĩ một hồi, nhất trí nhuộm màu đen.
Bảo quản gia xà yêu đi mua thuốc nhuộm tóc mới nhất về, đương nhiên cũng là duy nhất, Trùng Trùng bắt đầu xoắn tay áo, túm Đoàn Đoàn, quyết định cho bé một thay đổi lớn.
Về tới nhà, đập vào mắt Alphonse chính là đôi cánh đen thùi của Đoàn Đoàn. Thấy bé buồn rười rượi, ngồi trên sa lon, Alphonse biết, Trùng Trùng lại phạm pháp.
“Alphonse, Alphonse, đôi cánh màu đen của Đoàn Đoàn có đẹp không?” Trùng Trùng nhìn kiệt tác của mình bằng ánh mắt thỏa mãn.
Alphonse nhìn một hồi, đáp: “Quá tối, đổi thành màu sáng hơn đi!”
Trùng Trùng hoan hô, còn Đoàn Đoàn thì tuyệt vọng.
Vì thế, mỗi ngày, cánh Đoàn Đoàn sẽ đổi một màu, khiến mọi người thật rối rắm.
Với các công dân ở hành tinh Lala mà nói, có hai chuyện vui, một là đánh thắng giặc, hai là ‘Thánh Kinh’ lại bắt đầu xuất hiện phần tiếp theo…Còn đó là chuyện gì…Tác giả vẫn chưa viết xong…
Không có sự trói buộc của hội trưởng lão, các đại thần ở hành tinh Lala xem Alphonse như thần vạn năng, kết hợp với sự hâm mộ của giới truyền thông, ai nấy cũng đều biết tới chiến tích lần này của y.
Hành tinh Bla đổi thành hành t*ng trùng Trùng, Alphonse định cải tạo nơi đó thành nơi vui chơi đặc biệt dành riêng cho y và cậu, sau y lại thấy như vậy có chút không ổn, cho nên y quyết định thay đổi chế độ, để Wright và Lý Thần sang đó giám sát.
Sau khi biết chuyện này, Trùng Trùng khóc chết đi sống lại, bởi vì cậu không có cơm ăn. Tuy nhiên, dường như sở nghiên cứu đã bắt đầu lai tạo thành công giống lúa cao sản, giúp tăng sản lượng hơn trước rồi.
Tin là không bao lâu nữa trong tương lai, cậu sẽ có hi vọng ăn cơm.
Trùng Trùng theo Alphonse tới tham gia phỏng vấn ở các hành tinh khác, những ngày sau đó rất phong phú, mỗi lần phỏng vấn xong, hai người lại bắt đầu cải trang đi thưởng thức các món ăn ngon.
Dĩ nhiên là Đoàn Đoàn cũng đi theo, khi nhìn thấy món nào ngon, bé sẽ nhìn chằm chắm, nước miếng chảy ròng rã. Gần đây bé lại mọc thêm hai chiếc răng, cứ như đang thị uy, bé ôm miếng sườn chiên cắn ngấu nghiến.
Dạo này Trùng Trùng lại mập ra không ít, bởi vì cậu ăn rất nhiều, thậm chí còn ăn nhiều hơn cả Alphonse. Alphonse cũng đã ý thức được chuyện này, y thầm vui trong lòng, chẳng lẽ Trùng Trùng mang thai sao?
Hỏi xem gần đây Trùng Trùng có thấy buồn nôn gì không, xong Alphonse lại quăng cậu lên giường, mải miết cày cấy, ý đồ tái tạo thêm mấy cục cưng.
Trùng Trùng vốn còn muốn phản công, nhưng đầu cậu không cao như ai đó, của cải không nhiều như ai đó, đến cả mặt cũng không đẹp như ai đó. Vì thế cậu đành cam chịu, nhưng sinh con à, đừng có mơ.
Sinh một Đoàn Đoàn đã khiến cậu đau đầu lắm rồi, sinh thêm một đứa nữa thì phiền chết nha.
Do đó, mỗi lần Alphonse ăn cậu, cậu đều bắt y mang BCS, không mang thì không cho ăn. Alphonse buồn bực, thế là y nghĩ ra cách là đâm nhiều lỗ nhỏ trên bao…
Y muốn có thật nhiều con, tốt nhất là sinh thêm mấy bé sâu vui đùa.
Dạo gần đây công việc lại bận rộn hơn, bởi vì thủ lĩnh sao Hỏa muốn tới viếng thăm hành tinh Lala, vì thế Alphonse quyết định phải chỉnh đốn lại bầu không khí Đế đô, không cho đeo cánh giả nữa, vì sẽ làm ô nhiễm môi trường, mỗi ngày lông chim bay tứ phía, sẽ khiến nhiều công dân mẫn cảm bị viêm mũi.
Có thể là do ‘Thánh Kinh’ ngày càng hot, mọi người cũng ngày càng hâm mộ, chuyện cấm mang cánh bị các công dân xem thường, Alphonse buồn bực.
Thế nên y quyết định gọi điện cho Lý Thần, bảo Lý Thần đừng viết nữa, nào ngờ Lý Thần lại nói: “Chính bộ tiểu thuyết này đã cứu bệ hạ, nó chính là ân nhân cứu mạng của ngài, sao ngài có thể quay lưng lại với ân nhân cứu mạng của mình chứ?”
Alphonse triệt để buồn bực, chỉ đành gia tăng người máy quét tước Đế đô.
Sáng thức dậy, Trùng Trùng phát hiện trên giường có vài cọng lông, trắng thật trắng, còn mang theo ánh sáng màu vàng nhạt, cậu hoảng sợ, vội vàng lay lay Alphonse còn đang ngủ say, “Alphonse, Alphonse, anh rụng lông!”
Alphonse dụi mắt, đè Trùng Trùng xuống, cắn vài cái, “Sắp tới mùa đông rồi, lông cũ rụng, lông mới mọc thôi!”
Trùng Trùng cảm thấy thật thần kỳ nha, cậu nhìn lên, phát hiện Đoàn Đoàn đang bay loạn trên không trung cũng rụng lông. Lông của bé rất mềm, mịn, giống y như bông tuyết.
Trùng Trùng nhớ là ba ba Lý Thần từng nói với cậu, là có thể dùng lông vũ làm thành một cái gối nhỏ, rất mềm, vì thế Trùng Trùng quyết định đi nhặt lông chim làm gối.
Cẩn nhận nhặt lông chim của Alphonse, cảm thấy có hơi ít, cậu lại nhặt thêm mấy ngày, nhưng vẫn cảm thấy ít, cuối cùng Trùng Trùng thật độc ác, rút vài cọng trên cánh Alphonse.
Người sao Hỏa tới chơi, yến hội được tổ chức ngay trong cung điện.
Sáng sớm, Alphonse, Trùng Trùng và Đoàn Đoàn đã thay lễ phục, tới sân bay đón.
Đây là lần đầu tiên nghênh đón người khác, Trùng Trùng có chút khẩn trương, mà một khi khẩn trương là cậu lại thấy đói. Nhưng giờ đang ở trước mặt công chúng, nếu cậu lén lấy trộm bánh quy ăn, nhất định sẽ làm tổn hại tới hình tượng hoàng gia, bởi vậy cậu chỉ có thể ráng nhịn, chờ đợi.
Cuối cùng thì phi thuyền vũ trụ cũng hạ cánh, sau đó là mấy người đàn ông quái dị đi tới bắt tay với Alphonse, thuận tiện cũng bắt tay với Trùng Trùng.
Thật ra thì dạo này Alphonse nhận được rất nhiều thiệp mời, do bí mật về Alphonse đã được hé lộ, lại chiến thắng oanh liệt một phen, cho nên tất cả mọi người đều rất muốn chiêm ngưỡng dung nhan của nhà vua.
“Bệ hạ, tạo hình mới của ngài rất phong cách!” Thủ lĩnh sao Hỏa nói.
Alphonse cười cười, đáp: “Gần đây hành tinh Lala bán rất nhiều cánh, để ta tặng mấy đôi cho bệ hạ, bảo đảm lúc trở về sao Hỏa, ngài còn phong cách hơn ta nhiều!”
Sao Hỏa: “Được, mỗi màu một đôi đi!”
Trùng Trùng, Đoàn Đoàn: “…”
Dẫn người sao Hỏa đi thăm thú hoàng cung một hồi, rồi tới viện ca kịch hoàng gia xem hát, Trùng Trùng cảm thấy mình đói sắp chết rồi, cậu ôm Đoàn Đoàn, thật muốn lấy đôi cánh nhỏ của bé đem đi kho tàu ăn.
Đoàn Đoàn: Má mi, con có thể nhìn thấu suy nghĩ của người nha, má mi nhẫn tâm ăn cánh của con sao?
Xem xong ca kịch, vất vả lắm mới có thể uống trà chiều, Trùng Trùng định tìm chút gì đó ăn lót dạ, nào ngờ người sao Hỏa đáng ghét đó lại muốn đi xem cánh, thế là cả đám lại phải kéo tới trung tâm bán cánh một hồi.
Người sao Hỏa thử đôi cánh màu hồng, rồi tới màu đen, rồi cánh cầu vồng…Trùng Trùng đứng cạnh nhìn, cảm thấy đôi cánh đó trông thật ngon, vì thế thừa dịp mọi người không chú ý, cậu ôm một đôi cánh, cắn một cái. Ngoài chuyện lông dính đầy miệng ra, không được gì, Trùng Trùng buồn bực.
Chờ mãi, cuối cùng cũng tới bữa tối, đoàn người đi vào nhà ăn trong hoàng cung. Nhìn thấy cả bàn thức ăn, mắt Trùng Trùng sáng lên, thấy không ai để ý tới mình, cậu lén cho một miếng thịt nướng vào trong miệng, nào ngờ vì quá nóng, cho nên Trùng Trùng không thể nuốt vào, lại không đành nhổ ra, sau cùng, cậu chỉ đành cố nuốt vào trong bụng. Cậu cảm thấy, nơi miếng thịt nướng ấy đi qua, đều bỏng gần chết.
Những người đáng chết đó còn chưa chịu ăn cơm mà còn đang bàn chuyện hợp tác này nọ, Trùng Trùng bị nóng tới nước mắt lưng tròng.
“Mong sao Hỏa và Lala mãi là đồng minh!” Alphonse cười nói, “Để chúc mừng hai hành tinh chúng ta kết thành đồng minh, chúng ta cạn ly, nhất định phải ăn mừng một trận mới được!”
Trùng Trùng nghe thế, mừng hơn ai hết, cậu nhủ thầm, có thể ăn rồi, có thể ăn rồi. Nào ngờ, người sao Hỏa lại nói: “Bệ hạ, hoàng phu của ngài thật đáng yêu, ánh mắt to như quả khí cầu!”
Trùng Trùng: “…”
Alphonse: “Ta cảm thấy nó giống như một hố đen, có lực hấp dẫn vô tận!”
Lúc này, người sao Hỏa đứng dậy, tay bưng ly rượu đi tới, định mời rượu đức vua và Trùng Trùng. Xuất phát từ lễ phép, Trùng Trùng đứng dậy, nâng chén.
Nào ngờ, trước mắt tối sầm, Trùng Trùng lảo đảo, vừa lúc ngả vào lòng người sao Hỏa.
Mọi người kinh hãi, ánh mắt đồng loạt bắn về phía người nọ.
Người sao Hỏa thật vô tội, anh ta chỉ là đơn thuần mời rượu mà thôi, sao lại xảy ra chuyện này cơ chứ?
Nửa giờ sau, một tin tức kinh người đã tàn phá ánh mắt của mọi người, đó chính là, điện hạ Zosya mang thai, trong khi hai kẻ từng làm cha ấy đều không ai phát hiện.
Và nguyên nhân khiến điện hạ ngất xỉu chính là tuột huyết áp, điện hạ là người mang thai, cần nhiều dinh dưỡng, nhưng lại phải nhịn đói cả ngày, cho nên mới tuột huyết áp ngất xỉu.
Alphonse thấy hối hận, sao y không phát hiện sớm một chút chứ? Còn Trùng Trùng thì buồn bực, chẳng lẽ đống BCS đó đều vô ích hết sao? Cậu oán thầm, BCS mà không an toàn, thì còn gọi là BCS làm gì nữa?
Vừa nghĩ tới chuyện mua nhiều BCS như vậy mà toàn là đồ giả, Trùng Trùng cảm thấy lòng mình đau nhói. Cậu nhìn nụ cười như gian kế đã thành của Alphonse, cậu chán nản, sao cậu lại không đủ sức đè anh ta xuống, sau đó bò lên cơ chứ?