Hoàng Phi Sở Đặc Công Số 11

Quyển 5 - Chương 157: Bi ca ngút ngàn




Năm nay mùa đông đến rất sớm, mới tháng 9 trời đã giáng tuyết, tuyết rơi từng tầng phủ trắng lớp cỏ vừa nhú sau mưa.

Quân Hạ lại lùi binh, hiện đã bước sang ngày thứ ba kể từ khi Tú lệ quân bị vây khốn, bằng quy mô quân đội của đối phương, tiến độ tấn công này quả thật không như dự đoán. Triệu Dương chỉ một mực thận trọng vây quanh bên ngoài Long Ngâm Quan, ngăn cản Sở Kiều tiến vào lãnh thổ Đại Hạ chứ không hề có ý tấn công.

Hiện tại, tâm trạng hắn rất phức tạp, tấn công thì sợ mắc bẫy, nhưng hắn cũng sợ sẽ thật sự mất cơ hội giết chết Sở Kiều. Dù sao thì trong hai năm qua, tin Yến Tuân và Sở Kiều bất hòa đã sớm lan ra khắp nơi, Triệu Dương không thể nào không hay biết.

Đêm xuống, gió càng lúc càng mạnh, Sở Kiều đứng trên dốc núi nhìn ra chiến trường hoang tàn ở xa xa. Gió Nam ấm áp phả lên mặt nàng, khiến mái tóc dài xinh đẹp bay múa như cánh bướm.

Liên tục chiến tranh suốt ba năm qua, Long Ngâm Quan hiện đã được bồi đắp cao hơn Nhạn Minh Quan cả mấy trượng. Giữa hai cửa khẩu là một bình nguyên trống trải, cỏ mọc cao vút, tuyết rơi bám vào ngọn cỏ trắng xóa, mỗi khi có gió thổi qua, thảm cỏ dợn sóng như mặt biển trắng, phản chiếu ánh trăng màu bạc, đẹp đến chói mắt. Có đàn quạ bay xẹt qua, một con chúi xuống trong bụi cỏ quắp lên vật gì đó, sắc trắng thoáng lóe lên rồi mất dạng.

Chỉ nhìn thoáng qua Sở Kiều cũng nhận ra đó là cái gì, nàng lại đưa mắt về phía biển cỏ phủ tuyết kia, bi thương cùng chán ghét chậm rãi dâng lên từ đáy lòng.

Thảm cỏ ngút ngàn này đã chôn vùi bao nhiêu xương trắng bên dưới?

Chiến tranh chính là một cái miệng khổng lồ háu ăn có khả năng cắn nuốt vô số sinh mạng chỉ trong thời gian ngắn. Nơi nào nó đi qua, nơi đó chỉ còn lại hình ảnh nhà tan cửa nát, gió lạnh heo hút, âm u như chốn địa ngục.

Và nàng, có phải cũng chính là lưỡi đao tiếp tay cho nó hay không?

“A Sở…” Trong bóng tối, phảng phất như có tiếng thì thầm đang khẽ gọi nàng: “A Sở ơi…”

 

Đó chính là âm thanh nàng từng nghe rất nhiều năm trước, thiếu niên rúc vào cạnh nàng, phủ thêm chăn cho nàng, nhẹ giọng hỏi: “A Sở, muội có lạnh không?”

 

Năm đó, gió vừa mạnh vừa lạnh thấu xương…

Bóng chim bay qua sông, trước mặt là đồng tuyết bao la, trải dài ngàn dặm.

Có lẽ, đời người chính là một ván cờ chưa kết, đường hướng mông lung không rõ, bốn bề trắc trở, người chơi cờ không biết khi nào nên tấn công, khi nào nên thu tay. Lúc mới bắt đầu ván cờ, người chơi nào cũng ra sức hạ cờ, nhưng đôi khi, dù ngươi đã tận lực hết mình thì đến phút cuối vẫn càng lúc càng xa thắng lợi.

Sở Kiều chậm rãi nhắm mắt lại, trong đầu chợt xẹt qua rất nhiều hình bóng, Ô tiên sinh chính trực ôn hòa, Vũ cô nương điềm tĩnh mà cơ trí, Hoàn Hoàn hoạt bát hồn nhiên, Tiểu Hòa lương thiện trung hậu, Tiết Trí Viễn không màng mạng sống cảnh báo cho nàng, Văn Dương vì bảo vệ quân kỳ mà bị xử tử; Phong Thịnh, Mộ Dung và Ô Đan Du vung đao liều mình lao vào giữa vòng vây địch rồi bị chết dưới mưa tên, các chiến sĩ Tú lệ quân, dù còn sống hay đã chết; bá tính ở Thượng Thận và Hồi Sơn; thậm chí cả Tào Mạnh Đồng tự sát để tạ tội và những trưởng lão Đại Đồng cổ hủ kia…

Các chiến sĩ của nàng, hành quân mà trong tay không lương thảo cũng không tiếp tế, phải dẫn theo ngàn vạn dân chúng tay không tấc sắt ngay giữa trời đông lạnh giá. Từng phút một trôi qua, gót sắt kẻ địch đã dần không còn kiên nhẫn, trẻ em la khóc vì đói, mây đen tụ ở chân trời, không khí ngưng đọng, báo hiệu bão tuyết sắp đến.

Sở Kiều ngẩng đầu lên nhìn bầu trời bao la vô tận, như mơ hồ thấy được một đôi mắt khác, ánh mắt lặng lẽ nhìn nàng đã vĩnh viễn chìm dưới đáy hồ băng. Khi đó, mọi lạnh lùng cùng tức giận từng hiện hữu trong đôi mắt đó đều tan biến, thay vào đó là sự bình thản như đã nhìn thấu mọi chuyện, chỉ còn vấn vương lời dặn: Phải sống…

Ta biết rồi…

Sở Kiều khẽ cong khóe môi, ngước lên nhìn tầng trời cao rộng, mỉm một nụ cười rồi nhẹ giọng nói: “Ta sẽ kiên trì đến cùng…”

 

Dứt lời, nàng quay đầu lại nhìn quân doanh trải dài trước mặt, lẳng lặng nói: “Ta sẽ bảo vệ tất cả đến cùng…”

 

……………………………………………………………………………………

Mùa thu năm 778 theo lịch Bạch Thương, quân Hạ lần đầu tiên chủ động bao vây Long Ngâm Quan, gần mười ba vạn binh mã từ bốn phương tám hướng kéo đến tụ tập quanh Long Ngâm Quan. Dựa vào các loại vũ khí tầm xa tầm gần không ngừng được vận chuyển đến, báo hiệu nơi này sắp sửa diễn ra trận chiến với quy mô cực lớn.

 

Lần này tuy vẫn là đối mặt với Sở Kiều, người từng đánh bại mình trên cả hai mặt trận ở Xích Độ và Bắc Sóc năm đó, nhưng Triệu Dương không hề lo lắng. Đầu tiên, Long Ngâm Quan rất gần với Nhạn Minh Quan, hắn lại chuẩn bị quân binh đâu vào đó, nếu phát hiện là bẫy thì cũng không mất quá nhiều thời gian liền có thể quay trở về. Thứ hai, lần này Sở Kiều không có thành trì để phòng thủ, cũng không có cung nỏ tầm xa, chỉ bằng chín ngàn khinh kỵ binh Tú lệ quân và một đám người già yếu bệnh tật muốn đối đầu với hơn mười vạn quân toàn binh giáp hạng nặng của hắn, quả thực chính là tự tìm đường chết. Thứ ba, trinh sát cài ở Bắc Yến cuối cùng đã trở về báo tin, bảy ngày trước, Yến Tuân và Sở Kiều quả thực từng đụng độ ở ngoài thành Bắc Sóc, chết hơn vạn người. Hơn nữa, hiện tại các nhân vật chủ chốt của Đại Đồng Hành đều đã chết sạch, chỉ còn lại một mình Sở Kiều. Nếu Yến Tuân làm tất cả những chuyện này chỉ để giăng bẫy đánh lừa Đại Hạ thì… Triệu Dương chỉ có thể nói, thủ đoạn độc ác tàn nhẫn của Yến Tuân đã đạt đến tầng cao mới, không ai bì kịp rồi.

Ngày 18 tháng 9, lúc trời chỉ mới hừng sáng, sương mù còn giăng dày đặc thì trống trận đột nhiên gióng lên từng hồi vang dội, phá tan sự tĩnh lặng của buổi sớm, mạnh mẽ dội vào trái tim thấp thỏm của Tú lệ quân và chúng bá tính.

Nắng sớm mới xuyên qua màn sương trắng, rọi lên bình nguyên mênh mông bát ngát, hàng hà sa số giáp quân Đại Hạ trải dài như đại dương đi từng bước thình thịch, tiếng động đinh tai nhức óc vang vọng cả một vùng. Dân chúng hoảng hốt la lên, túm tụm vào nhau kinh hoàng giữa bình nguyên mênh mông. Nhân số hai bên, tựa như cát bụi so sánh với núi đá.

“Trời ơi!” Có người nhỏ giọng cảm thán: “Cái gì vậy, tuyết lở à?”

“Chuẩn bị!” Đối diện chợt vang lên một tiếng hô sắc bén, theo sau đó là từng hàng bộ binh tiến lên phía trước kỵ binh, khuỵu một chân quỳ trên mặt đất, bày tư thế sẵn sàng.

“Ném!”

 

Trường thương lập tức vun vút bay lên không trung, vẽ một đường cong hoàn mỹ rồi lao thẳng xuống dưới. Một đàn chim xấu số vô tình bay ngang bị mưa thương xuyên thủng, máu tươi bắn tung tóe ngay giữa trời, lông vũ bay tán loạn. Dân chúng dưới đất vừa hoảng sợ há miệng, chưa kịp thét lên thì mưa thương đã lao xuống.

Bốn phía nhất thời vang vọng tiếng kêu gào tuyệt vọng xen lẫn tiếng ngựa hí, thê lương như một bản bi ca xuyên thấu trời xanh.

“Toàn quân dàn hàng! Xung phong!” Giữa tình cảnh mưa tanh gió máu đó, Sở Kiều vững vàng ngồi trên lưng ngựa, tay giơ cao chiến đao, một mình một ngựa lao lên trước tiên.

Tú lệ quân nhìn thấy cũng lập tức xông lên theo nàng, không một ai lộ vẻ do dự hay chần chừ. Trên mặt các chiến sĩ cũng có ít nhiều sợ hãi, nhưng bọn họ vẫn không hề lùi bước.

Hạ Tiêu bảo vệ bên cạnh Sở Kiều, lớn tiếng hô: “Các huynh đệ, không thể để bọn chúng tiến đến gần dân chúng thêm một bước nào nữa!”

 

“Xung phong!” Tiếng hét đinh tai nhức óc của các chiến sĩ khiến người nghe nhiệt huyết sôi trào.

Toàn thể người có mặt đều sững sờ, từ dân chúng Bắc Yến vừa cất tiếng kêu hét tuyệt vọng cho đến đại quân Bắc Yến đứng chờ theo dõi diễn biến trên cổng Long Ngâm Quan và binh tướng của Đại Hạ, bao gồm cả Triệu Dương. Không ai ngờ được, chỉ với quân số ít ỏi nhường đó mà Sở Kiều lại dám trực diện tấn công đại quân hơn mười vạn người của hắn, đối diện với biển đao gươm của địch mà không chút e dè. Sau thoáng bất ngờ, khi bình tâm nghĩ lại thì bọn họ mới nhận ra, địa thế nơi này là bình nguyên trống trải không chỗ phòng thủ, nếu để quân Hạ áp sát cửa khẩu sẽ liên lụy đến dân chúng, Sở Kiều đã lựa chọn làm như vậy, chính là vì muốn bảo vệ phụ nữ và trẻ em vô tội sau lưng mình.

Triệu Dương thoáng chấn động, một tia hoảng hốt chợt xẹt qua trong mắt, nhìn Tú lệ quân được thiếu nữ áo xanh dẫn đầu càng ngày càng tiến lại gần, máu trong người hắn dần nóng lên.

“Chúng tướng sĩ! Chẳng lẽ dũng khí của các ngươi còn không bằng một nữ nhân sao?” Vị thống soái trẻ tuổi của Đại Hạ quát to: “Toàn quân xung phong!”

Trong nháy mắt, biển người khoác giáp đen chợt gào to, đồng loạt lao lên theo khẩu hiệu xung phong, vạt chiến bào tung bay trong cuồng phong, khí thế như đại dương nổi bão.

“Tản ra! Dàn trận!” Sở Kiều ra lệnh.

Nhưng cái gọi là dàn trận của Tú lệ quân chỉ là sắp thành một hàng ngang thật dài đón đầu đại quân của địch. Chín ngàn chiến sĩ mặc chiến giáp đen, sánh vai nhau tạo thành một vòng tròn che trọn Long Ngâm Quan ở phía sau, kỳ hiệu hình mây lửa trên đầu vai đỏ rực dưới ánh mặt trời. Tay thủ chiến đao trước người, hai chân kẹp chặt bụng ngựa, bọn họ nhìn vó ngựa mịt mù bụi của đại quân ở đối diện, sắc mặt bình tĩnh và trầm mặc như đá.

Đây quả thực là điên cuồng tự sát!

Binh mã Đại Hạ càng lúc càng gần, bụi đất mù mịt, gần đến mức như nghe được hơi thở phì phò từ mũi ngựa. Cuối cùng, hai đội quân mạnh mẽ lao vào nhau, cuồng phong ngập trời, máu thịt cùng đao sắc tương giao, tiếng vũ khí va chạm chấn động cùng một lúc. Từng đợt tấn công liên tiếp không ngừng, bốn phía vung vẩy máu tươi, phòng tuyến mỏng manh như bị đá to vùi dập, máu tươi cùng tứ chi đứt đoạn chính là những gì còn lại sau mỗi tiếng gào thét thê thảm.

Chiến trận kịch liệt khiến không gian như chìm trong bóng đêm u ám, ánh mắt các chiến sĩ tràn ngập máu tanh, mặt đất dần chất đống thi thể. Tiếng đao kiếm, tiếng vó ngựa, tiếng gào thét, tiếng kêu rên thê thảm, tiếng mắng chửi cuồng nộ cùng tiếng hô hào xung phong hòa lẫn nhau thành một âm thanh hỗn tạp chói tai đến không chịu nổi. Đao kiếm va chạm tóe lửa, người bị thương dần đã không còn cảm giác đau, thôi rên rỉ lại vùng lên tiếp tục đánh chém. Nền tuyết trắng đã không còn nguyên dạng, mặt đất trải đầy tứ chi, lưỡi đao sứt mẻ cùng trường thương gãy khúc, máu tươi hòa với tuyết tạo thành lớp bùn nhão đỏ tươi. Ánh mắt các chiến sĩ bị máu che mờ đã không còn nhìn rõ phía trước, trong đầu chỉ còn duy nhất một suy nghĩ, đó chính là: giết, giết và giết! Những lời thiếu nữ nói trước khi lâm trận vẫn quanh quẩn bên tai bọn họ: Ai để kẻ địch công phá phòng tuyến sẽ chính là tội nhân của Tú lệ quân!

Vũ khí đã gãy thì xông lên cắn đứt cổ kẻ địch, không còn chiến mã thì chặt chân ngựa đối phương, kéo bọn chúng xuống cùng.

Tràng diện càng lúc càng kịch liệt, Hạ Tiêu cởi phăng áo giáp nặng nề, vung đao chém đứt đầu một gã quân Hạ. Máu tươi bắn lên mặt nhưng hắn vẫn không buồn để ý, tiếp tục tìm mục tiêu kế tiếp. Bộ dạng hung hãn không ngại chết đó đã khiến đối phương sợ hãi, kẻ địch xunh quanh đều nao núng lùi lại, không muốn trực diện đối đầu với hắn.

Khả năng chiến đấu của mỗi chiến sĩ của Tú lệ quân đều mạnh mẽ hơn người thường, bọn họ đứng đó, tựa như những cỗ máy chiến đấu vĩnh viễn không biết mệt mỏi. Cho dù ngực có bị đâm thủng, đùi có bị chém phải, một tay có bị chặt đứt thì bọn họ vẫn như không hề có chút cảm giác. Có chiến sĩ bụng bị rạch ngang, phần ruột đổ cả ra ngoài nhưng vẫn tiếp tục xông lên phía trước.

Binh sĩ Đại Hạ bị chấn động, đây quả thực không phải người, đúng vậy, đối thủ của bọn họ đã không còn là người, là một lũ điên, một đám ma quỷ thì đúng hơn.

Triệu Dương nghiến răng căm giận. Lại là thế này, tại sao vẫn như vậy? Dường như lần nào cũng vậy, hắn không hiểu, nữ nhân kia rốt cuộc có ma lực gì, nàng ta rốt cuộc có chỗ nào đáng cho những tướng sĩ kia liều mình đến vậy? Có được mãnh tướng cường binh như thế chính là mơ ước xa vời của bất kỳ quân nhân nào, loại mong muốn đó, tiền bạc không mua được, quyền thế không với tới, uy hiếp cũng hoài công. Nhưng nàng ta lại dễ dàng làm được.

Trống trận dồn dập, đạo quân này ngã xuống lại có đạo quân khác tiến vào chiến trường đẫm máu kia. Bình nguyên ngập thi thể, nền đất đã không còn thẩm thấu nổi khiến máu tươi chảy quanh co như suối nhỏ dưới đống xác người. Chúng tướng sĩ Đại Hạ lòng rối như tơ vò, cho dù phía trước có là tường đồng vách sắt thì lúc này cũng nên bị đục thủng rồi mới phải, tại sao cái phòng tuyến rõ ràng lung lay như sắp sụp đổ kia vẫn còn đứng đó, mặc cho bọn họ công kích hết lần này đến lần khác?

Ba đội kỵ binh trang bị giáp hạng nặng đã bị tiêu diệt hoàn toàn, năm đoàn bộ binh cũng bị đánh cho tan tác. Trước mặt phòng tuyến kia, thi thể người đã chất cao gần ba thước tựa như một bờ tường thấp bé, chiến trận kéo dài từ sáng sớm đến giữa trưa nhưng vẫn chưa có dấu hiệu kết thúc, và phòng tuyến thoạt nhìn mỏng manh kia lại như càng lúc càng khó chọc thủng.

Triệu Dương biết, đó là vì binh sĩ bên hắn đã chùn chân e ngại, đối mặt với phương thức tác chiến điên cuồng như tự sát kia, ngay cả hắn cũng cảm thấy mạch máu ở thái dương đang đập thình thịch.

Trời đất âm u đến cùng cực, mặt trời một mực ẩn sau tầng mây đen, như cũng không nỡ tiếp tục chứng kiến cảnh tượng giết chóc tuyệt vọng bên dưới.

Triệu Dương thậm chí đang hoài nghi, có khi nào đây chính là quỷ kế của Bắc Yến? Đối phương muốn áp đảo tinh thần trước rồi mới đồng loạt tấn công nên mới cố ý dùng lực lượng tinh nhuệ như vậy? Nhưng nếu là thế, vì sao đến giờ vẫn không thấy đại quân phía sau cửa khẩu cử người chi viện?

Suy nghĩ đủ đường cũng không hiểu được, khi ý chí chiến đấu của binh sĩ đang dần giảm sút, Triệu Dương bắt đầu sinh ra sợ hãi. Cứ coi như là Đại Hạ nhất định thắng trận này đi, nhưng kết quả bọn họ sẽ được cái gì chứ? Chín ngàn thi thể của Tú lệ quân? Thắng một trận mà phải chật vật đến như vậy, ý muốn giết chết Sở Kiều nhằm tiêu diệt kẻ địch khó đối phó nhất của Bắc Yến của hắn lúc này đã không còn cuồng nhiệt như trước nữa.

Ngay trước khi mặt trời lặn, kèn lệnh báo hiệu rút quân của Đại Hạ rốt cuộc cũng vang lên, đám binh sĩ đồng loạt hoan hô một tiếng rồi hối hả thối lui, nhanh như thủy triều rút.

Và khi ấy, Tú lệ quân đã không ai còn sức truy kích. Cơ hồ là cùng một khắc quân Hạ rời khỏi chiến trường, các chiến sĩ Tú lê quân đồng loạt ngã xuống, tựa như bờ đê cuối cùng cũng sụp đổ sau khi chống đỡ cơn lũ to.

Triệu Dương nhanh chóng phát hiện tình hình, ngay lập tức quả quyết quay đầu ngựa lại, hạ lệnh nổi kèn hiệu xung phong rồi một mình một ngựa chạy ngược lại, vừa thúc ngựa vừa lớn tiếng hô: “Các tướng sĩ, mau theo ta!”

 

Binh sĩ Đại Hạ cuống cuồng quay đầu lại thì phát hiện phòng tuyến tường đồng vách sắt ngăn cản mình khi nãy đã biến mất. Chỉ cần có chút trí khôn thì ai cũng có thể hiểu rõ, Tú lệ quân đối đầu với kẻ địch đông hơn gấp hai mươi lần đã sớm thế suy sức yếu, vừa thấy đối phương rút lui liền lập tức ngã quỵ.

Đây quả thực là cơ hội ngàn năm một thuở!

Vì vậy, đại quân liền đồng loạt quay đầu ngựa, theo chân Triệu Dương xung phong.

“Toàn quân tập hợp!” Trong tiếng gió Bắc vù vù, một giọng nữ trong trẻo chậm rãi vang lên, âm thanh không nhỏ nhưng vẫn rõ ràng truyền vào trong tai mỗi người.

Sau đó, trước ánh mắt không thể tin của binh lính Đại Hạ, đội ngũ kia  lại từng người một lảo đảo bò dậy. Ai cũng giáp trụ rách vỡ, sắc mặt trắng bệch, đứng cao thấp không đồng đều, chiến đao trong tay đã sứt mẻ, đội ngũ lê tấm thân đã sớm rã rời, chậm rãi tiến về vị trí của mình, vai kề vai, từ một người, hai, ba, mười, trăm rồi đến ngàn người…

Mơ hồ như một bức tranh được phục chế từng nét một, các chiến sĩ người đầy máu lại một nữa đứng lên, lảo đảo xếp thành tường chắn. Bức tường kia thoạt nhìn lung lay như một làn gió thổi cũng có thể đẩy ngã nó, nhưng khi tất cả đứng chung lại, sống lưng bọn họ liền bất chợt trở nên thẳng tắp, tựa như cổ thụ tạo nên cánh rừng, trở nên sừng sững như núi cao.

Hạ Tiêu đứng trước phòng tuyến, mạnh mẽ giơ cao chiến đao ra hiệu, hơn ngàn chiến sĩ đồng loạt hét to:“Chiến đấu vì tự do!”

Tiếng hét đó to rõ như sấm sét đánh xuống bình nguyên, chấn động vạnvật, át mọi tiếng hô xung phong cùng tiếng kèn hiệu của đối phương. Bước chân quân Hạ không tự chủ đều khựng lại, đáy lòng đột nhiên sinh ra cảm giác tuyệt vọng đáng sợ ‘Có đánh cũng không thắng được.

 

Không rõ là ai sinh ra ý nghĩ này trước tiên, nhưng thoáng cái nó đã lan truyền khắp toàn quân thông qua ánh mắt bọn họ nhìn nhau. Đứng trước kẻ địch toàn thân đầy máu, giáp trụ vỡ nát nhưng vẫn vô cùng kiên quyết kia, tướng sĩ Đại Hạ đều bất giác vừa sợ hãi vừa tôn kính.

Triệu Dương trầm mặc đứng yên tại chỗ, nhìn thiếu nữ toàn thân nhuộm máu, nhìn thân ảnh thẳng tắp tựa ngọn thương của nàng mà cảm thấy kính trọng tận đáy lòng. Triệu Dương nhảy xuống khỏi lưng ngựa, cởi mũ giáp xuống, cuối cùng, thân ảnh cao quý của hắn cúi thấp lưng chào một cái thật long trọng, ngay ở trước mặt mười vạn đại quân Hạ, trước mặt chín ngàn Tú lệ quân, trước mặt mấy vạn bá tính Bắc Yến ngàn vạn ánh mắt phía sau Long Ngâm Quan.

Binh sĩ Đại Hạ cũng theo chủ soái mình lặp lại động tác này. Đối mặt với những con người mình từng mắng là phản đồ này, bọn họ kính nể cúi chào rồi hầu như là cùng một lúc, lặp lại khẩu hiểu xung phong của đối phương: “Chiến đấu vì tự do!”

 

Quân Hạ rầm rập rời đi, để lại sau lưng chiến trường điêu tàn, gió thu lướt qua trên bình nguyên đầy máu, tất cả như một giấc mộng vô thực.

Tú lệ quân không ai động đậy, vẫn đứng nguyên tại chỗ như còn e ngại Đại Hạ lại đổi ý quay đầu một lần nữa.

Sở Kiếu kéo chiến đao nặng trịch, chậm rãi tiến lên phía trước, sắc mặt nàng trắng bệch như tuyết, màu xanh trên áo đã bị thay bởi màu máu, cũng không rõ là máu của nàng hay máu của người khác. Chúng binh sĩ cũng nhìn nàng, ánh mắt ngơ ngác như vẫn chưa tin quân Hạ đã rút lui.

Thiếu nữ đứng đó, gió thổi bay tóc mai tán loạn trên vầng trán mịn, phả lên luôn mặt xinh đẹp đã sớm lấm lem, nàng cất giọng khàn khàn, làm động tác giống như Triệu Dương, cúi mình thật thấp chào các tướng sĩ của mình, nói rõ ràng từng chữ một: “Các chiến sĩ, chúng ta thắng rồi.”

 

Một tiếng nấc đột nhiên vang lên từ phía sau, sau đó liền ào ạt như đê vỡ, càng lúc càng lớn, đó là dân chúng được bọn họ che chở, hiện tại, đang rơi lệ đầy mặt chạy về phía này.

Dưới sự hướng dẫn của Hạ Tiêu, Tú lệ quân cũng đồng loạt khom lưng hành lễ với Sở Kiều, cất tiếng vang vọng: “Đại nhân cực khổ rồi.”

 

“Mọi người cũng vậy.” Trong không gian u ám bởi mặt trời bị che khuất, Sở Kiều đứng dậy, nước mặt lặng lẽ chảy xuống mặt.

……………………………………………………………………………………

Quân Hạ đã không còn liều mạng tấn công nhưng cũng không nới vòng vây để bọn họ rời đi. Tú lệ quân bây giờ mới chính thức rơi vào tình huống hai đầu bị vây khốn. Triệu Dương hiện tại đã có thể khẳng định tin tức là chính xác, Sở Kiều quả thật đã trở mặt với Yến Tuân, bọn họ muốn rời khỏi Bắc Yến, mà cửa Long Ngâm Quan vẫn một mực đóng kín. Trừ khi chọn thủy lộ Nam Cương đi đến Biện Đường, bằng không bọn họ cũng chỉ có thể xuyên qua phòng tuyến Nhạn Môn Quan mà thôi, trong khi đó, Yến Tuân lại phong bế hoàn toàn thủy lộ Nam Cương.

Tin tức quả thật chính xác.

Ngày 20 tháng 9, trời bắt đầu giáng tuyết. Bão tuyết không lớn lắm nhưng lại rơi suốt hai ngày không ngừng. Lương thực dự trữ của Tú lệ quân đã cạn kiệt, nếu không nhờ dân chúng mang theo lương thực thì bọn họ đã sớm chịu đói. Lều trại đều được phân cho người già, phụ nữ và trẻ em, mỗi lều nhét đến hơn ba mươi người nhưng mỗi ngày vẫn có người già và trẻ em bị chết cóng trong đêm. Hành quân vội vã nên không mang theo thuốc trị thương, các chiến sĩ bị thương không có thuốc, thậm chí cũng không có được một chút nước ấm rửa vết thương. Sở Kiều chỉ có thể trơ mắt nhìn giá buốt cùng thương thế tước đi sinh mạng của thuộc hạ, những người mà ngay cả đại quân đồ sộ của địch cũng không thể quật ngã.

Mỗi khi thấy có người chết đi, thấy trẻ con khóc lóc vì đói vì lạnh, nàng chỉ hận không lập tức chạy đến trước Long Ngâm Quan, dập đầu xin lỗi Yến Tuân, cầu hắn cứu những con người vô tội này.

Trên môi bất giác nở một nụ cười bất đắc dĩ, Sở Kiều cảm thấy toàn thân rã rời không còn chút khí lực. Yến Tuân quả nhiên là người hiểu rõ nhược điểm của nàng nhất trên đời này, hắn biết, Sở Kiều nàng không sợ Đại Hạ, không sợ chiến tranh, không sợ giết chóc, không sợ chết, điều duy nhất nàng sợ, chính là để người nàng yêu mến bỏ mạng vô ích vì mình.

Hai ngày nay, nàng đã bốn lần dẫn binh tiến sâu vào Nhạn Minh Quan, nhưng đều không công mà phải lui. Bởi Triệu Dương một mực giữ vững phòng thủ, không nghênh chiến nhưng vẫn chú ý đến bọn họ, chỉ cần bọn họ tiến đến gần liền có mưa tên đón chào, kết quả lại có thêm mấy sinh mạng vô tội ngã xuống.

Tối ngày 22 tháng 9, trời nổi bão tuyết, nhiệt độ đột ngột giảm mạnh, từng cơn gió lạnh thấu xương không ngừng quét qua, chỉ gần nửa ngày đã có hơn năm mươi binh sĩ cùng tám mươi dân chúng bị chết cóng. Rốt cuộc đã có người không chịu nổi nữa, một người phụ nữ khoảng hơn bốn mươi tuổi đột nhiên rời khỏi doanh trại Tú lệ quân, ngay sau đó, càng lúc càng có nhiều người chạy theo, lũ lượt như một cơn hồng thủy, lảo đảo hướng về phía Long Ngâm Quan.

Sống chết trước mắt, nỗi sợ hãi với cái chết rốt cuộc đã chiến thắng lương tâm, bọn họ rốt cuộc rời bỏ các chiến sĩ vẫn liều mạng bảo vệ mình, chạy về phía bổn thổ.

Tú lệ quân im lặng đứng một bên, không ai lên tiếng cũng không ai ngăn cản, bọn họ chỉ trầm mặc nhìn người dân khóc lóc rời khỏi mình.

Một ông lão tóc hoa râm chạy đến trước mặt Sở Kiều, trong lòng ông có một đứa trẻ chỉ còn chút hơi tàn, xấu hổ ngước lên nhìn Sở Kiều, muốn nói gì đó nhưng chỉ có thể bật ra vài tiếng khóc nghẹn ngào.

Mặt đứa trẻ đã trắng bệch, Sở Kiều biết, nếu không được sưởi ấm, rất nhanh đứa bé sẽ không cầm cự nổi nữa.

Cổ họng như bị nghẹn lại, nàng không tức giận, không bi thương, cũng không hề hận bọn họ bội bạc.

Thân là quân nhân lại không thể bảo vệ người dân ủng hộ mình, chỉ có thể nhìn bọn họ chết oan uổng, nàng không còn lời nào để nói, cũng không đành lòng nhìn ánh mắt áy náy của ông lão kia. Bởi đối với họ, nàng còn áy náy nhiều hơn. Vì thế, nàng chỉ có thể lẳng lặng cúi đầu, dùng sự im lặng biểu đạt tâm tình của mình.

Thật xin lỗi.

Cửa Long Ngâm Quan vẫn kép kín, đèn trên đầu thành dần sáng lên, bên dưới cửa khẩu, vô số người già, trẻ con, phụ nữ tụ tập, lớn tiếng xin mở cửa,giọng cầu khẩn của bọn họ, xen lẫn nỗi tuyệt vòng cùng sợ hãi cùng cực. Nói cho cùng thì bọn họ rốt cuộc cũng chỉ là người dân bình thường, chẳng qua chỉ hy vọng có thể sống tốt hơn một chút mà thôi.

Tuyết rơi càng lúc càng nhiều, đổ trắng cả một vùng, đầu thành có tiếng quát lớn: “Không được đến gần! Mau lui lại! Lui lại!”

 

Nhưng không ai để ý đến binh sĩ nọ, tiếng quát của hắn đã bị tiếng gào khóc của dân chúng lấn át, người dân không ngừng đập lên cửa thành, vừa đập vừa khóc to: “Mở cửa! Mở cửa! Chúng ta là con dân Bắc Yến, vì sao lại không mở cửa cho chúng ta vào?”

 

Tiếng gào khóc xuyên thấu trời cao, binh lính trấn giữ Long Ngâm Quan không khỏi hóa đá. Chiến trận hai ngày trước bọn họ đều thấy rõ, nên bây giờ không một ai nguyện ý cầm vũ khí chĩa vào chiến hữu cũ của mình cả. Hiện tại, nhìn thấy dân chúng kêu gào, bọn họ lại càng thêm rối rắm, không biết phải làm thế nào mới đúng.

“Mở cửa ra!” Dân chúng điên cuồng đập cửa, người ngã xuống liền có người khác liều mạng xông lên, giẫm đạp lên nhau.

Tiếng kêu khóc thảm thiết vang dậy trên bình nguyên, trời đất trắng toát màu tuyết buốt giá, tiêu điều đến cực độ.

“Lùi lại! Bằng không bọn ta sẽ bắn tên!” Binh lính trên tường thành cao giọng răn đe.

“Chớ bắn! Chúng ta chính là dân Bắc Yến!”

 

“Cầu xin các người! Hãy cứu con ta!” Người phụ nữ chạy đầu tiên quỳ rạp trên đất, hai tay giơ cao đứa trẻ mới sinh còn trong tã lót, kêu khóc thảm thiết: “Không cần cứu ta! Nhưng xin các người hãy cứu con ta!”

 

“Mở cửa! Mau mở cửa cho chúng ta vào!”

 



“Sở đại nhân!” Binh lính trên đầu thành lớn tiếng hô: “Xin hãy quay lại! Người không quay lại chúng ta sẽ không thể mở cửa thành! Bệ hạ có lệnh, chỉ cần người chịu trở lại, mọi chuyện cũ đều sẽ được bỏ qua!”

 

“Sở đại nhân! Tất cả mọi chuyện sẽ được bỏ qua!” Hơn trăm binh sĩ giữ thành cùng nhau hô to, âm thanh vang vọng như sấm giáng xuống bình nguyên mênh mông.

Dân chúng như tìm được cứu tinh, có người đột nhiên quay người về phía Tú lệ quân, quỳ xuống khóc to:“Đại nhân! Xin hãy trở về!”

 

“Đại nhân! Xin cứu chúng ta, quay lại đi!”

 

“Đại nhân! Xin hãy trở về nhận lỗi với bệ hạ!”

 

“Đại nhân!” Người phụ nữ kia chạy trở về, trong lúc vội vã bị vấp liền ngã lăn ra trên mặt đất, đứa bé trong lòng bị đụng đau liền khóc váng lên, tiếng khóc của bé nghe vô cùng đau lòng (tại tự nhiên e thấy cái phrase này rất Tàu, k hợp cảnh), đau còn hơn cả mũi thương đao của quân Hạ, “Đại nhân, cầu xin người cứu con ta! Đại nhân, cầu xin người, xin người hãy cứu con ta với!”

 

Trời đất đen kịt, tuyết rơi lạnh đến cùng cực, Tú lệ quân lặng lẽ đứng yên, trầm mặc nhìn chủ soái của mình.

Tim Sở Kiều như bị xâu xé vỡ tan thành từng mảnh vụn, môi dưới bị nàng cắn chặt đến tóe máu, hai tay lạnh như băng, đầu ngón tay khẽ run run.

Yến Tuân, Yến Tuân, ngươi đã sớm biết sẽ như vậy, có đúng không?

Ngươi đã sớm dự liệu hết mọi chuyện có đúng không? Hiện giờ ngươi đang đứng ngoài thành Bắc Sóc, im lặng chờ ta trở về dập đầu nhận tội với ngươi, có đúng không?

Bên tai không ngừng vang lên tiếng khóc lóc thảm thiết, ngàn vạn dân chúng đang quỳ trước mặt nàng, liên tục dập đầu với nàng, lớn tiếng cầu xin nàng. Những người mà mới mấy ngày trước vẫn còn giơ cao nắm đấm thề tận hiến với nàng, quả quyết hô to khẩu hiệu ‘Tự do vạn tuế’, nhưng hiện tại, cũng chính là đang khẩn thiết cầu xin nàng quay về nhận tội với Yến Tuân.

Hiện thực tàn nhẫn, nhưng nàng lại không thể làm gì khác.

Hai mắt nàng khô khốc, không thể chảy thêm giọt nước mắt nào nữa, cảm giác khổ sở đang giày vò trong lòng. Số mệnh không ngừng đẩy nàng đến bờ vực tuyệt vọng, tựa như mỗi bước đi đều không tránh khỏi phải đụng đầu toạc máu.

“Đại nhân.” Hạ Tiêu kiên định đi đến đứng sau lưng Sở Kiều, lo lắng nhìn nàng. Ánh mắt hắn nhìn nàng, mơ hồ ẩn chứa sự đau lòng cùng thương hại.

“Đại nhân…” Hạ Tiêu muốn nói lời an ủi nhưng lại không biết mở lời thế nào. Diễn biến hoang đường cùng nực cười đến như vậy, thế giới rộng lớn nhường này, nhưng bọn họ lại không biết nên đi hướng nào mới phải…

“Hạ Tiêu…” Sở Kiều cúi xuống thở dài, cảm giác như máu trong người đều đã đóng băng, nàng tuyệt vọng như muốn chết đi, nhưng vẫn kiên cường hạ lệnh: “Truyền lệnh cho toàn quân, chúng ta…”

 

Ngay lúc đó, phía sau đột nhiên truyền đến tiếng vó ngựa dồn dập, các chiến sĩ Tú lệ quân lập tức quay đầu lại, liền nhìn thấy chiến kỳ Đại Hạ đang phấp phới tiến dần về phía họ.

Triệu Dương đang dẫn quân quay lại tấn công bọn họ!

“Truyền lệnh cho toàn quân! Theo ta đón đầu kẻ địch!”

 

Lần đầu tiên trong đời, Sở Kiều lại cảm thấy quân Hạ đáng yêu như vậy. Nàng không rõ mình nghĩ vậy có đúng không, nhưng nàng chỉ muốn nhắm mắt bỏ qua không nhìn tới nữa, giống đà điểu có thể cắm đầu xuống đất trốn tránh mọi chuyện. Đại Hạ lại dẫn binh tấn công, không thể bận tâm chuyện khác nữa, nàng phải quay đầu nghênh đón địch! Và cùng lúc đó, từ tận đáy lòng, nàng cũng lặng lẽ cảm ơn ông trời đã không bắt nàng đưa ra quyết định khiến nàng đau khổ đến cùng cực kia, cho dù vì thế mà nàng sẽ phải trả giá rất đắt.

……………………………………………………………………………………

“Điện hạ! Toàn quân đã sẵn sàng! Có thể tấn công bất cứ lúc nào!”

“Không cần!” Triệu Dương điềm tĩnh nói: “Chúng ta chẳng qua chỉ diễu binh một vòng mà thôi.”

 

“Dạ?” Gã tướng dưới trướng ngẩn ra, hỏi lại: “Tại sao?”

 

Triệu Dương im lặng một lúc lâu, ánh mắt thâm trầm nhìn chăm chú vào màn đêm mịt mù, hồi sau mới thấp giọng nói: “Không thể để nàng trở lại Bắc Yến.”

Cứ như vậy suốt cả đêm, Đại Hạ coi Long Ngâm Quan như sân diễu binh của mình, thỉnh thoảng lại đi ra chạy một vòng, chạy xong lại rút trở về. Mãi đến khi tia sáng đầu tiên xuất hiện xua tan màn đêm, bão tuyết ngừng thổi thì tiếng kèn rút quân mới rốt cuộc vang lên.

Sở Kiều mang các chiến sĩ mệt mỏi trở lại doanh địa, đón bọn họ là ánh mắt trầm mặc của vô số bá tính cùng từng dãy thi thể được xếp đặt ngay ngắn trước doanh trại. Những con người hôm qua hãy còn sống hiện tại nằm đó, như đàn cá rời khỏi nước, không chút sinh khí, tuyết lạnh phủ lên mặt họ, bao trùm vẻ mặt còn hằn vẻ tức giận cùng đau đớn cực hạn.

Thấy chiến trường đã trở nên bình lặng, dần dần có người chậm rãi rời khỏi doanh trại, dòng người đông dần, từ khe nước biến thành dòng suối, từ dòng suối biến thành sông, từ sông nhỏ biến thành biển cả mênh mông. Bọn họ không đi về phía Long Ngâm Quan mà hướng về phía Nhạn Môn Quan của Đại Hạ,

“Quay lại!” Bình An đứng cạnh Sở Kiều đột nhiên lớn tiếng kêu lên, cậu bước ra cố gắng kéo những người kia rồi lại bị họ đẩy ngã. Cậu nằm trên mặt đất nhưng vẫn cố nói to: “Trở về! Đừng đi!”

 

Không ai nghe lời Bình An nói.

Mọi người dần đi xa, lúc đến trước mặt quân đội của Triệu Dương thì đều giơ cao hai tay tỏ ý đầu hàng, nói rõ mình chỉ là dân thường. Trong đại đội có người bước ra bảo bọn họ quỳ, ngàn vạn dân chúng liền tức thì quỳ xuống, giơ cao hai tay, rối rít dập đầu.

Nghe được tiếng khóc đè nén cùng tiếng cười đắc ý của quân Hạ vọng lại từ xa, các chiến sĩ Tú lệ quân sững sờ đứng chết trân. Có người lặng lẽ rơi lệ, nhưng không ai nói lời nào. Bọn họ có thể nói gì chứ? Khích lệ những người dân tay không tấc sắt kia đi chém giết kẻ địch? Hay nói rằng bọn họ nhất định sẽ được cứu?

Bão tuyết lại nổi lên, tim Sở Kiều càng lúc càng cứng lạnh như băng giá dưới đáy hồ sâu, ánh mắt nàng trở nên mơ hồ, trước mắt chỉ có chiến kỳ bay múa, hỏa vân đỏ chập chờn.

Trong không khí tiêu điều, mùa đông năm 778 cuối cùng cũng đến.

Tiếng lòng của Nâu: mặc dù biết bạn Triệu Dương cũng có hidden motive khác khi ngăn cản Kiều trở về Bắc Yến nhưng Nâu cũng hết sức hoan nghênh bạn í.

P/S của người dịch: chuyên mục feature cảm nghĩ của độc giả lần này là của một bạn có nick ‘Cụt Cụt’:

Mình có thể hiểu được hành động của YT. Tuân thật ra không tiểu nhân, không đáng ghét, Tuân chẳng qua là vì không muốn mất thứ mà tự anh cho rằng nó là của mình. Nó ở đây chính là Kiều. Tuân dồn Kiều vào đường cùng chẳng qua là muốn đánh cược xem Kiều có nhận ra, có quay lại và hiểu rằng Tuân vẫn ở phía sau, “giang rộng đôi tay” cho Kiều một cơ hội quay về….và Tuân thua vì chính cái cơ hội mà Tuân tạo ra lại đẩy Kiều đến nổi thất vọng ê chề. Niềm tin hay hy vọng cuối cùng Kiều dành cho Tuân cũng biến mất theo cái gọi là “cơ hội” đó. Đọc đến chương này mình lại cảm thấy tiếc cho 10 năm của Kiều, tiếc cho một Yến Tuân cơ trí rồi lại thấy thương cho lý tưởng 10 năm của một Đại Đồng Hành bị vứt bỏ, thương cho cái gọi là tin tưởng của tình yêu 10 năm cay đắng ngọt bùi. 

Thật ra là đọc giả nhưng mình lại có ấn tượng khá mờ nhạt với Yến Tuân chỉ đến những chương gần đây mới bắt đầu có ấn tượng. Phải chăng do từ đầu hình tượng Tuân xuất hiện quá nhạt nhòa, thậm chí tình cảm giữaTuân và Kiều cũng chỉ khắc họa qua những hồi ức của Kiều chứ chưa bao giờ là những tình tiết thật sự. Chỉ là cảm nhận riêng nhưng mình thậm chí ấn tượng với cách yêu Kiều của Lý Sách hơn cả Tuân. Sách để lại trong lòng mình cảm giác day dứt của một tình yêu thật sự, phải chăng Sách chỉ bông đùa qua những lời nói hay chưa bao giờ thật sự yêu Kiều. Có đấy! Sách yêu rất lý trí, không phải ngay từ đầu đã lý trí như thế mà do Sách sợ dẫm phải vết xe đỗ ngày trước của chính mình( nhớ là với quận chúa gì đó) , vì thế Sách bằng lòng để Kiều ra đi. Tình yêu đó của Sách tác giả chưa bao giờ thể hiện ra nhưng không hiểu sao mình vẫn cảm thấy day dứt. Với Sách yêu là nhìn thấy người mình yêu hạnh phúc nhưng liệu Sách có cam lòng khi biết Tuân phủ Kiều như thế….mình vẫn đang chờ đợi dù rằng mình biết cuối truyện Sách sẽ chết thế nên mới đau lòng cho tình cảm ấy.

Mỗi chặng đường Kiều đi qua mình điều cảm nhận được có một nam chính luôn bảo vệ. Gia Cát Nguyệt, Lý Sách hay cả Triệu Triệt nhưng danh sách những nam chính ấy với mình chưa bao giờ có cái tên Yến Tuân. Quãng đường Kiều trải qua từ Thành Chân Hoàng về đến Bắc Yên hay quảng đời từ năm 8 tuổi của Kiều cho đến lúc này, Tuân chẳng qua chỉ là một cái tên được lập đi lập lại theo tâm niệm cùng lý tưởng của Kiều. Và với mình Tuân cũng chẳng qua một cái tên được tác giả lập đi lập lại cho đến chương giết GCN thì ấn tượng mới trở nên sâu đậm ( à thì ra còn có 1 Yến Tuân =))))). Nói có hơi quá nhưng thật sự thế.

Còn Gia Cát Nguyệt mình xin dùng 2 chữ bí hiểm để tả ca này. Yêu bất chấp. Thật sự mình rất thích tính cách lúc nhỏ của Nguyệt, rất ấn tượng. Nguyệt đủ thông minh để nhận ra mình bị Kiều xỏ mũi, nhưng vẫn hết lần này đến lần khác bao che hoặc ngó lơ. Thích cái cách tác giả để Nguyệt và Kiều ở bên 2 đầu chiến tuyến luôn đối chọi nhau thế mà hết lần này đến lần khác Nguyệt đuổi theo Kiều không rõ nguyên nhân, biết bao lần Nguyệt cũng Kiều giàu sinh ra tử, sống chết có nhau rồi cái cách mà cũng hết lần này đến lần khác họ tự nhắc nhở mình rằng 2 người là kẻ địch không cùng chung trí hướng. Thương cho nhưng câu hỏi liệu gặp nhau trên chiến trường người có giết ta hay không? Với Nguyệt những gì ca làm đã quá đủ đế thuyết phục một đọc giả như mình. Tình yêu của Nguyệt có mù quáng hay không? khi biết chết vẫn đâm vào và cũng chính nhờ sự mù quáng ấy, sự hy sinh ấy mà Nguyệt xứng đáng có được Kiều hơn bất cứ ai.