Hoàng Phi Sở Đặc Công Số 11

Quyển 4 - Chương 151: Tâm như tro tàn




Bầu trời âm u giăng kín mây đen, tuyết rơi mù mịt trong cuồng phong rét căm căm. Bên trong chiếc lều dã chiến bằng vải bố và da thô, Yến Tuân đang lẳng lặng ngồi trầm tư. Ngọn đuốc cháy phát ra tiếng nổ *lách tách*, đám tướng lĩnh đều lộ vẻ sợ hãi bất an, ngựa đứng bên ngoài cũng bồn chồn gõ móng khiến người nghe càng thêm phiền muộn. Không khí trong lều vô cùng nặng nề, tràn ngập cảm giác áp bức hít thở không thông.

Đã hơn nửa canh giờ (1 tiếng), đại quân một vạn người đối phó với đội ngũ chỉ ba trăm người, vốn chẳng có gì phải lo lắng. Cho dù Gia Cát Nguyệt tài giỏi đến đâu cũng không thể chống đỡ nổi khi quân số hai bên chênh lệch xa như vậy. Tên bắn mãi cũng phải hết, đao chém nhiều cũng phải cùn, đội Nguyệt vệ đã có rất nhiều người bị trọng thương, chiến mã bị giết chết gần hết nên kỵ binh không thể cử động linh hoạt như ý muốn, chỉ có thể tụ lại một chỗ, dựa lưng vào nhau dùng trường thương và đao phối hợp tác chiến.

Quân Bắc Yến đã hoàn toàn bao vây đội Nguyệt vệ, ngăn cách bọn họ với Gia Cát Nguyệt và nhóm cận vệ đang chiến đấu gần đó. Chiến cuộc càng lúc càng kịch liệt, máu đổ càng lúc càng nhiều, nhuộm đỏ mặt tuyết tinh khôi, nóng bỏng như nham thạch.

Lẫn trong cuồng phong ào ạt là tiếng chém giết rung trời, tiếng ngựa hí cùng tiếng kêu la thảm thiết của các binh sĩ ngã xuống hòa vào nhau, hỗn độn như một nồi nước đang sôi ùng ục. Cục diện đã đến nước này thì kế sách hay chiến lược gì đó đều không có chỗ dùng.

Hiệp lộ tương phùng, dũng giả thắng*. Chính vì vậy, tất cả đều như phát điên, một mực đỏ mắt vung đao lia kiếm về phía đối phương, tứ chi đứt đoạn, máu tươi tung tóe, đầu rơi thân liền ngã rạp. Vừa giết người liền bị người giết chết, người đã chết nhưng vẫn ôm lấy chân địch tranh thủ cơ hội cho chiến hữu. Tràng diện vô cùng oanh liệt.

*Hiệp lộ tương phùng, dũng giả thắng: Hoàn cảnh ác liệt, ai dũng cảm tiến tới thì sẽ là người thắng.

Quân Bắc Yến chiếm thượng phong về mặt nhân số nhưng mãi vẫn không thể tiêu diệt được đội Nguyệt vệ ít ỏi kia. Vòng ngoài ngã xuống thì vòng trong sẽ lập tức bước ra, bọn họ người đầy thương tích nhưng vẫn ngoan cường đứng đó, bất khuất như thân tùng trước mưa bão. E rằng, cho dù tất cả chiến hữu xung quanh đều ngã xuống thì người duy nhất còn đứng vẫn sẽ không ngừng chiến đấu. E rằng, dẫu cho tứ chi đứt lìa, dẫu cho chỉ còn một hơi tàn thì bọn họ vẫn sẽ liều mạng chịu chém, há miệng cắn xuống một miếng thịt trên người kẻ địch mới thôi.

Những người này là thuộc hạ đi theo Gia Cát Nguyệt từ nhỏ. Thân là con dòng chính, lúc vừa lên bốn, Gia Cát Nguyệt đã được gia tộc mời sư phụ về dạy võ nghệ, ngoài ra còn chiêu nạp gần năm trăm Nguyệt vệ làm tử sĩ cận thân cho hắn. Mười mấy năm qua, bọn họ đã theo Gia Cát Nguyệt kinh qua vô số chiến trường từ Nam đến Bắc, kinh nghiệm chiến trận phong phú, chưa từng lùi bước vì sợ hãi. Hiện tại, đối mặt với quân đội Bắc Yến, nhiệt huyết và lòng trung của những con người anh dũng này lại được phô bày trọn vẹn.

Thống lĩnh cấm vệ tân nhiệm của Yến Tuân là Nhiếp Cổ vừa vung đao vừa quát to: “Giết! Giết hết bọn chúng!”

Nguyệt Cửu vung kiếm đâm thủng yết hầu một gã lính địch, người đầy máu nhưng vẻ mặt vẫn bình tĩnh không chút dao động. Hắn đưa tay lau máu bắn trên mặt mình rồi cao giọng kêu gọi: “Các huynh đệ! Tập trung mở đường máu!”

Bốn phía đều là thi thể người cùng lưỡi đao nằm la liệt, các Nguyệt vệ vừa vung kiếm vừa đá các thi thể vướng chân sang một bên tìm đường lui, bên tai đều là tiếng la hét đinh tai nhức óc, máu tươi bắn đầy mặt. Một Nguyệt vệ trẻ tuổi bị địch chém trúng đùi nhưng không hề kêu tiếng nào, ngược lại còn quay kiếm đâm thủng ngực kẻ địch vừa chém mình. Gã lính Bắc Yến trước khi ngã xuống vẫn liều mạng ôm lấy người Nguyệt vệ kia khiến cả hai cùng nhã nhào xuống trên mặt đất. Bọn họ ai cũng trọng thương nhưng vẫn như hai con chó hoang điên cuồng cắn xé nhau, tựa như giữa hai người có thâm cừu đại hận nào đó. Song, còn chưa cắn chết đối phương thì bọn họ đã bị hơn mười chiến mã chạy ngang giẫm vỡ toác đầu, óc văng tung tóe. Sau khi chết, hai người vẫn còn ôm chặt lấy nhau, thoạt nhìn như bằng hữu vô cùng thân thiết.

Nhóm Nguyệt vệ làm thành một vòng xoáy đáng sợ, đi đến đâu đẩy lùi đối phương đến đó, quân Bắc Yến hoàn toàn không thể xâm nhập, chỉ có thể lần lượt xông lên bổ sung chỗ trống của đồng bạn vừa tử trận. Đột nhiên, góc Tây Bắc của đội Nguyệt vệ bị công phá, Nhiếp Cổ mừng rỡ hô hào binh lính theo mình đánh thẳng vào chỗ hổng, khí thế như lang như hổ.

“Bảo vệ tướng quân!” Nguyệt Cửu quát to, khuôn mặt trẻ tuổi đã sớm nhuộm đỏ máu, nhìn không ra diện mạo ban đầu. Chúng Nguyệt vệ nhanh chóng muốn tiến lên định lấp chỗ hổng lại bị kẻ địch trước mắt cản trở.

Nhiếp Cổ hô to: “Lên! Giết chết cẩu tặc Gia Cát!”

Nhiếp Cổ vừa dứt lời thì một một đường đao chợt xẹt ngang, gọn gàng cắt lìa cổ hắn. Thân thể gã thống lĩnh trẻ tuổi lảo đảo một giây rồi ngã rạp xuống, đầu thân hai nơi.

Gia Cát Nguyệt cầm đao đứng đó, áo choàng lông màu thiên thanh càng tô thêm vẻ tuấn tú như ngọc, môi đỏ tựa chu sa, sống mũi cao thẳng, ánh mắt sâu thẳm như đầm nước đang bình tĩnh nhìn chiến trường hỗn độn, một giọt máu từ trên trán hắn chảy xuống một bên mặt, lăn dài theo đường xương hàm cương nghị. Sau lưng hắn là mặt đất đầy rẫy thi thể, xa hơn nữa là thành trì cháy trụi vẫn còn nghi ngút khói đen, thấp thoáng sau đó chính hình ảnh Bắc Yến chìm trong chiến hỏa cùng cảnh vật hoang tàn của Đại Hạ.

Chiến tranh khốc liệt khiến dân chúng lầm than, cả đại lục Tây Mông rung chuyển, trời đất như cũng đổ máu. Nam nhân tay cầm đao đứng giữa chiến trường đẫm máu nhưng thân ảnh vẫn sừng sững ngạo nghễ như núi tuyết ngàn năm.

“Tướng quân!”

“Ngài vẫn ổn!”

Tiếng hoan hô như sấm vang lên, Gia Cát Nguyệt đứng giữa vũng máu, cất giọng lanh lảnh như chuông ngân: “Không ai được phép chết! Tất cả cùng ta xông lên!”

“Tuân lệnh!” Các chiến sĩ đồng loạt hô to đáp lời.

Gia Cát Nguyệt xông lên đầu tiên làm gương cho quân mình, thân thủ nhanh đến khiến người nhìn hoa mắt, lưỡi đao loang loáng vung lên không ngừng, mạnh mẽ như sóng triều, đi đến đâu liền có người ngã ngựa đổ.

Hơn một trăm Nguyệt vệ còn sống sót lên tinh thần, lập tức lao theo. Tràng diện lại trở nên kịch liệt, tiếng kêu la rung trời, quân Bắc Yến có tiếng tung hoành bốn phương cũng không khỏi phải lùi bước trước khí thế của đội ngũ chỉ hơn trăm người này. Đám tướng lĩnh Bắc Yến phía sau không nhịn được gào to mắng chửi thuộc hạ, nhưng đốc thúc thế nào vẫn không thể tiêu diệt được kẻ địch. Hết đợt này đến đợt khác, đội ngũ chỉ hơn trăm người kia vẫn sừng sững đứng đó, khí phách không hề giảm sút.

Sắc mặt Yến Tuân không hề thay đổi nhưng hai mắt vô thức dần nheo lại. Gia Cát Nguyệt rốt cuộc đã bước ra tiền tuyến. Trong thoáng chốc, Yến Tuân như thoáng thấy được kim quang lóe lên từ trên thân ảnh cao ngạo cùng thân thủ mạnh mẽ như rồng cuộn kia. Đó chính là hào quang của bậc cửu ngũ chí tôn, rực rỡ đến chói mắt người nhìn.

Một tia âm lãnh xẹt qua đáy mắt, Yến Tuân chậm rãi trầm giọng cất tiếng: “Lấy cung tên cho ta.”

Thị vệ vội vàng đi lấy trường cung hoàng kim dâng lên cho Yến Tuân. Ánh vàng rực rỡ đối lập với vạt áo lông đen nhánh trên người nam nhân càng thêm nổi bật. Vẻ ôn hòa trên mặt đã biến mất từ lâu, Yến Tuân hiện giờ như một pho tượng sát thần được nung từ lửa chiến tranh, màu đen quanh thân cũng như được nhuộm bằng máu khô đi mà thành.

Nam nhân chậm rãi vuốt ve trường cung trên tay, bốn ngón tay từ từ kéo dây, ngón cái miết chặt giữ vững đuôi tên. Hình ảnh năm xưa lại hiện lên trong đầu, có khác chăng là vận mệnh đã đảo ngược. Dây cung dần được căng lên, cán cung cong thành một vòng thật lớn.

Cuồng phong thổi vù vù, tuyết bay tán loạn trên không trung, phủ lớp lên đống thi thể đang dần trở nên lạnh như băng. Đường chân trời thấp thoáng tiếng vó ngựa chạy lại gần, khóe mắt Yến Tuân lạnh lẽo như sương, bóng lưng thẳng tắp đứng giữa vạn quân mang theo phong thái cùng ưu thế tuyệt đối. Nam nhân dứt khoát thả ngón tay giữ dây cung.

Mũi tên rời cung bay thẳng về phía chiến trường hỗn loạn trước mắt.

Hàng ngàn ánh mắt đều tập trung lên mũi tên kia, trong ánh sáng nhờ nhờ của hoàng hôn, đầu tên sắc bén như răng sói xé rách không trung, nhắm thẳng vào ngực Gia Cát Nguyệt mà đến.

Gia Cát Nguyệt vung đao chém bay một gã lính Bắc Yến, máu tươi bắn lên mu bàn tay, nóng hôi hổi. Không cần nhìn, chỉ dùng tai, nam nhân vừa nghe được tiếng tên xé gió lao về phía mình liền lập tức nghiêng mình, nhanh như chớp né được. Đầu tên xẹt qua tay hắn, kéo theo một mảng lớn da thịt và áo lông dày. Nhưng hắn còn chưa kịp đứng lên thì một mũi tên khác đã bắn tới.

Liên châu nỏ chính là tuyệt kỹ thành danh của Sở Kiều ở Bắc Yến. Trong đêm quốc yến ở Đại Hạ năm xưa, trên chiến trường Tây Bắc, Gia Cát Nguyệt đã nhiều lần lĩnh giáo tiễn kỹ này, đã sớm không lạ lẫm gì. Cùng một chiêu thức nhưng từ tay Yến Tuân bắn ra lại khác biệt không nhỏ, độ chuẩn xác không bằng nhưng lực đạo lại vượt xa.

Liên tiếp bảy mũi tên, tất cả đều nhắm vào vị trí hiểm, Gia Cát Nguyệt giống như du long, linh hoạt thành công né tránh từng mũi một, cuối cùng đứng dậy từ trong mưa tên rào rào, lãnh đạm đưa mắt nhìn phía đối diện, ánh mắt đôi bên giao nhau tóe lửa.

Đột nhiên, Gia Cát Nguyệt cong người về phía sau lấy đà rồi ném mạnh chiến đao trong tay đánh trả, lưỡi đao xoay tít trong không trung, mang theo sát khí mãnh liệt.

Sau lưng liên tiếp vang lên tiếng kinh hô, nam nhân chỉ hơi nhếch môi để lộ nụ cười như có như không. Chẳng buồn tránh né cũng chẳng lột chút hoảng hốt, Yến Tuân ung dung cầm lấy một kim tiễn, linh hoạt lắp tên bắn về phía lưỡi đao đang bay về phía mình.

Bốn phía nhất thời yên tĩnh không một tiếng động. Xuyên qua thiên quân vạn mã ở giữa, hai nam nhân im lặng nhìn nhau chốc lát rồi lại dùng toàn lực công kích thêm lần nữa. Lần này, không ai kịp né tránh, chỉ có thể chờ đợi vận mệnh của mình.

“Bệ hạ cẩn thận!”

“Tướng quân!”

Tiếng kinh hô còn chưa đến tai người nghe thì đã bị lấn áp bởi một tràng tiếng chiến mã hí dài. Một tia sáng xuyên qua màn tuyết mù mịt, từ sau lưng Yến Tuân lao đến đánh chệch đường đao của Gia Cát Nguyệt ngay trước khi nó kịp cắm vào ngực Yến Tuân.

Nhìn kỹ, vật vừa bay đến có hình dáng như một thanh kiếm cũ kỹ, nhưng từ trên thân kiếm lại phản chiếu mặt tuyết tỏa ra ánh sáng chói lọi như thần binh có một không hai. Kiếm và đao đụng nhau, đao của Gia Cát Nguyệt ngay lập tức vỡ vụn nhưng bảo kiếm vẫn duy trì tốc độ cùng lực đạo tiếp tục bay về phía trước. Gia Cát Nguyệt vừa chặn được tên của Yến Tuân ở ngay trước ngực nên không kịp đỡ lưỡi kiếm theo đà bay đến. Lưỡi kiếm cắm thẳng vào ngực hắn, máu tươi tức thì chảy ra, men theo lưỡi kiếm có vân đỏ sậm lan đến hai chữ triện rất nhỏ ở gần phần cán, lẫn trong màu máu đỏ tươi, mơ hồ có thể thấy được hai chữ ‘Phá Nguyệt’.

Gia Cát Nguyệt khụ ra một búng máu, cả người lảo đảo lui về phía sau nhưng vẫn cố cầm cự không ngã xuống. Các Nguyệt vệ trừng to mắt, lập tức lao đến vây lấy xunh quanh hắn. Nguyệt Cửu chạy đến quỳ cạnh Gia Cát Nguyệt, không nén nổi chực rơi lệ. Ngay sau đó, hắn quay phắt lại nhìn về phía đội quân mặc giáp đen đang tiến đến gần, trong đôi mắt đỏ ửng tràn ngập vẻ phẫn hận.

Sở Kiều ngồi trên lưng ngựa, sau lưng là hai ngàn Tú lệ quân, vó ngựa gõ trên đồng tuyết phát ra tiếng *rầm rập*. Thiếu nữ mở to mắt, nhìn rõ gương mặt trắng bệch như tuyết kia thì cả người như rơi vào hồ băng, tứ chi chết lặng không còn cảm giác, tim như bị ai đó khoét ra ném trên mặt băng lạnh lẽo.

Yến Tuân mỉm cười, nhẹ phủi hạt tuyết bám trên áo lông rồi chậm rãi giơ tay về phía Sở Kiều, dịu dàng nói: “Muội đến rồi.”

Gia Cát Nguyệt toàn thân đầy máu, vết thương trước ngực vẫn không ngừng chảy máu, trong mắt hắn như có thủy triều cuồn cuộn. Sự thật lại một lần nữa tàn nhẫn đập tan niềm kiêu hãnh cùng tự tôn của hắn. Nam nhân khẽ nhướng mắt, cố đè nén cảm giác tanh nồng đang chực trào lên trong cổ.

Gia Cát Nguyệt, ngươi còn muốn tự mình đa tình đến mức nào nữa chứ?

Nam nhân bật một tiếng cười lạnh, thanh âm khàn khàn như ác quỷ từ địa ngục, lẩm bẩm: “Đến cùng vẫn là Gia Cát Nguyệt ta tự làm tự chịu.”

Ánh mắt lạnh như băng của hắn khiến Sở Kiều hít thở không thông, nàng không thể cử động cũng không thể nói chuyện, chỉ có thể ngồi trơ ra trên lưng ngựa, cố gắng hô hấp. Hiện tại, đáy mắt Sở Kiều không hề có khuôn mặt cười giả dối của Yến Tuân, không có chiến trường chất đống thi thể kia, không có thành Cống Duyệt cháy đen vẫn còn bốc khói, cũng không có màn tuyết cuồn cuộn trong không trung. Nàng chỉ nhìn thấy Gia Cát Nguyệt, chỉ thấy thân ảnh nhuộm máu của hắn, màu máu đỏ tươi chói mắt như tên nhọn đâm thẳng vào tim nàng.

Năm tháng trôi qua như chỉ một cái nháy mắt, chín năm trước, trên đồng tuyết bên ngoài thành Chân Hoàng, nàng kiên quyết lựa chọn đứng cạnh Yến Tuân, dùng ánh mắt hận thù nhìn thân ảnh cao ngạo của thiếu niên ở xa xa. Chín năm sau, vận mệnh cho nàng cơ hội trả thù, và nàng đã không chút do dự chĩa mũi kiếm về phía hắn.

Cuồng phong vẫn thổi, tuyết vẫn bay tán loạn, vạn vật như tan biến thành hư không, trời đất chợt trở nên mênh mông không điểm dừng. Mọi âm thanh đều biến mất, chỉ còn tiếng gió thê lương gào khóc không ngừng.

Thiếu nữ siết chặt nắm tay, móng tay bấm vào lòng bàn tay tứa máu nhưng nàng không hề thấy đau.

Hai mắt hằn đỏ tia máu, Nguyệt Cửu thấy rõ mặt Sở Kiều thì phẫn nộ mắng to: “Nữ nhân lòng lang dạ sói, thiếu gia chúng ta vì cứu ngươi mới chạy đến đây nhưng ngươi lại hạ độc thủ như vậy. Từ giờ trở đi, chỉ cần Nguyệt vệ chúng ta còn sống người nào thì thề sẽ buộc ngươi phải trả giá đắt cho hành động hôm nay!”

“Hỗn xược!” Yến Tuân thoáng liếc qua Sở Kiều rồi lạnh lùng ra lệnh: “Lên! Giết hết bọn chúng cho ta!”

“Dạ!” Cấm vệ đáp to một tiếng rồi lập tức xông lên.

Cùng một lúc, phía trước đột nhiên vang lên tiếng vó ngựa *rầm rập*, hơn ngàn chiến mã kéo đến lập tức lọt vào tầm mắt, trên lưng ngựa là những hán tử với đủ sắc áo, có thương nhân, có mục dân, có tiểu thương bán hàng ở đầu đường, có thư sinh áo vải, thậm chí còn có người mặc quan phục Bắc Yến. Tất cả đều đang điên cuồng thúc ngựa chạy đến, tay cầm vũ khí đủ loại, chỉ một thoáng đã tề tựu sau lưng Gia Cát Nguyệt.

“Thiếu gia!” Một hán tử khoảng hơn bốn mươi tuổi tay cầm song đao, thân mặc quan phục của Bắc Yến tiến lên phía trước, nhảy xuống ngựa chạy đến chắn trước người Gia Cát Nguyệt, hô to: “Xin thứ lỗi Nguyệt Đại đã tới chậm! A Cửu, mau bảo hộ thiếu gia rời khỏi đây! Các huynh đệ, cùng ta xông lên!”

Từ chín năm trước, sau khi Yến Thế Thành bỏ mạng trên bình nguyên hỏa lôi, rồi Yến Tuân bị giam giữ ở đế đô, thiếu niên trẻ tuổi này đã tỉ mỉ an bày mạng lưới này. Đây đều là mật thám nằm vùng ở Bắc Yến hắn sắp đặt để phòng hờ mà thôi, khi ấy chủ yếu chỉ nhằm giúp Gia Cát gia có thêm ưu thế trong cuộc tranh đấu giành miếng thịt béo là Bắc Yến giữa các thế gia. Về sau, Yến Tuân trở lại thống lĩnh Bắc Yến tạo phản, những người này vẫn ở lại Bắc Yến làm tai mắt cho Gia Cát Nguyệt. Trong các trận chiến một năm vừa qua và cả lần tập kích Tào Khâu, hắn đều nhờ vào bọn họ mà có thể an toàn thoát thân.

Chiến cuộc lại trở nên kịch liệt, máu tươi cùng tiếng chém giết vang vọng khắp nơi, sát khí tràn ngập.

Hạ Tiêu thận trọng tiến lên, thấp giọng hỏi: “Đại nhân, chúng ta có cần chi viện cho bệ hạ không?”

Sở Kiều nhìn chiến trường, vẻ thảng thốt vẫn còn nguyên trên mặt, trong đầu xuất hiện hàng ngàn hàng vạn suy nghĩ, khuôn mặt của Gia Cát Nguyệt và mặt của Yến Tuân lần lượt lướt qua trước mắt. Nàng không biết đâu là đúng đâu là sai, không biết bản thân rốt cuộc đã làm gì, cảm giác bạc nhược rã rời ập đến như muốn quật ngã nàng.

Phẫn nộ, đau lòng, hối hận, chua xót cùng vô vàn ý niệm không tên bao phủ tâm trí Sở Kiều, như phủ kín mọi giác quan của nàng. Sở Kiều chợt thấy người mệt mỏi đến cùng cực, đến mức chỉ muốn ngã xuống chết quách đi cho xong.

Bên tai lại vang lên tiếng gọi khẩn trương của Hạ Tiêu, toàn thân Sở Kiều chợt chấn động, nàng đột nhiên giật lấy chiến đao bên hông Hạ Tiêu, nhảy xuống khỏi lưng ngựa, xông lên phía trước, cao giọng hô: “Tất cả theo ta!”

Các chiến sĩ của Tú lệ quân theo sát phía sau Sở Kiều, sĩ khí dâng trào như thủy triều. Nhưng khi bọn họ còn đang chuẩn bị công kích quân Hạ thì Sở Kiều lại đột nhiên vung đao chém vào ngực một gã quân Bắc Yến. Máu tươi bắn lên khuôn mặt xinh đẹp, thiếu nữ đứng thẳng lưng, sống lưng thẳng tắp, vững vàng kiên định như một trụ đá.

Một người, hai người, trăm người, dần dần toàn bộ quân lính trên chiến trường đều ngừng lại. Sở Kiều vẫn không nói một lời, nàng tựa như phát điên, công kích tất cả binh sĩ Bắc Yến đến gần mình. Thuộc hạ của Gia Cát Nguyệt đều đưa mắt nhìn Sở Kiều, nhưng vẫn giữ khoảng cách nhất định với nàng, không dám đến gần. Ngay cả các chiến sĩ của Tú lệ quân cũng ngây ra tại chỗ, không biết phải nên làm gì.

“A Sở, muội đang làm gì vậy?” Yến Tuân rẽ đám đông tiến lên, dùng ánh mắt âm u nhìn Sở Kiều đăm đăm, trầm giọng hỏi từng tiếng một.

Sở Kiều không đáp lời, chỉ siết chặt cán đao, đứng yên tại chỗ bình tĩnh nhìn người trước mặt, nhìn nam nhân nàng đã dốc hết tâm tư phò trợ mà cảm thấy đời quả thật chỉ là một giấc mộng phù hoa, mọi tình cảm đều mỏng manh như sợi tơ, chỉ có nàng ngu ngơ mãi vẫn không nhận ra mà thôi.

Có vài gã quân Bắc Yến cẩn thận thử tiến lại thăm dò, ai ngờ còn chưa đến gần đã bị Sở Kiều vung đao chém ngang cổ. Trước ánh mắt chấn động của tất cả mọi người, thi thể không đầu ngã rạp xuống trên mặt tuyết, co quắp giãy giãy một lúc rồi ngừng hẳn.

Chiêu thức không hề phô trương cũng không chút màu mè, thiếu nữ bình tĩnh xuống tay với người phe mình. Thân ảnh mảnh khảnh của nàng đứng giữa đồng tuyết mênh mông, bên cạnh không một bóng người.

“Sở Kiều! Muội đang làm cái gì vậy?” Yến Tuân gằn giọng hỏi lại, ngữ khí càng lúc càng thâm trầm.

Nguyệt Đại nhân lúc này lập tức ra lệnh cho thuộc hạ rút lui. Yến Tuân liếc mắt, binh sĩ Bắc Yến liền nhấc chân đuổi theo, nhưng tất cả đều bị Sở Kiều cản lại. Đám lính của Bắc Yến đang đánh hăng máu, nay thấy Sở Kiều xuống tay với cả người phe mình thì cũng liều mạng vung đao về phía nàng.

Hạ Tiêu nhìn thấy liền nổi giận, lập tức nhặt một thanh đao lên, phẫn nộ quát to: “Các huynh đệ! Bảo vệ đại nhân!”

Chiến trường lại trở nên hỗn loạn, địch ta khó phân. Sở Kiều chém giết đỏ mắt, toàn thân nhuộm đầy máu, bàn tay cầm đao đang run rẩy dữ dội nhưng thân thể không hề lui lại. Vó ngựa sau lưng nghe xa dần, Gia Cát Nguyệt hôn mê đã được thuộc hạ mang đi. Trên bầu trời tối mịt có cánh ưng chao lượn, gió rét sắc bén như lưỡi đao tạt lên mặt đau rát tận xương.

Bình nguyên rộng lớn dần trở nên yên tĩnh, thiếu nữ chống đao đứng đó, dưới chân đều là máu tươi tanh nồng. Yến Tuân đứng ở đối diện, ánh mắt thâm trầm vẫn khóa chặt trên người nàng.

Trong thoáng chốc, Sở Kiều chợt cảm thấy Yến Tuân như người xa lạ nàng chưa gặp qua bao giờ, cũng chưa từng thân quen. Không muốn nói cùng không muốn hỏi bất kỳ điều gì, thiếu nữ mệt mỏi xoay người sang chỗ khác, lảo đao muốn rời đi.

Sau lưng Sở Kiều truyền đến tiếng Yến Tuân ra lệnh cho nàng đứng lại. Nam nhân chậm rãi tiến lên, bọn binh lính đều dạt ra như thủy triều rút, chỉ có Hạ Tiêu vẫn đứng chắn trước người Sở Kiều, nhìn chằm chằm vào Bắc Yến vương đang tiến đến gần.

“Tránh ra.” Yến Tuân lạnh lùng ra lệnh cho Hạ Tiêu.

Vị tướng trẻ ngẩng đầu lên, không chút sợ hãi nhìn người trước mặt, dùng sự im lặng đáp lời.

Yến Tuân bất chợt rút kiếm bên hông ra chém xuống. Tựa như là cùng một lúc, Sở Kiều cũng vung đao lên, nhiều năm đồng hành khiến nàng không cần mở mắt cũng có thể ngăn được chiêu thức của Yến Tuân. Hai binh khí sắc bén va chạm nhau tóe lửa, phát ra âm thanh chói tai.

Yến Tuân lạnh lùng cười hỏi: “Sao nào? Muội cũng có thể vì hắn mà vung đao với ta? Ta còn tưởng trong thiên hạ chỉ Gia Cát Nguyệt mới có thể khiến muội như vậy.”

Sở Kiều ngẩng đầu lên, dùng con ngươi đen nhánh nhìn thẳng vào mắt Yến Tuân. Đường nét khuôn mặt quen thuộc nhưng vẻ cay nghiệt bên khóe môi khiến nàng làm cách nào cũng không nhìn ra nam nhân trước mặt và thiếu niên anh tuấn trong trí nhớ là cùng một người. Hiện thực tàn khốc ngay ở trước mắt, nhìn Yến Tuân thẳng tay đập tan hình ảnh trong ký ức ngày xưa, chấp niệm nhiều năm trong lòng Sở Kiều bất chợt vỡ tan thành ngàn mảnh vụn, như khối ngọc bị vỡ nát, làm cách nào cũng không thể trả nó về nguyên dạng.

“Yến Tuân, huynh lừa ta.”

Yến Tuân không hề lộ chút áy náy, chỉ thản nhiên nói: “Không gạt muội thì làm sao dụ được hắn thò mặt ra?”

Vạn tiễn xuyên tim cũng không đau hơn một câu này. Sở Kiều cười khổ, hai mắt khô khốc, muốn khóc mà lệ không chảy nổi. Nàng khó hiểu nhìn người trước mặt, lắc đầu hỏi, ngữ khí mang theo sự rã rời cùng tuyệt vọng đến cùng cực, “Yến Tuân, vì sao huynh là trở thành như vậy?”

Giọng Sở Kiều ẩn chứa sự bi thương như một chú chim nhỏ bị bỏ rơi. Chẳng còn hình ảnh nữ tướng chinh chiến sa trường đánh đâu thắng đó, không phải quân sư tài thao vũ lược, cũng không phải là Tú Lệ đại nhân quả cảm can trường, hiện tại, nàng chỉ là một cô gái bị người mình yêu lừa gạt. Tất cả hy vọng, giao tình nhiều năm đều như hóa thành nước sông, không chút lưu luyến chảy xuôi về biển Đông.

Yến Tuân trầm giọng nói: “A Sở, ta thay đổi hay chính muội mới là người thay đổi? Chủ soái của Đại Hạ lẻn vào Bắc Yến, chuyện quan trọng như vậy muội cũng không bẩm báo cho ta biết, thậm chí còn rút kiếm chĩa về phía ta trong thời điểm mấu chốt. Thân là vua Bắc Yến, ta giết một gã tướng Đại Hạ thì có gì không ổn? Nếu không vì muội giấu giếm, ta cần gì phải phí sức bày kế lừa gạt muội chứ? Bắc Yến và ta trong lòng muội, chẳng lẽ còn không bằng một Gia Cát Nguyệt?”

Thân thể Sở Kiều thoáng chấn động, nàng sững sờ nhìn Yến Tuân một lúc lâu, sau đó đột nhiên điên cuồng bật cười thật to.

“Yến Tuân, nếu có ngày Bắc Yến khai chiến với Hoài Tống, liệu huynh có định giăng bẫy dụ bằng hữu của mình ở Hoài Tống ra ngoài để giết không?”

Yến Tuân thoáng sửng sốt, cau mày hỏi lại: “Muội có ý gì?”

“Yến Tuân, huynh trách ta không thật lòng với huynh, nhưng còn huynh, huynh tin tưởng ta sao?”

Yến Tuân khẽ chau mi tâm, trầm giọng nói: “Ta không để muội tham gia chiến sự, bảo muội trở về nội cảnh Bắc Yến đều vì muốn tốt cho muội.”

“Giết chiến hữu của ta, buộc ta buông bỏ tâm huyết phấn đấu nhiều năm, đẩy ta ra khỏi trung tâm quyền lực, nghi ngờ ta, giám sát ta, lợi dụng ta, đó đều cũng vì muốn tốt cho ta sao?” Trong mắt Sở Kiều lóe ánh nhìn sắc lạnh khiến người xung quanh phải sợ hãi, lẫn trong tiếng gió *vù vù*, nàng cao giọng chất vấn, âm thanh sắc lẻm vang vọng trong bóng tối khôn cùng. Mọi uất ức cùng bi thương dồn nén suốt một năm như con lũ phá đê trào ra.

“A Sở, muội là nữ nhân của ta, vì sao không thể đứng ở hậu phương như những nữ nhân khác, chờ người mình yêu chiến thắng trở về?”

Sở Kiều sửng sốt, ngay sau đó chợt hiểu ra thì lập tức bật cười đến cả người run run, cười đến mức trào nước mắt. Nàng đưa tay chặn ngực, đè nén cảm giác khổ sở đang dâng lên, lắc đầu nói: “Ra là vậy, ra huynh muốn một nữ nhân như vậy ở bên mình.”

Thiếu nữ đưa đôi mắt trong trẻo như sao nhìn Yến Tuân chằm chằm, khàn giọng hỏi: “Đã vậy thì sao còn tới tìm ta?”

“Yến Tuân, huynh có thể giết Gia Cát Nguyệt, nhưng huynh không nên lợi dụng ta, càng chẳng nên lợi dụng tình cảm của hắn đối với ta mà dàn dựng trò bịp này.”

Trong mắt Yến Tuân đột nhiên hiện ra vẻ thất vọng nặng nề, hắn trầm giọng nói: “Trình Viễn đã nói ta biết từ lâu, muội và Gia Cát Nguyệt có quan hệ không bình thường. Đáng tiếc ta vẫn luôn quá tự tin nên không quan tâm. Hôm nay cuối cùng muội cũng chính miệng mình thừa nhận.”

Sở Kiều nghe được câu này liền thật muốn cười to. Trình Viễn? Yến Tuân bây giờ nguyện tin tưởng gã tiểu nhân vô sỉ kia chứ không muốn tin nàng? Nàng vì hắn vào sinh ra tử, cúc cung tận tụy, tốn bao nhiêu tâm huyết chừng ấy năm, cuối cùng còn không bằng một tiểu nhân chỉ biết đầu môi chót lưỡi? Nàng từng cho rằng Yến Tuân chỉ nhất thời bị tiểu nhân mê hoặc, bị hận thù che mờ mắt, nhưng bây giờ, nàng thật sự đã hoàn toàn tuyệt vọng. Nam nhân nàng từng tin yêu hiện đã hoàn toàn biến thành một tay chơi lão luyện trong cuộc chiến giành quyền lực. Lý tưởng? Tín ngưỡng? Lời hứa sẽ dẫn nàng trở về Bắc Yến sống một cuộc sống tốt đẹp? Tất cả đều không bằng dã tâm bá nghiệp của hắn, nhưng hắn vẫn tìm mọi lý do phù hợp, dùng mọi cớ để diệt trừ mọi chướng ngại vật trên đường đi của mình, bất kể đó có là thầy, là bằng hữu, là chiến hữu, là bộ hạ, thậm chí cả người hắn yêu và người yêu hắn…

Sở Kiều im lặng quay lại nhìn đường nét quen thuộc trên khuôn mặt Yến Tuân, cố tìm chút gì đó còn sót lại của thiếu niên áo xanh bên hồ Xích Thủy năm đó, cuối cùng, nàng chậm rãi lắc đầu, thấp giọng nói: “Yến Tuân, ta không rõ thế nào mới gọi là yêu, ta chỉ biết mình quan tâm huynh, không chịu được người khác làm hại huynh, ta chuyển mơ ước của huynh thành của mình, theo đuổi bước tiến của huynh, tất cả chuyện ta làm đều nghĩ cho huynh trước tiên, huynh vui thì ta sẽ vui, huynh đau buồn ta sẽ khổ sở. Ta luôn sẵn sàng tha thứ cho mọi sai lầm của huynh, huynh làm sai, ta sẽ thay huynh bù tội, mong ước lớn nhất của ta chính là huynh được thành ý nguyện. Ta là người tha hương, thân cô thế cô, bao nhiêu năm qua, huynh chính là động lực sinh tồn của ta, là người quan trọng nhất trong đời ta.”

Yến Tuân nghe nói thì thoáng rung động, trong lòng dần nóng lên. Hắn hơi kích động đưa tay nắm lấy tay Sở Kiều.

Nhưng Sở Kiều lại lập tức giật tay ra, nói tiếp: “Nhưng bây giờ ta thật hoài nghi, tất cả những gì bản thân đã làm có đáng giá hay không? Ta rốt cuộc có hiểu rõ huynh hay không? Yến Tuân, huynh đã trở thành nô lệ của quyền lực, từ khi trở về Bắc Yến, huynh đã bắt đầu đa nghi, huynh nghi ngờ ta, nghi ngờ Ô tiên sinh, nghi ngờ Vũ cô nương, nghi ngờ Tây Nam trấn phủ sứ, nghi ngờ Đại Đồng Hành, nghi ngờ tất cả những ai có khả năng uy hiếp mình. Ta không tin huynh không biết lòng trung thành của ta đối với huynh, ta không tin huynh không rõ Ô tiên sinh ủng hộ mình đến mức nào. Nhưng huynh sợ hãi, huynh cảm thấy sự hiện hữu của chúng ta sẽ uy hiếp địa vị của mình, cho nên huynh mới trăm phương ngàn kế viện cớ đè nén chúng ta. Mọi oán hận, mọi lo lắng đều sinh ra từ tư tâm của huynh cả thôi, để tìm lý do bao biện cho tất cả hành động của mình, hôm nay huynh không dùng Gia Cát Nguyệt thì cũng sẽ dùng người khác gán tội cho ta. Yến Tuân, ta không trách huynh giết Gia Cát Nguyệt, ta chỉ trách huynh sao có thể dùng thủ đoạn ti tiện như vậy. Huynh không nên chà đạp lòng trung của ta dành cho huynh, không nên chà đạp tình cảm giữa hai chúng ta, lại càng không nên dùng biện pháp hèn hạ như vậy đối với ta.”

Sở Kiều tung mình lên ngựa, trước khi đi vẫn nhìn thẳng vào mắt Yến Tuân một lúc lâu, trịnh trọng nói: “Như huynh muốn, bây giờ ta muốn đi tìm hắn. Và xin cảnh cáo huynh một lần cuối, nếu hắn chết trên đất Bắc Yến, cả đời này ta cũng sẽ không tha thứ cho huynh.”

Cuồng phong ào ạt thổi tung vạt áo Sở Kiều, nàng khẽ quát một tiếng, chiến mã lập tức cất vó lao đi. Các chiến sĩ của Tú lệ quân đồng loạt chạy theo, để lại bụi tuyết bay mịt mù phía sau.

Yến Tuân vẫn đứng yên tại chỗ, mặt tĩnh lặng như tượng đá.

Hắn cảm nhận được, trong lòng có chỗ nào đấy đang dần rạn nứt, qua khe hở, sát khí cuồn cuộn thoát ra, từng chút một nhuộm đỏ đôi con ngươi đen nhánh.

Có người lặng lẽ tiến đến sau lưng Yến Tuân, nhỏ giọng hỏi: “Bệ hạ, Trình tướng quân phái thám báo đến báo rằng mình đang bị người của Sở đại nhân ngăn ở bờ kia sông Mạt Ly, chúng ta phải làm sao bây giờ?”

Gió lạnh hất tung vạt áo của Yến Tuân, trong một thoáng, hắn như nhìn thấy mặt của phụ mẫu mình, cùng những vẻ mặt ngạo nghễ của đám quý tộc Đại Hạ trên đài Cửu U…

“Nói với Trình Viễn, lập tức dẫn binh mai phục ở chân núi Mân Tây, nhất định phải bao vây cầm chân Gia Cát Nguyệt ngay trên mặt hồ Xích Thủy.”

Người nọ hơi do dự, hỏi thêm: “Vậy nếu Sở đại nhân cũng chạy đến đó?”

Yến Tuân khẽ nheo mắt lại, một tia sắc bén chợt lóe, một lát sau mới lạnh lùng gằn giọng nói từng chữ một: “Bằng mọi giá, nhất định phải giết chết Gia Cát Nguyệt.”

Cánh ưng trên không trung cất một tiếng kêu thê lương. Trời hoàng hôn chợt đỏ ửng lên một lần cuối trước khi chìm vào màn đêm mịt mù.