Hoàng Phi Sở Đặc Công Số 11

Quyển 4 - Chương 127: Yến sở tụ hội




Đầu tháng 9 năm 775, buổi sớm trên bình nguyên Nam Khâu, đồng cỏ khô bát ngàn lay động dữ dội trong gió mạnh như một đại dương đầy những con sóng vàng rực. Trời đất mênh mông, trải mắt nhìn khắp cũng chỉ có thể nhìn được một gốc cây khô tít tận chân trời. Bình nguyên như bị bao phủ bởi một màu vàng rực rỡ, từ trên nhìn xuống chỉ thấp thoáng thấy được một vệt màu xám tro như con sư tử đang ngủ say, vệt màu xám đó chính là bóng dáng của một đội quân.

Lý Sách khoác áo choàng hoàng kim ngồi trên lưng ngựa, sau lưng là đông đảo cấm vệ quân, toàn thân tỏa ra mấy phần tôn nghiêm hoàng gia hiếm thấy. Vài sợi tóc mai bị gió thổi rối tung không ngừng phất vào mặt ngưa ngứa, nam nhân không nhịn được phẩy tay, chỉ vào đám thân vệ ở phía sau, nói: “Mấy người các ngươi mau cưỡi ngựa sang bên kia đứng cản gió cho ta.”

Lục Doãn Khê đau khổ nói: “Điện hạ, đại quân Bắc Yến đang ở đằng trước nhìn đấy.”

“Thế thì sao?” Lý Sách nhướng mày, vẫn dùng giọng điệu bại hoại nói: “Đại quân Bắc Yến có đang nhìn hay không thì liên can gì đến việc các ngươi sang bên kia đứng?”

Thương thế trên người còn chưa khỏi hẳn, bả vai vẫn còn quấn băng, song chút vấn đề này cũng không hề ảnh hưởng đến vị thống lĩnh nhìn như khờ khạo nhưng kỳ thực lại rất nhạy cảm của cấm vệ quân, Thiết Do không nhịn được trợn trắng mắt, to giọng nói: “Điện hạ, Yến thế tử đang ở ngay trước mặt mà người không thể kiềm chế một chút sao?”

Lục Doãn Khê tiếp lời: “Chúng ta chính là lén lút tới đây, binh số ít ỏi như này thì không đủ cho người ta mỗi người một ngụm ấy chứ.”

“Quái lạ, các ngươi nói gì vậy? Bất quá chỉ bảo các ngươi đứng sang một bên cản không cho gió Nam Man làm tổn thương da dẻ của ta mà thôi, liên can gì tới Yến thế tử?”

Tôn Đệ vô cùng sát phong cảnh khẽ hừ, “Ngài nói chuyện yêu đương không muốn chúng ta quấy rầy thì có.”

“Hả? Gì chứ? Các ngươi lại nghĩ như thế? Ta nhìn giống người không để ý đại cục như vậy sao?”

Đám người đồng loạt liếc sang, ánh mắt rõ ràng có ý ‘phi thường giống.’

“Điện hạ, Sở cô nương đã tới.” Một thân vệ chợt vẫy tay kêu.

Lý Sách nghe thấy liền vội vàng quay đầu lại nói: “Mau đi! Các ngươi còn không đi thì trở về chịu phạt nửa năm bổng lộc.”

Lý Sách dứt lời thì bên cạnh lập tức không còn một mống, Sở Kiều cũng vừa cưỡi chiến mã chạy tới, nàng ghìm cương dừng ngựa lại, nghi ngờ hỏi: “Sao bọn họ lại vội vã rời đi như vậy?”

“Ăn phải đồ thiu nên chạy đi tìm nhà xí hết rồi.”

Sở Kiều phì cười, nói: “Lý Sách, lần này đa tạ ngươi.”

Lý Sách nhăn mặt, đôi mắt hẹp dài như hồ ly thoáng lóe lên, “Cảm ơn ta cái gì chứ?”

“Cảm ơn ngươi đã trợ giúp ta trong khoảng thời gian này, cảm ơn đã giữ vững thế trung lập, đã không thừa dịp hãm hại Bắc Yến.”

Lý Sách lắc lắc ngón trỏ, “Chuyện ở Mi Sơn hẳn phải là ta cảm ơn nàng, chúng ta mặc dù đã có chuẩn bị từ trước, nhưng nếu không nhờ nàng thì mọi sự rất có thể đã khác. Một khi quân lính bước chân lên con đường tạo phản, tất cả binh quyền sẽ rơi vào tay Trọng Bành, khi đó ta có chạy tới cũng rất khó lòng khống chế đội quân đã quyết tâm tử chiến đến cùng. Đây là vấn đề liên quan đến sinh tử của Biện Đường, cho nên không can hệ gì đến nàng. Về chuyện chiến sự với Bắc Yến, nàng lại càng lo lắng hoài công, ít nhất là trước mắt, khai chiến đối với Biện Đường mà nói không có chút lợi ích gì, cho dù không có ta và nàng thì phụ hoàng ta cũng chưa ngốc tới mức đồng ý làm con cờ cho Đại Hạ. Ha ha, huống chi ta từ trước đến nay luôn là người theo chủ nghĩa hòa bình, chiến tranh máu me chỉ tổ làm dơ áo mà thôi.”

Sở Kiều bật cười thành tiếng, cũng không tranh cãi mà chỉ nói: “Được rồi, cho dù ta và ngươi không thiếu nợ nhau thì tương lai gặp trên chiến trường cũng không cần hạ thủ lưu tình.”

“Vậy cũng không được.” Nam nhân nào đó nhất thời biến sắc, đếm đầu ngón tay lẩm nhẩm: “Nàng ở chỗ ta lâu như vậy, ăn của ta, ở của ta, mặc của ta, chơi của ta, chẳng những đuổi mất hai trắc phi của ta đi còn khiến ta cùng chúng phu nhân tình cảm bất hòa. Tổn thất đúng là đếm không xuể, phí tổn vật chất, phí tổn tinh thần, phí tổn phu thê bất hòa, phí gia đình tan vỡ vân vân và vân vân, không tính rõ từng cái không được. Đều là người trưởng thành cả rồi, ta thấy nàng cũng là người quang minh chính đại, ắt hẳn sẽ không quỵt nợ, tương lai ta sẽ cho người mang danh sách phí tổn đến Bắc Yến tìm nàng. Vấn đề là Bắc Yến các nàng cũng không giàu có gì lắm, như vậy đi, cứ giao kèo Bắc Yến trong vòng năm năm trên chiến trường nhìn thấy cờ Biện Đường thì lập tức quay đầu làm phí trả nợ vậy. Tên Yến Tuân kia hung dữ như vậy, ta thực không muốn đụng độ với hắn, rủi bị hắn cắn một cái thì thảm.”

Sở Kiều vung quyền đánh *bốp* vào vai Lý Sách khiến hắn la oai oái, “Á! Kiều Kiều, nàng không thể thay phương thức biểu đạt tình cảm khác hay sao?”

Sở Kiều cong khóe môi nở nụ cười ấm áp, nàng biết, Lý Sách nói như vậy chính là tỏ ý, trong vòng năm năm tới, Biện Đường tuyệt đối sẽ không chịu áp lực của Đại Hạ mà dụng binh với Bắc Yến. Mà năm năm sau Bắc Yến đã tạo dựng được thế lực riêng của mình, khi đó cho dù là Đại Hạ cũng không nắm chắc phần thắng nếu muốn tấn công Bắc Yến.

Đầu mũi chợt có chút cay cay, giọng nói cũng bắt đầu nghèn nghẹn nhưng Sở Kiều vẫn cười nói: “Tính cũng thật hay, tùy tiện gì cũng có thể đổi thành bạc trắng. Cứ tính hết xem ta thiếu ngươi bao nhiêu.”

“Haiz.” Lý Sách thở dài, ủ rũ cúi đầu xuống nhưng đuôi mắt vẫn nhướng lên lặng lẽ nhìn Sở Kiều, “Đã khiến ta không thể quên được mà lại không thể lưu lại bên cạnh để ta có thể thường xuyên nhìn thấy, năm tháng dài đằng đẵng, khổ sở vì nhung nhớ nàng của ta há có thể dùng tiền bù đắp?”

Một trận cuồng phong thổi tới cuốn đám lá khô vàng trên mặt đất bay lên không trung, vạt áo nam nhân bay phần phật trong gió, vẻ mặt xa xăm ẩn chứa vài tia cô tịch. Khóe miệng điểm một nụ cười nhạt, nụ cười đó mang theo sự bất đắc dĩ cùng chút chua chát, hắn khẽ lắc đầu, vẻ sầu muộn biến mất, thay vào đó là sự thanh lãnh như tuyết đọng trên đỉnh núi tịch mịch.

Trong thoáng chốc, Sở Kiều chợt sững người, ánh mắt có chút dao động, muốn nói gì đó nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu.

“Ha ha ha!” Lý Sách đột nhiên chỉ tay vào mặt Sở Kiều, một tay ôm bụng cười ha hả, suýt nữa đã té lăn xuống khỏi lưng ngựa, “Nhìn mặt nàng kìa, Kiều Kiều, thật sự cho rằng ta cũng bị váng đầu giống tên Gia Cát Nguyệt kia sao?”

Sở Kiều biết bị trêu đùa, nhất thời giận dữ vung quyền muốn đánh thì Lý Sách đã nhanh nhẹn né tránh, đắc ý nói: “Lần nào cũng để nàng đánh trúng thì ta đây làm thái tử chẳng phải quá mất mặt rồi sao?”

“Vô sỉ!”

Lý Sách cười nói: “Nàng cũng không nên quá tự tin, tên Yến Tuân kia xui xẻo mới không thể nhìn trúng nữ nhân nào khác ngoài nàng. Mà tiểu tử Gia Cát Nguyệt kia còn đần hơn, ta đoán chừng hắn đã nhìn quen trăm ngàn mỹ nữ hiền dịu, đột nhiên đụng phải cọng cỏ đuôi chó* khô cằn là nàng nên mới hốt nhiên xem như là bảo bối như vậy. Chẳng lẽ nàng cho rằng ta có khả năng theo chân bọn họ sao?”

*Cỏ đuôi chó

Sở Kiều cả giận nói: “Ngươi còn dám nói?”

“Được rồi, được rồi, không nói nữa. Kiều Kiều, hỏi nàng thêm một chuyện, rất quan trọng, phải thành thật trả lời ta.” Lý Sách thay đổi sắc mặt còn nhanh hơn lật sách, lập tức chuyển sang nói bằng giọng nghiêm nghị.

Thấy Lý Sách nghiêm túc, Sở Kiều cũng trầm giọng đáp lời: “Hỏi đi, có thể nói thì ta đây tuyệt sẽ không tri vô bất ngôn.”

*Tri vô bất ngôn = biết mà không nói

“Là nàng nói đấy nhé.”

“Ừ, là ta nói, ngươi hỏi đi.”

“Vậy, vậy… ta muốn hỏi…” Lý Sách thần bí nhìn xung quanh một chút rồi mới nhướng mày nói: “Ta muốn hỏi…”

“Ngươi rốt cuộc muốn hỏi cái gì?”

Lý Sách thậm thụt như vậy khiến Sở Kiều cũng thầm bực, nam nhân này chưa bao giờ quanh co như thế, rốt cuộc là chuyện gì, chẳng lẽ hắn muốn hỏi kế hoạch quân sự của Bắc Yến? Hay chiến lược hành động kế tiếp?

“Ta muốn hỏi…” Lý Sách cong môi cười, đột nhiên lớn tiếng nói: “Ta muốn hỏi, Yến Tuân có phải vẫn còn là xử nam hay không!”

“Lý Sách! Ngươi muốn chết!?”

“Á? Không phải nàng bảo ta hỏi sao? Trở mặt nhanh vậy?”

“Ta thấy ngươi là một lòng muốn bị đánh thì có!”

“Á! Kiều Kiều, bình tĩnh, bình tĩnh một chút nào, ta không có ác ý! Á! Tôn Đệ! Thiết Do! Hộ giá! Mau hộ giá!”

Tiếng kêu thảm thiết như heo bị giết của vị tôn quý nhất Đại Đường thoáng chốc vang khắp đồng cỏ khô mênh mông. Đáng tiếc, tùy tùng của hắn không một ai tiến đến, dưới sự cầm đầu của Tôn Đệ, đội thân binh tinh nhuệ nhất Biện Đường nấp sau một sườn đất, đang hồ hởi tiến hành hoạt động phi pháp.

“Đến đây đặt cược, đặt cược nào! Ta cá điện hạ không dám đánh trả, đặt mười hai lá vàng.”

Một thanh niên khoảng hơn hai mươi tuổi ném sang ánh mắt xem thường, “Điện hạ không đến nỗi mặc cho bị nữ nhân đánh như vậy chứ, rất mất mặt đó. Ta cá điện hạ sẽ trở mặt, đặt mười hai lá vàng.”

Ánh mắt thương hại của mọi người nhất thời chạy sang chỗ hắn, Lục Doãn Khê hỏi: “Ngươi là người mới à? Trước kia không phải ở đế đô sao?”

“Phải.” Mặt binh sĩ trẻ tuổi kia ngời ngời chính khí, vừa nhìn liền biết là chiến sĩ trung thành với đế quốc, ánh mắt hắn tràn đầy sức sống, “Ta là đội trưởng tiểu đội 7 thuộc đại đội 5, trực hệ quân đoàn thứ 30 của Bắc Thục quân, bởi vì không tham gia phản quân, lại kịp thời gửi tin tình báo nên được được điện hạ cân nhắc, sau này xin chư vị đại nhân chiếu cố nhiều hơn.”

“Không thành vấn đề, nếu đã mặc cùng chế phục thì sau này chính là huynh đệ.” Thiết Do hào sảng nói: “Để ủng hộ ngươi, ta quyết định đánh cược điện hạ không dám đánh trả, như vậy nếu thắng ngươi cũng có thể thắng nhiều thêm một chút.”

“Đúng vậy, chi phí sống ở đế đô không nhỏ, huynh đệ, chúng ta cũng ủng hộ ngươi.” Đám cấm vệ quân rối rít đặt bạc bên kèo của Tôn Đệ nhưng trong miệng đều là lời lẽ đại nghĩa, tỏ vẻ ‘chúng ta đích xác là đang tặng không tiền cho ngươi đấy, tiểu tử, sau này nhớ cống hiến toàn bộ sức lực của ngươi vì tình đoàn kết của đội ngũ mới phải.’

Gió Bắc lạnh lẽo gào thét trên hoang nguyên mênh mông, thổi tung vạt áo choàng của hai người Lý Sách và Sở Kiều.

“Được rồi, ta sẽ không tiễn, nàng đi đường thuận buồm xuôi gió.”

Sở Kiều gật đầu, nói: “Ngươi cũng cẩn thận một chút, ta cảm thấy sự kiện lần này không đơn giản như vậy. Nội chính Biện Đường không yên, có người che giấu rất kỹ, ngoài ra, các cựu thần kia cũng không ngu ngốc như bề ngoài của bọn họ, ngươi phải chú ý đề phòng.”

“Yên tâm đi, ai dám đụng tới ta, ta liền tịch thu nhà cửa, chiếm đoạt vợ của bọn họ.”

Sở Kiều cười, “Thực không đứng đắn được một chút.”

Lý Sách cười tít mắt, “Đời người vốn đã quá nhiều phiền não, ngày nào cũng phải trưng bộ mặt đứng đắn thì thực không thú vị. Kiều Kiều, ta cũng có lời khuyên nàng, có một số chuyện không nên quá chấp nhất, được hay mất cũng nên mở một mắt nhắm một mắt, phải học được cách dung hòa, biết cách an ủi chính mình. Cuộc sống của nàng mệt mỏi như vậy cũng chính là vì luôn thích gồng gánh chuyện của người khác. Luôn nhớ kỹ, nàng là con gái, trên đời này, ngoài tín ngưỡng của nàng ra thì còn rất nhiều chuyện quan trọng.”

Lý Sách rất ít khi nói mấy lời này nên Sở Kiều không tự chủ theo đó mà hỏi: “Chuyện quan trọng gì?”

Lý Sách bẻ bẻ ngón tay, “Ví như đi dạo phố, mua sắm y phục, chút phấn son bột nước này, rảnh rỗi thì nghe hý khúc, trang điểm, đêm dài đằng đẵng thì tìm chút hoạt động tiêu khiển cho người khỏe mạnh, sớm chế tạo vài bảo bảo để làm phong phú nhân sinh hơn… Á? Làm gì vậy, ta đang rất thành tâm, đứng đắn khuyên nhủ nàng đấy.”

“Đúng là mồm chó nhả không ra răng ngà mà!” Sở Kiều mắng.

Lý Sách cười nói: “Thực không thể trách ta, chúng ta nói lời từ biệt cũng hơn mười lần rồi mà nàng vẫn chưa đi, vẫn còn ở đây nghe ta lải nhải. Sao hả? Không nỡ xa ta à?”

“Không nỡ cái đầu ngươi! Ta muốn ở lại nhìn phong cảnh Biện Đường nhiều thêm một chút, không được sao?”

“Được, sao không được chứ? Nàng cứ ngắm thỏa thích.” Lý Sách híp mắt cười như một con hồ ly, ánh mắt nhìn Sở Kiều một cách khiêu khích nhưng không nói thêm gì nữa.

Sở Kiều cắn cắn môi dưới, chân mày nhíu càng lúc càng chặt.

“Không khí Biện Đường thật tốt.”

“Vậy sao? Nghe nói Bắc Yến quanh năm tuyết phủ, không khí còn trong lành hơn.”

“Ngươi quyết định kết hôn với công chúa Đại Hạ thật sao?”

“Sao cũng được, hai nước vẫn còn đang thương lượng, ta đã giao chuyện này cho cấp dưới xử lý rồi. Xét thấy mấy lần trước đều xảy ra vấn đề, lần này chúng ta quyết định mời thầy phong thủy nổi danh nhất hai nước khảo sát kỹ càng, tính toán quốc vận hai bên, tính từ tám đời trước của mẫu tộc công chúa Đại Hạ cho đến ngày sinh tháng đẻ của hai người chúng ta rồi mới bắt đầu bỏ phiếu biểu quyết tập thể. Đoán chừng mất ba năm cũng chưa tính xong. Mà tính xong thì công chúa kia chắc cũng qua tuổi gả đi rồi.”

“Thật độc địa, làm trễ nải công chúa người ta gả không ra.”

“Sao có thể nói như vậy, ta cũng chỉ suy nghĩ cho phồn vinh thịnh vượng của hai nước mà thôi.”

“Triệu Thuần đi đâu rồi?”

“Không biết, Đại Hạ đón nàng ta đi, nhưng không phải trở về thành Chân Hoàng, có khả năng là bị đày đi rồi.”

“Thương thế của ngươi đã ổn chưa? Không đáng ngại chứ?”

“Không vấn đề gì, vừa rồi nếu không bị nàng đánh thì còn khỏi nhanh hơn.”

“Hôm nay ngươi để kiểu tóc này nhìn không tệ.”

“Vậy sao, bị gió thổi rối tung không ra kiểu nữa rồi.”

“Y phục hôm nay của ngươi cũng không tệ, là loại vải gì thế?”

“Là sa tiến cống, nàng từng mặc rồi đấy thôi.”

“Thắt lưng cũng đẹp, kia là ngọc Hà Lạc sao?”

“Không phải, nàng nhìn lầm rồi, chỉ là một hòn đá nhặt được ở bờ sông, ta đánh cược với Thiết Do bị thua, không có tiền trả nên hắn lấy ngọc bội của ta trừ nợ mất.”

“Hương trên người cũng rất thơm, là hương đặc chế sao?”

“Không phải, thực ra thì trước khi đến đây chúng ta có uống một trận, Tôn Đệ quá chén ói lên người ta, mà ta còn chưa kịp đổi y phục.”

“Chẳng lẽ định đợi trở về Đường Kinh mới đổi?”

“Dù sao ta cũng đâu định đi theo nàng tới Bắc Yến.”

“Hắn thế nào?”

“Rất ổn, đã đi về rồi.”

Trên cánh đồng đột nhiên nổi gió lớn, Sở Kiều lẳng lặng ngồi trên lưng ngựa, thật lâu cũng không nói gì.

Lý Sách nhìn nàng, trên mặt vẫn giữ nụ cười ôn hòa giống như bọn họ còn đang thảo luận chút chuyện vặt vãnh như trước.

“Lý Sách, có phải cảm thấy ta rất vô sỉ không?”

Lý Sách mỉm cười, “Hậu cung ta có hơn ba nghìn mỹ nữ, có lúc còn đếm không hết, nói như nàng thì không phải ta còn vô sỉ hơn sao?”

Sở Kiều lắc đầu, “Cái này không giống.”

“Kiều Kiều, chớ suy nghĩ quá nhiều.” Lý Sách đột nhiên giơ tay ra vỗ nhẹ lên bả vai nàng, “Cũng không cần đau lòng, hắn là người rất thông minh, sẽ không sao đâu.”

“Hy vọng là thế.” Sở Kiều cười khổ, “Hắn đi lúc nào vậy?”

“Ngay tối hôm đó, nàng và Yến Tuân vừa rời khỏi hoàng lăng thì hắn liền dẫn người trở về Đại Hạ rồi, ngay cả ta cũng không thèm nói một tiếng.”

“Hai người rất thân thuộc sao?”

“Không tính là thân, trước kia chỉ biết, chân chính quen thì chỉ gần đây thôi.”

Sở Kiều cúi đầu, không nói thêm gì nữa.

Lý Sách cười hỏi: “Kiều Kiều, nàng động tâm sao?”

Sở Kiều ngẩng đầu lên, mỉm một nụ cười rất nhạt rồi nói: “Nếu ta nói không thì ngươi có tin không?”

“Tin.” Lý Sách gật đầu, cười đáp.

Giọng Sở Kiều đột nhiên trầm xuống, “Ta đã thiếu hắn rất nhiều, có thể cả đời cũng không khả năng hoàn trả, sự kiện lần này… hắn nhất định sẽ bị gia tộc chỉ trích, ta không thích nợ nhân tình của người khác.”

“Nếu quả thật không muốn nợ nhân tình thì sau này đừng gặp mặt nữa, cho dù biết đối phương xảy ra chuyện cũng không cần để tâm. Tin rằng không cần nàng lo lắng hay giúp đỡ, hắn cũng sẽ bình yên vượt qua mọi chuyện. Có vài chuyện cứ để mặc thì hơn, càng quan tâm sẽ càng loạn.”

Sở Kiều hơi sững sờ ngẩng đầu lên, nhìn thấy nụ cười nhàn nhạt mơ hồ như sương khói trên mặt Lý Sách thì gật đầu, nói: “Ngươi nói rất đúng.”

“Kiều Kiều, Bắc Yến thế cục phức tạp khó lường, lại cách xa Biện Đường như vậy, ta có muốn giúp cũng ngoài tầm với, một mình nàng phải cẩn thận một chút.”

Sở Kiều cười đáp: “Đa tạ đã lo lắng nhưng ngươi yên tâm, ta cũng không phải chỉ một mình, còn có Yến Tuân bên cạnh.”

Lý Sách hơi ngẩn ra, ngay sau đó liền bật cười, “Ta thật ngốc, nàng cũng tính là người sắp gả rồi, ta còn ân cần lo lắng làm chi nữa không biết.”

Nam nhân lắc đầu, sau đó nghiêm mặt nói: “Được rồi, lúc kết hôn nhớ báo cho ta một tiếng, ta sẽ gửi tặng đại lễ.”

“Ha ha, đó là dĩ nhiên, ngươi có tiền như vậy, nhất định phải cho ta một bao lì xì thật to, muốn chạy cũng không có cửa đâu!”

“Này này! Chớ có xài tới công phu sư tử ngoạm như thế, ta nghèo lắm có được không? Chút bổng lộc phụ hoàng cho mỗi tháng còn không đủ cho ta một bữa no say ở Túy Phượng lâu nữa là.”

Thiếu nữ xì một tiếng, “Nói khoác cũng vừa thôi.”

Gió lớn lại nổi lên, mặt trời chậm rãi đi lên khỏi đường chân trời, dần xua tan màn sương mù trên hoang nguyên, Lý Sách chỉ về phía quân Bắc Yến, nói: “Nhanh đi đi, không thì Yến thế tử chờ sốt ruột sẽ vác đao chém ta mất.”

Sở Kiều mím môi, nắng sớm vàng óng phủ lên mặt, nàng lẳng lặng mỉm cười, nói một cách chân thành: “Lý Sách, cảm ơn ngươi. Ta đi đây.”

Sở Kiều kéo cương muốn quay đầu ngựa thì một cánh tay đột nhiên đưa ra trước mặt. Vẻ mặt Lý Sách có hơi kỳ quái, thấp thoáng chút chân tình không giống thường ngày.

Sở Kiều khẽ nhướng mi, “Còn chuyện gì sao?”

“À, không có gì.” Lý Sách hoảng hốt lắc đầu, mỉm cười nói: “Nếu có một ngày Yến thế tử đột nhiên thông suốt, tam thê tứ thiếp không chứa được nàng, khi ấy có thể tới tìm ta xin cơm ăn.”

Sở Kiều bật cười, nói: “Sẽ không có ngày như vậy.”

Nàng giơ tay xoa xoa ót, “Nếu Yến Tuân dám làm vậy, ta trước sẽ giết phăng đám nữ nhân kia, sau đó phế bỏ huynh ấy rồi tự xưng vương, chiếm dụng toàn bộ tài sản.”

Lý Sách hít hà, vỗ vỗ ngực ra chiều sợ hãi, “Thật là một nữ nhân độc ác.”

“Ta đi đây!”

“Mau đi đi! Không trời tối mất.”

Sở Kiều cười cười, sau đó giật cương hô một tiếng, chiến mã phì phì rồi cất vó chạy đi.

“Kiều Kiều! Mọi sự đều không phải như ngoài mặt, không nên dễ dàng tin tưởng người khác!”

Thiếu nữ huơ cánh tay, lớn tiếng đáp lại: “Ít dông dài đi!”

“Nha đầu chết tiệt kia, ăn nhiều vào, người gì gầy nhom, thực không chút hấp dẫn!”

Bình nguyên Nam Khâu đột nhiên nổi gió mạnh, chân trời xuất hiện cánh chim bổ nhào xuống, mặt trời cuối cùng cũng hoàn toàn ló dạng, thân ảnh thiếu nữ dần đi xa, chậm rãi tiến về phía đường đen cuối chân trời.

Ở đó đoàn quân Bắc Yến đang lẳng lặng xếp thành hàng, thân thể cao ngất của nam nhân mặc hắc bào ngồi vững vàng trên lưng ngựa, khoảng cách xa như vậy nhưng vẫn có thể cảm nhận được khí chất trong trẻo lạnh lùng tỏa từ trên người hắn, sắc bén như đầu nhọn của một thanh bảo kiếm.

“Tên mặt than chết tiệt, số cũng thật tốt.” Nam nhân bụng dạ hẹp hòi nào đó cúi đầu lầm bầm rồi hậm hực xoay người lại, hít vào một hơi thật sâu, gió mạnh phả lên vầng trán cao rộng của hắn, vạt trường bào bay múa trong gió như cánh diều chao lượn.

Hy vọng nàng đã chọn đúng đường.

Lý Sách cao giọng quát lên rồi vung roi quất vào đùi ngựa, không hề quay đầu lại dứt khoát rời đi.

Đám người Tôn Đệ thấy vậy liền luống cuống thu dọn bạc rơi rải trên mặt đất, lập tức trèo lên lưng ngựa đuổi theo.

“Điện hạ! Chờ một chút!”

“Sao điện hạ lại đi trước một mình vậy? Còn chạy nhanh như vậy?”

Lục Doãn Khê mắng: “Ngu xuẩn! Không nghe thấy câu sau cùng của điện hạ sao? Không chạy thì đứng chờ bị đại quân Bắc Yến xé xác à?”

“Ờ nhỉ! Tất cả mau chạy thôi!”

“Chạy nhanh chút nữa!”

…………………………………………………………………………………….

Sở Kiều thúc ngựa quay về bên cạnh Yến Tuân. Nam nhân một thân trường bào đen sẫm, mày kiếm dài tận tóc mai, mi tâm khẽ nhíu, sắc mặt cũng rất khó coi, hắn liếc nhìn phương hướng Lý Sách vừa rời đi nhưng chỉ thấy được một trận bụi mù mịt để lại, đành trầm giọng chậm rãi nói: “Mới vừa rồi, cuối cùng hắn còn nói cái gì thế?”

Sở Kiều nhất thời luống cuống đỏ mặt, giả ngu, “Sao? Không nhớ, mà cũng nghe không rõ.”

Muốn giả ngu qua cửa à?

“Nói gì mà lâu như vậy? Muội thân với hắn lắm sao?”

Thời gian ở chung với người nào đó không ngắn nên miệng lưỡi của Sở Kiều cũng tiến bộ không ít, “Cũng không hẳn là quá thân, chỉ thăm dò khả năng hợp tác phát triển trong tương lai của hai nước một chút, để chuẩn bị kế hoạch cho rõ ràng mà thôi.”

Đáng tiếc, thế tử Bắc Yến nào có dễ bị qua mặt như vậy.

Nam nhân hừ lạnh một tiếng, quay đầu ngựa lại, vung tay ra hiệu cho đội ngũ lập tức xuất phát rồi mới nói: “Mau kể lại cho ta nghe tất cả chuyện xảy ra với muội trong khoảng thời gian vừa qua, bất luận chi tiết lớn nhỏ, không được giấu giếm.”

“Sao cơ?” Sở Kiều nhất thời chột dạ, thúc ngựa đi đuổi theo Yến Tuân, nói: “Nhưng nói ra rất dài dòng.”

“Không sao.” Yến Tuân xoay đầu lại, dịu dàng cười một tiếng, nhưng vẻ hòa nhã lúc còn ở thành Chân Hoàng đã không còn mà thay vào đó là vẻ giảo hoạt mơ hồ, “Nơi này cách Bắc Yến hơn vạn dặm, chúng ta đi đường còn rất nhiều thời gian.”

“Yến Tuân.” Sở Kiều xụ mặt, “Sao lần này gặp lại ta cảm thấy huynh có chút không giống trước?”

“Vậy sao?” Nam nhân thản nhiên nói, “Đó là vì ta phát hiện có người muốn cướp đồ của ta, mà dường như món đồ kia còn rất dễ bị cướp. Nếu không chú ý kỹ chút, không chừng sẽ mất sạch không thu hồi được.”

“Gì cơ? Thật vậy sao? Người nào to gan muốn cướp đồ của huynh? Thật là quá đáng!” Trong lòng Sở Kiều nhất thời trào dâng một cảm xúc không rõ hình dạng.

“Ha ha ha, muội cũng thấy thế sao?” Yến Tuân bật cười ha hả, sau đó nghiêm túc gật đầu, “Ừ, đúng thật quá đáng, gốc hoa ta vun trồng hơn mười năm nay sắp ra hoa, sao có thể để người khác hái đi? Mặc dù chưa biết hoa nở ra hình dạng gì, cũng không biết có được như các loài danh hoa khác hay không, nhưng tóm lại đã theo ta lâu như vậy, cho dù là bệ xí dùng lâu cũng sẽ sinh tình. Con người ta vừa nặng tình vừa nặng nghĩa, bọn họ làm vậy chẳng phải khinh người quá đáng rồi sao?”

Sở Kiều mặt đỏ tới mang tai, kêu to: “Này! Yến Tuân, huynh thực quá đáng, dám so sánh ta với bệ xí!”

“Ha ha ha!” Yến Tuân giơ tay ngang eo Sở Kiều, vận chút sức đã ôm nàng tới ngồi trước người mình, cười cười rồi thấp giọng lẩm bẩm: “Ai dám tranh giành với ta, ta liền liều mạng với kẻ đó.”

Giọng hắn rất khẽ, hơi thở nhè nhẹ phả lên phần ót trắng nõn của Sở Kiều, khiến cổ nàng dần ửng hồng lên, “Yên tâm, sẽ không ai tranh đoạt với huynh, đóa hoa này của huynh hẳn biết nơi ở của nó là đâu.”

Gió thổi vù vù khiến lá cờ hoàng kim trên đầu hai người bay phần phật, Sở Kiều tựa vào lòng Yến Tuân, tất cả băn khoăn lo lắng trong nháy mắt không cánh mà bay. Lý Sách nói đúng, mỗi người chỉ có một đôi chân, nếu đã quyết định đi hướng Tây thì cho dù cảnh sắc phía Bắc có như thế nào, là đang mưa hay nổi gió cũng không quan hệ gì đến mình.

Sở Kiều thực sự rất vui vẻ, lần này gặp lại, nàng thấy được một Yến Tuân không giống trước, bóng dáng vị thế tử thất thế luôn u sầu trong thành Chân Hoàng đã không còn, bóng dáng nam nhân lòng đầy thù hận bị nhốt trong lồng giam đã mất, hình ảnh kẻ điên đỏ mắt chém giết xông ra khỏi hoàng thành ngày đó cũng tan biến, hắn đã trở lại là người thiếu niên với ánh mắt linh động và miệng lưỡi lưu loát ven hồ Xích Thủy nhiều năm về trước.

Rời khỏi không gian giam cầm nặng nề của thành Chân Hoàng, bọn họ đã không còn như thuở ban đầu.

Ánh mắt trời rực rỡ chói mắt, trên cao có hai bóng ưng đang chao lượn, đó chính là chiến ưng đại biểu cho Bắc Yến tự do của bọn họ

“Hây!” Yến Tuân đột nhiên vung roi quất lên đùi ngựa, con chiến mã lập tức dựng hai vó trước rồi phóng chạy như bay, đại quân phía sau ào ạt đuổi theo, bỏ lại một đám bụi đất tung bay mù mịt.

“A Sở!”

Bên tai cuồn cuộn gió, dù khoảng cách rất gần nhưng vẫn phải hô thật to mới có thể nghe thấy.

Sở Kiều cố gắng quay đầu lại, hỏi lớn: “Huynh nói gì?”

“Ta dẫn muội về nhà!” Nam nhân giơ cánh tay cầm roi ngựa lên, chỉ vào đường chân trời hướng Tây Bắc, mắt lộ vẻ sắc bén, nói: “Trở về đất nước của chúng ta!”

Beta Nâu có ý kiến: muốn hỏi thăm người ta thì cứ hỏi thẳng, còn quanh co, chị Kiều thiệt là. Mà công nhận tùy tùng của Lý Sách đúng là chủ nào tớ nấy.

Suy nghĩ của người dịch: chị cũng thích cấp dưới của Lý Sách nhất trong đám cấp dưới của anh Tuân và anh Nguyệt, đáng yêu không thể tả.