“Lưu Hi?”
Đóng cửa phòng lại, Gia Cát Nguyệt hỏi Sở Kiều: “Ngươi biết người này?”
Sở Kiều khẽ cau mày, trầm giọng nói: “Hẳn là từng gặp một lần.”
“Chúng ta phải đi ngay bây giờ.” Gia Cát Nguyệt nói một cách quyết đoán, lập tức bước tới ôm Sở Kiều lên, xoay người định đi ra ngoài.
“Chờ một chút.” Sở Kiều vội vàng kêu lên: “Ta và hắn chẳng qua chỉ gặp một lần ở khoảng cách rất xa, ngay cả tướng mạo cũng nhìn không rõ, cũng chẳng nói một lời với đối phương, hơn nữa còn là chuyện rất nhiều năm trước.”
Gia Cát Nguyệt vẫn nhíu chặt mày, Sở Kiều dĩ nhiên biết hắn đang lo lắng điều gì, liền nói: “Người bên ngoài chỉ cho rằng chúng ta là thường dân, ta lại có bệnh nên căn bản sẽ không có cơ hội gặp người khác, chỉ cần ta cẩn thận một chút thì sẽ không có việc gì.”
“Hắn là cháu của Lưu Minh Tuấn?”
“Đúng?”
Gia Cát Nguyệt trầm tư một lúc lâu, sau đó chậm rãi nói: “Lưu gia ở Hiền Dương cũng coi như là hào môn phú gia, ngày đó khi ta vào thành Hiền Dương, không biết hắn có ở trong đoàn người nghênh đón hay không?”
Sở Kiều nghe nói thì nhất thời cả kinh, Gia Cát Nguyệt trầm giọng tiếp lời: “Vẫn nên cẩn thận một chút thì hơn, sáng mai ta sẽ ra phố mua xe ngựa, chúng ta tự mình đánh xe đi Đường Kinh.”
Sở Kiều gật đầu, hiện tại lập trường của nàng tương đối lúng túng. Lưu Hi là cháu Lưu Minh Tuấn, vậy thì cũng là hội viên của Đại Đồng Hành, nếu đã là người mình, một khi nhận ra nàng thì hắn dĩ nhiên sẽ dàn xếp ổn thỏa đưa nàng trở về Bắc Yến. Nhưng bởi vì có Gia Cát Nguyệt ở bên cạnh, nàng dĩ nhiên không thể để lộ thân phận cho Lưu Hi biết, hơn nữa Lưu Minh Tuấn là trưởng lão thuộc thế hệ trước của Đại Đồng Hành suy nghĩ cứng nhắc, không hoàn toàn chấp nhận Bắc Yến, hôm nay Gia Cát Nguyệt lại không có hộ vệ bên người, nếu Lưu Hi nổi lên ác ý…
“Nghỉ ngơi trước đi.” Gia Cát Nguyệt đặt Sở Kiều trở lại trên giường, “Ta đi bảo tiểu nhị làm ít thức ăn, muốn ăn gì?”
Sở Kiều lắc đầu, nói: “Gì cũng được.”
Gia Cát Nguyệt xoay người sang chỗ khác, vừa đi vừa lầm bầm: “Không gì cũng được thì còn cách nào khác chứ? Ở cái địa phương như này thì có gì ăn ngon sao?”
Mắt thấy sắp ra tới cửa, hắn đột nhiên quay trở lại đắp chăn cho Sở Kiều, nhìn thấy nàng có chút lúng túng nhìn mình thì cau mày, đột nhiên không có dấu hiệu báo trước nổi giận nói: “Nhìn cái gì? Mau khỏe lại nhanh một chút cho ta, ta không muốn mang theo ngươi trốn chui trốn nhủi như chó chui gầm chạn mãi như thế này, hừ!”
Nhìn theo thân ảnh dần biến mất sau cửa của nam nhân, Sở Kiều chợt có chút hoảng hốt, sau đó khóe miệng khẽ nhoẻn một nụ cười yếu ớt.
Dựa vào thế lực của Gia Cát gia, e rằng khắp đại lục Tây Mông đều có điểm liên lạc và người của họ, là một trong những thế gia nắm giữ mạch sống của đế quốc Đại Hạ, bọn họ tuyệt đối không chỉ có chút thế lực trên trường chính trị như vẻ bề ngoài.
Nội ứng dưới gầm trời này, có bao nhiêu nằm trong tay Gia Cát gia? Ngụy phiệt nắm giữ bao nhiêu? Có bao nhiêu thuộc về Triệu thị ở Đại Hạ? Bao nhiêu thuộc về Lý thị ở Biện Đường? Bao nhiêu thuộc về Nạp Lan thị ở Hoài Tống? Ai có thể nói rõ?
Sở Kiều biết, ở phía sau của bất kỳ thế gia đại tộc nào đều có lịch sử phấn đấu hàng trăm năm. Cho dù Triệu Chính Đức đã nổi giận tiêu diệt Mục Hợp thị, cũng khó có thể nói rằng trăm năm cơ nghiệp của Mục Hợp thị trên bản đồ Đại Hạ cũng tiêu tan theo.
Thế lực của Yến Tuân ở cao nguyên Bắc Yến tuyệt không thể so với Gia Cát gia, so địa vị chính trị thì lại càng không sánh bằng.
Ngoài mấy vạn thân binh chính thức, các thế gia đều có vô số con cháu đệ tử không thuộc dòng chính, không được gia tộc nhìn nhận nằm vùng rải rác khắp mọi miền đế quốc. Quan nhỏ quan lớn mang họ Gia Cát nhiều vô kể, bọn họ vung tiền cùng quyền thế mua chuộc lòng người, lợi ích cùng nhược điểm đều bị buộc chặt với gia tộc.
Bắc Yến công khai tạo phản, hiển nhiên toàn bộ người Bắc Yến đều đứng ngược chiến tuyến với đế quốc. Nhưng giả sử có một ngày Gia Cát gia tạo phản, nếu bọn họ có thời gian bày mưu lập kế, chuẩn bị kỹ lưỡng rồi mới giơ phản kỳ lên giống như Bắc Yến, khi đó Triệu thị sẽ phải đương đầu với khó khăn mang tính hủy diệt lớn đến cỡ nào, thực khó có thể tưởng tượng.
Vì vậy, dựa vào thế lực của Gia Cát gia, dựa vào địa vị của Gia Cát Nguyệt trong gia tộc, bất kỳ là ở địa phương nào, chỉ cần hắn phất tay một cái, trong nháy mắt sẽ có một nhóm lớn đệ tử thân tín của gia tộc ào đến. Có câu thỏ khôn đào ba hang*, huống chi là một gia tộc lớn mạnh như Gia Cát gia. Nhưng dường như Gia Cát Nguyệt không có ý định làm vậy, hắn vẫn một đường cẩn thận che giấu thân phận, tự mình chăm sóc cái ăn cái mặc hàng ngày của nàng, không hề thông báo cho gia tộc hay chờ đợi thuộc hạ của mình.
*Thỏ có ba ngách hang để tránh cho khỏi bị chết; cũng như con người phải có trí mưu tự tồn, luôn chừa đường lui cho bản thân.
Có lẽ hắn sợ không phải là người dòng chính, vô tình để lộ thân phận của Sở Kiều sẽ bị người đối đầu trong gia tộc bắt thóp.
Sở Kiều khẽ cười lạnh. Nàng làm mọi cách tự thuyết phục bản thân, cho dù rất rõ ràng nguyên nhân chân chính nhưng vẫn không nguyện ý đối mặt với nó, cho nên, nàng quyết định nhắm mắt làm lơ, lẳng lặng chờ thời gian trôi qua.
Có lẽ, nam nhân kia chỉ muốn được kết bạn với nàng trong một hoàn cảnh tương đối thanh bình, khi mà hắn không phải là thiếu chủ của Gia Cát gia, mà nàng cũng không cần phải đứng sau lưng Yến Tuân, được là người bình thường trên thế gian này, không có đối lập, không có cừu hận, không có mâu thuẫn không cách nào hòa giải, càng không có những trách nhiệm không cách nào trốn tránh kia.
Cơ hội như vậy có lẽ chỉ có một lần trong suốt cuộc đời của hai người bọn họ mà thôi.
Sở Kiều chậm rãi nhắm mắt lại, hy vọng bản thân có thể nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Có một số việc, càng nhớ tới sẽ càng nguy hiểm. Nàng hiểu toàn bộ, nhưng không cách nào đáp lại.
Bọn họ đều có con đường bản thân muốn đi, từ lúc bắt đầu, hai người đã ở hai khởi điểm khác nhau, sau tám năm, khoảng cách đó càng thêm xa. Làm người thì phải biết tỉnh táo cùng lý trí một chút.
Sở Kiều cảm thấy cả người vô lực, mí mắt nặng như chì, trước khi sắp sửa thiếp đi, nàng cười một tiếng tự giễu. Nghĩ nhiều như vậy làm cái gì? Điều quan trọng nhất bây giờ là nàng vẫn không có biện pháp vạch rõ giới hạn với hắn.
Lúc Gia Cát Nguyệt trở lại thì Sở Kiều đã ngủ, trong không khí có tiếng thở khe khẽ cùng hương thơm thiếu nữ nhàn nhạt. Gia Cát Nguyệt bưng một cái khay lớn, trong khay bày kín chén dĩa, còn có một bầu rượu. Hắn đặt khay lên bàn, an vị ngồi xuống rồi rót một chén rượu đầy.
Khách điếm này không lớn nhưng làm thức ăn cũng không tệ, dù đã được đậy kín nhưng mùi thơm vẫn không ngừng xông vào mũi. Rượu cũng ngon, màu trong vắt, vị rất đậm, uống một ngụm cả người liền ấm lên.
Ráng chiều đỏ như lửa len vào phòng, chiếu lên người nam nhân kéo thành một cái bóng thật dài trên mặt đất.
Nam nhân vẫn ngồi như vậy, chậm rãi uống rượu. Mãi đến khi mặt trời khuất núi, con đường dần sáng đèn, người đến người đi vẫn phi thường náo nhiệt, hồi lâu sau, phố xá rốt cuộc thưa dần, toàn thành dần trở nên yên tĩnh. Bên dưới màn đêm đen nhánh, tất cả mọi người chìm vào mộng đẹp, chỉ có hắn vẫn lẳng lặng ngồi trong bóng tối, không đốt đèn cũng không nói lời nào, giống như một pho tượng điêu khắc, nhờ có cánh tay thi thoảng đưa qua đưa lại giữa chén rượu cùng bầu rượu mà còn có thể nhìn ra là một người sống.
Đến nửa đêm thì Sở Kiều chợt tỉnh giấc, đầu đau như búa bổ. Nàng mơ màng nhìn quanh muốn tìm nước uống, lại nhất thời chú ý đến cái bóng trong màn đêm kia.
Lúc đó, phản ứng đầu tiên của nàng chính là sờ lên chủy thủ ở bắp chân, cho dù hiện tại thân thể đang suy yếu nhưng nàng vẫn nhanh nhẹn làm ra động tác theo bản năng, linh hoạt như một con báo.
Song, rất nhanh sau đó nàng liền nhận ra, sững sờ buông chủy thủ xuống, nhìn nam nhân trong bóng tối, khó hiểu gọi: “Gia Cát Nguyệt?”
“Ừ.” Trả lời nàng là một giọng mũi rất khẽ, hắn dường như đã uống rất nhiều rượu, cho nên trong phòng nồng nặc mùi rượu.
“Uống nước không?”
Sở Kiều gật đầu, nhất thời nhớ tới có gật đầu thì hắn cũng nhìn không thấy, vừa định lên tiếng thì một chén nước đã được đưa đến môi nàng.
“Uống đi, không có độc đâu.”
Sở Kiều nhận lấy chén nước, trong tay cảm thấy ấm ấm, thậm chí còn hơi nóng. Cái chén rất nhỏ nhưng nàng vẫn dùng hai tay cầm lấy, uống một hớp, liếm liếm da môi khô khốc, sau đó cất giọng khàn khàn vì vừa tỉnh ngủ: “Sao không thắp đèn?”
Trong phòng vô cùng an tĩnh, thậm chí có thể nghe được âm thanh rượu chảy qua yết hầu của người nọ nghe ừng ực, thật lâu sau, một tiếng nói nhàn nhạt mới chậm rãi vang lên: “Thích tối.”
Sở Kiều nghiêm túc hỏi: “Gia Cát Nguyệt, chừng nào ngươi mới bằng lòng gọi ta Sở Kiều?”
Nam nhân lạnh lùng hừ một tiếng: “Nằm mơ đi.”
“Ngươi thực cố chấp.” Vừa dứt lời, Sở Kiều đột nhiên phì cười, nói: “Thật ra thì ta và ngươi rất giống nhau, ta cũng rất cố chấp, đã nhận định chuyện gì thì tuyệt sẽ không thay đổi.”
Gia Cát Nguyệt không nói gì, tối nay dường như Sở Kiều rất hăng hái, giọng nàng rất nhẹ, nghe có chút suy yếu vì bệnh nhưng vẫn đều đều vang lên: “Thật ra thì ngươi cũng không tính là người xấu, mặc dù tính cách có quái gở một chút, thủ đoạn có hơi tàn nhẫn, không biết đồng cảm, còn nữa, ừm, ngoài lúc tức giận có hơi phiền phức thì cũng không còn gì khác. Nhưng ở thời đại này, có ai lại không tàn nhẫn, tay người nào lại không dính máu chứ? Thế giới này chính là như vậy, ngươi không ăn người khác thì người khác sẽ tới ăn ngươi sạch sẽ. Cho tới giờ, ta cũng không nhớ tay mình đã lấy mạng bao nhiêu người rồi.”
“Gia Cát Nguyệt, ngươi có nhớ rõ không?”
Vừa hỏi xong, Sở Kiều liền tự đáp luôn: “Ngươi hẳn nhớ rõ, ngươi là tướng quân, ở trên chiến trường đa phần chỉ việc bày mưu nghĩ kế, đích thân giết chóc chắc chỉ có hạ nhân của ngươi thôi. Nhưng ta thì nhớ không rõ nữa, nửa năm qua, số người chết dưới tay ta còn nhiều hơn số người ta nói chuyện cả đời. Mỗi lần giơ tay chém xuống là một mạng, máu từ ngực bọn họ phun ra luôn rất nóng, bắn lên mặt ta nóng như lửa than vậy.”
“Đám người ở Tây Bắc có đặt ngoại hiệu cho ta, gọi là Huyết La Sát gì đó, thống lĩnh ở đó còn phái người dựng tượng đá của ta đặt ở cửa thành, ra lệnh cưỡng chế người ra vào thành phải phun nước bọt lên đó rồi mới được vào thành. Ta ngoài phải chạy trốn quan phủ truy đuổi còn phải tránh né những người dân đó. Sau khi trốn khỏi thành Chân Hoàng, ta có một lần bị thương, được một đôi vợ chồng già cứu giúp. Bọn họ đều đã hơn tám mươi, là một đôi vợ chồng rất hiền lành tốt bụng, họ không những trị thương cho ta mà còn giết con gà mái duy nhất trong nhà để nấu súp bồi bổ cho ta. Bọn họ không hề hỏi lai lịch của ta, có thể cho rằng ta là bị cường đạo đánh cướp giữa đường nên luôn vận động ta đi báo quan.”
“Nhưng sang ngày thứ hai, ông lão kia lên trấn mua thuốc cho ta, sau khi trở về thì sắc mặt đại biến, ta lúc ấy vẫn không biết đã xảy ra chuyện gì. Song buổi tối hôm đó hai người len lén cầm lưỡi hái vọt vào phòng ta, nổi điên chém lung tung lên giường. Khi đó ta mới biết được, rất nhiều năm trước con của bọn họ bị Hạ hoàng bắt đầu quân, gia nhập quân đội chinh phạt Bắc Yến của Mông tướng quân, sau đã bỏ mình ở cao nguyên Bắc Yến.”
Sắc mặt Sở Kiều hiện vẻ lãnh đạm, nàng lạnh lùng cười: “Sau đó ta liền giết chết hai người đó, bọn họ quá vọng động, quá điên cuồng, ta căn bản không cách nào thoát thân nên đành phải ra tay giết chết.”
“Giả nhân giả nghĩa.” Một thanh âm lạnh như băng đột nhiên vang lên, Gia Cát Nguyệt vẫn ngồi yên ở đó, nói một cách châm chọc: “Dựa vào thân thủ của ngươi, muốn khống chế hai người đã có tuổi quả thực dễ như trở bàn tay. Ngươi đơn giản là sợ bọn họ đi báo quan mà thôi, chớ tìm cớ biện hộ cho lòng dạ độc ác của bản thân.”
“Ta không phải kiếm cớ.” Sở Kiều cũng không tức giận mà chỉ lẳng lặng phản bác: “Lúc ấy ta bị trọng thương, đùi bị một mũi tên bắn thủng, căn bản không cách nào di chuyển, khi đó ta chỉ có hai lựa chọn, giết bọn họ hoặc để cho bọn họ giết.”
Gia Cát Nguyệt khẽ cười một cách khinh thường: “Tinh Nhi, ngươi làm vậy thì có khác gì ta chứ?”
“Đúng vậy, ban đầu ta cũng nghĩ như vậy.” Sở Kiều trầm giọng nói: “Nhưng về sau ta cũng không cho là vậy. Ban đầu Mông tướng quân đi khai chiến với Bắc Yến, đó chính là xâm lược không có đạo lý, con của bọn họ đã đầu quân nhập ngũ đi giày xéo quê hương của người khác, chẳng lẽ còn không cho phép người ta phản kháng? Trận đánh năm đó, Bắc Yến tử thương vô số, vô luận là thường dân hay binh lính Bắc Yến, tất cả đều bị đối đãi cực kỳ tàn khốc, tổn thất mà Yến Bắc gánh chịu lớn hơn những gì Đại Hạ phải chịu rất nhiều. Mà ta cũng không có lỗi với bọn họ, ta ở nhà bọn họ dưỡng thương nhưng bọn họ lại nổi sát tâm muốn hại ta, tất cả chỉ vì nỗi hận không phải do ta kia, như thế chẳng lẽ ta còn phải ngoan ngoãn cúi đầu ngồi chờ chết sao? Ta giết người nhưng không lạm sát, ta đồng cảm với bá tánh bình dân nhưng ta không phải là thánh nhân.”
Giọng Sở Kiều dần dần trở nên kiên định, nàng nói gằn từng chữ một: “Cuộc chiến giữa Bắc Yến và Đại Hạ đã ở thế phải làm, không thể kéo dài hơn nữa. Nhưng trong lòng những người tham gia chiến đấu, bọn họ chính là chiến đấu cho tự do, sớm muộn gì cũng có một ngày vùng đất ở sông Hồng Xuyên kia sẽ thay đổi, trật tự mới sẽ được thiết lập, tự do bình đẳng, pháp chế và an ninh. Dân chúng sẽ không còn tùy ý bị hành hạ đến chết, sẽ không còn bị đánh đập một cách vô nhân đạo nữa. Vì ngày đó, những gì ta làm đều đáng giá.”
“Ha ha ha!” Gia Cát Nguyệt đột nhiên cất tiếng cười to, sau đó lãnh đạm nói: “Tinh Nhi, uổng cho ta xem trọng ngươi, không ngờ ngươi lại nói ra những lời hoang đường như vậy. Tự do bình đẳng? Pháp chế và an ninh? Sao nào? Ngươi cũng thành tín đồ của Đại Đồng Hành rồi à? Cũng bắt đầu mơ mộng hão huyền giống bọn họ rồi sao?”
“Không, không hề, ta rất tỉnh táo, ta biết chỉ cần lợi ích còn tồn tại, cái thế giới này sẽ vĩnh viễn không có được sự bình đẳng đích thực. Nhưng chúng ta vẫn có thể ra sức khiến mọi chuyện trở nên tốt đẹp hơn, cho dù phải đi từng bước một.” Sở Kiều nhìn Gia Cát Nguyệt, trầm giọng nói: “Ít nhất, sẽ không còn xảy ra những chuyện như trong phủ Gia Cát, tùy ý tàn sát, ngược đãi, đối xử với người không khác chó là bao.”
“Ngươi cảm thấy Yến Tuân có thể làm được những chuyện đó?” Gia Cát Nguyệt khẽ nhướng mày, khinh thường cười nói: “Ngươi cảm thấy mấy lão già của Đại Đồng Hành thực sự có thể chí công vô tư như ngoài miệng của bọn họ? Người đã nếm qua mùi vị của quyền lực sẽ không dễ dàng buông tha đồ đã vào tay. Cho dù có một ngày Yến Tuân lật đổ được Đại Hạ đăng cơ làm đế, đó bất quá cũng chỉ là thay đổi vương triều, chứ không phải là kết thúc một thời đại. Tinh Nhi, ngươi vẫn không nhìn ra dã tâm tranh bá của Yến Tuân. Nói hắn chỉ là báo thù rửa hận thì nghe còn được hơn một chút, chớ có chụp cái mũ lớn như thế lên đầu hắn, nói năng như thánh nhân như vậy thực rất khiến người khác buồn nôn.”
Sở Kiều khẽ biến sắc, hồi lâu sau nàng mới kiên định nói: “Ta tin tưởng huynh ấy.”
Gia Cát Nguyệt nhướng mày, chăm chú nhìn nàng.
“Ta tin Yến Tuân sẽ không để ta thất vọng.” Sở Kiều khẽ cười, “Ta sẽ ở bên cạnh giúp đỡ huynh ấy, nhìn huynh ấy một tay hoàn thành sự nghiệp to lớn này. Gia Cát Nguyệt, ngươi hãy chờ xem.”
Một khắc đó, trong bóng tối dường như xuất hiện một tia sáng chói mắt chiếu rọi bốn phía. Gia Cát Nguyệt đột nhiên cảm thấy người con gái trước mắt thực ra rất yếu ớt, rất khờ khạo. Nhưng hắn lại không muốn cười nhạo phần cố chấp này của nàng.
Hắn chỉ muốn hỏi: “Nếu có một ngày Yến Tuân thật sự làm ngươi thất vọng, khi đó ngươi sẽ làm gì?”
Nghĩ thế nhưng lời lại không ra khỏi miệng. Gia Cát Nguyệt cảm thấy hỏi như vậy có chút tàn nhẫn, đúng, rất tàn nhẫn.
Cô bé này hiện tại còn chưa tới mười bảy, đám muội muội trong nhà hắn bây giờ đang làm gì? Đám thiên kim tiểu thư ở thành Chân Hoàng kia bây giờ đang làm gì? Tô son điểm phấn, du ngoạn ngắm hoa, đàm luận về thanh niên tài tuấn của các thế gia, hay là, lén lút lăn lộn vui thú với đám nam nhân trên đỉnh Vu Sơn…
Còn nàng, nhiều năm trải qua gió tanh mưa máu như vậy, không quyền không thế, vô thân vô cố nhưng tín niệm kia lại chính là hy vọng, là động lực sống sót của nàng?
Được, Tinh Nhi, ta sẽ chờ, chờ xem nam nhân kia cuối cùng có thể được như ngươi mong muốn hay không.
Nếu quả thật có một ngày như vậy, Gia Cát Nguyệt ta nguyện ý phân tán hết gia tài, đốt trăm vạn pháo hoa tới mừng ngươi đạt được tâm nguyện.
“Bắc Yến.” Gia Cát Nguyệt ngửa đầu uống cạn chén rượu, rượu cay chảy xuống cổ như lưỡi dao cứa vào da, hắn đưa mắt nhìn về phía Tây, thản nhiên nói từ đáy lòng: “Ta sẽ chờ xem.”
Cảm nghĩ: chị hiểu nhưng chị không muốn thừa nhận, còn anh thì vẫn không biết mình muốn cái gì.