Ngày 19 tháng 4 năm 465 lịch Bạch Thương là ngày khiến người không thể nào quên. Ngày đó, một nhà của Yến thế tử hàng năm ở đế đô làm con tin bị tàn sát, sau khi chết vẫn không được yên nghỉ, còn phải chịu hỏa hình ở trên đài Cửu U, đầu lìa khỏi thân, bị thiêu đốt suốt chín ngày chín đêm.
Trong lúc cờ hiệu sư tử của từng uy chấn biên cương phía Bắc rũ xuống và quý tộc đế quốc đang mưu toan bắt tay chia cắt Bắc Yến thì một buổi lễ long trọng đang được cử hành trên thảo nguyên Tây Bắc. Mười một bộ lạc Khuyển Nhung đều tề tượu lại một chỗ, do Đại hãn Nạp Nhan Minh Liệt tự mình chủ trì ăn mừng Yến gia thất thế, ăn mừng Yến Thế Thành không được chết tử tế, ăn mừng hoàng triều Đại Hạ đã đại công vô tư dâng cho người Khuyển Nhung biên cương phương Bắc phì nhiêu màu mỡ. Thần linh vĩ đại như đang ban phúc cho dân tộc Khuyển Nhung anh dũng. Khi đó, bọn họ tin rằng, không còn ai có thể ngăn cản lưỡi đao của các hán tử thảo nguyên.
Cùng lúc đó, tại một địa phương hẻo lánh tiêu điều, gió lạnh không ngừng tràn vào bên trong gian phòng tồi tàn, mái phòng lộ tuyết, không có chậu than, không có đồ chống lạnh, chỉ có một chiếc giường cùng đệm chăn rách nát đen bẩn, bốc mùi hôi thối.
Ngoài cửa có tiếng của tên lính canh cửa đang uống rượu vung quyền, hương vị rượu thịt từ xa bay vào phòng. Thiếu niên sắc mặt xanh trắng, trên trán nóng hổi, đôi môi khô nứt, mày kiếm nhíu chặt lại một chỗ, mồ hôi lạnh không ngưng chảy xuống thái dương, tóc mai ướt đẫm.
Trong phòng không ngừng vang lên tiếng lạch cạch, nữ hài tử khó nhọc giơ cái ghế lên, sau đó nặng nề nện nó xuống trên mặt đất. Chiếc ghế gãy ra thành từng thanh rời rạc, nàng thở ra một hơi, đưa tay lau mồ hôi rồi bắt đầu dùng củi nhóm lửa, một đống lửa bùng lên, trong phòng nhất thời ấm áp hơn một chút.
Cẩn thận đun một chén nước, nữ hài bò lên đệm giường lạnh tanh, đỡ đầu thiếu niên, nhẹ giọng gọi: “Yến Tuân, tỉnh dậy, uống nước.”
Thiếu niên như nghe không thấy, không hề có chút phản ứng. Nữ hài nhíu mày, lấy một chiếc đũa thô ráp từ chén cơm trên bàn, trựa tiếp cạy mở hàm răng thiếu niên ra, rót nước ấm vào.
Tiếng ho khan khụ khụ nhất thời vang lên, ngực Yến Tuân phập phồng kịch liệt, hắn lớn tiếng ho khan, phun ra toàn bộ nước vừa được rót vào miệng. Sở Kiều nhìn kỹ, thấy trong nước có lẫn tia máu, lồng ngực đột nhiên có chút khó chịu. Nàng mím môi, quệch mũi, lại bò xuống giường tiếp tục nấu nước.
“Yến Tuân?” Đêm xuống, trong phòng càng lúc càng lạnh đến không chịu nổi, nữ hài đem toàn bộ áo lông cùng chăn bông đắp ở trên người thiếu niên, còn mình thì chỉ khoác tạm một chiếc áo mỏng. Nàng co ro nép ở bên người Yến Tuân như một con thú con, tay bưng một chén sứ trắng, nhẹ giọng nói: “Ta đã bỏ thêm nước nấu cơm thành cháo, huynh gắng ngồi dậy uống một chút.”
Thiếu niên vẫn không đáp lời, giống như đã ngủ. Dưới ánh trăng, mặt hắn tái nhợt như giấy, nhưng con ngươi dưới đôi mắt nhắm chặt vẫn có dấu vết chuyển động. Sở Kiều biết thiếu niên không hề ngủ, hắn vẫn tỉnh, chẳng qua chỉ không muốn mở mắt mà thôi.
Sở Kiều khẽ thở dài, nàng để chén cháo xuống, ôm gối ngồi dựa lưng vào vách tường. Ngoài cửa bão tuyết bay tán loạn, qua cửa sổ có thể nhìn thấy ánh trăng trắng bệch như sương đọng trên tán cây, giọng nàng rất khẽ, chậm rãi nói: “Yến Tuân, ta là một đứa nô lệ không quyền không thế, vô thân vô cố, người nhà của ta cũng đều đã bị giết chết. Có người bị chặt đầu, có người bị đày đi, bị chôn sống, bị đánh chết, bị chặt tay ném xuống hồ cho cá sấu ăn, cũng có bị cưỡng hiếp cho đến chết, thi thể bị chất lên xe ngựa như đồ bỏ đi. Thế giới này sao lại không công bình như vậy, cho dù là nô lệ hay huyết thống thấp kém thì cũng nên có quyền được sống. Ta không hiểu, tại sao con người phải phân chia đẳng cấp, tại sao sói nhất định phải ăn thỏ mà thỏ lại không thể phản kháng? Nhưng bây giờ ta đã hiểu, là bởi vì thỏ không đủ mạnh, không có móng vuốt cùng hàm răng sắc bén. Muốn không bị người khác nhìn xuống thì bản thân chỉ có thể tự đứng dậy. Yến Tuân, ta còn rất nhỏ, nhưng thứ ta có chính là sự kiên nhẫn cùng thời gian. Đám người vô nhân tính Gia Cát gia kia, một kẻ cũng chạy không thoát, ta nhất định phải sống, sống để nhìn bọn họ trả giá cho những gì đã làm. Bằng không cho dù chết, ta cũng sẽ không nhắm mắt.”
Lông mi thiếu niên khẽ run rẩy, hai môi mím lại. Gió tuyết thổi vào qua cửa sổ phát ra âm thanh vù vù.
Giọng của nữ hài càng lúc càng nhỏ: “Yến Tuân, còn nhớ mẹ huynh trước khi chết đã nói gì với huynh không? Bà nói phải sống tốt, đừng sợ sống không bằng chết, nhất định phải sống sót bởi vì huynh còn rất nhiều chuyện phải làm. Huynh có biết là chuyện gì không? Chính là nhẫn nhục, là nằm gai nếm mật, là chờ đợi thời cơ đặt kẻ thù sát hại thân nhân dưới lưỡi kiếm báo thù của mình. Trên người huynh có quá nhiều máu tươi, có quá nhiều ánh mắt trên trời đang chăm chú dõi theo huynh, huynh nhẫn tâm để cho bọn họ thất vọng sao? Huynh nhẫn tâm để cho bọn họ chết không nhắm mắt, cam tâm chết trên chiếc giường rách nát này, có thể chịu được đám người giết chết phụ mẫu thân thân kia vô tư sống tốt, cả ngày hưởng lạc sao?”
Giọng nữ hài đột nhiên trở nên khàn khàn tựa như tiếng lưỡi dao xẹt qua mặt băng, nàng cơ hồ như nói gằn từng chữ: “Yến Tuân, huynh phải sống, cho dù phải luồn cúi như một con chó thì cũng phải sống. Chỉ có sống thì mới còn hy vọng, chỉ có sống thì mới có khả năng hoàn thành tâm nguyện chưa đạt được, chỉ có sống mới có thể một ngày nào đó đoạt lại những thứ thuộc về mình. Trên thế gian này, người huynh có thể trông cậy vào, không có một ai khác ngoài một mình huynh.”
Một tiếng hít vào nặng nề vang lên, nữ hài nhoài người lên bưng chén cháo đến trước mặt thiếu niên hiện đã mở mắt ra, hai mắt sáng ngời tràn đầy sức lực, tựa hồ như có liệt hỏa đang thiêu đốt hừng hực.
“Yến Tuân, phải sống, phải giết sạch bọn chúng!”
Tinh quang chợt lóe lên trong mắt thiếu niên, mang theo cừu hận thị huyết cùng sự không cam lòng muốn hủy thiên diệt địa. Hắn nặng nề gật đầu, thấp giọng lập lại: “Phải sống, giết sạch bọn chúng!”
Gió tuyết vẫn gào thét bên ngoài, bên trong gian phòng lạnh như băng, hai hài tử tuổn còn nhỏ siết chặt nắm tay, trong lòng dâng lên một sự quyết liệt chưa từng có.
Rất nhiều năm sau khi trưởng thành, mỗi khi nhớ lại một đêm đó, Yến Tuân vẫn còn sợ hãi trong lòng. Hắn không biết, nếu như ban đầu hắn không nhất thời mềm lòng bỏ qua cho tiểu nô lệ đầu tóc rối bù nhưng ánh mắt quật cường kia, nếu hắn không nhất thời hiếu kỳ mà nhiều lần ra tay tương trợ nàng, nếu như buổi tối hôm đó hắn không tâm huyết dâng trào muốn từ biệt nàng… thì hôm nay hắn sẽ ra sao? Liệu thiếu niên quý tộc cẩm y ngọc thực có thể ngã gục trước thảm kịch người mất nhà tan hay không? Liệu hắn có thể vì đau khổ uất ức mà chết đi trong một đêm này hay không?
Nhưng thế gian này dù sao cũng không có nhiều cái nếu như như vậy, cho nên một đêm đó, thiếu niên với hai bàn tay trắng đã âm thầm thề độc giữa băng thiên tuyết địa.
Phải sống, cho dù phải luồn cúi như một con chó thì cũng phải sống!
Đêm dài đằng đẵng qua đi, cung Thịnh Kim trước lúc trời sáng đã phái sứ giả đến. Bất kể là vì nguyên nhân gì, là phân chia không đều hay là môi hở răng lạnh, tóm lại là các phiên vương khác đã cùng nhau tạo áp lực lên đế quốc, đồng thời nhất trí Bắc Yến thế tử Yến Tuân vô tội sẽ tiếp nhận vương vị Trấn Tây vương, nhưng thời gian thụ quan phải dời lại đến khi hắn hai mươi tuổi. Trước khi Yến Tuân trưởng thành, Bắc Yến sẽ cho cung Thịnh Kim cùng phiên vương các nơi thay phiên trông coi, còn hắn thì phải tiếp tục ở lại đế đô Chân Hoàng, do hoàng thất chiếu cố.
Từ đây cho đến đó còn thêm 8 năm, chỉ cần qua 8 năm nữa thôi.
Ngày 21 tháng 4, Yến Tuân rời khỏi phủ đệ của mình để chuyển vào bên trong cung Thịnh Kim, nơi được canh phòng cẩn mật nhất hoàng triều Đại Hạ. Buổi sáng hôm đó, gió lớn gào thét, bông tuyết bay tán loạn, Yến Tuân mặc một thân áo choàng bằng lông của giống chồn đen ở Bắc Yến, đứng ở trước quảng trường Tử Kim vàng rực rỡ, nhìn đài Cửu U cách đó không xa, sau lưng hắn là biên cương Tây Bắc của đế quốc. Nơi đó đã từng là nhà của hắn, là nơi hắn sinh ra và lớn lên, có thân nhân cùng tình cảm gia đình chân thành. Bây giờ, tất cả đã rời bỏ hắn, nhưng hắn tin chắc, bọn họ nhất định đang ở trên cao lẳng lặng mở to mắt chăm chú nhìn hắn, đang đợi hắn trở về Bắc Yến, đợi hắn tiến vào Thượng Thận, đạp phá hạ đồng sơn khuyết.
Hôm đó chính là tròn bốn tháng kể từ ngày đoàn quân chinh Tây của đế quốc xuất binh, tuy không thể xử lý hoàn toàn loạn dân ở Thượng Thận nhưng đoàn quân lại tìm được đầu sỏ gây ra bạo động, một nhà của Bắc Yến Trấn Tây vương bị tàn sát, quân đội hoàng triều Đại Hạ lại một lần nữa dùng thủ đoạn máu lửa để duy trì tôn nghiêm của đế quốc. Song rất nhiều năm sau đó, khi sử quan đời sau mở ra bức họa lịch sử lại không thể không cảm thán, một bước này của Đại Hạ đã chôn xuống mầm tại họa cho ngày diệt vong của mình. Thiếu niên còn sống sót từ trong đầm máu của gia tộc kia sẽ hung hăng vung lên lưỡi đao vấy máu, hoàn toàn chôn vùi vương triều vốn đã mục nát này.
“Ta luôn cho rằng cuộc sống như thế này vĩnh viễn sẽ không kết thúc, giống như cao nguyên Bắc Yến quanh năm suốt tháng luôn lộng gió, như tuyết trên núi Long Tích ngàn năm không tan chảy. Nhưng hiện tại ta biết mình đã sai lầm rồi, đôi mắt bị gông xiềng vàng son che khuất khiến ta nhìn không thấy dã tâm muốn thâu tóm thiên hạ ẩn bên dưới cảnh ca múa thái bình. Máu thịt của con dân Bắc Yến và quyền mưu quỷ dị khó lường, bây giờ ta phải tiến vào chiếc lồng giam vàng son này, trên người còn mang theo máu của phụ mẫu cùng máu của huynh đệ tỷ muội. Nhưng xin thề dưới bầu trời bao la của Bắc Yến, có một ngày ta sẽ trở về.”
Thiếu niên xoay người sang hướng khác, kéo tay nữ hài tử tám tuổi trực tiếp bước qua cánh cửa cung nặng nề dày cộm. Đại môn chậm rãi đóng ầm lại, phong bế toàn bộ ánh sáng ở trong đó, cuồng phong gào thét đều bị tường thành to lớn che ở bên ngoài. Dưới trời chiều đó như máu, chỉ có ánh mắt sắc bén của ưng điểu từ trên không trung mới có thể nhìn thấy rõ ràng hai bóng dáng kia, hai bóng dáng nhỏ bé đứng giữa ban công cung điện rộng ngút ngàn lại lộ vẻ cao ngất như vậy.
Sẽ có một ngày hai người bọn họ sóng vai ngẩng cao đầu đi ra khỏi cánh cổng Tử Kim này!
Trời xanh làm chứng, cuối cùng sẽ có một ngày như thế!