Hoàng Phi Sở Đặc Công Số 11

Quyển 1 - Chương 22: Nghi ngờ




Trong phòng an tĩnh thật lâu, ngoài cửa sổ gió nhẹ nhàng thổi, chậu mặc lan vừa được mang đến tản ra hương thơm nhàn nhạt.

Nữ hài tử vẫn lẳng lặng đứng yên một chỗ, bất quá thời gian đã qua thật lâu, lâu đến độ nàng cơ hồ cho là người đã ngủ, bèn không nhịn được ngẩng đầu lên len lén nhìn phía trước mặt một cái, lại vừa đúng lúc rơi vào một đôi mắt đen như mực, sâu thẳm như đầm nước.

Không thể giả bộ không nhìn thấy, Sở Kiều liếm liếm môi, nhỏ giọng gọi: “Tứ thiếu gia.”

“Soạn xong lời để dối gạt ta rồi sao?” Thiếu niên bưng ly trà nhỏ lên chậm rãi uống một ngụm, cất giọng nhàn nhạt chậm rì rì nói.

Quả nhiên là tiểu hồ ly!

Sở Kiều trong bụng hừ lạnh, nhưng trên mặt lại lộ vẻ sợ hãi, vội vàng quỳ xuống nói: “Tinh Nhi không dám nói láo!”

“Vậy sao?” Gia Cát Nguyệt cúi đầu cười khẽ, nói: “Vậy thì nói nghe một chút xem.”

“Đầu tháng trước, Tinh Nhi và một đám tiểu nữ nô trong phủ bị đại thiếu gia mang đến bãi săn, cuối cùng chỉ có một mình Tinh Nhi còn sống trở về. Sau khi trở về Tinh Nhi rất sợ hãi, nhân cơ hội dưỡng thương, liền thu thập đồ chuẩn bị chạy trốn.”

“Chạy trốn?” Gia Cát Nguyệt khẽ nhướng mày: “Ngươi từ nhỏ đã sống trong phủ, toàn bộ Kinh thị ba năm trước đây đã bị hôi diệt, bên ngoài cũng không còn bất kỳ thân nhân nào, ngươi tuổi còn nhỏ như vậy, có thể chạy đi đâu?”

Nữ hài tử hơi sững sờ rồi nhỏ giọng đáp: “Tinh Nhi cũng không biết, chẳng qua chỉ không muốn chờ chết. Thiếu gia có lẽ sẽ cảm thấy Tinh Nhi đại nghịch bất đạo, nhưng làm người chỉ có thể sống một lần, mạng Tinh Nhi trong mắt người khác không đáng giá một đồng, nhưng đối với Tinh Nhi là vô cùng trân quý.”

“Thời điểm Tinh Nhi chuẩn bị chạy đã bị Tống hộ vệ phát hiện, còn hắn hung hăng tát một cái. Hôm nay hắn nhìn thấy ta, có lẽ sợ ta được thiếu gia sủng ái rồi sẽ trả thù, cho nên mới muốn hại ta.”

“Vậy sao? Thì ra là như vậy, hắn quả thật to gan lớn mật.” Gia Cát Nguyệt nhấp trà, bình thản chậm rãi nói: “Vậy ra ngươi còn nhớ chuyện hắn đánh ngươi?”

Sở Kiều sửng sốt, chỉ thấy ánh mắt Gia Cát Nguyệt thật sắc bén, rất giống như mắt linh xà, nhất thời cúi đầu xuống, nói: “Này là chuyện cách đây không lâu nên Tinh Nhi còn nhớ rõ.”

“Trí nhớ của ngươi không tệ.” Gia Cát Nguyệt gật đầu, nói: “Vậy ngươi có thể nhớ chuyện Cẩm Chúc giật dây ta cho người đánh chết Lâm Tích, có thể nhớ chuyện Chu Thuận mang người nhà của ngươi đưa cho người khác, có thể nhớ được người đã giết hại tỷ muội ngươi?”

Sở Kiều cả kinh trong bụng, nhưng lý trí không cho phép nàng ngẩng đầu lên, lập tức dập đầu trên đất, khóc thảm thành tiếng, nói: “Thiếu gia, Tinh Nhi đều nhớ được tất cả những chuyện đó, nhưng Tinh Nhi cũng biết rõ thân phận của mình, biết bổn phận của bản thân, biết chắc mình có bao nhiêu năng lực.”

“Ý của ngươi là chỉ cần đợi đến ngày có đủ bản lãnh thì sẽ ngươi báo thù?”

Sở Kiều nhất thời ngẩng đầu lên, hoảng sợ nhìn về phía trước: “Tứ thiếu gia!”

“Không cần phủ nhận, lần đầu tiên nhìn thấy ngươi ta đã biết ngươi tuyệt đối không có tâm trí của một hài tử bình thường, ta nhìn ra được trong mắt ngươi ẩn chứa rất nhiều thứ.”

Hốc mắt nữ hài tử ngậm nước, nàng mím môi nói: “Thiếu gia cho rằng Tinh Nhi sẽ có thể làm gì? Cho rằng Tinh Nhi sẽ đi giết người sao? Hay cho rằng Cẩm Chúc và Cẩm Ti tỷ tỷ chết cũng là do Tinh Nhi hại? Tinh Nhi tuổi còn nhỏ, tuy trong lòng vẫn thỉnh thoảng có hận, nhưng cũng biết cái gì nên làm cái gì không, Kinh môn bị diệt, hơn vạn tộc nhân trong một đêm đều chết, Tinh Nhi cũng từ thiên kim tiểu thư biến thành nô bộc hạ tiện, nếu nói hận, Tinh Nhi có phải nên hận hoàng đế ở cung Thịnh Kim, nên hận hội trưởng lão đã ra lệnh, hận binh đoàn Hoàng Thiên? Thiếu gia, Tinh Nhi không có năng lực lớn như vậy, ta chỉ muốn sống tốt, những thứ đó quá nặng, Tinh Nhi gánh không nổi.”

Nữ hài tử dập đầu trên mặt đất, tấm lưng nhỏ thẳng tắp, kiên định cúi thấp đầu, nhưng bả vai nhỏ cũng không nhịn không được mà có chút run rẩy, tựa hồ đang vô cùng sợ hãi, muốn khóc nhưng vẫn gắng cầm lại.

Ánh mắt của Gia Cát Nguyệt lướt trên người nữ hài tử đánh giá, vẻ sắc bén trong mắt rốt cuộc mềm nhũn ra trong tiếng nức nở bi thương của cô bé. Hắn để ly trà xuống, tựa vào giường êm, chậm rãi nói: “Ngươi đứng lên đi.”

Nữ hài tử mím môi, cố mở to hai mắt đỏ bừng, trong mắt ngậm đầy nước.

Gia Cát Nguyệt liếc nhìn nữ hài tử trước mặt, khuôn mặt nho nhỏ phấn hồng, quả đấm nhỏ đang nắm chặt lại một cách khẩn trương, muốn khóc nhưng lại cố sức nén lại, bộ dáng như một con thú con bị ủy khuất, nhìn hết sức đáng thương. Hắn không khỏi khẽ thở dài một tiếng, thầm nghĩ bản thân kinh qua nhiều chuyện ngươi lừa ta gạt nên lo sợ hão huyền rồi.

“Được rồi, coi như là ta ủy khuất ngươi, muốn khóc thì khóc đi.”

Đây đã coi như là cách nói xin lỗi khác, dựa vào tính tình của Gia Cát Nguyệt, hắn chưa từng khách khí với người khác như vậy. Nhưng nữ hài tử kia vẫn quật cường cố chấp đứng yên như cũ, vẫn mím môi mở to mắt, cũng không chịu rơi một giọt nước mắt.

Gia Cát Nguyệt không hiểu vì sao lại cảm thấy phiền não, phất tay nói: “Đi xuống đi, chớ đứng ở đây chướng mắt ta.”

Nữ hài tử cũng không nói một câu, chỉ tức giận xoay người sang chỗ khác định quay trở về phòng.

“Đứng lại!”