*Liên tiêu đái đả = Một cách đánh của quyền thuật, vừa ngăn chặn vừa hóa giải thế đánh của đối phương (tiêu: hóa giải), vừa ra đòn phản kích (đả: công kích)
Chu Thuận ở Gia Cát phủ đã hơn mười năm, ít nhiều cũng tích lũy không ít kinh nghiệm. Mặc dù đáy lòng hắn đã nhận định Cẩm Ti và Cẩm Chúc tranh thủ tình cảm nên mới gây chuyện liên lụy đến hắn, nhưng một mặt khác lại sợ Gia Cát Nguyệt không thật sự tin tưởng mà ngược lại hiểu lầm hắn là vì muốn giải tội mà cố ý gài tang vật hãm hại Cẩm Ti. Cho nên hắn đã mắt nhắm mắt mở không để cho chưởng sự viện đánh chết Cẩm Ti, chính là muốn ngay mai nhân lúc Đại thiếu gia có thời gian rảnh sẽ đem chuyện này bẩm báo lên.
Ban đêm, chưởng sự viện im lìm tĩnh mịch, bên trong phòng chứa củi tối đen như mực, Cẩm Ti da thịt cả người hầu như bị lật lên, phủ đầy vết voi, nhìn ra được nàng vừa mới bị trọng hình. Sở Kiều đứng ở trước mặt Cẩm Ti, múc một bầu nước giội thẳng lên mặt nàng.
Cẩm Ti hừ một tiếng, chậm rãi tỉnh lại, vừa nhìn thấy Sở Kiều thì lập tức giận dữ, hung ác kêu lên: “Tiểu tiện nhân! Ngươi còn dám tới gặp ta?”
Sở Kiều vẫn trầm tĩnh đứng yên, lẳng lặng nghe nàng lớn tiếng mắng, hồi lâu sau mới cười nhạt nói: “Ngươi nếu thật sự muốn chết thì có thể tiếp tục la hét.”
Cẩm Ti toàn thân nhuốm máu, mặt mũi tái nhợt nhưng lồng ngực lại đang phập phồng kịch liệt, trên mặt tràn đầy vẻ oán hận.
Sở Kiều lắc đầu, chậm rãi nói: “Không có người đả thương hổ thì sao hổ lại có ý hại người? Ta đã sớm cảnh cáo nhưng ngươi vẫn nhiều lần đối nghịch với ta, hôm nay nếu ngươi không theo dõi ta thì sao lại có kết cục này? Tất cả cũng là do một mình ngươi gieo gió gặt bão, oán được ai chứ?”
“Tiểu tiện nhân độc ác, ta thành quỷ cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi!”
Sở Kiều than nhẹ một tiếng, nói: “Ngươi chẳng lẽ thật sự muốn chết như vậy sao?”
Cẩm Ti sửng sốt, Sở Kiều tiếp tục nói: “Ta vốn không có ý hại ngươi, hôm nay cũng chỉ là muốn cho ngươi một bài học mà thôi. Đáng tiếc Tứ thiếu gia lại không chịu cứu ngươi, xem ra ngươi chỉ có thể theo Cẩm Chúc đi xuống đáy hồ.”
Lời vừa dứt, sắc mặt Cẩm Ti nhất thời lại trắng bệch thêm mấy phần, nàng nhìn Sở Kiều chằm chằm, trong mắt đột nhiên hiện ra một tia dục vọng cầu sinh, vội vàng nói: “Tinh Nhi, ta và ngươi ngày thường không oán không thù, Lâm Tích bị đánh chết đều là vì chủ ý của Cẩm Chúc, ta bất quá chỉ phụ họa mấy câu mà thôi. Ngươi có thể lặng yên không một tiếng động đến thì tất nhiên có thể cứu ta ra khỏi đây, van cầu ngươi cứu ta với, ta không muốn chết!”
Cẩm Ti nói xong, không nhịn run rẩy cả người khóc lên. Sở Kiều than nhẹ một tiếng, đặt chiếc bao bố trên lưng xuống, trầm giọng nói: “Đừng khóc, ngươi cho rằng ta tối nay tới đây chỉ là để ôn chuyện với ngươi hay sao? Tội ngươi không đáng chết, nếu ta đã hại ngươi lâm vào tình trạng này thì nhất định sẽ không buông tay. Mau mặc bộ y phục này vào, ta lập tức đưa ngươi ra ngoài.”
Sở Kiều vừa nói vừa tiến cởi dây trói trên người Cẩm Ti. Cẩm Ti mừng rỡ, vội vàng nói: “Có thể chạy thoát sao? Thủ vệ trong phủ cẩn mật như vậy.”
“Yên tâm đi, ta đã mua chuộc người giữ cửa sau, lão gia sắp trở về, trong phủ sẽ rất bận rộn, sẽ không có ai để ý truy cứu một nha hoàn nho nhỏ như ngươi đâu. Ngươi chỉ cần chạy ra khỏi phủ thì có thể giữ được mạng.”
Cẩm Ti đi theo sau Sở Kiều, hai người leo ra ngoài theo đường cửa sổ, khi đi ngang qua dãy núi giả ở khu vực bích hồ thuộc Hồng Sơn viện, đột nhiên có tiếng bước chân vang lên từ xa, chính là gia đinh đi tuần đêm. Cả hai cả kinh, ngay lập tức ngồi xổm xuống trên mặt đất, không dám đi tiếp. Sở Kiều quay đầu lại, nhét một cái bọc nhỏ vào trong tay Cẩm Ti, trầm giọng nói: “Ta đi dụ những người đó rời đi hướng khác, một mình ngươi mau chạy đến cửa tây hậu viện đi, ta đã dàn xếp ổn thỏa với tên giữ cửa, chỉ cần nói tên của ta ra thì bọn họ sẽ thả cho ngươi đi. Trong bọc này có chút lộ phí đi đường cùng quần áo trước kia của Hiệp Tương tỷ, không biết ngươi có mặc vừa không, ta không có nhiều bạc, cũng chỉ có thể lấy ra mấy thứ này thôi, về sau ngươi hãy tự bảo trọng, lo lắng tốt cho bản thân.”
Dứt lời Sở Kiều liền xoay người đi về hướng khác, còn cố ý gây ra tiếng động để hộ vệ tuần tra nghe được, lập tức đuổi theo.
Cẩm Ti mở cái tay nải ra, thấy bên trong chỉ có mấy đồng tiền, mua một con vịt quay cũng không đủ thì không khỏi nhíu mày. Lại nhìn mấy bộ y phục không phải là rách nát thì là bẩn thỉu bốc mùi khó chịu, vô cùng khó coi thì càng thêm khó chịu trong lòng. Thầm nghĩ mình làm nha hoàn được ăn no mặc tốt không làm, lại phải chật vậy chạy trốn như vậy, không cẩn thận bị bắt lại thì cái mạng nhỏ này cũng khó giữ. Hơn nữa tất cả đều là do bị Kinh Tinh Nhi kia làm hại, mà nàng ta bây giờ còn giả mù sa mưa ở trước mặt mình bày ra bộ dạng người tốt, quả thực không biết xấu hổ.
Cẩm Ti lấy mấy đồng tiền ra rồi ném bao quần áo xuống đất, không hề băn khoăn sau khi mình trốn thoát, vạn nhất những thứ đồ này bị người khác phát hiện sẽ mang phiền toái gì đến cho Sở Kiều.
Ngay lúc đó, trong phòng Chu Thuận không ngừng vang ra tiếng nam nhân ồ ồ thở dốc cùng tiếng rên rỉ yêu kiều của nữ tử, lời lẽ dâm mỹ vô cùng chói tai.
Đêm đông rét lạnh, thị vệ canh gác đã sớm lười biếng đi tìm một chỗ ấm áp lim dim. Thân thể nho nhỏ của nữ hài tử lặng lẽ chạm vào trước cửa phòng Chu Thuận, bên ngoài vẫn im lìm không một tiếng động. Sau khi bố trí xong xuôi, Sở Kiều đứng gần cửa phòng, trong bóng đêm thâm trầm, đôi mắt đen nhánh như bảo thạch khẽ chớp lộ ra vẻ cơ trí cùng tĩnh táo. Đột nhiên, nam tử bên trong sung sướng rên lên một tiếng, sau đó là tiếng mặc quần áo sột soạt. Sở Kiều cầm một cục đá trong tay từ xa ném thẳng về phía cửa phòng. Một tiếng phịch giòn tan vang lên, tiếng động không lớn nhưng đủ để cho người bên trong nghe được rõ ràng.
Chu Thuận cất giọng nói: “Người nào ở bên ngoài?”
Sở Kiều cũng không đáp lời, tiếp tục nhặt thêm một viên đá ném lên cánh cửa.
“Tới đây, tới đây!” Nam nhân phiền não nói: “Nửa đêm nửa hôm, là ai thế?”
Cửa phòng được kéo ra, Chu Thuận nhìn không thấy một bóng người thì kinh ngạc nhíu mày, đưa đầu định đi ra ngoài, ai ngờ vừa mới nhấc chân thì đã bị vướng phải một sợi dây thừng căng ngang, nhất thời té cái rầm trên mặt đất.
“Ui da!”
Chu Thuận kêu thảm một tiếng, câu mắng người còn chưa ra khỏi miệng thì bị một xô nước đen như mực đã chụp xuống đầu, trước mắt liền tối sầm. Hắn kinh hãi, rốt cuộc ý thức được chuyện không đúng, lập tức quát to một tiếng, vươn tay quơ quào lung tung trước mặt. Bóng đêm đen kịt, hàn khí bức người, Sở Kiều nắm chặt chủy thủ sắc bén trong tay, trong mắt lóe lên, mím chặt khóe miệng lạnh như băng rồi nhanh như chớp vung xuống cánh tay mập mạp kia.
Tiếng kêu thảm thiết như heo bị chọc tiết nhất thời vang vọng trong màn đêm, Chu Thuận ôm cổ tay bị cắt lăn lộn ngay tại chỗ. Sở Kiều cũng không ham chiến, nhanh chóng lủi vào trong bụi hoa. Phía sau lập tức truyền đến tiếng bước chân huyên náo của thị vệ trong viện cùng với tiếng kinh hô thất thanh của nữ tử.
“Xảy ra chuyện gì? A! Chu quản gia, là ai làm?”
Nữ nhân quần áo xốc xếch chạy ra, kinh hoàng kêu lên: “Không thấy rõ là ai, có điều thân mình không cao, tựa như… tựa như một đứa trẻ.”
“Đi hướng nào?”
“Hướng Tây.”
“Đuổi theo!”
Trước mặt lần lượt có hơn mười hai đôi chân xẹt qua, Sở Kiều tận lực co người lại trong bụi cỏ khô, lắng nghe tiếng người dần dần đi xa, bốn phía cũng từ từ yên tĩnh trở lại. Nàng đứng dậy vỗ vỗ bụi đất trên người rồi chậm rãi thong dong rời khỏi nơi thị phi này.
Đi đến dãy núi giả ở Hồng Sơn viện, quả nhiên nhìn thấy bọc y phục xốc xếch bị ném trên mặt đất, Sở Kiều cười lạnh một tiếng, nhặt nó lên rồi đi về Thanh Sơn viện, cẩn thận leo cửa sổ vào bên trong phòng, nàng đổi một bộ áo ngủ trắng mềm mại. Kể từ khi chuyển sang hầu hạ Gia Cát Nguyệt, Sở Kiều đã rời khỏi hậu viện tạp dịch, dời đến ở trong khu phòng cho hạ nhân trong Thanh Sơn viện. Tiếng động bên ngoài càng lúc càng lớn, ánh đuốc đốt thành hàng dài sáng, chiếu sáng choang giữa trời.
Sở Kiều vò vò tóc, dụi dụi mắt, bày ra bộ dạng mơ ngủ đi ra mở cửa, cùng lúc đụng phải mấy tiểu nha hoàn vừa ra khỏi cửa.
“Bên kia xảy ra chuyện gì vậy?”
Mấy tiểu nha hoàn khoảng mười ba mười bốn tuổi phẩm cấp không cao bằng Sở Kiều đều mờ mịt lắc đầu tỏ ý không biết. Ngay lúc đó bên phía nội phòng vang lên tiếng mở cửa, tất cả đều vội vàng chạy đến.
Gia Cát Nguyệt sắc mặt âm trầm, nhìn thoáng qua đám người Sở Kiều đầu tóc bù xù mới chạy đến rồi quay sang hỏi một thị vệ từ bên ngoài đi vào: “Đã xảy ra chuyện gì? Sao lại ầm ĩ như vậy?”
“Thiếu gia, phủ bên kia có thích khách, Chu quản gia bị chém đứt một tay, thị vệ ở cửa phía Tây vừa bắt được Cẩm Ti cô nương đang định chạy trốn, đã bị áp tải lên chưởng sự viện rồi.”
Gia Cát Nguyệt sửng sốt, nhưng ngay sau đó cong khóe miệng khẽ nở nụ cười, nói: “Có câu nói chó nóng nảy còn có thể nhảy tường, không ngờ Cẩm Ti tính tình cũng cương liệt đến như vậy.”
Thị vệ kia cẩn thận nhìn Sở Kiều một cái rồi nói: “Lúc Cẩm Ti cô nương bị bắt còn la lớn, nói… nói là do Tinh Nhi hại nàng, không phải là nàng làm.”
Lời vừa ra miệng, ánh mắt của mọi người nhất thời đều tập trung ở trên người Sở Kiều, khuôn mặt nhỏ nhắn của Sở Kiều nhất thời nhăn lại, một đôi mắt to ngậm nước ủy khuất chớp chớp như sắp rơi lệ, xoay đầy tội nghiệp nhìn Gia Cát Nguyệt một cái, khổ sở nói: “Tứ thiếu gia, Tinh Nhi… Tinh nhi vẫn một mực ở trong phòng ngủ. Tinh Nhi không có…”
Sở Kiều vừa dứt lời thì những nha hoàn khác cũng đồng loạt đứng ra làm chứng cho nàng. Gia Cát Nguyệt gật đầu, nói với hạ nhân kia: “Nói với chưởng sự viện, nếu nữ nhân kia còn nói nhảm, thẩm vấn xong thì cứ trực tiếp vô hồ cá sấu đi. Tinh Nhi mới có bao lớn chứ, càng nói càng quá mức.”
Gã hạ nhân vội vàng gật đầu rồi lui xuống.
Gia Cát Nguyệt nhìn đám tiểu nha hoàn ở cửa một cái, nói: “Các ngươi cũng trở về ngủ đi.” Nói rồi liền xoay người đi vào nội phòng.
Sở Kiều vẫn giữ sắc mặt ủy khuất đứng yên tại chỗ, mấy tiểu nha hoàn còn lại liền tiêu sái chạy lên kéo tay nàng, an ủi lấy lòng: “Tinh Nhi, ngươi đừng sợ, chúng ta sẽ làm chứng cho ngươi. Cẩm Ti có muốn đổ oan cho ngươi cũng vô dụng.”
Sở Kiều gật đầu, nói sướt mướt: “Cám ơn các vị tỷ tỷ.”
Đã gần canh ba, gió đêm thổi vù vù, trong đêm nay, kẻ hại chết Tiểu Thất của Kinh gia rốt cuộc đã chảy thật nhiều máu. Chẳng qua, số máu này vẫn còn thiếu rất nhiều, vẫn chưa đủ.