Hoàng Phi Nhất Tiếu Khuynh Thành

Chương 99: Cá mè một lứa




Sắc trời dần tối đen, sương mù dày đặc trong không trung bay ra, rơi trên mái ngói tam giác nhọn màu đỏ, nhìn từ xa xa trông thoắt ẩn thoắt hiện và bơ vơ, khiến đáy mắt người ta trở nên mờ mịt, ánh nến trên những bước tường xung quanh đình viện dần được thắp lên, phản chiếu một màu đỏ tươi trên bức tường của khoảng sân rộng lớn.

Giữa các bức tường trong cung, cách nhau lớp lớp cổng nặng nề và khoảng sân rộng lớn, bên trong một căn phòng sáng sủa, hai người ăn vận diêm dúa loè loẹt ngồi trên ghế, trên tay bưng một chén canh hoa đào mật ong nóng hổi, một nữ tử điểm trang ngũ quan tinh xảo khẽ mở đôi môi đỏ mọng: “Hoàng hậu nương nương, hoàng thượng gần một tháng nay cũng coi như là sẻ chia sủng ái bình đẳng, đêm nay phi tần này, đêm mai phi tần kia, cứ như vậy thì muội muội lo lắng Hoàng thượng sẽ quên chúng ta mất!”

Người nói chính là Trân Phi mà mấy tháng trước còn đang khí thế hưng thịnh, Gia Thành Đế đối với nàng ta chẳng qua chỉ là nhất thời mới mẻ, qua cái đà này thì cũng không còn cảm giác mới mẻ gì nữa, cho nên Thánh sủng của nàng ta đang từng chút từng chút một tiêu tan đi.

Mấy ngày nay Hoàng thượng cũng không có thường xuyên ở lại chỗ của một phi tần nào qua, nhưng trong lòng Trân Phi cũng khó tránh lo lắng.

Doãn Hoàng hậu thì không có vấn đề gì, sau này người mới ngàn ngàn vạn vạn, muốn bồi dưỡng người mới cũng rất đơn giản, chẳng qua là Trân Phi đúng ý với tính cách của bà ta, người đủ thông minh cũng đủ nghe lời, càng không dám hai lòng, cho nên bà ta vô cùng xem trọng, càng huống hồ trong hậu cung này đời người thăng thăng trầm trầm, vinh sủng cũng khó tránh sẽ có lúc thịnh suy, bà ta cũng không cần thiết phải nói gì.

“Hoàng thượng chính là như vậy, có mới nới cũ, tú nữ mới đến nhiều như vậy, khiến cho người nhìn mà hoa mắt, chỉ sủng nhất thời cũng có, sau này muội đổi thêm nhiều chút chiêu trò để làm Hoàng thượng vui, khi tâm trạng Hoàng thượng u phiền đương nhiên cũng sẽ nhớ tới muội.” Doãn Hoàng hậu nhàn nhạt mà húp một muỗng canh hoa đào, khí chất ưu nhã phi phàm.

Mấy cái này Trân Phi cũng không phải là không biết, chỉ là…nàng ta cúi thấp xuống bên tai Doãn Hoàng hậu: “Hoàng hậu nương nương, đêm nay Hoàng thượng ở trong cung của Địch Quý phi…”

Nói đến đây thì không nói tiếp nữa, chuyện như thế nào thì hai người cũng biết rõ, gần đây chuyện giữa Doãn Tiêu La, Thái tử và cả Ôn vương quanh quẩn trong lòng của Doãn Hoàng hậu, khiến cho bà ta hận Địch Quý phi.

Quả nhiên, tay Doãn Hoàng hậu chợt run lên một cái, canh hoa đào trong tay run nhẹ, hơi hơi vẩy ra ngoài một chút, ánh mắt bà ta sắc bén mà quét qua khuôn mặt của Trân Phi, đôi môi đỏ mọng khẽ nhúc nhích: “Địch Quý Phi... muội nói, nên làm thế nào?”

Khuôn mặt xinh đẹp của Trân Phi chợt thay đổi, cười nói: “Đương nhiên là, làm chùn nhuệ khí của bà ta rồi.”

Ánh mắt hai người nhìn nhau một cái, gật đầu với nhau.

Màn đêm bỗng trở nên hoảng loạn, tiếng hét ác liệt vang lên khắp cung điện, rất đông người trong cung chạy tới chạy lui trên hành lang trong sân của cung điện, tiếng bước chân lộn xộn phá tan màn đêm yên tĩnh này.

Ánh nến đã tắt ở một cung điện, nhưng lại nhanh chóng được thắp sáng trở lại.

“Xảy ra chuyện gì vậy?” Gia Thành Đế vừa mới tỉnh dậy từ trong giấc mơ, giọng nói có chút bất mãn vì bị quấy rầy.

Địch Quý Phi ở bên cạnh lập tức ngồi dậy, bộ dạng cũng lúng túng không biết chuyện gì, còn chưa đợi bà ta lên tiếng, Mai Ninh ở bên ngoài rất bất mãn mà bước vào: “Hồi Hoàng thượng, là Trân Phi, Trân Phi phái người đến báo là đau bụng không chịu nổi, liền mời thái y vào cung, còn mời người, mời người qua đó xem một cái.”

Vừa nghe Mai Ninh nói câu này, Gia Thành Đế cho dù là buồn ngủ, cũng lập tức tỉnh táo lại, tuy nói cảm giác mới mẻ đối với Trân Phi của ông ta cũng không được cao như trước nữa rồi, nhưng dù sao cũng là nữ nhân mà mình từng sủng ái qua, sao có thể dửng dưng không quan tâm chứ?

Vội vàng bảo Mai Ninh hầu hạ mặc y phục, mang giày, trước khi ra cửa mới quay người nói với Địch Quý Phi ở trên giường: “Ái phi, Trẫm qua đó xem sao trước, qua vài ngày lại đến thăm nàng.”

Nói xong, liền rời đi mà chả hề quay đầu lại.

Đôi tay Địch Quý Phi siết chặt tấm chăn mỏng, trong lòng hừ lạnh một tiếng.

Trân Phi đột nhiên đau bụng khó chịu, lại đại triệu tập thái y tiến cung vào nửa đêm, đánh một trận lớn như vậy, chẳng qua là để kêu Hoàng thượng đi khỏi chỗ bà ta thôi. Trong lòng Địch Quý Phi hiểu rõ như gương soi, chuyện này là do Doãn Hoàng hậu lên kế hoạch, hai người bọn họ là cá mè một lứa, cùng liên thủ đối phó bà ta.

Doãn Hoàng hậu báo thù bởi vì chuyện Ôn Vương cướp Doãn Tiêu La, nếu đã như vậy, thì cứ đến đi, bà ta đã chuẩn bị tiếp chiêu xong rồi.

Một Lâm Vương từ nhỏ đã được nuôi dưỡng bên cạnh Doãn Hoàng hậu, chưa từng được thân cận, hiện tại bà ta chỉ yêu cầu người con trai duy nhất Ôn Vương có thể ở bên cạnh, đồng thời đặt nhiều hy vọng vào hắn, đáng tiếc là đối thủ của bà ta quá mạnh, bà ra hễ sơ suất, sẽ bị ăn sạch đến xương cũng không còn.

Nhìn thấy dáng vẻ vừa tức giận vừa suy tư của Địch Quý Phi, Mai Ninh tưởng bà ta vì chuyện bẩm báo vừa nãy mà tức giận, vội vàng lên tiếng nói: “Nương nương, nô tỳ không phải cố ý, nha hoàn của Trân Phi ở ngoài cửa, nói nô tỳ không vào bẩm báo thì sẽ xông vào, nô tỳ nghĩ nô tỳ vào sẽ tốt hơn là ả ta vào nhiều, cho nên mới…mong nương nương đừng thương tâm nữa.”

Rất lâu sau, Địch Quý Phi mới ngẩng đầu lên nhìn Mai Ninh một cái, vẫy vẫy tay áo bảo nàng ta ra ngoài.

Đêm nay đã định sẵn không được yên bình rồi, bà ta có thể trách ai chứ.

Trời mới vừa hửng sáng, từng chút từng chút ánh sáng mang theo sương mù tràn vào từ cửa sổ, xuyên qua cửa sổ giấy, một thân ảnh cao gầy đang mặc xiêm y, nằm ở trên giường là một thân thể trắng nõn yêu kiều, chỉ lộ ra cánh tay và phần cổ trắng trắng nõn mềm mại, khuôn mặt khi ngủ rất yên tĩnh.

Thích Mặc Thanh mặc xong xiêm y, nhịn không được mà quay đầu lại nhìn Tiết Tịnh Kỳ vẫn còn đang ngủ say, chàng cúi đầu hôn lên trán cô một nụ hôn thật sâu, sau đó kéo tấm chăn mỏng, che đi sự nhu mì yêu kiều vô hạn trên người cô.

“Không cần gọi nàng ấy, đợi đến khi nàng ấy thức dậy tự nhiên rồi múc cho nàng ấy chút cháo trắng và rau ăn kèm, bảo nàng ấy ăn xong rồi mới ăn đậu hà lan vàng.”

Nhục Nghê kinh ngạc đến há hốc mồm, đây vẫn còn là Minh Vương gia oai phong dữ dội của bọn họ sao? Giống với một quản gia a!

Khi đôi mắt sắc bén của chàng quét qua người Nhục Nghê, nàng ta mới khép cái miệng há to vì kinh ngạc lại, vội vàng gật đầu: “Đã nhớ rồi.”

Thích Mặc Thanh khẽ liếc nhìn nàng một cái, cuối cùng không nói gì nữa.

Khi mặt trời mọc ba sào thì Tiết Tịnh Kỳ mới từ từ thức dậy, cả người đau nhói như bị bánh xe cán qua, giống như sắp tan rã rồi vậy.

Cảnh tượng điên cuồng đêm qua hiện lên trong đầu cô, quay người lại sờ sờ người bên cạnh, đã không thấy đâu nữa, cô chống cằm lên nhìn vị trí trống không bên cạnh, có chút bất mãn mà ngồi dậy, chàng thì tinh thần sảng khoái mà đi, để lại cô một thân đau nhức ở đây, trong ánh mắt cô mang máng có chút phẫn nộ.

Nhục Nghê nghe thấy động tĩnh bên trong liền lấy nước đi vào rửa mặt trang điểm cho cô, nhìn bộ dạng ai oán của cô, nàng vội vàng giải thích nói: “Vương phi, Vương gia sáng sớm đã bị Hoàng thượng gọi vào cung rồi, lúc Vương gia dậy còn dặn dò không được kêu người dậy, để người ngủ đến khi tự nhiên dậy.”

Nghe Nhục Nghê giải thích, tâm trạng của Tiết Tịnh Kỳ mới nhẹ nhõm hơn một chút, ngoan ngoãn để nàng ta mặc quần áo trang điểm, rồi ăn cháo, sau đó mới ra ngoài đi dạo.

Gần đây, cô trồng Hoàng Kì, Đương Quy, Bối Mẫu, và cam thảo trong sân, hai thứ đầu là vị thuốc bổ khí dưỡng huyết, cho dù không có bệnh nặng cũng có thể nấu để uống, có ích cho việc bảo dưỡng cơ thể, hai thứ sau là thảo dược tương đối thông thường dễ gặp, ví dụ như có chút phong hàn dẫn đến cổ họng khó chịu thì có thể nấu để uống.

Trên thực tế, đây là một số loại dược liệu rất phổ biến trong dược học, sở dĩ trồng không những là vì để chữa bệnh cứu người, mà còn để mở rộng tầm mắt của Tiết Tịnh Kỳ nữa.

Ngoài thành công trong lĩnh vực ngoại khoa cứu người, cũng phải thành công trong việc điều chế Trung y, dù sao thì cô hiện tại cũng ở thời cổ đại, không có nhiều thiết bị y tế và thuốc tây nên cô phải học một chút.

Bình thường số thuốc này có người chuyên môn quản lý, mấy người này cũng là do Tiết Tịnh Kỳ đích thân chọn, cô cũng thường xuyên qua đây chăm sóc một chút.

“Vương phi, đây là thuốc do ngươi trồng sao? Thật đẹp a!” Một giọng nói có chút giống như cô đột nhiên vang lên từ đằng sau lưng, nhưng bọn họ cũng có chút quen rồi, chỉ là trong lòng Nhục Nghê càng thêm đề phòng Ngọc Thuần.

“Phải đó!” Tiết Tịnh Kỳ gật đầu.

Nhìn thấy Tiết Tịnh Kỳ chịu nói chuyện với mình, Ngọc Thuần càng cao hứng, lập tức nói: “Vương phi, nô tỳ rất cũng thích những cây cỏ hoa lá này, hay là người nhận nô tỳ làm đồ đệ đi, nô tỳ nhất định sẽ nghiêm túc học tập!”

Tiết Tịnh Kỳ phủi phủi xiêm y, đứng dậy, không có trả lời câu hỏi của Ngọc Thuần, chỉ cúi đầu nhìn giày của mình, bên trên đã lấm lem bùn đất, không hợp với quần áo sạch sẽ của cô.

“Ngươi chi bằng làm tốt chuyện của mình đi, ta không nhận đồ đệ, ta cũng sẽ không.” Tiết Tịnh Kỳ lạnh nhạt xa cách mà mở miệng, nói xong liền quay về phòng thay giày.

Ngọc Thuần khẽ cau mày, tại sao, tại sao Tiết Tịnh Kỳ luôn có bộ dạng như cố ý xa lánh nàng ta chứ?

Đang lúc nàng ta muộn phiền khó hiểu thì đột nhiên đằng sau bị vỗ một cái, khuôn mặt anh tuấn phi phàm của Lãnh Tước xuất hiện trước mắt nàng ta, đôi mắt hoa đào nhìn chằm chằm vào nàng ta không ngừng, hai tay chắp sau lưng mà đi qua đi lại trước mặt nàng ta, rất lâu sau mới nói: “Ngươi muốn bái thầy học y sao?”

Ngọc Thuần nhìn Lãnh Tước, đôi mắt to chớp chớp, gật đầu: “Chào Lãnh chủ lâu.”

Lãnh Tước lạnh nhạt gật đầu, nói: “Chi bằng bái ở cửa nhà ta đi, y thuật của ta và Vương phi ngang nhau.”

Thực ra mà nói, mỗi ngành nghề đều có lĩnh vực chuyên môn riêng, điều trị bằng Trung y của Lãnh Tước sẽ tốt hơn Tiết Tịnh Kỳ, dù sao Ma Phí Tán đã thất truyền nhiều năm không phải là ai cũng có thể điều chế ra được, thứ Tiết Tịnh Kỳ biết là khoa học kỹ thuật đem đến từ hiện đại, nếu như nói ai lợi hại hơn, hai người đều có sự thể hiện khác nhau ở các lĩnh vực khác nhau.

Nhưng mà nhìn Lãnh Tước, Ngọc Thuần nhanh chóng lắc đầu: “Thực xin lỗi Lãnh chủ lâu, nô tỳ đột nhiên nhớ ra còn có chút việc, nên về giặt đồ trước đây.”

Nói xong, Ngọc Thuần đang định nhanh chóng chạy về phòng giặt thì đã bị một tay áo màu xanh đậm chặn trước mặt, sắc mặt Lãnh Tước có chút khó coi, đôi mắt hoa đào tức giận: “Ngươi muốn rời đi? Nói, ta có chỗ nào không so được với Vương phi?”

Ngọc Thuần đan hai tay vào nhau, nghịch ngợm ngón tay của mình, Lãnh Tước nhìn cái động tác này của nàng vào trong mắt mình, cái động tác quen thuộc như vậy, người quen thuộc như vậy, từng chút một nuốt hắn vào sâu trong ký ức.

“Lãnh chủ lâu, người chỗ nào cũng tốt hết, chỉ là nếu như muốn nô tỳ làm đồ đệ của người, nô tỳ sợ là không làm được cái gì tốt hết, ngược lại còn làm phiền người nữa.” Ngọc Thuần cười nịnh, trên mặt vô cùng không tự nhiên.

Nếu nàng ta trở thành đệ tử của Lãnh Tước, làm sao còn có thể ở trong Minh Vương phủ dòm ngó chuyện của Tiết Tịnh Kỳ và Thích Mặc Thanh, làm sao dùng mưu kế để tách hai người bọn họ ra chứ, làm sao mà hoàn thành nhiệm vụ mà Thái tử giao cho!

Vì vậy, nàng ta tuyệt đối không thể rời khỏi Minh Vương phủ, chứ đừng nói là làm đồ đệ của Lãnh Tước.

Lời nói của nàng ta đối với Lãnh Tước mà nói căn bản không có tác dụng, ánh mắt hắn đột nhiên trầm xuống, túm chặt lấy cổ tay nàng ta, lạnh lùng nói: “Ta nhận ngươi là cái chắc rồi!”