Việc Tiết Tịnh Kỳ muốn làm nhất chính là hấp thu cảm giác ấm áp đã lâu ở trong lòng chàng, giọng nói của chàng giống như một liều thuốc an thần, có tác dụng an ủi cô nhất.
“Sao thế?” Giọng Thích Mặc Thanh ấm áp.
“Không có gì, chỉ là nhớ chàng.” Tiết Tịnh Kỳ rời khỏi lồ ng ngực chàng: “Vào trong rồi nói.”
Hiếm lắm cô mới đến phủ Minh Vương tìm chàng, trong lòng Thích Mặc Thanh cực kỳ vui vẻ, ôm lấy nàng không muốn buông tay.
Vào phòng, Tiết Tịnh Kỳ muốn ngồi xuống, nhưng lại bị chàng giữ chặt lấy, xoay người đối diện với ánh mắt của chàng.
“Nói cho ta biết, đã xảy ra chuyện gì?” Thích Mặc Thanh nói với giọng điệu khẳng định, chàng muốn biết câu trả lời.
Tiết Tịnh Kỳ vỗ trán, không biết rốt cuộc có nên nói cho Thích Mặc Thanh biết hay không, nhưng bây giờ chàng cứ như muốn nuốt sống cô vậy, nếu cô không nói, chắc chắn chàng cũng sẽ ép cô nói.
“Bực bội quá nên đi ra ngoài dạo, Ôn Vương suốt ngày không làm gì cứ ở trong phủ, ta tìm thời gian rảnh đi ra ngoài dạo.” Tiết Tịnh Kỳ che mắt lại.
Cô biết Thích Mặc Thanh chỉ cần nhìn vào hai mắt cô là biết được cô đang nói thật hay nói dối, cô không muốn để Thích Mặc Thanh nhìn thấy.
Thích Mặc Thanh thấy cô như thế, vô cùng cưng chiều gật đầu: “Được rồi, ta biết rồi.”
Chỉ cần là chuyện cô không muốn nói, chàng sẽ không ép cô nói, chỉ cần cô vui vẻ là được.
A Lạc Lan nghe nói Tiết Tịnh Kỳ vào phủ Minh Vương, liên tục kêu la muốn đến gặp cô, nhưng còn chưa đi đến Đông Uyển, cổ tay đã bị một bàn tay to lớn túm lại.
“Minh Khê?” A Lạc Lan quay đầu lại, vui mừng phấn khởi nói: “Tiểu Hoa đến, ta đến Đông Uyển tìm nàng, ngươi có muốn đi cùng không?”
Ai ngờ Minh Khê lại xụ mặt nói: “Không được đi.”
A Lạc Lan kinh ngạc: “Mới không gặp mặt được bao lâu mà ngươi đã không thèm đến thăm Tiểu Hoa nữa rồi à?”
“Không phải.” Minh Khê thật sự không biết nên giải thích như thế nào; “Chắc chắn Tiểu Hoa đang trò chuyện cùng Vương gia, tốt nhất ngươi đừng đi làm phiền họ vào lúc này.”
Những kinh nghiệm trước đây đã nói cho hắn biết, lần này A Lạc Lan đi đến đó chắc chắn sẽ nhìn thấy vài thứ không nên nhìn.
A Lạc Lan nghiêng đầu nhìn hắn, khó hiểu hỏi: “Bọn họ có chuyện gì để nói chứ? Không lẽ ta không thể nghe sao?”
“Là...” Minh Khê nhíu mày, lập tức nghẹn lời.
Ngẩng đầu lên, A Lạc Lan đã đi về phía Đông Uyển, Minh Khê vội vàng chạy lên nắm chặt tay nàng.
Nghĩ một lúc, lại nói: “Ngươi suy nghĩ lại đi, lúc trước khi Tiểu Hoa đến ngươi đi tìm nàng đã nhìn thấy cái gì, mà sau đó Vương gia đã làm gì, chắc là ngươi vẫn còn nhớ rõ chứ?”
Vừa nói xong, chân của A Lạc Lan cứng lại, không ngờ thật sự ngừng lại, hơi xấu hổ quay đầu sang.
Xoắn ngón tay, trong đầu liên tục hiện lên cảnh nhìn thấy khi xông vào phòng của hai người, mặt nóng bừng.
Mà sau chuyện này, Thích Mặc Thanh lại xếp thêm hơn mười nha hoàn bên cạnh nàng, suốt ngày suốt đêm nhìn chằm chằm mọi hành động của nàng, hại nàng suốt mấy ngày không thể bước ra khỏi phòng.
Bây giờ ngẫm lại, không lẽ là vì nàng làm phiền hai người...
Minh Khê hơi buồn cười đi đến bên cạnh nàng, duỗi tay ôm vai nàng.
A Lạc Lan lảo đảo, giống như sắp sửa té ngã.
Một bàn tay to bế nàng lên, đề vai nàng dán chặt ngực hắn, hình như Minh Khê có thể cảm nhận được nàng đang căng thẳng và run rẩy.
Hắn nhịn không được bật cười như nhìn thấy nàng như thế.
Mười lăm tháng giêng mở triều, đại thần rối rít bẩm tấu chuyện Luân Vương bị trúng độc, bên nào cũng cho là mình đúng, tranh chấp càng thêm rõ ràng, tranh chấp giữa các đảng phái trong triều đình sắt bén rõ ràng, trong lúc nhất thời, Gia Thành Đế cảm thấy mỏi mệt về cả thế xác lẫn tinh thần.
Nghe một đám văn thần tranh luận với nhau ở bên dưới, giống như mấy trăm con ong đang bay vù vù bên lỗ tai ông, Gia Thành Đế vỗ ngự án, không thể không tuyên bố bãi triều.
Vào ngự thư phòng, Gia Thành Đế tuyên Lý Sinh và Tam hoàng tử đang điều tra vụ án vào yết kiến, trên mặt cũng có chút tức giận.
“Ngày nào các triều thần bên ngoài cũng bảm tấu chuyện Luân Vương bị hạ đốc, muốn bắt kẻ hạ độc ra dùng cực hình, nhưng đã hơn mười ngày trôi qua, các ngươi lại không điều tra được bất cứ tin tức nào, rốt cuộc chuyện này là thế nào?”
Lý Sinh rất có tinh thần trọng nghĩa, rất muốn đích thân bắt được kẻ hạ độc càng sớm càng tốt, nhưng mỗi khi sắp điều tra được manh mối thì lại bị người khác nhanh tay xóa sạch trước.
“Hoàng thượng, vi thần không dám lười biếng, mỗi ngày đều điều tra kỹ lương, nhưng bất đắc dĩ chứng cứ có hạn, mỗi khi sắp sửa kiểm chứng rõ ràng hơn thì chứng cứ lại bị người khác xóa sạch trước.
Vi thần cho rằng, mỗi lần kẻ địch đều có thể tìm được chứng cứ trước vi thần một bước là bởi vì có người đã biết trước được mọi hành động của vi thần. Nếu không thì vì sao mãi vẫn không điều tra ra được?” Lý Sinh dập đầu nói rõ ra những điều hắn luôn nghi ngờ mấy ngày nay.
Gia Thành Đế nghe vậy, nhíu chặt mày: “Ý ngươi là có người theo dõi ngươi?”
“Vi thần nghĩ thế, lần điều tra làn này liên quan đến mặt mũi của hoàng gia, người trúng độc lại là hoàng tử, thật sự rất gây chú ý, hơn nữa Hoàng thượng lại để ý, càng làm cho những người có ý xấu có thể lần theo dấu vết, cứ tiếp tục như vậy sẽ rất khó khăn.”
Tam hoàng tử gật đầu lia lịa.
Gia Thành Đế suy nghĩ một lúc, sau đó hỏi: “Vậy ngươi muốn làm như thế nào?”
Lý Sinh nhìn xung quanh nói: “Bây giờ chỉ còn một kế...”
Đúng lúc này bên ngoài lại không thích hợp vang lên một giọng nói trong trẻo: “Doãn Hoàng hậu nương nương, sao người lại đứng ở đây?”
Doãn Hoàng hậu hoảng sợ.
Nghe lén Hoàng thượng nghị sự chính là tội chết, Doãn Hoàng hậu nghe lén lâu như vậy, sắp sửa nghe đến chuyện quan trọng nhất, lại bị tên cung nữ không biết điều này làm lộ.
Doãn Hoàng hậu dùng ánh mắt lạnh băng nhìn lướt qua nàng, giống như muốn giế t chết nàng.
Bên trong Ngự thư phòng đã không còn tiếng động nào, Lý Sinh ngơ ngẩn, không nói nữa, lúc này bên ngoài lại vang lên tiếng của Doãn Hoàng hậu.
“Bổn cũng đến đưa canh cho Hoàng thượng, nếu không có việc gì thì ngươi lui xuống trước đi.”
Cung nữ kia hầu hạ bên người vua, đương nhiên biết rõ ý đồ của Doãn Hoàng hậu, mà Ngư thư phòng lại là nơi những phi tần hậu cung bình thường hay đến, cũng không có gì đáng kinh ngạc.
Nói tiếng cáo lui rồi từ từ rời khỏi ngoại điện Ngự thư phòng.
Đẩy cửa bước vào, mọi người đều dời mắt nhìn lên người Doãn Hoàng hậu, bà tự nhiên hào phòng mà đưa canh sâm đ ến trước mặt Gia Thành Đế, khí độ phi phàm.
“Hoàng thượng, đây là canh sâm thần thiếp cố ý nấu, dạo gần đây người không được khỏe cho lắm, phải nghỉ ngơi nhiều, đừng tức giận.” Doãn Hoàng hậu nhắc nhở.
Gia Thành Đế nhìn chăm chú vào bà, hình như còn suy nghĩ về chuyện khi nãy, nhưng cũng không nói gì thêm, chỉ gật đầu vẫy tay bảo bà lui ra.
May mà Gia Thành Đế không trách tội chuyện khi nãy, Doãn Hoàng hậu như trút được gánh nặng lui xuống, chỉ tiếc không nghe được cách của triều thần Lý Sinh.
Bà nắm chặt hai tay, ra khỏi cửa Ngự thư phòng, lập tức triệu kiến Thái tử vào cung gặp mặt.
Chỉ sợ chuyện sẽ có biến, nhất quyết không thể để Lý Sinh sốngnữa.
Thấy bóng lưng Doãn Hoàng hậu quẹo sang hẻm phía Đông, Thích Mặc Thanh nhìn bóng người luôn cúi đầu đứng phía sau, liếc mắt ra hiệu, người nọ lập tức đi theo Doãn Hoàng hậu.
Chàng cong môi cười khẩy.
Lâu lắm rồi không có tin tức của Doãn Tiêu La, Tiết Tịnh Kỳ cảm thấy mọi chuyện càng lúc càng kỳ lạ.
Cô nhận được tin tức về Doãn Tiêu La mỗi ngày, nhưng mấy ngày gần đây đột nhiên không còn tin tức nữa, ngay cả Đông Vân cũng không biết Doãn Tiêu La đi đâu.
“Công chúa, lúc nãy Ôn Vương nói, Địch Quý phi bảo người vào cung, nói là muốn mời người dùng bữa tối.” Hàn Nguyệt nhận được tin tức lập tức nói cho cô biết đầu tiên.
Tiết Tịnh Kỳ đang lật sách ngẩn người, đến nhanh như thế sao?
Chắc là tin Doãn Tiêu La bị hủy dung đã truyền đến tai của Địch Quý phi, bây giờ truyền cô vào cung, chắc là muốn hỏi thăm cô về chuyện của Doãn Tiêu La.
Tiết Tịnh Kỳ khép sách lại, híp mắt nhìn ra ngoài cửa sổ: “Biết rồi.”
Nếu bà cũng muốn hỏi rõ ràng, vậy sao cô lại không chiều theo ý bà chứ.
Địch Quý phi là một con hồ ly, rồi cũng có lúc phải để lộ dấu vết, được truyền triều vào lúc này cũng chưa chắc không phải là chuyện tốt đối với cô.
Trước khi vào cung, Ôn Vương dặn dò cô vài chuyện, Tiết Tịnh Kỳ đều vâng dạ, lúc xoay lưng về phía hắn rồi, ánh mắt đột nhiên trở nên lạnh lẽo.
Lên xe ngựa, lắc lư chạy về phía hoàng cung.
Vào tẩm điện của Địch Quý phi, bên trong có một vài cung nữ đang tỉa mia, bây giờ đã vào đông, hoa mai trong cung đang nở rộ, mai trắng mai đỏ tranh nhau khoe sắc, hai màu đỏ trắng đan xen, cực kỳ xinh đẹp.
Khẽ vẫy nhành mai trong tay, những bông tuyết nhỏ rơi ào ào từ trên cây xuống, cực kỳ tươi mới, ngay cả cành lá cũng dính đầy bông tuyết trong suốt.
Mấy cung nữ thấy Tiết Tịnh Kỳ bước vào, rối rít hành lễ với cô, nhẹ nhàng lui xuống.
“Công chúa đến rồi, ngồi đi.” Địch Quý phi từ trong phòng bước ra, nhìn thấy Tiết Tịnh Kỳ, cười bảo cô ngồi xuống ghế mềm ở bên cạnh.
Có cung nữ bước vào cắm hoa, bày một bình hoa mai đỏ trong tầm tay của Địch Quý phi.
“Hình như mẫu phi rất thích mai đỏ, lúc nãy con dâu bước vào nhìn thấy mai đỏ đầy sân vườn, trông rất vui mừng!” Tiết Tịnh Kỳ nhớ lại cảnh nhìn thấy lúc nãy, thật lòng nói.
Địch Quý phi lau tay, đùa nghịch mai đỏ trong bình, hơi mỉm cười nói: “Hoa mai nghiêm nghị cứng cỏi, không sợ giá rét, mai đỏ còn rất đẹp, trong mùa đông mọi thứ đều úa tàn này, nó giống như ám hương.”
không ngờ Địch Quý phi còn có cảm tưởng như thế này về loài mai, cuối cùng Tiết Tịnh Kỳ cũng có thể đánh giá cao bà ở một phương diện khác rồi.
“Mẫu phi nói đúng.” Tiết Tịnh Kỳ gật đầu.
Sau đó liên tục có mấy cung nữ dâng thức ăn lên, chỉ riêng trà bánh đã có bánh sữa đông, bánh hoa quế hấp bột hạt dẻ, bánh khoai hoa quế, bánh phù dung, bánh thủy tinh vân vân, chừng mười mấy loại. Còn có các loại trà màu sắc khác nhau, đếm không hết.
Bày đầy bàn, Tiết Tịnh Kỳ có hơi kinh ngạc và khiếp sợ.
Địch Quý phi lại mở lời: “Các ngươi lui xuốn hết đi, chúng ta hiếm khi gặp nhau riêng, cũng không biết ngươi thích ăn gì, đành phải bảo đầu bếp làm mỗi loại điểm tâm một ít, ngươi nếm thử xem tay nghề của bọn họ như thế nào, ta cũng dễ ban thưởng.”
Trong mắt Địch Quý phi không hề có ý dò xét nào, cho dù là Tiết Tịnh Kỳ cũng không hề nhìn thấy chút ác ý nào từ trong mắt bà.
Nếu không phải bà ta rất giỏi giả vờ, thì chính là hôm nay thật lòng đối xử với cô.
“Cảm ơn mẫu phi đã lo lắng, con dâu được yêu thương mà có chút lo sợ.” Tiết Tịnh Kỳ khẽ nói.
Mắt Địch Quý phi lóe lên chút khác thường, nhưng nhanh chóng biến mất tăm, nhưng Tiết Tịnh Kỳ luôn giỏi về khoản xem mặt đoán ý vẫn dễ dàng bắt giữ được vẻ lạnh lùng thoáng qua trong mắt bà.
“Mau nếm thử xem có ngon không, nếu thấy ngon thì chọn vài món mang về, cho La Nhi và hoàng nhi nếm thử. Đã lâu lắm rồi không nhìn thấy bọn họ, hoàng nhi bảo là bận, sao lại bận đến mức không thể đến thăm mẫu phi chứ?” Địch Quý phi hình như có hơi mất mác nói.
Cuối cùng cũng nhắc đến Doãn Tiêu La, giữa từng câu nói đều muốn dụ cô nói ra tin tức về Doãn Tiêu La, cô không khỏi buông điểm tâm trong tay xuống.
Vẻ mặt Tiết Tịnh Kỳ có hơi buồn bả, đột nhiên nức nở nói: “Mẫu phi, Vương gia không nói cho người biết sao? Vương phi nàng, dạo gần đây nàng không thể đến thăm người được.”
Địch Quý phi kinh ngạc nói: “Hoàng nhi chưa từng nói cho ta biết gì cả, sao La Nhi lại không thể đến thăm ta?”
Không hồ là Quý phi nương nương, đến cả diễn cũng có thể diễn thật như thế, người ta không thể tìm ra chút sai sót nào.
Tiết Tịnh Kỳ không kiềm được cảm thán, hít sâu nói: “Mấy hôm trước, không biết vì sao Vương phi lại cầm dao xông vào phòng của con dâu, muốn gi ết chết con dâu. May mà Vương gia chạy đến kịp lúc, mới cứu được con dâu, nhưng Vương phi lại bất cẩn bị rạch trúng mặt, sau đó thì không biết tung tích nữa.”