Ôn Vương nhốt mình trong phòng sách nhiều ngày, chưa từng bước ra ngoài nửa bước.
Phủ Ôn Vương hoàn toàn yên lặng, nơi luôn ồn ào ầm ĩ bây giờ giống như vùng bị bỏ hoang, ngay cả Lục Nguyên Cư hắn cũng không hề bước vào.
Tiết Tịnh Kỳ nhìn chằm chằm cánh cửa chưa từng được mở ra, trong lòng dần lạnh lẽo.
Đừng nói là sau khi Ôn Vương rạch mặt Doãn Tiêu La xong lại hối hận, cũng hối hận vì đã đuổi nàng đi, rồi lại không có mặt mũi đi tìm nàng về nên mới nhốt mình trong phòng sách, bình tĩnh suy nghĩ lại đó nha?
Tiết Tịnh Kỳ suy nghĩ một lúc, cuối cùng vẫn đi về phía phòng sách, cho dù có hối hận thì cũng không thể hối hận vào lúc này.
Im lặng mở cửa ra, trong phòng toàn là mùi rượu, Ôn Vương cầm một bình rượu gạo, hai mắt đỏ bừng nhìn chằm chằm bức tranh trong tay, chưa từng nhìn người mở cửa bước vào.
Thì ra là trốn trong đây uống rượu, Tiết Tịnh Kỳ nhìn hắn bằng ánh mắt lạnh lùng, từ từ đi đến bên cạnh hắn, lướt mắt nhìn thoáng qua bức tranh hắn đang cầm.
Lập tức giống như bị điểm huyết, nhìn chằm chằm vào bức tranh này.
Một vài giọt rượu văng lên, chỗ gương mặt đã hơi bị ướt, Ôn Vương trân trọng mà dùng tay lau đi giọt rượu.
Có lẽ là vì tức giận, không ngờ hắn lại quăng bình rượu đang cầm đi ra ngoài, phát ra tiếng “đùng”, hoảng loạn lau bức tranh.
“Ngươi đã nhìn thấy, ngươi biết nàng là ai không?” Giọng Ôn Vương đột nhiên lạnh xuống, ngước mắt dò hỏi.
Mắt Tiết Tịnh Kỳ ươn ướt, người trong bức tranh này rõ ràng chính là cô.
Không, phải nói là Tiết Tịnh Kỳ, cô đã chết vào một năm trước.
Không ngờ Ôn Vương lại... lại giữ bức tranh này giống như giữ một báu vật.
“Không, không biết...” Giọng Tiết Tịnh Kỳ hơi đau đớn.
Lúc này, Ôn Vương lại đột nhiên cười ha ha: “Ngươi đương nhiên là không biết, không có ai biết được chuyện giữa ta và nàng, đến cả chính ta, cũng không biết...”
Hình như hắn có hơi chán chường, có hơi hối hận, vệt rượu trên tranh không thể nào lau sạch, hắn nhìn chằm chằm vào bức tranh, nhíu mày.
“Nàng tên là Tiết Tịnh Kỳ, là Minh Vương phi.” Hắn đột nhiên nói.
Mấy ngày nay hắn không hề rời khỏi phòng sách không ngờ đều là vì bứ tranh này. Thì ra Tiết Tịnh Kỳ đã mọc rễ trong lòng hắn, làm hắn suy nghĩ nhớ nhung lâu như thế.
Hắn ngẩng đầu nhìn Tiết Tịnh Kỳ đang kinh ngạc, còn tưởng cô hoảng sợ trước tình cảm của hắn.
“Thích Vương phi của chính anh trai, làm ngươi sợ sao?” Ôn Vương đột nhiên cười, ba phần đau khổ, ba phần buồn thảm, ba phần không cam lòng, lại thêm một phần cô đơn.
Trong lòng Tiết Tịnh Kỳ run lên, nói không nên lời.
“Ngươi rất giống nàng, tuy gương mặt không giống, như trên người của ngươi có bóng dáng của nàng, nhất là... khi cười. Ngươi nên may rằng ngươi giống nàng, nếu không ta cũng không cưới ngươi.” Ôn Vương ngẩn ngơ nói, trong lời nói có chút lạnh nhạt.
Tiết Tịnh Kỳ chống góc bàn, không thể nhìn rõ vẻ mặt của cô: “Vậy sao?”
Giờ mới nhớ đến, Tiết Tịnh Kỳ không khỏi cười khẽ, từ lúc xuyên không đến giờ đã rất lâu rồi, cũng chỉ có ngày hôm nay mới làm cô cảm thấy chấn động.
“Ta còn phải cảm ơn ngươi, nếu không có ngươi, ta cũng sẽ không biết được sự thật về cái chết của nàng, cũng không biết được nữ nhân mà ta cưới lại chính là người g iết chết nàng.” Ôn Vương đột nhiên cười lạnh, nốc một chén rượu.
Nhìn gương mặt của cô, Ôn Vương có hơi hoảng hốt, tuy vì tác dụng của cồn làm cho hắn có hơi mờ mịt, nhưng hắn không làm ra bất cứ chuyện gì vượt mức đối với Tiết Tịnh Kỳ.
“Người say rồi, nghỉ ngơi cho khỏe đi.” Tiết Tịnh Kỳ nhìn hắn, ra lệnh cho người hầu đi vào dìu hắn đi nghỉ ngơi
Ôn Vương lại nắm chặt bức tranh trong tay, nhìn bóng lưng Tiết Tịnh Kỳ xoay người rời đi, đột nhiên hỏi: “Ngươi hận ta không?”
“Hận người vì điều gì chứ?” Tiết Tịnh Kỳ dừng chân, lại không quay đầu lại.
“Hận ta chỉ xem ngươi là thế thân của nàng, ta cưới ngươi nhưng lại không thật lòng với ngươi, nếu ngươi muốn hận thì cứ hận đi.” Giọng Ôn Vương rất thấp, rất nặng nề.
Thế thân sao? Rốt cuộc ai là thế thân của ai chứ?
Trong lòng Tiết Tịnh Kỳ có chút chua xót, người nên hận không phải là cô, mà là hắn.
Sau này biết được tất cả mọi chuyện, biết được thân phận thật sự của cô và mục đích gả vào phủ Ôn Vương, hắn mới là người hận cô nhỉ?
Tiết Tịnh Kỳ hít sau, lắc đầu: “Ta không hận, thật sự.”
Xoay người, đi ra ngoài.
Chân nặng như bị rót chì, không nhấc lên nổi.
Dựa vào cây cột ở bên ngoài, bông tuyết lạnh lẽo rơi xuống người cô, cô lại không hề có cảm giác.
Hàn Nguyệt nhìn thấy bóng dáng cả cô, vội vàng bước lên bung dù che cho cô.
“Công chúa, người bị làm sao thế? Có phải hắn làm gì người không?” Hàn Nguyệt nhìn ánh mắt trống rỗng của Tiết Tịnh Kỳ, lo lắng.
Hỏi một lúc lâu, cô mới ngẩn ngơ mà quay đầu lại, lắc đầu điên cuồng.
“Không sao, ta không sao, ta chỉ muốn được yên lặng một mình một chút thôi.” Tiết Tịnh Kỳ hất tay Hàn Nguyệt ra, đi về hướng ngược lại.
Hàn Nguyệt nhìn bóng lưng đang đi xa của cô, không biết có nên đuổi theo hay không, do dự một lúc, bóng dáng của cô đã biến mất tăm.
Không biết lúc nãy cô ở bên trong nói cái gì với Ôn Vương, Hàn Nguyệt chưa bao giờ thấy cô mất hồn mất vía như bây giờ.
Không biết có nên nói chuyện này cho Vương gia biết hay không, Hàn Nguyệt cắn ngón tay suy nghĩ một lúc, vẫn dùng bồ câu đưa thư nói cho Thích Mặc Thanh biết chuyện này.
Trong một góc của phủ Minh Vương, yên lặng bình tĩnh, nhưng một âm thanh nhỏ ngoài cửa đã phá vỡ khung cảnh nhẹ nhàng này, một nữ nhân xinh đẹp mặc áo choàng màu vàng nhạt từ đằng sau cửa đi đến.
Thấy không bị ai phát hiện, nàng thở phào nhẹ nhõm, nghênh ngang đi vào biệt uyển.
Nhưng vừa mới quẹo qua một khúc quanh đã gặp phải một người mặc áo xanh, trên mặt người nọ không có chút biểu tình nào, thứ rõ ràng nhất chính là vẻ mặt lạnh nhạt của hắn.
“Minh Khê, sao ngươi lại ở đây, làm ta sợ hết hồn! Có ai biết ngươi đến đây không?” A Lạc Lan hoảng sợ chưa thể bình tỉnh nổi mà nhìn xunng quanh hắn, xác định không có ai khác mới thở phào nhẹ nhõm.
Minh Khê hơi tức giận, nổi giận nói: “Ngươi lại lén ra khỏi phủ? Không để ý đến lời dặn dò của Minh Vương sao?”
Nghe Minh Khê quát, A Lạc Lan vội vàng che miệng hắn lại, nháy mắt nhìn hắn, mãi đến khi hắn yên lặng lại mới buông tay ra.
“Ngươi quát cái gì chứ? Nếu làm người Minh Vương đến thì tiêu. Sáng nay ta đi ra ngoài làm việc, không phải đi chơi.” Nói xong còn lấy một phần giấy dầu vàng từ trong lồ ng ngực ra, như hiến vật quý.
“Bánh hoa đào ngươi thích nhất, ta cố ý đi mua ở cửa hàng cũ ở phố tây về cho ngươi đó, ta đi đến mỏi cả chân.”
Minh Khê dở khóc dở cười khi nhìn thấy A Lạc Lan vừa cười vừa nịnh nọt như thế này, Thích Mặc Thanh không cho nàng ra khỏi phủ cũng là vì sự an toàn của nàng, nhưng nàm lại không chịu ở yên trong phủ, cái tính ham chơi sẵn có không chịu thay đổi...
“Lần sau không được lén chạy ra phủ nữa, Tiểu Hoa sẽ lo lắng.” Minh Khê mặt không chút thay đổi dặn dò.
Thấy hắn không tức giận, A Lạc Lan lắc lư cánh tay hắn, tỏ vẻ rất vui.
Đột nhiên hình như nghĩ đến điều gì đó, nói liến thoắng: “Hôm nay ta nhìn thấy một nữ nhân bị rạch mặt ở trên phố, tuy đã mang khăn che mặt, nhưng ta vẫn nhìn thấy được. Không biết là ai độc ác như thế, lại có thể ra tay tàn bạo với một người nữ nhân, nếu là ta, ta chắc chắn sẽ rút gân lột da...”
Minh Khê nhướng mày nhìn nàng, vẫn chưa nói gì, đằng sau đã vang lên một giọng nói lạnh băng: “Ngươi lại lén ra phủ?”
A Lạc Lan hoảng sợ, vội vàng nhét túi bánh hoa đào vào trong tay Minh Khê, lắc đầu lia lịa.
Một người không sợ trời không sợ đất như cô, chỉ sợ duy nhất gương mặt lạnh lùng của Thích Mặc Thanh, đôi mắt lạnh thấu xương như băng kia, làm người ta không dám nhìn thẳng.
“Vương gia, ta đã nói với A Lạc Lan rồi, lần sau nhất định phải được Vương gia đồng ý mới đi ra ngoài.” Minh Khê bảo vệ A Lạc Lan, nói đỡ cho nàng.
Thích Mặc Thanh gật đầu, chàng cũng không muốn truy cứu chuyện này, mà là lời A Lạc Lan nói khi nãy.
“Nữ nhân bị rạch mặt mà ngươi nhìn thấy trên đường kia sau đó đã đi đâu?” Thích Mặc Thanh nhìn chằm chằm vào A Lạc Lan, hỏi thẳng.
A Lạc Lan hơi kinh ngạc, hình như không ngờ Minh Vương lại cũng nhiều chuyện đến thế, nàng lập tức dặm mắm thêm muối kể lại chuyện xảy ra trên phố khi nãy.
“Chờ đến khi ta đuổi theo nữ nhân kia để hỏi xem sao nàng lại bị thế này thì nàng đột nhiên hất ta ra, còn đẩy ta ngã xuống đất. Ta bò dậy đuổi theo, nàng đã leo lên một chiếc xe ngựa, xe ngựa rất lộng lẫy, chắc là con cháu nhà giàu có nào đó...”
Mắt Thích Mặc Thanh lạnh lùng: “Xe ngựa chạy về hướng nào?”
A Lạc Lan xoắn ngón tay, lẩm bẩm: “Bình thường ta không ra ngoài, lần này không bị lạc đường là hay lắm rồi, làm sao biết được bọn họ đi về hướng nào chứ...”
Chỉ có Minh Khê đứng bên cạnh nàng mới nghe thấy được tiếng nói của cô, Thích Mặc Thanh hơi nhíu mày, dùng giọng điệu khó chịu hỏi lại một lần nữa: “Đi về hướng nào rồi?”
“Ta không rành đường, chỉ biết là đi về phía nam.” A Lạc Lan đột nhiên nói to.
Phía nam? Thích Mặc Thanh do dự nghĩ một lúc, là hướng của hoàng cung!
Lúc này, một con chim bồ câu đưa thư từ trên trời bay xuống, phành phạch dừng trên vào A Lạc Lan, ngoan ngoãn vui vào trong lòng cô, thông minh cọ cọ vào nàng.
Con bồ câu đưa thư này là của Tiết Tịnh Kỳ, bây giờ lại bay đến đây chắc chắn là có chuyện gì.
“Đưa cho ta.” Thích Mặc Thanh lạnh lùng nói.
A Lạc Lan còn định từ chối, nhưng sau khi nàng mở ra rồi vẫn phải đưa cho chàng, lập tức thuận tay gỡ tờ giấy trên chân bồ câu xuống, đưa cho Thích Mặc Thanh.
Nào ngờ, sau khi chàng xem xong, nhíu mày, không nói tiếng nào đã đi mất.
Không ai biết trong thư viết cái gì, nhưng thư từ có thể làm chàng xoay người đi ngay như thế, trừ Tiểu Hoa ra, còn có thể là gì khác nữa?
A Lạc Lan vuốt cằm, nhìn về hướng chàng bỏ đi, thầm lẩm bẩm: “Cũng xem như là một người si tình...”
Nghe nàng nói lầm bầm, Minh Khê đột nhiên cúi đầu nhìn nàng, A Lạc Lan nhìn thấy ánh mắt khó hiểu của hắn, lấy một miếng bánh hoa đào nhét vào miệng hắn.
Mùi hương hoa đào tràn ngập trong khoang miệng, rất ngọt thanh.
Ra phủ, Tiết Tịnh Kỳ lang thang không có mục đích đi dạo trên đường, tiếng rao hàng vang lên không dứt bên tai, cô đứng giữa đám đông, đột nhiên cảm thấy vô cùng lạc lỏng.
Những sự chen chúc, ồn ào trên đường đèu hoàn toàn không hợp với cô, cô muốn tìm một nơi yên tĩnh để ở một lúc, không ngờ lại đi đến con phố nhộn nhịp nhất.
Đi dọc theo con phố, qua cây cầu nhỏ, cô mới nhận ra cô không phải lang thang không có mục đích nào, mà đã được vẫn mệnh dẫn dắt.
Lại bước thêm hai bước chính là phủ Minh Vương, cô đột nhiên muốn bật cười, người nào đó đang vội vàng chạy ra khỏi phủ, giống như đã làm mất thứ gì đó vô cùng quan trọng.
Nhưng chỉ vừa xoay người, trong lại lại lập tức bình tĩnh lại, bốn mắt nhìn nhau, chớp mắt đã vạn năm.
Cơ thể cứng đờ của Thích Mặc Thanh dần dần ấm lại, từ từ vươn rộng hai tay với cô.
Tiết Tịnh Kỳ hơi mỉm cười, mặc kệ ánh mắt của người khác, nhào thẳng lên trên người chàng, không chút kiêng dè mà chìm vào cái ôm của chàng.
“Ngoan.” Thích Mặc Thanh ôm chặt lấy cô, giọng nói này giống như muốn hòa tan cô.