Ôn Vương phủ một mảnh tĩnh lặng, trước khi Tiết Tịnh Kỳ vào phủ đã nhìn thấy xe ngựa của Ôn Vương, trong lòng hiểu rõ hắn đã về Vương phủ trước cô, chắc hẳn đang đi hỏi tung tích của cô.
Mà sáng nay cô lại mới cãi nhau long trời lở đất với Doãn Tiêu La, nàng ta nhất định sẽ tìm cơ hội nói ra việc làm của cô, nói không chừng đã đem chuyện giữa cô và Minh Vương nói ra rồi.
Tiết Tịnh Kỳ chỉnh lại mái tóc của mình, vô cùng bình tĩnh bước vào Lục Nguyên Cư.
Quả nhiên, cửa lớn của Lục Nguyên Cư đang mở, Ôn Vương đang ngồi bên trong uống trà.
Tiết Tịnh Kỳ bước vào cửa, không biết nên nói gì, chỉ cảm thấy không khí vô cùng áp bức, đè nén.
Bình thường hắn tuyệt đối sẽ không im lặng ngồi ở đây, chỉ là hôm nay có chút khác thường, có lẽ là vì lời của Doãn Tiêu La.
Quả nhiên, vừa thấy cô bước vào, Ôn Vương đã đứng dậy, sắc mặt u ám như băng, khóe miệng còn nhếch lên thành một nụ cười giễu cợt.
“Nàng mới đi đâu về?” Giọng nói của Ôn Vương như phát ra từ dưới địa ngục vậy.
“Ra ngoài một lát.” Tiết Tịnh Kỳ đáp.
Ôn Vương cười khẩy, bàn tay siết chặt cằm cô, giọng nói lạnh đi một phần.
“Ta hỏi nàng đi đâu.”
Cằm bị hắn siết chặt trong tay, không khỏi có chút đau đớn.
Tiết Tịnh Kỳ nhìn vào mắt hắn, không chịu yếu thế nói: “Chàng định để ta trả lời như vậy sao?”
Thấy vẻ mặt đau đớn của cô, bàn tay Ôn Vương dần dần thả lỏng ra, hắn thừa nhận hắn đã mất lí trí bởi lời nói của Doãn Tiêu La, không phân rõ trắng đen mà đã nổi giận với cô rồi.
Nhưng mà, thấy dáng vẻ này của cô, thấy cô đáng thương, hai mắt ửng đỏ, hắn lại không kiềm được mà nghĩ lúc cô ở bên Thích Mặc Thanh sẽ là như thế nào.
Hắn buông tay ra, đẩy cô sang một bên, khống chế cơn giận của mình nói: “Tốt nhất nàng nên thành thật trả lời.”
Không ngờ hắn sẽ vì lời của Doãn Tiêu La mà chất vấn cô như vậy, Tiết Tịnh Kỳ nghĩ tới nghĩ lui, đành phải nói nơi cô đã đến hôm nay cho hắn.
“Hôm nay ta đi Luân Vương phủ, muốn tiễn Luân Vương một đoạn, nhưng đi đến cổng, lại không biết dùng thân phận gì để đi vào. Nhìn gia quyến đau buồn ai oán của Luân Vương ở trong nhà, ta thật sự hận bản thân ngày đó không cứu được y.”
Giọng nói của Tiết Tịnh Kỳ càng lúc càng thấp, nói đến cuối cùng lại thành tiếng nấc nghẹn.
Cảm xúc và lời nói của cô đều phù hợp với chuyện này, Ôn Vương không có lí do để không tin.
Có điều hắn vẫn hỏi: “Thật sao?”
Tiết Tịnh Kỳ lập tức trả lời: “Sao ta dám lừa Vương gia chứ?”
“Vậy tốt, đêm giao thừa hôm đó, sau khi nàng chữa trị cho Luân Vương thì không thấy bóng dáng đâu, lúc đó nàng đã đi đâu?” Ôn Vương quyết tâm muốn đào sâu chuyện này, hỏi tiếp.
Tiết Tịnh Kỳ rất nhanh đã nghĩ ra đối sách.
“Ngày đó tâm trạng ta không được tốt, thấy Luân Vương chết trước mặt ta lại không có sức vãn hồi mới ra ngoài để hít thở không khí. Ai ngờ, lại gặp được một thái giám đang lén lút ở sau hoa viên, ta nghĩ liệu có khi nào có liên quan đến chuện hạ độc, bèn đuổi theo để điều tra, không ngờ lại bị Minh Vương cản lại.”
Tiết Tịnh Kỳ nói, rồi nhìn hắn, hắn bảo cô nói tiếp.
“Ai ngờ, Minh Vương không nói gì cả, chi chỉ vào thái giám kia giải thích, hóa ra thái giám kia đang đi ra ngoài để mời Lý Sinh đại nhân, vậy mà ta lại hiểu nhầm hắn là kẻ gian.” Tiết Tịnh Kỳ vẫn chưa nói xong, cô đã tự bật cười.
Sau khi nghe cô giải thích, Ôn Vương liền thấy thoải mái, chỉ cần cô không có tiếp xúc quá đáng với Minh Vương là được.
“Sau này, thấy Minh Vương thì đừng có qua lại với y, tốt nhất là một câu cũng đừng nói, biết chưa?” Giọng điệu Ôn Vương mềm mại khuyên nhủ.
Tiết Tịnh Kỳ vẫn không chịu thôi, trừng mắt nhìn hắn: “Ta không tiếp xúc nhiều với y, sao ban nãy chàng lại tức giận như vậy? Có phải là chàng cho người theo dõi ta không? Hay là chàng đã nghe mấy lời bàn tán này ở đâu?”
Bây giờ đến lượt cô chất vấn hắn rồi, Ôn Vương cam chịu phối hợp với cô, cúi đầu chịu tội.
“Ban nãy là ta sai rồi, ta không nên nghe lời người khác nói mà nghi ngờ nàng.” Ôn Vương nói xong, giơ tay ra xoa cằm cô, thái độ mềm xuống: “Có phải là bị ta siết đau rồi không?”
Hành động như vậy quá thân mật, Tiết Tịnh Kỳ có chút không thích ứng, giở vờ như ngại ngùng vỗ tay hắn, quay lưng lại với hắn.
“Ta biết chàng nghe ai nói rồi, ngày đó ở Hoàng cung, ta cũng nhìn thấy Vương phi rồi, ta có giải thích với nàng, nàng cũng không nghe. Chỉ nói là muốn nói chuyện này với Vương gia, ta nghĩ Vương gia anh minh sáng suốt, nhất định sẽ không bị nàng lừa.”
Tiết Tịnh Kỳ khen ngợi không chút sơ hở, khiến hắn rơi sâu trong lời nói ngọt ngào của cô, bất giác bay bổng.
“Ta đã biết chân tướng chuyện này rồi, đương nhiên sẽ không nghi ngờ nàng nữa, còn về người khích bác li gián, đương nhiên ta sẽ cho nàng ta một bài học.” Giọng nói Ôn Vương lạnh dần.
Nói xong, Tiết Tịnh Kỳ còn chưa trả lời đã quay người rời đi, vội vàng ra khỏi cửa.
Tiết Tịnh Kỳ đuổi theo, chỉ thấy vạt áo hắn hiện lên ở góc rẽ hành lang, mới chớp mắt thôi đã không thấy bóng dáng đâu nữa rồi.
Cô dựa vào khung cửa, trái tim căng thẳng ban nãy cũng đã yên bình lại, khóe miệng nhếch lên thành một nụ cười nhạt.
Chỉ mới một ngày, Doãn Tiêu La đã bị cấm túc trong phòng Hối Lỗi.
Sáng hôm sau Tiết Tịnh Kỳ cũng mới nghe được tin này, mà Ôn Vương lại không để lộ chút tin tức nào, chắc hẳn không hi vọng chuyện này có quá nhiều người biết.
Nơi đó cô từng ở, không ngờ vật đổi sao dời, cuối cùng lại rơi xuống đầu Doãn Tiêu La.
Đối phó với Doãn Tiêu La rồi, người tiếp theo…
Vẫn chưa moi được chuyện năm đó từ trong miệng Doãn Tiêu La, không thể nào chuyển đến người tiếp theo được.
Hôm nay cũng là ngày đưa tang của Luân Vương, Tiết Tịnh Kỳ cùng Ôn Vương đến Linh Sơn tiễn biệt, cảnh tượng vô cùng hùng tráng.
Cả đường đi đều được phủ bởi tuyết trắng và tiền giấy, bay khắp nơi, cùng với tiếng khóc vang khắp đất trời.
Chỉ hi vọng tương lai có thể đầu thai vào một gia đình bình thường, không cần phải đến Hoàng gia để chịu những tai nạn vô cớ này nữa.
Tiếng khóc ầm ĩ vang khắp đất trời, đường tuyết khó đi, đâu đâu cũng là băng lạnh lẽo, theo đội ngũ đưa tang vào Hoàng lăng, phụ nữ thì bị cản ở ngoài, chỉ có thể nhìn theo quan tài màu nâu sẫm phía trước tiến vào Hoàng lăng.
Vành mắt Tiết Tịnh Kỳ đỏ ửng, ngẩng đầu lên lại chạm phải ánh mắt Thích Mặc Thanh.
Ánh lắc đầu với cô, nói bằng khẩu hình hai chữ “đừng khóc”.
Tiết Tịnh Kỳ nở nụ cười bảo hắn yên tâm, sao cô có thể khóc được? Chỉ là không cẩn thận bị tuyết rơi vào mắt mà thôi.
Ngày tháng trở về phủ cũng tĩnh lặng, Trại Nguyệt bận rộn bưng trà rót nước, Tiết Tịnh Kỳ bảo nàng ta đừng làm nữa, ngủ một giấc đi, ai ngờ, cửa lớn lại bị người ta đá ra.
“Hòa Sắt, ngươi tự tại thật đấy, ở Lục Nguyên Cư này như thế nào? Có gì khác so với phòng Hối Lỗi không?” Giọng nói Doãn Tiêu La vừa vặn vang lên ở bên ngoài, nàng ta đứng ngoài nhìn Tiết Tịnh Kỳ.
Cái khí thế cá rách lưới chết này, dường như hôm nay đến là để làm cho ra nhẽ với Tiết Tịnh Kỳ vậy.
Trại Nguyệt thấy nàng ta như đã uống say, lập tức tiến lên trước, nhưng chưa kịp bước ra ngoài, Tiết Tịnh Kỳ đã cản lại.
Cô lắc đầu với Trại Nguyệt, dùng khẩu hình bảo nàng ta ra ngoài tìm Ôn Vương, sau đó đẩy nàng ta ra.
“Trại Nguyệt, ngươi ra ngoài trước đi, ta có lời muốn nói với Vương phi.”
Trại Nguyệt hiểu rõ, đáp lại một tiếng rồi lui ra ngoài.
Cửa bị đóng chặt lại, trong phòng chỉ còn Doãn Tiêu La và Tiết Tịnh Kỳ, bóng dáng hai người trong phòng trông có chút lẻ loi, cô độc.
“Ngươi to gan thật đó, lại dám cho bọn họ ra ngoài, ngươi không sợ ta ra tay đối phó ngươi sao?” Doãn Tiêu La nghiêng đầu cười.
Tiết Tịnh Kỳ tiến lên một bước, ngửi mùi rượu trên người nàng ta, lắc đầu: “Mượn rượu giải sầu càng thêm sầu, uống rượu không thể giải quyết mọi chuyện đâu.”
Doãn Tiêu La cười khẩy, đẩy mạnh Tiết Tịnh Kỳ một cái, khiến cô lùi về sau vài bước.
“Ngươi có tư cách gì mà dạy dỗ ta? Ngươi cũng chỉ là một trắc phi mà thôi, chính Vương phi của Ôn Vương phủ này là ta! Ngươi không có tư cách.”
Giọng điệu của nàng ta có chút ghen tị đến phát điên, nàng ta giận dữ kích động, Tiết Tịnh Kỳ gật đầu, thuận theo ý nàng ta.
“Đúng, ngươi là Vương phi của Ôn Vương phủ, nhưng Vương phi thì sao chứ? Ngươi không có được trái tim của chàng, chàng không yêu ngươi? Ngươi làm Vương phi cảm thấy thế nào?” Tiết Tịnh Kỳ bất lực nhún vai hỏi.
Giới hạn không thể xâm phạm của Doãn Tiêu La chính là Ôn Vương, không thể từ miệng người khác nghe được những lời Ôn Vương không yêu nàng ta.
Nàng ta kích động hét lên với Tiết Tịnh Kỳ: “Ngươi im miệng! Ngươi biết ta đã yêu chàng bao lâu không? Ngươi biết ta đã phải hi sinh vì chàng bao nhiêu không? Để gả cho chàng, ta đã tốn bao nhiêu tâm tư, cố gắng biết bao, nhưng vì ngươi mà toàn bộ đều đổ sông đổ bể!”
“Rốt cuộc là vì ta hay là vì chính ngươi?” Tiết Tịnh Kỳ dồn hỏi từng chút, bước từng bước về phía nàng ta.
“Ngươi độc đoán chuyên quyền, ngang ngược không nói đạo lí, đuổi hết mọi nữ tử bên cạnh Ôn Vương đi, để chàng mỗi ngày đều phải đối diện với ngươi, mà ngươi, ngoài cái thái độ ngang bướng thì không cho chàng được thứ gì cả.
Một người đàn ông, hi vọng sự ấm áp, khát vọng hạnh phúc, mong được ôm một người phụ nữ mềm mại như ngọc trong lòng chứ không phải một con hổ cái. Ngươi nhìn dáng vẻ hiện giờ của ngươi đi, có lẽ Vương gia đã sớm chán ghét cái gương mặt này của ngươi rồi.”
Tiết Tịnh Kỳ nắm được điểm yếu của nàng ta, tập trung vào điểm yếu của nàng ta mà tiến tới, khiến tuyến phòng bị chặt chẽ của nàng ta lập tức bị phá vỡ.
Cả người nàng ta như sắp sụp đổ.
Đúng vậy, đúng vậy, cô nói không sai, một chút cũng không sai.
Doãn Tiêu La ôm chặt đầu mình, bước chân loạng choạng lao về chiếc ghế bên cạnh, “ầm” một tiếng ngã xuống đất.
“Không phải, không phải… chàng thích ta, chàng vẫn thích ta… đều tại ngươi, tại một con hồ li tinh như ngươi giở trò li gián, nếu không phải ngươi, sao chàng có thể chán ghét ta được?” Doãn Tiêu La lẩm bẩm nói.
Tiết Tịnh Kỳ nhíu mày phòng bị.
Nàng ta chậm rãi bò dậy, chỉ trong chớp mắt đã rút một cao dao sáng bóng từ trong lòng ra.
“Tại sao ngươi không chết đi? Sao ngươi lại phải xuất hiện?” Doãn Tiêu La nhìn mũi dao sắc bén, ánh mắt nhìn chằm chằm Tiết Tịnh Kỳ.
“Sao nào? Ngươi còn muốn giết ta à? Ngươi không có cái gan đó đâu, nếu ngươi giết ta, Vương gia sẽ không tha cho ngươi đâu.” Tiết Tịnh Kỳ từng bước lùi về phía sau, dụ dỗ nàng ta vào bẫy.
Doãn Tiêu La bật cười lớn tiếng, ánh mắt sắc bén nhìn lưỡi dao: “Ngươi tưởng rằng ta sẽ sợ sao? Khi trước, ta cũng từng dùng con dao này giết người rồi, chém dao qua, nàng ta ngã xuống ngay trước mặt ta, không còn hơi thở.”
Nói xong, nàng ta dang tay ra, xoay một vòng, vô cùng đắc ý: “Ngươi nhìn xem, bây giờ ta có chuyện gì không? Không phải vẫn sống tốt đó sao?”
Chuyện khi đó, nàng ta nhớ rõ mồn một, không chỉ không hề ăn năn hối cải mà lại còn coi như chuyện cười mà kể ra.
“Người bị ngươi giế t chết kia thật vô tội, ta tin, người đó cũng giống ta, được Ôn Vương yêu thương, ngươi mới giế nàng, đúng không?” Tiết Tịnh Kỳ thấp giọng hỏi.