Hoàng Phi Nhất Tiếu Khuynh Thành

Chương 348: Không Thể Kìm Chế




Một chiếc xe ngựa chậm rãi đi qua các con đường ở trong thành, tạo ra hai tầng tuyết đọng trên mặt đất, chậm ung dung đi về phía Ôn vương phủ.

Tiết Tịnh Kỳ ngồi ở trong xe ngựa, hai mắt hơi khép lại, nhắm mắt dưỡng thần.

Vừa rồi cô đã nhìn thấy tất cả mọi chuyện, nhưng không có năng lực để ngăn cản, chỉ tiếc Doãn hoàng hậu đi ra, hậu cung lại phải hỗn loạn.

“Hàn Nguyệt, tới chỗ nào rồi?’’ Tiết Tịnh Kỳ đẩy rèm cửa sổ ra hỏi.

Hàn Nguyệt đi theo ở bên ngoài lập tức nói: ‘‘Đang đến đường lớn phố xá sầm uất, không lâu nữa sẽ đến Ôn vương phủ.’’

Tiết Tịnh Kỳ khẽ gật đầu, suy nghĩ một chút nói: ‘‘Ngươi bảo bọn họ dừng lại, ta mua một vài thứ rồi trở về.’’

Bây giờ cô nhất định đi một chuyến đến Minh Vương phủ trước, tất cả những nỗ lực trước đó của bọn họ đều uổng phí.

Dùng bồ câu đưa tin cho Triều Mị Băng cũng không có ý nghĩa, cũng phải bắt đầu thảo luận kế hoạch lại từ đầu.

Hàn Nguyệt lập tức quát ngăn người lái xe ngựa lại, bảo hắn ta dừng lại, thế nhưng người đánh xe là người bên cạnh Ôn vương, hắn không dám quên lời Ôn vương đã phân phó trước khi đi, lúc này sao hắn dám rời đi?

Thế nhưng mà một câu còn chưa nói, đã bị Tiết Tịnh Kỳ đuổi đi.

“Công chúa, có phải người nuốn đi đến Minh Vương phủ?’’ Hàn Nguyệt nhỏ giọng hỏi bên tai Tiết Tịnh Kỳ.

Đi theo cô lâu như vậy, vậy mà Hàn Nguyệt cũng có thể suy đoán được cô đang nghĩ gì trong lòng, Tiết Tịnh Kỳ có chút tán thưởng nhìn cô ta một chút, gật đầu cười nói: ‘‘Nói không sai, ngươi có biết con đường nào người ít, con đường nào gần hơn, có thể đi tắt đến Minh Vương phủ.’’

Hàn Nguyệt cũng không thường xuyên ở trong Minh Vương phủ, nhưng mà khoảng thời gian này thường xuyên ra vào nơi này, cho nên quen thuộc một chút.

“Công chúa, mời người đi cùng nô tỳ.’’ Hàn Nguyệt lướt người qua đám đông, quay đầu nhìn xung quanh, xác định không có người nào theo sau, mới mang theo Tiết Tịnh Kỳ đi về phía cửa sau của Minh Vương phủ.

Tiết Tịnh Kỳ cũng quen thuộc với nơi này, thế nhưng mà chưa từng đi cửa sau, mỗi lần đều quang minh chính đại ra vào, không nghĩ đến cái cửa sau này của Minh Vương lại hướng ra đường phố chính của kinh thành, chỉ là phải xuyên qua mấy cái ngõ hẻm nhỏ mới có thể đến đó.

“Công chúa, vào canh giờ này sẽ không có ai ở cửa sau, nô tỳ đi vào trước mở cửa cho người.’’ Hàn Nguyệt ngẩng đầu nhìn phía trên tường cao, quay người bay vào.

Nhìn thấy nàng ta tiến vào Minh Vương phủ như là một con chim nhỏ nhẹ nhàng, Tiết Tịnh Kỳ không khỏi cảm thán phương diện võ thuật của người cổ xưa.

Nhưng mà một lúc sau ở bên trong lại truyền đến một tiếng quát mạnh: ‘‘Dừng lại! Là tên trộm nhỏ nào cũng dám tự tiện xông vào Minh Vương phủ?’’

Tiếp theo là một vài âm thanh binh khí chạm vào nhau, bên trong tuyết trắng rét lạnh bay tán loạn truyền rất rõ ràng.

Chẳng lẽ đã bị thủ vệ ở trong phủ phát hiện ra? Hàn Nguyệt là người trong phủ, làm sao lại không biết?

Cũng không lâu sau, âm thanh binh khí đã ngừng lại, cửa sau cũng phanh một tiếng được mở ra, đầu tiên nhìn thấy không phải Hàn Nguyệt, mà là Nhục Nghê.

Nàng ta vẫn giống như trước kia, chỉ là một năm không thấy càng thêm gầy gò, cũng chính một năm này này nàng ta nhất định bởi vì chính mình mà áy náy đi?

Hai người gặp nhau chỉ mấy giây, Nhục Nghê giống như cũng không nhận ra, chỉ là có chút khó khăn mấp máy môi hỏi: ‘‘Ngươi, ngươi là Hòa Sắt công chúa sao?’’

Tiết Tịnh Kỳ trong nháy mắt từ trong hồi ức lấy lại tinh thần, gật đầu: ‘‘Đúng vậy, ta tới đây muốn gặp vương gia của các ngươi.’’

Nhục Nghê có chút bối rối luống cuống gật đầu: ‘‘Mời tiến vào, vương gia đang ở trong thư phòng.’’

Sau khi nói cám ơn, Tiết Tịnh Kỳ nhẹ nhàng bước chân về phía thư phòng, đối với Minh Vương phủ, cô nhắm mắt lại đều có thể đi đến mỗi một gian phòng trong phủ như thế nào.

Hai người phía sau lưng cũng không đi theo, sau khi nhìn thấy bóng dáng của cô rời đi cửa sau, Hàn Nguyệt mới nói: ‘‘Nhục Nghê tỷ tỷ, tỷ làm sao vậy?’’

Đôi mắt của Nhục Nghê dán chặt trên người Tiết Tịnh Kỳ, luôn cảm thấy cảm giác mà nàng mang lại cho nàng ta quen thuộc như vậy, cảm giác như hầu hạ Vương phi không ngừng tràn ngập trong lòng nàng ta.

“Nàng giống như rất quen thuộc với Minh Vương phủ?’’ Nhục Nghê lấy lại tinh thần, nhìn Hàn Nguyệt nói.

“Đúng vậy, thường xuyên đến đây, vương gia đối với nàng cũng rất để bụng, thường xuyên đến Ôn vương phủ đi gặp nàng.’’ Hàn Nguyệt hồi tưởng những chuyện đã xảy ra mấy ngày nay, luôn cảm thấy nàng rất khác.

Nhục Nghê lắc đầu, không biết tại sao nàng ta lại có suy nghĩ này, đến cùng là nàng ta suy nghĩ quá nhiều rồi.

Nàng ta kém xa vương phi, khí chất của hai người căn bản cũng không giống nhau, cặp mắt kia có thể nói lên tất cả.

Lang thang bên ngoài thư phòng một hồi, phủi sạch những bông tuyết trên người, đang chuẩn bị đẩy cửa đi vào, ngoài cửa đã có một nha hoàn đi vào, trong tay còn bưng bát canh ngọt như muốn đi vào.

Thế nhưng mà khi nhìn thấy Tiết Tịnh Kỳ hai mắt giật mình, mở miệng muốn kêu lên, sau đó đã bị Tiết Tịnh Kỳ che miệng lại.

“Không cho phép gọi, đưa đồ cho ta, ngươi cũng có thể rời đi.’’ Tiết Tịnh Kỳ nhìn vào mắt nàng ta, thấp giọng nói.

Người kia còn muốn nói gì đó, lại bị khí thế bén nhọn trong mắt của Tiết Tịnh Kỳ dọa đến không dám thở mạnh một cái, chỉ cảm thấy người này nhìn rất quen mắt, cũng không biết thân phận thật sự của cô.

Sau đó liên tục gật đầu, Tiết Tịnh Kỳ mới thả nàng ta ra để nàng ta rời đi.

Bưng bát canh ngọt trong tay, Tiết Tịnh Kỳ gõ cửa một cái, một giọng nói lạnh lùng ở bên trong truyền ra: ‘‘Vào đi.”

Trong thư phòng được thắp ánh nến, ánh sáng ở bên ngoài chậm rãi xuyên vào, cùng ánh nến dung hòa làm một, cực kì sáng.

Thích Mặc Thanh ngồi ở trên ghế, đang đọc cuốn sách ở trong tay, cũng chưa từng ngẩng đầu lên.

Cho đến khi Tiết Tịnh Kỳ để bát canh ngọt trong tay xuống, hắn mới nhàn nhạt mở miệng: ‘‘Ra ngoài.’’

Tiết Tịnh Kỳ sững sờ, xem ra còn chưa biết là cô, chậm rãi đi đến trước người hắn, hai tay chắp sau lưng, nhíu mày nói: ‘‘Thật sự muốn ta ra ngoài sao?’’

Cô vừa nói xong, Thích Mặc Thanh bỗng nhiên ngẩng đầu lên, sách trong tay sách rơi xuống, hắn có chút khiếp sợ nhìn qua Tiết Tịnh Kỳ, trong giọng nói khó nén kích động.

“Tịnh Kỳ, lại đây.’’ Vươn tay ra đón lấy cô.

Tiết Tịnh Kỳ không có động tác gì, mặt mày như vẽ đang nhìn chằm chằm hắn, đối mặt với ánh sáng, giống như một vòng sáng mờ nhạt đang bao quanh hắn, lộ ra có mấy phần mông lung.

“Ta tới là có chuyện quan trọng phải nói với chàng.’’ Tiết Tịnh Kỳ suýt chút nữa muốn luân hãm vào trong ánh mắt của hắn, may mắn cô kịp thời thu hồi ánh mắt.

Thế nhưng, hắn làm sao chịu ở chỗ đó nói chuyện với cô, thuận tay vươn tới, bế cô lên đùi hắn, còn nhanh chóng ôm chặt eo của cô.

“Có lời gì cứ nói đi, nhìn nàng ta không có cách nào tập trung lực chú ý.’’ Thích Mặc Thanh giải thích.

Tiết Tịnh Kỳ nhìn bàn tay của hắn không chút kiêng kỵ, nhíu mày gật đầu: ‘‘Ôm ta thì chàng có thể tập trung sự chú ý sao?’’

Người kia còn mặt dày mày dạn lắc đầu: ‘‘Ôm nàng ta nghe càng rõ ràng hơn chút.’’

Cằm của hắn đặt lên trên cổ của cô, hơi thở phả vào cổ của cô, hơi ngứa, Tiết Tịnh Kỳ đưa tay đẩy cái cằm của hắn ra, thế nhưng mà không lâu sau hắn lại tiếp tục quấn lấy.

Bất đắc dĩ, đành phải từ bỏ, để hắn tùy ý dựa vào.

“Doãn hoàng hậu đã ra khỏi lãnh cung.’’ Tiết Tịnh Kỳ đột nhiên nói.

“Ừm.’’ Người kia trầm giọng lên tiếng, không có bao nhiêu phản ứng.



“Ta đã nhìn thấy bà ta đi ra.’’ Tiết Tịnh Kỳ tiếp tục nói.

“Ừm!’’ Thích Mặc Thanh dựa vào trên cổ của cô, trầm thấp thở dài.

Làm sao lại không có phản ứng gì? Chẳng lẽ hắn đã sớm biết được?

“Chàng đã sớm đoán được rồi?’’ Tiết Tịnh Kỳ rũ lông mi xuống, nhìn một bên mặt chàng.

Thích Mặc Thanh ngẩng đầu, khuôn mặt tuấn lãng rơi vào giữa lông mày của cô, thản nhiên nói: ‘‘Ra ngoài mới tốt, về sau có thể bắt được cái chuôi của bà ta tốt hơn, cứ ở trong lãnh cung mãi chỉ sợ không thể cho bà ta được một đòn giáng nặng nề.’’

Mặc dù nói như vậy, nhưng mà dù sao Doãn hoàng hậu cũng là người trải qua mưa gió ở trong cung, lại thêm khó khăn trắc trở lần này, sau này nhất định sẽ sinh lòng cảnh giác, về sau muốn đối phó bà ta chỉ sợ là càng khó.

“Nhưng mà, lần này bà ta đi ra, nhất định sẽ không dễ dàng bỏ qua cho những người đã hại bà ta, nhất là Dung Tần và Luân Vương.’’ Tiết Tịnh Kỳ suy đoán nói.

Chờ đợi ở trong lãnh cung hơn một tháng, đối với bà ta mà nói, là một chuyện bà ta khó tiếp nhận hơi cả cái chết.

Bà ta hao tổn tâm cơ để đi ra ngoài, chỉ sợ là vì báo thù đi.

“Ta sẽ điều thêm ám vệ trong phủ của thập thất đệ, bảo hộ an toàn của hắn, còn Dung Tần bên kia, bà ta cũng biết rõ Doãn hoàng hậu sẽ làm cái gì, bà ta chắc chắn biết xử lý như thế nào.’’ Thích Mặc Thanh trầm tư một chút nói.

“Địch quý phi cũng đã tỉnh lại, là Doãn hoàng hậu đã giải độc cho bà ta, có lẽ, độc của Địch quý phi chính là bước đệm cho Doãn hoàng hậu, lần này bà ta lợi dụng Địch quý phi, quan hệ của hai người nhất định sẽ vỡ tan.’’ Tiết Tịnh Kỳ cười yếu ớt nói.

Lần này Thích Mặc Thanh cười ngất rồi nghi hoặc nhìn cô một chút, hỏi: ‘‘Địch quý phi bị trúng độc gì?’’

“Kỳ Lân hỏa độc.’’ Tiết Tịnh Kỳ nhớ hết sức rõ ràng.

Kỳ Lân hỏa độc? Thích Mặc Thanh giống như có chút ấn tượng với cái này, chỉ biết là độc tính thuộc hệ hỏa, dễ dàng gây xung đột với hàn băng, chỉ cần cả hai gặp nhau, đương nhiên sẽ khó mà trị liệu.

Chắc hẳn là Địch quý phi trước kia bị người ta hạ Kỳ Lân hỏa độc, lại gặp trúng thời tiết như này, cả hai tương xung, mới có thể dẫn đến hôn mê bất tỉnh.

“Kỳ Lân hỏa độc chỉ cần vừa gặp lạnh thì sẽ trở nên không thể khống chế, mà Doãn hoàng hậu lại có thể kịp thời cứu được Địch quý phi, về sau được ra khỏi lãnh cung. Xem ra Doãn hoàng hậu sớm đã có kế hoạch.’’ Thích Mặc Thanh nhắm hai mắt lại, ngàn phòng vạn phòng, vậy mà không đề phòng việc này.

Còn tạo cơ hội cho Doãn hoàng hậu ra khỏi lãnh cung.

Trong hậu cung khó được xuất hiện một người nào có đủ dũng khí cùng mưu trí, có thể chống lại Doãn hoàng hậu, đã thành công được một nửa, lại bởi vì chuyện này mà thất bại trong gang tấc, thực sự khiến cho người ta khó mà tiếp nhận.

Tâm tư của Thích Mặc Thanh căn bản không đặt ở chuyện này, còn nhiều thời gian, hắn có thể nghĩ ra rất nhiều biện pháp để đối phó với Doãn hoàng hậu.

Thế nhưng mà bây giờ Doãn hoàng hậu cũng không phải là quan trọng nhất, đối phó Doãn Tiêu La, để nàng ta nói ra sự thật mới là quan trọng nhất.

“Nàng vẫn nên quan tâm chính mình một chút, ở Ôn vương phủ cũng nhiều ngày như vậy, có nghĩ đến việc đối phó với Doãn Tiêu La như thế nào hay không?’’ Ánh mắt Thích Mặc Thanh lấp lánh nhìn cô chằm chằm, có loại xúc động muốn ôm cô vào lòng.

Tiết Tịnh Kỳ duỗi một ngón tay ra ngăn trở môi của hắn, làm bộ phẫn nộ nói: ‘‘Không phải ta đã nói cho ta thời gian một tháng hay sao? Lúc này mới qua có vài ngày?’’

“Đối với ta một ngày bằng một năm.’’ Thích Mặc Thanh trầm giọng nói.

Một giọng nói từ tính vang ở bên tai cô, hơi nóng phun lên tai của Tiết Tịnh Kỳ, khiến cho cô cảm thấy hơi tê tê, rụt cổ một cái, môi của hắn cũng đã rơi xuống.

Giống như không có phương hướng bắt lấy môi của cô, nụ hôn ướt át của hắn lưu lại trên môi cô, chậm rãi kéo cô theo tiết tấu của hắn, trong mũi đều tràn đầy hơi thở của chàng.

Tiết Tịnh Kỳ nhất thời xúc động khó kìm chế được mình, đưa tay vòng qua cổ hắn, hai người ôm chặt lấy nhau.

Hơi thở của Thích Mặc Thanh ngày càng gấp gáp, hơi thở hổn hển ôm chặt lấy thân thể của cô, xoay người đặt cô ở trên bàn sách.