Hoàng Phi Nhất Tiếu Khuynh Thành

Chương 345: Kế Hoạch Bắt Đầu




Tiết Tịnh Kỳ dứt lời, liền đi tới bàn đọc sách ở trước mặt, nâng bút muốn viết thư cho Triều Mị Băng, nghĩ nghĩ nội dung, liền nâng bút viết.

Cô đã luyện tập viết bút lông nhuần nhuyễn, mặc dù không giống chữ của người luyện viết lâu năm, nhưng cũng không kém hơn bao nhiêu.

Sau khi viết xong, cô liền đem lá thư này đưa cho Thích Mặc Thanh.

“Nghĩ đến thì trong mấy ngày nay Doãn Hoàng Hậu sẽ ra tay, hẳn là ông ngoại nàng đang ở Điệp Cốc đi? Dùng bồ câu đưa tin vừa đi vừa về cũng phải hai ngày, hai ngày này ta sẽ hết dùng sức ngăn cản bà ta.” Giọng nói của Thích Mặc Thanh rất lạnh lùng.

Tiết Tịnh Kỳ gật gật đầu, huýt sáo gọi bồ câu đưa tin, chỉ trong chốc lát, bồ câu đưa tin liền bay đến.

Bồ câu đưa tin màu trắng vỗ cánh đến vị trí cửa sổ, vừa mổ lông vũ màu trắng ở trên người mình, cho đến khi Tiết Tịnh Kỳ buộc phong thư lên trên người của nó, nó mới vỗ cánh hai lần bay đi.

“Đây là bồ câu mà ta tặng nàng phải không, đã lâu không gặp, ăn uống khoẻ mạnh hơn rồi.” Khóe miệng Thích Mặc Thanh hơi mỉm cười.

“Ta nào có nuôi dưỡng, chỉ là do nó không kén ăn mà thôi, cái gì cũng ăn.” Tiết Tịnh Kỳ trả lời.

“Nếu như chủ nhân của nó cũng giống như nó, không kén ăn gì cả thì tốt, đáng tiếc, chủ nhân lại quá khó nuôi.” Thích Mặc Thanh nhìn bông tuyết ngoài cửa sổ, cảm thán nói.

Nghe lời này của hắn, Tiết Tịnh Kỳ bật cười một tiếng, đối với lời nói đột ngột này của hắn, có chút không biết phải làm sao.

“Vậy chàng nói một chút, chủ nhân của nó khó nuôi như thế nào?” Đôi mi thanh tú của Tiết Tịnh Kỳ cong lên, nhìn đôi mắt lạnh lùng của Thích Mặc Thanh.

“Ừm… Ăn nhiều thì sợ nghẹn, ăn ít thì sợ bị đói, mặc nhiều thì sợ nóng, mặc ít thì sợ lạnh, chỉ cần không ở bên cạnh thì cảm thấy không yên lòng, ngày ngày phải hết sức quan tâm… Cực kì khó chịu, nàng nói xem, có phải là rất khó nuôi?” Thanh âm trầm thấp của Thích Mặc Thanh truyền vào trong tai cô, khiến cho gương mặt của cô ửng đỏ.

Tiết Tịnh Kỳ lấy cùi chỏ đánh vào ngực của hắn, sắc mặt ửng đỏ, ánh mắt như nước, nhìn Thích Mặc Thanh đều sắp trở nên mềm giòn.

“Miệng lưỡi của chàng càng lúc càng trơn tru, nói, học từ ai?” Tiết Tịnh Kỳ bóp chặt cánh tay tráng kiện của hắn, ánh mắt như vẽ mà nhìn hắn.

Lực đạo của cô đối với hắn mà nói thì không đáng kể chút nào, phảng phất như đang gãi ngứa, ngược lại hắn có chút tham luyến loại vuốt ve an ủi khó có được này.

Thích Mặc Thanh tùy ý bắt lấy tay nhỏ của cô, đặt ở trên môi, hôn một cái, bình tĩnh nói: “Không có cách nào, vừa thấy được nàng liền muốn nói, những lời này chỉ là lời ít nói, nếu không, ban đêm ta lại nói cho nàng nghe?”

Tiết Tịnh Kỳ hơi híp mắt, lỗ ai ửng đỏ, giãy dụa muốn tránh khỏi tay của hắn, thế nhưng, Thích Mặc Thanh không có ý nghĩ muốn buông tay cô ra, càng nắm chặt hơn.

“Mấy ngày nay hắn đi rồi, không bằng đến phủ Minh Vương ở lại mấy ngày? Ta để cho người khác đến thay thế nàng.” Thích Mặc Thanh chỉ muốn nhanh chóng ở cùng một chỗ với cô.

Tiết Tịnh Kỳ lắc đầu: “Doãn Tiêu La còn đang ở trong phủ Ôn vương, mấy ngày nay tất nhiên là nàng ấy sẽ tìm ta gây phiền phức, nếu như ta rời đi, nhất định nàng ấy sẽ phát hiện ra manh mối.”

Chuyện này vốn không phải chuyện lớn, Thích Mặc Thanh chỉ muốn đưa cô đi, thì dùng vài ba câu đã có thể đưa cô đi rồi.

Thế nhưng, Tiết Tịnh Kỳ rất kiên định với lập trường của mình, kiên định từ chối, căn bản không cho hắn có cơ hội nói chuyện lần nữa.

“Được rồi, chàng vẫn là mau đi đi, ta còn muốn nghiên cứu một chút dược liệu.” Tiết Tịnh Kỳ đẩy thân thể của hắn, ý bảo hắn mau rời đi nơi này.

Hôm nay thời gian đã đủ lâu, nha hoàn bên ngoài cũng không phải đều là người của mình, nếu như vạn nhất nghe thấy được tiếng cô cùng một nam nhân khác nói chuyện ở bên trong, khó tránh khỏi sẽ hô to gọi nhỏ.

Thích Mặc Thanh lưu luyến không rời nhìn cô một chút, dù sao hắn muốn tới đây cũng có rất nhiều cơ hội, căn bản cũng không chỉ có lần này.

Từ sau khi Địch quý phi nằm trên giường không dậy nổi, Doãn Tiêu La liền ngày ngày cố gắng khiến cho thân thể của mình tốt lên, ăn đủ một ngày ba bữa, uống cạn từng chén thuốc không để lại cặn thuốc.

Thân thể cũng liền khá hơn, bất quá vẫn có chút phong hàn, nhưng cũng không có gì đáng ngại, sáng sớm nàng ta mới mặc một chiếc áo choàng, liền nghe được tin tức Ôn vương muốn đi ra ngoài.

Nhớ tới chuyện nàng ta rơi xuống nước kia, Doãn Tiêu La cũng không có ý muốn ra ngoài tiễn hắn, chỉ là nhàn nhạt nhìn bóng lưng của hắn đến xuất thần.

“Vương phi, ngài nhìn gì vậy?” Đông Vân bước chân nhẹ nhàng đi tới phía sau của nàng ta, đột nhiên mở miệng.

Doãn Tiêu La tựa tại trên khung cửa bị thanh âm đột nhiên xuất hiện của nàng ta khiến giật nảy, bỗng nhiên quay người.

Nổi giận nhìn Đông Vân nói: “Sao ngươi đi đường lại lặng yên không tiếng động vậy? Dọa ta một hồi!”

“Nô tỳ thấy Vương phi nhập thần như vậy, tưởng là ngài đang suy nghĩ cái gì, cho nên đi đường cũng nhẹ nhàng hơn.” Đông Vân hơi xấu hổ cười, vuốt ve hai tay.

Nhìn khuôn mặt tươi cười áy náy của nàng ta, Doãn Tiêu La cũng không nói gì thêm, ánh mắt bỗng nhiên nhìn lên trên tay của nàng ta, đột nhiên phát hiện có một vết sẹo không rõ ràng.

“Đông Vân, trên tay của ngươi bị thương lúc nào vậy? Cho ta xem một chút.” Doãn Tiêu La nghi hoặc nhìn xem mu bàn tay của nàng ta, đưa tay muốn chạm đến tay của nàng ta.

Thế nhưng, Đông Vân lại nhẹ nhàng linh hoạt né tránh, tay của Doãn Tiêu La chỉ chạm đến góc áo của nàng ta, cuối cùng rơi xuống không trung.

“Vương phi, mấy ngày trước đây nô tỳ không cẩn thận bị đầu bếp đụng vào mu bàn tay ở phòng bếp, đã không sao rồi, làm phiền Vương phi phí tâm.” Đông Vân thấp giọng nói.

Doãn Tiêu La cũng không để ý, trong đầu của nàng chỉ nghĩ đến sau khi Ôn vương rời đi, rốt cuộc nàng ta phải đối phó với Hoà Sắt như thế nào.

Sau khi bọn họ kết hôn, nàng đã uất ức lâu như vậy, còn không phải bởi vì Ôn Vương luôn che chở con tiện nhân kia.

Bây giờ Ôn vương rời khỏi phủ, chính là thời cơ tốt nhất để nàng ta đối phó người kia, nàng muốn báo thù cả thù mới hận cũ, cả mối thù rơi xuống nước này, cũng phải cùng báo thù.

“Nếu không còn chuyện gì, ngươi đi làm một ít chuyện thay ta đi.” Doãn Tiêu La nhàn nhạt mở miệng.

Suy nghĩ nhiều như vậy, cuối cùng nàng ta cũng nghĩ đến phải làm gì, mục đích của nàng ta chính là không để Hoà Sắt sống tốt.

Ánh mắt của Đông Vân hơi lạnh xuống, lông mi cúi thấp xuống, Doãn Tiêu La không nhìn thấy ánh mắt của nàng ta.

“Vương phi, ngài có gì dặn dò?” Đông Vân thấp giọng hỏi.

Doãn Tiêu La nhìn nàng ta một cái, thấp giọng nói một câu ở lỗ tai của nàng ta, nhưng không nhìn thấy ánh mắt của Đông Vân càng lạnh lẽo hơn.

Thật lâu, Đông Vân mới gật gật đầu, khom người lui ra ngoài.

Bóng đêm lạnh buốt như nước, bầu trời bị tầng mây âm trầm u ám che lại, chỉ lộ ra ánh trăng mê ly mông lung, tuyết trắng như là lông ngỗng rơi xuống, rơi vào trên bệ cửa sổ ở bên ngoài.

Tiết Tịnh Kỳ khép lại sách thuốc, vuốt vuốt hai mắt, ánh đèn đã sớm được thắp lên, ánh nến sáng tỏ chiếu ra thân ảnh của cô, khiến cả người cô đều phản chiếu trên cửa.

“Công chúa, trời đã tối rồi, ngài vẫn nên lên giường nghỉ ngơi đi. Hàn Nguyệt đã trải tốt ga giường, ra hiệu cô lên giường nghỉ ngơi.

Tiết Tịnh Kỳ gật gật đầu, rửa mặt một lần, đột nhiên bên ngoài lại vang lên một tràng tiếng gõ cửa, phá vỡ bóng đêm băng lãnh.

Hàn Nguyệt nhìn cô, đang hỏi thăm cô có nên mở cửa không, Tiết Tịnh Kỳ lại không chút do dự gật gật đầu.

Sau khi mở cửa, mới phát hiện người bên ngoài kia lại là Đông Vân bên người Doãn Tiêu La, Hàn Nguyệt trố mắt một hồi, trong đầu rất nhanh quay vòng vòng, để nàng ta đi vào.

Thích Mặc Thanh đã sử dụng thuật dịch dung, đổi nha hoàn thiếp thân Đông Vân của Doãn Tiêu La đổi thành người của mình, đoán chừng thời gian này tới đây hẳn là có chuyện quan trọng.

“Công chúa, nô tỳ Đông Vân có việc bẩm báo.” Đông Vân chậm rãi thi lễ một cái.

Tiết Tịnh Kỳ nhìn thân ảnh của nàng ta, ra hiệu: “Có lời gì thì nói đi.”

Cô nhớ hết sức rõ ràng Đông Vân là nha hoàn thân thiết bên cạnh Doãn Tiêu La, cơ hồ nàng ta chính là người nghĩ kế cho Doãn Tiêu La.

Bất quá Đông Vân bây giờ, đã là người của mình.



Đông Vân hiểu ý, liền đứng lên, nói một năm một mười những lời mà hôm nay Doãn Tiêu La nói cho nàng ta, một chữ cũng không sót nói cho Tiết Tịnh Kỳ nghe.

Nghe xong lời nàng ta nói, mặt mày Tiết Tịnh Kỳ cau lại, phảng phất như đang suy nghĩ cái gì.

Cô suy đoán quả nhiên không sai, quả nhiên sau khi Ôn vương rời đi Doãn Tiêu La sẽ có động tác, không nghĩ tới lại sử dụng kế sách vụng về đến mức không chịu nổi như vậy.

“Ta đã biết, ngươi cứ xem như chưa có chuyện gì xảy ra, cứ dựa theo lời nàng ta mà làm.” Tiết Tịnh Kỳ hơi nheo mắt lại, giống như là đã làm tốt sự chuẩn bị.

Đông Vân hơi nghi hoặc một chút, ngẩng lên đầu, hôm nay nàng ta nói chuyện này với cô, là muốn cô ra chủ ý trước, không nghĩ tới cô lại muốn thuận theo ý của Doãn Tiêu La?

Nhưng từ trước đến nay, nàng ta chưa bao giờ chất vấn ý tứ của chủ nhân, cho dù có nghi hoặc, cũng sẽ không hỏi ra.

“Vâng, nô tỳ đã biết.” Đông Vân gật gật đầu, quay người liền ra khỏi cửa.

Hàn Nguyệt liền đứng ở bên người các nàng, đã nghe nhất thanh nhị sở, nàng hầu hạ Tiết Tịnh Kỳ lâu như vậy, cũng có chút hiểu rõ tính nết của cô.

Tiết Tịnh Kỳ đã nói như vậy, như vậy cô đã có niềm tin tuyệt đối là sẽ thắng.

Sáng sớm hôm sau, Tiết Tịnh Kỳ liền tiến cung rất sớm, Hàn Nguyệt đi theo phía sau cô, thế nhưng lại không đi đến tẩm cung của Địch quý phi, mà lựa chọn một đường đi về phía lãnh cung.

“Công chúa, nơi này cũng không phải là đường đi đến tẩm cung của Địch quý phi, vì sao ngài lại đi về phía bên này?” Hàn Nguyệt vô cùng khó hiểu.

Bước chân Tiết Tịnh Kỳ càng nhanh hơn, cửa lãnh cung cách cô gần trong gang tắc, chỉ thiếu chút nữa liền có thể đến cửa lãnh cung.

Thế nhưng, phía trước lại đột nhiên lóe lên một đạo thân ảnh màu trắng, chồng vào với nền tuyết trắng ở trên đất, nếu như không nhìn kỹ, thật đúng là không nhìn ra là có người bay ngang qua.

“Hàn Nguyệt, vừa rồi ngươi có thấy cái gì không?” Tiết Tịnh Kỳ quay người nói với Hàn Nguyệt, thế nhưng vừa quay đầu lại, đã không thấy Hàn Nguyệt.

Tiết Tịnh Kỳ bỗng nhiên đứng nguyên tại chỗ, đi một vòng, nhưng căn bản không nhìn thấy thân ảnh của Hàn Nguyệt.

Sao vừa quay người liền không thấy người nữa? Tiết Tịnh Kỳ che trán, vẫn là một thị nữ có khinh công tương đối tốt, sẽ không quay người đã biến mất không thấy.

Tiết Tịnh Kỳ tiếp tục đi lên phía trước, càng đến gần cửa lãnh cung, không khí liền trở nên càng lạnh lẽo hơn, cô quấn chặt áo choàng ở trên thân, chậm rãi đi về phía cửa lãnh cung.

Đột nhiên, sau lưng liền truyền đến một trận gió gào thét mà đến, một tiếng bước chân trầm ổn ở phía sau của cô.

“Vương phi, Thái tử ở bên trong, đừng đi vào,” Hàn Nguyệt thấp giọng nói nhỏ ở bên tai cô.

Vừa rồi, sau khi nàng ta nhìn thấy thân ảnh kia, nàng ta liền đuổi tới, không nghĩ tới Thái tử vậy mà lại ở trong lãnh cung, đoán chừng là thường đến lãnh cung gặp mặt Doãn Hoàng Hậu.

Tiết Tịnh Kỳ bỗng nhiên quay đầu lại, nhìn thấy cảm giác Hàn Nguyệt bỗng nhiên giáng lâm có chút tập mãi thành quen.

“Thái tử ở bên trong? Ngươi xác định không nhìn lầm?” Tiết Tịnh Kỳ xác nhận lại một lần nữa.

“Vô cùng xác nhận.” Hàn Nguyệt gật gật đầu.

Không nghĩ tới khoảng thời gian Doãn hoàng hậu bị đày vào lãnh cung này, Thái tử vậy mà thường đến trong lãnh cung, vụng trộm gặp mặt cùng Doãn hoàng hậu.

Khó trách Địch quý phi sẽ trúng độc, nếu không phải là Thái tử có bản lĩnh lớn như vậy, có thể hạ độc vào ẩm thực của nàng ta, thì còn ai vào đây.

Tiết Tịnh Kỳ nhếch miệng nở nụ cười yếu ớt, hôm nay đến quá khéo, không nghĩ tới vậy mà gặp được Thái tử tại nơi này.

“Hàn Nguyệt, chúng ta rời khỏi nơi này trước, đi đến tẩm cung của Địch quý phi đi.” Tiết Tịnh Kỳ lạnh lùng dứt lời, quay người rời khỏi nơi này.