Hoàng Phi Nhất Tiếu Khuynh Thành

Chương 321: Cuối Cùng Cũng Nhận Nhau






“Bắt đầu từ giờ phút này, cuối cùng trái tim của ta cũng không cần phải căng chặt nữa, không cần phái một lượng lớn người đi ra ngoài tìm nàng, không cần ngày nào cũng phải nghĩ xem rốt cuộc nàng ở đâu, giống như tất cả mọi chuyện đều đã có nơi để về, có đường lui.

Ta không biết phải dung ngôn ngữ như thế nào để hình dung cảm giác hiện tại của ta…” Thích Mặc Thanh hơi dồn dập muốn biểu đạt tình cảm của chàng.

Nhưng mà chàng không quen nói những lời âu yếm, cũng chưa từng nghiên cứu về việc này.

Thấy chàng nhíu mày hoảng loạn như vậy, Tiết Tịnh Kỳ duỗi tay che miệng chàng lại, lắc đầu nhìn chàng nói: “Ta biết, ta biết hết, cho dù chàng không nói thì ta vẫn hiểu.”
Ánh mắt Thích Mặc Thanh đột nhiên ngưng lại, thật lâu sau, cuối cùng vẫn gấp gáp đẩy tay cô ra, giữ chặt gáy cô, vội vàng hôn lên môi cô.

Không có thứ gì có thể miêu tả tình cảm của chàng tốt hơn hành động này cả, ngay khoảnh khắc nhìn thấy cô, chàng đã muốn làm như thế.

Tiết Tịnh Kỳ trợn tròn mắt một lúc, từ từ đáp lại nụ hôn của chàng, hai người có hơi động tình ôm chầm lấy nhau, phát tiết tình cảm hơn một năm qua.

Mãi đến khi Tiết Tịnh Kỳ sắp không chịu nổi nụ hôn cuồng bạo này của chàng nữa, đang định đẩy chàng ra thì chàng lại thả cô ra trước.

Chỉ trong chớp mắt, Tiết Tịnh Kỳ còn không kịp nhìn xem chàng có động tác gì, chàng đã xoay người đè cô xuống đất.

Cơ thể thon dài có cảm giác áp bách rất mãnh liệt, Tiết Tịnh Kỳ nhìn cặp mắt đỏ ngầu của chàng, giống như đã nhẫn nại đến điểm cao nhất, chỉ cần một động tác nhỏ là có thể khơi dậy thú tính của chàng.


“Mặc Thanh… Chàng, chàng đứng lên trước đi.” Tiết Tịnh Kỳ chớp mắt, từ từ đẩy ngực chàng, nhưng chàng lại đè lên lần nữa.

“Đừng nói gì, cũng đừng gọi tên ta, để ta nhìn nàng như thế này đi.” Thích Mặc Thanh khẽ nói bên tai cô.

Thích Mặc Thanh thật sự không chống đỡ nổi âm thanh của cô, chỉ cần cô gọi tên chàng, chàng lập tức cảm thấy lửa trong người xông thẳng lên đỉnh đầu, lý trí của chàng sắp sửa không kềm chế được những rung động trong lòng.

Nhìn như thế? Tiết Tịnh Kỳ hơi khó chịu quay đầu qua một bên, chàng cứ chống người đè trên người cô thế này, sao cô có thể thoải mái để chàng nhìn được.

“Chàng đứng dậy trước đi, như thế này sao mà nói chuyện được?” Tiết Tịnh Kỳ đẩy chàng.

Thích Mặc Thanh lắc đầu: “Ta chỉ muốn nhìn nàng như vậy, nếu nàng không thích thế này thì chúng ta làm chuyện khác cũng được.”
Nói xong, chàng định hôn môi cô, may mà Tiết Tịnh Kỳ nhanh hơn một bước chặn môi chàng lại.

“Sao chàng lại vô lại như vậy chứ?” Tiết Tịnh Kỳ nhướng mày tức giận nói.

“Vô lại? Ta thích từ này, nhưng ta chỉ vô lại với nàng thôi.” Thích Mặc Thanh hiếm khi mà nở một nụ cười tươi như thế.

Chàng rất hiếm khi cười, thì ra khi chàng cười rộ lên lại đẹp đến thế, giống như một tia nắng mặt trời chiếu vào hai mắt Tiết Tịnh Kỳ vậy.

“Đúng rồi, sau này nên cười như thế này, cười rộ lên rất đẹp.” Tiết Tịnh Kỳ duỗi tay giữ chặt mặt chàng, trong mắt giống như chứa đầy ngôi sao.

Thích Mặc Thanh bắt được tay cô, cười to: “Được, sau này ở trước mặt nàng, mỗi ngày ta đều sẽ cười như thế.”
Nhưng mà chàng dần dần thu ý cười lại, đến cuối cùng biến mất không còn thấy đâu.

Chàng đưa tay từ từ sờ lên mặt Tiết Tịnh Kỳ, nhíu mày, trong mắt toàn là vẻ đau lòng: “Hôm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Vì sao đang yên đang lành lại cháy? Sau đó nàng đã đi đâu? Rốt cuộc là vì sao lại biến thành gương mặt này? Nàng chắc chắn đã phải chịu khổ rất nhiều… Ta hận bản thân ta chết đi được…”
Tiết Tịnh Kỳ nắm lấy tay chàng, lắc đầu: “Chuyện đều đã qua, mọi khổ cực đều đã qua, bây giờ chúng ta như thế này đã rất tốt.”
Cô không thể nói cho chàng biết cô là xuyên không đến đây, cũng không thể nói cho chàng biết gương mặt này mới là cô thật sự, cô sợ sẽ dọa chàng, sợ chàng không tin.

“Không, rốt cuộc là ai đã hại nàng biến thành như thế này, ta nhất định phải điều tra rõ ràng, để nàng ta sống không bằng chết.” Trán Thích Mặc Thanh nổi đầy gân xanh, giống như phát điên đột nhiên đứng bật dậy
Tiết Tịnh Kỳ thấy chàng như thế vội vàng khuyên nhủ: “Đã hơn một năm rồi, sau khi ta chạy ra khỏi đám lửa thì được người khác cứu.

Sau đó vẫn luôn ở lại trong Điệp Cốc, hơn nữa còn vô tình phát hiện ra người cứu ta lại là ông ngoại của ta, là ông ấy tìm đủ moi cách để chữa trị gương mặt cho ta, mới khiến ta quay về được.”
“Điệp Cốc? Ông ngoại?” Thích Mặc Thanh khẽ lẩm bẩm: “Nếu là ông ngoại cứu nàng, ngày sau chúng ta đến thăm cảm ơn ông cụ, cảm ơn ông đã chăm sóc cho nàng.”
Tiết Tịnh Kỳ gật đầu, lại nghe chàng nói: “Vậy vì sao nàng lại biến thành công chúa Hòa Sắt? Ngay cả tướng quân Triết Tông cũng đi theo nàng?”
Tiết Tịnh Kỳ kể lại đầu đuôi mọi chuyện đã trải qua cho Thích Mặc Thanh nghe, chàng nghe mà cảm thấy có chút mạo hiểm, liên tục quan sát kiểm tra cô từ đầu đến đuôi, muốn xem thử xem cô có bị thương không.

Tiết Tịnh Kỳ nhíu mày đánh bay tay chàng: “Nếu ta bị thương thì còn đứng ở đây được sao?”
Cũng đúng, cho dù lúc trước có vấn đề gì thì sau khi ăn Hộ Tâm Đan vào thì cũng sẽ không còn vấn đề gì nữa.

Nhắc đến nước Thành Châu, Tiết Tịnh Kỳ lập tức nhớ đến A Lạc Lan, híp mắt lại nhìn Thích Mặc Thanh, trong mắt đầy chất vấn.

“Chàng đã biết thân phận của ta từ lâu, vì sao còn nhất quyết muốn cưới thị nữ của ta nữa?” Tiết Tịnh Kỳ nhíu mày hỏi.

Nhắc đến chuyện này thì Thích Mặc Thanh lại giận, nhíu chặt đôi mày kiếm lại: “Ta còn muốn hỏi nàng, vì sao phải nói bài hát kia là do nàng ta dạy cho nàng chứ? Rồi vì sao muốn dịch dung nàng ta để lừa ta?”
“Ta…” Tiết Tịnh Kỳ không trả lời được, lời nói mắc kẹt trong cổ họng, mấy chuyện này còn không phải là vì cô tùy hứng, muốn thử tình cảm của chàng đối với cô.

Thích Mặc Thanh giả vờ tức giận: “May mà bây giờ tất cả mọi chuyện đều đã sáng tỏ, nàng vẫn là Tịnh Kỳ của ta, vậy là đủ rồi.”
Có lẽ là vì chuyện vui đến quá bất ngờ, niềm vui đã làm mụ mị đầu óc của chàng, chàng đã quên mất chuyện Ôn Vương.

Chuyện này sớm muộn gì cũng phải nói, nói sớm nói muộn còn không bằng thừa dịp hiện tại tâm trạng của chàng đang vui vẻ, Tiết Tịnh Kỳ từ tốn nói: “Còn chuyện của Ôn Vương…”
Thích Mặc Thanh lạnh nhạt gật đầu: “Chuyện này cũng đã qua, ta sẽ không truy cứu.”
Chàng cho rằng cô cũng đã muốn từ bỏ chuyện này, Tiết Tịnh Kỳ cắn môi, không đành lòng nói cho chàng biết sự thật, nhưng lại không thể không nói, cô không muốn lừa chàng nữa.

“Ta sẽ thành thân cùng Ôn Vương, chuyện này ta đã nghĩ kỹ rồi.” Tiết Tịnh Kỳ cúi đầu, không dám nhìn vào hai mắt chàng.

Chỉ biết, sau khi cô nói xong, trong phòng lập tức ngưng đọng lại, Tiết Tịnh Kỳ cảm thấy không khí cũng dần lạnh hơn, không dám thở mạnh.

Thật lâu sau mới nghe thấy giọng của chàng: “Nàng có ý gì? Nàng và ta đã nhận nhau rồi, vì sao còn muốn gả cho Ôn Vương? Nàng vĩnh viễn đều không đặt ta vào lòng, đúng không?”
Ánh mắt lạnh bang của chàng giống như muốn nhìn thấu cô, không cho cô bất cứ cơ hội bỏ trốn nào.

Tiết Tịnh Kỳ biết chàng đang giận, cô cũng không có ý định gạt chàng chuyện này.

Cho dù cô muốn lừa chàng thì cô cũng biết chàng không thể nào để cô gả cho Ôn Vương, còn không bằng nói cho chàng biết sự thật.

“Chàng nghe ta nói, ta gả cho Ôn Vương cũng là có nguyên nhân, ta đã điều tra ra được là ai làm chuyện năm đó, lần này gả vào phủ Ôn Vương cũng là vì muốn báo thù.” Tiết Tịnh Kỳ híp mắt lại, tàn nhẫn nói.

Tìm được hung thủ? Thích Mặc Thanh lập tức trợn to hai mắt, chàng tìm lâu như vậy nhưng vẫn chưa tìm được, vì sao cô lại biết?
“Hung thủ là ai?”
Tiết Tịnh Kỳ khẽ nói ra một cái tên bên tai chàng, chàng lại càng nhíu chặt mày hơn, nhìn cô bằng ánh mắt thâm trầm.

“Ta cũng từng nghi ngờ là nàng ta, nhưng nàng ta chỉ là một nữ tử tay trói gà không chặt, sao có thể sắp xếp được một chuyện tỉ mỉ như thế? Cho nên… ta sơ suất quá, nếu không đã bắt được nàng ta từ lâu rồi.” Thích Mặc Thanh hối hận nói, đột nhiên đập mạnh tay lên cây cột bên cạnh.

“Bây giờ biết cũng không muộn, ta đã nghĩ ra cách đối phó nàng ta.” Tiết Tịnh Kỳ nhướng mày nói.

Thích Mặc Thanh lại nhìn cô bằng vẻ mặt khó chịu, sắc mặt tức giận nói: “Nếu nàng nói cách đó là gả vào phủ Ôn Vương thì ta không đồng ý, ta có ngàn vạn cách có thể đối phó với nàng ta.”
“Nhưng mà không có cách nào có thể so được với cách của ta, ta gả vào phủ Ôn Vương sẽ làm nàng ta bị tổn thương lớn nhất.” Tiết Tịnh Kỳ không chút nghĩ ngợi cãi lại.

Thích Mặc Thanh nhìn cô bằng ánh mắt không mấy bình tĩnh.

Không hiểu rõ ý mà cô muốn nói, vì sao cô gả vào phủ Ôn Vương thì sẽ làm Doãn Tiêu La bị tổn thương lớn nhất?

Tiết Tịnh Kỳ cố gắng làm bản thân bình tĩnh lại, nhìn thẳng vào hai mắt chàng, giải thích: “Người Doãn Tiêu La yêu nhất chính là Ôn Vương, chuyện nàng ta không muốn nhìn thấy nhất chính là người nàng ta yêu say đắm cưới một nữ nhân khác.

Mà chuyện ta cần phải làm chính là gả vào phủ Ôn Vương, làm nàng ta lo được lo mất, cuối cùng để Ôn Vương đến đối phó với nàng ta, để người nàng ta yêu nhất tổn thương chính nàng ta.”
Không thể không thừa nhận, Tiết Tịnh Kỳ nói rất có lý, nhưng cuối cùng thì Thích Mặc Thanh cũng không yên tâm để cô gả cho Ôn Vương.

“Nàng có thể chắc chắn rằng sau khi gả vào phủ Ôn Vương rồi, Ôn Vương sẽ không làm gì nàng không, nàng có thể để Ôn Vương đối phó với Doãn Tiêu La sao?” Thích Mặc Thanh nhíu mày hỏi.

Tiết Tịnh Kỳ gật đầu nói: “Nếu ta đã nói thế thì ta cũng đã tính toán hết các đường lui rồi, ta sẽ không để bản thân rơi vào tình huống nguy hiểm.”
Nhưng Thích Mặc Thanh vẫn không quá yên tâm, hơi bực bội đi tới đi lui trong phòng, đột nhiên phẩy tay nói: “Chuyện này càng nghĩ càng không ổn, vẫn nên dựa theo cách của ta để đối phó với Doãn Tiêu La đi, nếu nàng ta dám tổn thương nàng thì cũng nên nghĩ đến hậu quả.”
Nhưng chuyện này cũng không đơn giản như thế.

Tiết Tịnh Kỳ nhìn chàng nói: “Đối phó với Doãn Tiêu La, nổi đau xác thịt không thể nào bằng tra tấn về mặt tinh thần được, ta quen biết nàng ta lâu như vậy, ta biết rất rõ người nàng ta quan tâm nhất chính là Ôn Vương.”
Chuyện này quá đột ngột, tuy Thích Mặc Thanh không muốn nhưng vẫn không khuyên được Tiết Tịnh Kỳ, huống chi cách mà cô nói ra mới là cách có hiệu quả thiết thực nhất.

Trong kinh thành này có ai mà không biết tam tiểu thư nhà họ Doãn si tình nhất chứ?
“Chuyện này ta đòng ý, nhưng mà phải do ta sắp xếp.” Thích Mặc Thanh lạnh lung nói.

Chàng có thể đồng ý đã là nhân nhượng lớn nhất rồi.

Tiết Tịnh Kỳ biết chắc chắn chàng đã phải xây dựng tâm lý rất nhiều mới có thể đồng ý để cô làm chuyện này, mà cô sao có thể không đồng ý được?
“Đương nhiên là phải để chàng sắp xếp rồi, ta không yên tâm để người khác sắp xếp, ta tự sắp xếp cũng không tốt.” Tiết Tịnh Kỳ cười tủm tỉm ôm lấy cánh tay của chàng, trên người toát ra tình cảm của các thiếu nữ.

Cũng chỉ khi trước mặt chàng, Tiết Tịnh Kỳ mới có thể lộ ra dáng vẻ thế này.

Lúc này sắc mặt của Thích Mặc Thanh mới đẹp hơn một chút, đột nhiên nhớ đến một việc: “Hôm nay thị nữ của nàng cũng tiến cung, có muốn đến gặp không?”
A Lạc Lan cũng tiến cung? Tiết Tịnh Kỳ gật đầu lia lịa, đã lâu rồi không gặp.

“Chắc bây giờ nàng đang ở cùng với Minh Khê, chúng ta sang đó đi.” Tiết Tịnh Kỳ ôm tay chàng, thoái mái ra ngoài.

Thích Mặc Thanh cảm nhận được vẻ dịu dàng hiếm có của cô, trong lòng ngọt ngào như mật.