Hoàng Phi Nhất Tiếu Khuynh Thành

Chương 320: Cùng Tiến Cung






Sáng sớm ở kinh thành luôn đầy sương mù, tuyết trắng khắp trời nhẹ nhàng bay bay, sau cùng thì rơi xuống nóc nhà rồi, chậm rãi tích tụ lại rồi hóa thành nước.

Trời chưa sáng A Lạc Lan đã bị gọi dậy trang điểm, nhắm mắt lại mặc cho nha hoàn trong phủ làm, chỉ một lúc sau đã bị đưa ra khỏi phòng và ngồi lên kiệu.

A Lạc Lan mơ mơ màng màng cảm thấy không chân thực lắm, sau khi bị kiệu lắc lư tỉnh hẳn mới biết mình đang trên đường vào cung.

Xem ra Thích Mặc Thanh thật sự không nuốt lời, nói phải đưa nàng ta vào cung thì đã vào cung thật.

"Đã đến cửa cung." Giọng nói của một thị vệ vang lên, kiệu dừng lại.

"Đã đến rồi? Nhanh quá vậy!" A Lạc Lan hào hứng vén rèm lên, thị nữ bên cạnh tới đỡ nàng ta lại bị nàng ta xem nhẹ, tự mình nhảy xuống kiệu.

"Vương phi, đây là hoàng cung..." Thị nữ bên cạnh có lòng tốt nhắc nhở, muốn A Lạc Lan chú ý hình tượng.

A Lạc Lan nhướng mày gật đầu: “Ta biết đây là hoàng cung, nhưng thế thì sao?"
Nàng ta đã ở trong cung mười mấy năm, không ai biết rõ quy củ trong cung hơn nàng ta, nhưng nàng ta cứ không thích tuân thủ quy củ, giống như chú chim nhỏ gãy cánh vậy.

"Cảm thấy ổn chứ?" Thích Mặc Thanh híp mắt quan tâm hỏi.

A Lạc Lan ngượng ngùng cười: “Ổn, rất ổn."
Hai người đang chuẩn bị vào cung thì bên cạnh đột nhiên vang lên tiếng vó ngựa, một chiếc kiệu cũng dừng lại.


Nhìn chiếc kiệu này, Thích Mặc Thanh cũng không có ý định tiếp tục đi về trước, ánh mắt lạnh lùng nhìn chiếc kiệu đó.

Khi A Lạc Lan đang ngờ vực thì một người đàn ông mặc áo choàng màu xanh đậm xuống kiểu, rất quen mắt, cứ thấy như đã gặp ở đâu.

"Tứ ca đang chờ đệ sao?" Ôn Vương xuống kiệu, đi thẳng tới chỗ Thích Mặc Thanh, trên mặt nở nụ cười ngả ngớn.

Nghe thấy hai tiếng tứ ca, A Lạc Lan cuối cùng nhớ ra người này chính là phu quân của Doãn Tiêu La, đương kim Lục hoàng tử Ôn Vương.

"Ta biết đệ muốn làm gì, nàng ấy là của ta, đừng mơ tưởng muốn có được nàng ấy." Thích Mặc Thanh lạnh lùng cảnh cáo bên tai hắn.

Nhưng sau đó Ôn Vương lại bật cười, trên mặt rực rỡ như ánh trăng sao: “Tứ ca à, đệ nghĩ huynh đã hiểu lầm rồi, đệ sẽ không cướp tứ tẩu với huynh, người đệ thích là Hòa Sắt công chúa nước Thành Châu, lần này vào cung định bẩm báo chuyện này với phụ hoàng và mẫu phi."
Tuy đang cười nhưng sự ác độc trong mắt xuất hiện cực kì nhanh chóng, nhưng chỉ trong nháy mắt đã biến mất không còn dấu vết gì rồi.

Sự lạnh lùng và tức giận không khống chế được hiện lên trên mặt Thích Mặc Thanh, trong ống tay áo hai tay chàng siết chặt, gần như sắp ngưng tụ sức lực toàn thân lên tay.

Ôn Vương lại muốn bẩm báo chuyện này với phụ hoàng? Vậy tức là Tiết Tịnh Kỳ đã đồng ý hôn sự của hai người họ?
"Đừng có giả vờ, người ta nói không phải là Minh Vương phi, mà là..." Thích Mặc Thanh vừa nói được một nửa thì sau lưng vang lên một giọng nữ không hề kiêng nể gì.

"Hai người sao vậy? Giữa trời đông rét mướt thế này, hay là mau đi vào đi, chẳng phải chúng ta còn muốn gặp công chúa sao?" A Lạc Lan không vui vọt tới trước mặt hai người, cắt đứt mùi thuốc súng giữa hai người họ.

Thích Mặc Thanh cũng không muốn ở lại đây lâu, ngọn nguồn của tất cả đi hỏi người trong cuộc mới là tốt nhất.

"Chúng ta đi, đi Đông Hoa Viên." Phút giây mà Thích Mặc Thanh xoay người, bóng lưng có gì đó cô đơn.

Hiện nay người đắc thế nhất là Ôn Vương, hắn mới là kẻ ngư ông đắc lợi.

Dù hắn dùng cách gì để Tiết Tịnh Kỳ đồng ý gả cho hắn, thì Thích Mặc Thanh cũng không để cho chuyện này tiến hành thuận lợi, cùng lắm thì...!
Thích Mặc Thanh đi rất nhanh, nhìn bóng lưng của chàng là biết chàng tức giận đến mức nào, A Lạc Lan chạy theo cũng không đuổi kịp bước chân của chàng.

Cho đến khi hai người cùng đi vào Đông Hoa Viên, A Lạc Lan mới miễn cưỡng đi tới sau lưng chàng.

"Này...:
"Ầm!" Giây phút cánh cửa nặng nề đóng lại, một bàn tay nhanh chóng kéo A Lạc Lan sang một bên.

A Lạc Lan bỗng xoay người, ánh mắt đột nhiên bắt gặp ánh mắt của Minh Khê, dường như muốn hút nàng ta vào sâu thằm.

"Minh Khê, thật sự là ngươi, cuối cùng ta cũng gặp được ngươi rồi." A Lạc Lan đột nhiên vòng hai tay lên cổ hắn ta, nước mắt rơi lã chã vì vui sướng khi gặp lại sau khi xa cách đã lâu.

Trái tim Minh Khê đột nhiên lỗi nhịp, hai tay không biết để đâu, mờ mịt để A Lạc Lan chủ động ôm, hai má ửng hồng.

"A Lạc Lan, ngươi xuống trước." Minh Khê lúng túng kéo eo nàng ta, muốn kéo nàng ta xuống khỏi người mình.

Nhưng chẳng biết tại sao mà A Lạc Lan chẳng chịu nhúc nhích, chặt chẽ ôm lấy cổ Minh Khê: “Không xuống là không xuống."
Minh Khê đành phải nhìn nàng ta, đây là Đông Hoa Viên, người đến người đi, nhiều người nhiều chuyện, bây giờ nàng ta là Minh Vương phi, nếu truyền ra sẽ bị miệng lưỡi người đời bàn tán.

"Nếu ngươi không xuống thì ta sẽ ném đi." Minh Khê lạnh lùng cứng nhắc nói.

Ném đi? A Lạc Lan bỗng mở mắt ra, đúng lúc Minh Khê đang vươn tay, giả vờ sắp ném nàng ta ra.

Trong lòng A Lạc Lan căng thẳng, vội vàng nhảy xuống khỏi người hắn ta.

"Dù gì bây giờ ngươi cũng là Minh Vương phi rồi, mỗi lời nói mỗi động tác đều phải phù hợp với thân phân của ngươi, đừng để người khác chú ý lại bị bắt đuôi." Minh Khê khuyên nhủ nói, hắn ta vốn dĩ không phải người xen vào việc của người khác, nhưng khi nhìn thấy A Lạc Lan cứ cảm thấy không yên tâm.

A Lạc Lan hừ lạnh: “Ta cũng không phải là Minh Vương phi thật sự."
Minh Khê cau mày giơ tay che miệng nàng ta lại, dẫn nàng ta rời khỏi nơi này.

Trong phòng rất yên tĩnh, yên tĩnh đến mức nghe rõ tiếng hít thở.

Tuy Tiết Tịnh Kỳ vẫn luôn cúi đầu đọc sách, nhưng suy nghĩ đã bay đến phương trời nào từ lâu rồi, bên tai vang vọng tiếng hít thở nặng nề của chàng, vẫn quen thuộc như thường lệ.

"Rốt cuộc nàng nghĩ sao? Nói cho ta biết, nàng bất mãn gì ở ta? Nói ra đi, nàng cần biết là ta tuyệt đối không cho phép nàng gả cho Ôn Vương." Giọng nói của Thích Mặc Thanh run run.

Vì để ý nên khẩn trương, chàng tìm, nhớ nhung, đau lòng lâu như thế, cuối cùng cũng tìm được cô, nhưng rồi cô lại muốn gả cho một người chẳng thể cho cô một tương lai.

Rốt cuộc Tiết Tịnh Kỳ cũng đặt sách trong tay xuống, đôi mắt quyến rũ ngước lên nhìn chàng, ánh mắt rất phức tạp, im lặng một hồi, cuối cùng cô cũng nói.

"Minh Vương, ngài cưới thị nữ của ta, theo lý mà nói thì hẳn đang trải qua những tháng ngày sung sướng như tiên.

Nhưng khi ta muốn gả cho Ôn Vương lại tới ngăn ta, rốt cuộc ngài lấy thân phận gì để ngăn ta vậy?"
Thích Mặc Thanh nghe thấy giọng nói lạnh nhạt của cô, mày kiếm nhíu lại, sắc mặt cực kì khó coi nhìn cô, dường như cơn tức giận đang được nhẫn nhịn có thể bùng nổ bất cứ khi nào.

Chàng từng bước đi tới trước mắt Tiết Tịnh Kỳ, dáng người cao gầy ép sát cô, đôi mắt chăm chú nhìn lên gương mặt cô, bàn tay thon dài hữu lực chống lên ghế, vững vàng ôm cả người cô vào trong lòng chàng.

"Nàng ta hỏi ta lấy thân phận gì mà ngăn nàng ư? Bây giờ nàng còn chưa biết sao?" Giọng nói phẫn nộ của chàng vang lên từ tận trong cuống họng.

Trong lòng Tiết Tịnh Kỳ căng thẳng, người chậm rãi ngả ra sau, chỉ mong có thể cách chàng xa một chút.

Chẳng hiểu tại sao mà cô cảm thấy lúc này chàng cực kì nguy hiểm.

Thích Mặc Thanh nắm lấy cằm cô, ép cô nhìn thẳng vào mắt mình, cảm giác quen thuộc liên tục dâng lên trong lòng chàng.

Một lúc lâu, chàng mới nói rõ từng chữ: “Tiết Tịnh Kỳ, nàng tuyệt tình thế ư? Cứ thế mà quên ta rồi?"
Âm cuối thay đổi vang vọng bên tai Tiết Tịnh Kỳ rất lâu cũng không tiêu tán, cô như bị ngạt thở trong chớp mắt, mắt chăm chú nhìn chàng, trái tim đột nhiên đập mạnh.

Cuối cùng chàng vẫn nói ra, cuối cùng cũng nhận ra cô rồi.

Vui vẻ, phấn khởi, kích động, khẩn trương...!Những loại cảm xúc này thay nhau ập đến trong lòng Tiết Tịnh Kỳ, nhận nhau bất ngờ quá, khiến cô không phòng bị kịp.


Song, giấc mộng chờ mong đã lâu, cuối cùng hôm nay cũng thành, khiến cô chẳng rảnh màng đến những chuyện khác.

"Chàng, chàng..." Tiết Tịnh Kỳ nhắm mắt lại, một lúc lâu mới nói ra câu hoàn chỉnh: “Chàng nhận ra ta từ lúc nào?"
Nhìn ánh mắt của cô, Thích Mặc Thanh như có thể đọc vi được tình cảm của cô từ trong đó, tất cả sắc thái trên mặt cô đều được chàng nhìn kĩ, cô thừa nhận rồi, thừa nhận mình chính là Tiết Tịnh Kỳ.

Thích Mặc Thanh bỗng vươn tay ôm lấy cô, giống như ôm lấy vật báu mà cả đời này chẳng thể rời bỏ nổi, chàng sẽ không bao giờ để cô rời khỏi mình, mãi mãi cũng sẽ không.

Được chàng ôm chặt vào lòng, Tiết Tịnh Kỳ cảm thấy lục phủ ngũ tạng của mình đều bị đè ép, cả người đều không thoải mái.

Nhưng cảm giác trong lòng thì không giống như cơ thể biểu hiện ra, sự dịu dàng hiếm có trong chốc lát đó, sao mà không trân trọng cho được?
Bàn tay của Tiết Tịnh Kỳ chậm rãi đặt lên lưng chàng, cũng ôm chặt chàng vào lòng, một cái ôm như thế đã phá vỡ sự chia lìa của hai người khi nhiều năm qua vẫn chưa nhận ra nhau.

"Từ khi nàng hát lên bài hát đó, ta đã biết nàng là Tiết Tịnh Kỳ, chưa có ai từng nghe bài hát đó, cũng không có ai có thể hát được như nàng." Thích Mặc Thanh vùi đầu bên cổ cô, rầu rĩ nói.

Từ khi cô hát bài hát đó là đã biết thân phận của cô?
Tiết Tịnh Kỳ không dám tin cho lắm, vươn tay đẩy cái ôm của chàng ra, hơi tức giận chăm chú nhìn chàng: “Lúc đó chàng đã biết thân phận của ta, tại sao khi đó không nhận nhau với ta?"
Nếu khi đó bọn họ nhận lai nhau, có khi bây giờ đã thành thân nắm tay nhau đi đến cuối đời, cũng sẽ không tạo ra tình cảnh như bây giờ.

Thích Mặc Thanh hơi ân hận che trán, một tay nắm chặt tay cô, khẽ nói: “Khi đó ta định nhận nhau với nàng rồi, nhưng nhiều chuyện xảy ra quá, mà ta cũng nghĩ không thể nhận lại nhau dễ dàng như thế, hoặc là không phải thì sao?"
Tiết Tịnh Kỳ tiếp lời chàng: “Thế nên chàng cho người tới thăm dò ta, sắp xếp cho Hàn Nguyệt ở bên cạnh ta sao?"
Nhìn đôi mắt tròn vo của cô hiện lên ánh sáng quyến rũ, Thích Mặc Thanh không nhịn được mà hôn lên mắt cô, in lên đó vết tích của mình.

"Sắp xếp Hàn Nguyệt không phải chỉ để thăm dò nàng, mà còn là vì bảo vệ nàng.

Khi đó bên cạnh nàng đều là người của thái tử, nếu ta không cử một người tới đó, chẳng phải mỗi một hành động của nàng đều bị thái tử biết hay sao?" Ánh mắt Thích Mặc Thanh đầy thương tiếc, xoa xoa đội tay mềm mại của cô.

"Vậy chàng sắp xếp Hàn Nguyệt vào, mỗi một hành động của ta đều bị chàng biết đúng không?" Tiết Tịnh Kỳ bất mãn phản bác.

Thích Mặc Thanh nhướng mày: “Nàng là Vương phi của ta, mọi hành động đều bị ta biết thì không được sao? Hơn nữa, nàng thông minh như thế, chuyện mà Hàn Nguyệt biết được cũng chưa chắc đủ."
Hai chữ thông minh dùng trên người Tiết Tịnh Kỳ đúng là cực kì thích hợp, bây giờ Tiết Tịnh Kỳ biết bày mưu, có can đảm, có tài trí, hơn nữ còn quyến rũ mê người hơn, nhẹ nhàng liếc mắt cũng khiến người ta thấy mê đắm vô cùng.

Thích Mặc Thanh không hề khách khí mà quan sát cô từ trên xuống, cuối cùng ánh mắt hài lòng dừng lại trước ngực cô, vẫn là nơi này khiến chàng hài lòng nhất.

"Thích Mặc Thanh, chàng nhìn đi đâu đấy?" Tiết Tịnh Kỳ nhìn theo ánh mắt của chàng, cuối cùng dừng lại trước....!Bất mãn che mắt chàng lại.

Tiết Tịnh Kỳ nắm lấy ngón tay cô, cầm trong tay chẳng chịu buông ta, thâm tình chân thành nhìn cô, giọng nói khàn khàn: “Tịnh Kỳ, nàng biết đã bao lâu rồi ta chưa được yên lòng như thế này không?"