Hoàng Phi Nhất Tiếu Khuynh Thành

Chương 317: Đi Thẳng Vào Vấn Đề






Đối với bà ta, những gì xảy ra năm đó là một kiểu tra tấn đau đớn dày vò tận tim can.

Đây là bí mật mà bà ta luôn chôn chặt trong lòng, muốn đem bí mật này cùng xuống mồ.

Nhưng mà, hôm nay lại bảo Tiết Tịnh Kỳ nói ra giữa thanh thiên bạch nhật, tiết lộ bí mật của bà ta ở đây.

Trái tim của Doãn Hoàng hậu khó chịu như bị vô số bàn tay giữ chặt lấy.

"Im miệng, chuyện của ta không cần ngươi nói.

Cho dù vì sao ngươi biết chuyện, thì sau này đừng nói điều này trước mặt ta." Doãn Hoàng hậu nắm chặt y phục của mình, khi nói chuyện chiếc cằm run rẩy theo.

Tiết Tịnh Kỳ tiến lại gần một bước, hung hăng nói: "Hắn ta vì ngươi mà làm nhiều chuyện như vậy, bây giờ vì bà mà nhận hết mọi thứ tội lỗi vào người, hôm nay là ngày hắn ta bị xử trạm, chắc bà không biết đâu nhỉ?”
Xử trảm? Doãn Hoàng hậu lùi lại một bước, phía sau có một cái bậc thềm, nhất thời không thấy thì ngã xuống đất.

"Không thể được, hắn đã hứa với ta sẽ không chết dễ dàng như vậy, ta không tin...!Hoàng thượng, tại sao người lại tàn nhẫn như vậy?
Những người đó hoàn toàn không yêu người, ta mới là người yêu người nhất, tại sao lại tước đoạt hết mọi thứ của ta? Tại sao? Tại sao? Doãn Hoàng hậu nhìn lên trời và hét lên, nước mắt lăn dài từ khóe mắt.

Tiếng gào khóc gần như tuyệt vọng, trên bờ vực suy sụp, lý trí của bà ta chỉ cần nhẹ nhàng kéo một cái là nó sẽ vỡ tan.

Tiết Tịnh Kỳ nhíu mày thật chặt, nhìn bộ dạng khổ sở của bà ta, hoàn toàn không còn vẻ duyên dáng và khí chất cao quý như xưa.

Hiện tại, chỉ là một người phụ nữ bình thường.

“Không phải đâu hoàng thượng, là chính người, là người đã giết chết tất cả mọi người.


Năm đó bao nhiêu mạng người chết dưới tay người, người nên hận chính bản thân mình.” Tiết Tịnh Kỳ rũ khóe mắt xuống, giọng nói lành lạnh.

Doãn Hoàng hậu ngồi dưới tuyết, hai mắt sưng đỏ nhìn vô hồn, bông tuyết trắng ngần gần như vô sắc.

Bà ta giống như một búp bê gỗ không có cảm xúc, sững sờ nói: "Hòa Sắt công chúa, hôm nay cô đến chỗ ta nói nhiều như vậy, mục đích là gì? Xem ra hoàng đế của nước Thích Diệp cũng không quan tâm chuyện của cô."
Cho dù sắp sụp đổ, trái tim của Doãn Hoàng hậu vẫn thông minh sáng suốt như trước, nhìn thoáng qua cũng có thể thấy mục đích của Tiết Tịnh Kỳ không chỉ đơn giản như vậy.

Tiết Tịnh Kỳ gật đầu, ánh mắt lạnh lùng, nhưng lại có một nụ cười nhàn nhạt trên khóe miệng.

"Thật vậy, hoàng đế của nước Thích Diệp không quan tâm ta như thế nào, điều ta quan tâm chỉ là tại sao Hoàng hậu nương nương lại muốn Lâm Tùng đầu độc vào đồ ăn của ta và thị vệ.

Bọn ta đến nước Thích Diệp chưa được bao lâu, không biết có chỗ nào đắc tội với Hoàng hậu nương nương?"
Có chỗ nào đắc tội với ta? Doãn Hoàng hậu thậm chí không còn sức để cười.

“Khi các người đến nước Thích Diệp, là đã đắc tội với ta rồi.” Doãn Hoàng hậu đột nhiên ngẩng đầu, nhìn Tiết Tịnh Kỳ bằng ánh mắt lạnh lùng.

"Sau cái chết của Minh Vương phi, Minh Vương vô cùng suy sụp, chỉ nghĩ cách báo thù cho nàng, hơn một năm qua không màng chuyện chính sự.

Thái tử có thể ngồi vững ở vị trí này chờ ngày đăng cơ lên ngôi.

Nhưng mà, kể từ thời khắc các người đến, Minh Vương đã chống đối thái tử ở khắp mọi nơi vì cô và bắt đầu lại các công việc chính sự.

Ôn Vương vì cô mà cãi nhau với La Nhi, cuộc sống hôn nhân trở nên rối ren, ngay cả thái tử cũng luôn nhắc tới cô trước mặt ta.

Để ta phát hiện ra tài năng của cô là ở khu săn bắn, ngay cả những thái y hoàng gia già dặn kinh nghiệm trong cung điện cũng không thể chữa khỏi chân cho Luân Vương, mà cô có thể chữa lành một cách dễ dàng.

Đối với một người phụ nữ như cô, quá mê hoặc quá giỏi giang, chắc chắn tương lai sẽ là mối tai họa của nước Thích Diệp, buộc phải chết "
Câu cuối cùng, Doãn Hoàng hậu nghiến răng nghiến lợi nói.

Chỉ vì những suy nghĩ cá nhân và phiến diện của mình mà suýt chút nữa đã khiến cô bỏ mạng, suýt chút nữa không báo được mối thù này.

Cũng may bây giờ vẫn còn kịp, cô vẫn còn sống, không cần biết dựa vào ai, chỉ cần có thể báo thù thì mọi thứ đều đáng giá.

"Bà có biết bao nhiêu người đã bị giết vì sự thành kiến và cố chấp của mình không? Những phi tần năm đó không sai chút nào.

Họ chẳng qua là được Gia Thành Đế sủng ái mà thôi.

Vì chuyện này, bà cũng phải giết họ?" Tiết Tịnh Kỳ lắc đầu không tin nổi.

Diệp Hoàng hậu không có ý định hối cải, đột nhiên hét lên: “Đó là do bọn chúng đáng chết! Ai bảo bọn chúng mang cốt nhục của hoàng thượng? Muốn được Hoàng thượng sủng ái? Nhưng phàm là ai đe dọa địa vị của ta thì không ai được sống.”
Không ai được sống? Tiết Tịnh Kỳ lắc đầu không thể tin được.

"Nói đến tranh giành sự sủng ái của hoàng thượng, phi tần nào trong cung có thể so với Địch quý phi? Bà ta được sủng ái, có một người con trai, lại được phong làm quý phi.

Địa vị của bà ta mới là mối đe dọa lớn nhất.

Tại sao bà ta ra sức đối phó với những phi tần khác, mà không phải đối phó với Địch quý phi, người có địa vị sắp vượt qua mình?
Doãn Hoàng hậu hiển nhiên không coi Địch quý Phi ra gì, nếu như sợ Địch quý phi thì bà ta còn có thể sống trên đời này sao?
"Đừng nghĩ rằng Địch quý phi trong sạch vô tội.

Chuyện năm đó, cô ta cũng nhúng tay vào không kém gì ta.

Nếu không phải cô ta bằng lòng dùng một đứa trẻ để cứu lấy phần đời còn lại của mình, cô nghĩ cô ta có thể ở đây lâu như vậy sao?" Doãn Hoàng hậu cười khinh thường chế nhạo, chậm rãi đứng lên.

Cơ thể vẫn còn hơi lắc lư, Tiết Tịnh Kỳ nhìn bóng dáng của bà ta, tiếp tục hỏi: "Con của Địch quý phi là Ôn Vương, còn con của bà là thái tử và Lâm Vương.

Điều này có vẻ bất hợp lý đúng không?"
Vừa dứt lời, ánh mắt của Doãn Hoàng hậu đột nhiên nhìn về phía Tiết Tịnh Kỳ, trong mắt hiện lên một tia dò xét, nghiêng đầu nghiêm túc nhìn cô.

Tiết Tịnh Kỳ đột nhiên nhận ra rằng mình đã đặt quá nhiều câu hỏi, và cô đã lỡ miệng.

"Có vẻ như Hòa Sắt công chúa đã thăm dò rõ chuyện của nước Thích Diệp, thậm chí còn biết con của phi tần nào là ai.

Xem ra để đến nước Thích Diệp, đã bỏ không ít công sức." Doãn Hoàng hậu liếc nhìn cô, với vẻ mặt rất khó hiểu.

Tiết Tịnh Kỳ ngay lập tức gỡ lời của mình: "Ta là công chúa đến nước Thích Diệp để hòa thân.

Đương nhiên biết rõ thân phận của từng vị Hoàng tử ở đây, mới có thể gả đi yên tâm được.

"Mục đích hôm nay cô đến đây cũng đã đạt được rồi.

Rốt cuộc cô muốn làm gì, ta cũng không muốn biết.

Cuộc sống ở đây rất thanh tịnh, tới nỗi làm ta quên đi hết muộn phiền bụi trần.

Sau này đừng đến làm phiền ta nữa.

”Doãn Hoàng hậu chắp hai tay vào nhau và hơi cúi đầu xuống.

Sự việc lần này, đã đục khoét mất một nửa trái tim của cô, chỉ còn lại một nửa trái tim đang run rẩy không thể tồn tại được lâu.

Tiết Tịnh Kỳ nhìn theo bóng dáng bà ta ngày càng đi xa, mặc dù trong lòng có một cảm giác khác lạ.

Điều mà cô không ngờ nhất là Doãn Hoàng hậu biết hôm nay Lâm Tùng bị xử trạm, nhưng không hề có ý định đi tiễn hắn ta một đoạn.

Hàn Nguyệt đỡ thân thể của cô chậm rãi đi ra khỏi lãnh cung, hai người nương tựa vào nhau đi ra khỏi nơi này.

Chỉ mới rẽ qua một góc phố, chỉ nhìn thấy một bóng người màu tím sẫm đang dựa vào tường.

Bởi vì thời gian quá lâu, thân thể của hắn phủ đầy bông tuyết, nhưng vừa nhìn thấy Tiết Tịnh Kỳ đi ra, lập tức đi tới.

“Nhanh như vậy đã nói xong rồi sao?” Ôn Vương cau mày, nhưng không khỏi hắt hơi ngay khi vừa dứt lời.

Tiết Tịnh Kỳ nhìn người tùy tùng bên cạnh hắn ta, và nói một cách gay gắt: "Ngày lạnh giá như vậy, sao không mặc thêm y phục cho vương gia? Còn để người đứng dưới chân tường? Không thương xót chủ nhân chút nào.

"
Tùy tùng cúi đầu với vẻ mặt buồn bã, hắn đã nhắc nhở không chỉ một lần, mà đã nói nhiều lần, đến khi Ôn Vương đe dọa sẽ tống cổ ra khỏi phủ, hắn mới không dám khuyên ngăn nữa.

Hơn nữa, Ôn Vương chờ đợi mòn mỏi dưới bức tường, chẳng phải chỉ là để Hòa Sắt công chúa cảm thấy có thương xót sao?
"Ta da thịt dày, không sao đâu.

Nàng kìa, Doãn Hoàng hậu bị tống vào lãnh cung, tính tình tự nhiên sẽ trở nên gắt gỏng hơn, không biết nàng có bị làm khó dễ không?" Ôn Vương đưa tay ra đỡ cô đứng dậy, bàn tay to cứ không nỡ buông tay cô ra.

Tiết Tịnh Kỳ nhẹ nhàng thoát khỏi cánh tay của hắn ta, đứng cách hai bước, vừa đủ để có thể nói chuyện.

“Lần này, ta phải cám ơn Ôn Vương đã cho ta vào lãnh cung một chuyến.


Hoàng hậu nương nương và ta cũng xem như đã nói rõ mọi chuyện, trong lòng ta cũng đã xử lý xong một sự việc trọng đại." Nói rồi hành lễ với hắn lần nữa.

"Giữa ta và nàng sao lại khách sáo như vậy? Như vậy có phải là quá xa lạ rồi không? Mau đứng dậy đi, ở đây gió lớn, ta sẽ tiễn nàng về Đông Hoa Viên." Trong mắt Ôn Vương hiện lên một nụ cười không thể che giấu.

Nếu thiện cảm của Tiết Tịnh Kỳ dành cho hắn có thể tăng lên sau việc này, chẳng phải là một mũi tên trúng hai đích hay sao?
Cho dù bảo hắn làm chuyện nguy hiểm gấp mười lần cũng can tâm tình nguyện.

"Thưa vương gia, trời đã tối rồi, tôi nghĩ ngài nên về trước đi ạ.

“Tiết Tịnh Kỳ lại một lần nữa từ chối.

Hàn Nguyệt đứng sau nàng rất khôn khéo, cho dù Tiết Tịnh Kỳ không nói ra, nàng cũng không thể để cho vị Ôn Vương này đưa công chúa về.

Thân phận của công chúa như thế nào, vương phi tương lai của Minh Vương làm sao có thể khiến Ôn Vương nhớ nhung được?
Hàn Nguyệt tức giận liếc nhìn Ôn Vương, chen đến bên cạnh Tiết Tịnh Kỳ, giữ lấy cánh tay của cô, nhàn nhạt nói: "Công chúa, vẫn nên để nô tỳ dìu người trở về.

Mặt tuyết khó đi, xin người cẩn thận ạ.”
Tiết Tịnh Kỳ rất hài lòng với hành động của nàng ta, gật đầu, chào tạm biệt Ôn Vương Văn đang đứng sau lưng, hai người vững vàng đi về Đông Hoa Viên.

Để lại Ôn Vương và tùy tùng của hắn ta đứng nhìn nhau trong gió tuyết.

“Vương gia, chúng ta… bây giờ có nên đuổi theo không?” Tên tùy tùng thấy ôn Vương không lên tiếng, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía xa xa, không khỏi nhắc nhở.

Khóe miệng Ôn Vương có một tia giễu cợt, hắn ta đã phải vất vả lắm mới đưa được Tiết Tịnh Kỳ vào lãnh cung để gặp Doãn Hoàng hậu.

Làm sao một lời cảm ơn là xong được?
“Đi, đuổi theo.” Ôn Vương đuổi theo bước chân của Tiết Tịnh Kỳ trở lại Đông Hoa Viên.

Hàn Nguyệt có một con mắt tinh tường đã phát hiện ra hai người họ theo sau từ lâu, nếu không phải Tiết Tịnh Kỳ nói đừng để tâm thì nàng đã quay lại và yêu cầu họ rời đi rồi.

Tiết Tịnh Kỳ biết rằng sau sự việc của Doãn Hoàng hậu, thì sẽ là việc chung thân đại sự của mình.

Nếu tiếp tục kéo dài, thì sẽ không phải là vấn đề kết thân nữa, mà là một cuộc chiến chính trị giữa nước Thành Châu và nước Thích Diệp.

Có lẽ, lần này Ôn Vương đến đây với mục đích kết thân, có lẽ đã háo hức không thể chờ đến giờ phút muốn cưới cô về phủ rồi.

Sau khi bước vào Đông Hoa Viên, Tiết Tịnh Kỳ đi vào chính điện, bên trong rất ấm, ngồi trên ghế chỉ cảm thấy ấm áp vô cùng.

Ôn Vương cũng đi theo sau, trong phòng chỉ có hai người họ, Tiết Tịnh Kỳ không thoải mái lắm khi đối mặt nói chuyện riêng thế này.

“Công chúa, đã nhiều ngày trôi qua kể từ lần trước ta nói với nàng chuyện đó, có phải nàng nên cho ta câu trả lời rồi không?” Ôn Vương đi thẳng vào vấn đề chẳng hề vòng vo.